Nếu những người đã chết ấy mà vẫn còn sống thì tốt biết bao?
Thời tiết đầu xuân, trên con đường hướng về Lạc Dương, băng tuyết vẫn chưa tan hẳn, cái rét tháng ba lại ùa đến, xung quanh là vùng đất hoang, cảm giác buốt lạnh hơn nhiều so với Kiến Khang khiến ngta khó mà chịu nổi. Chọn thời gian này lên Bắc không phải là quyết định hay ho lắm, nhưng Tư Mã Diệu cũng hiểu hiện giờ không còn thời gian.
Khắp nơi nơi là tuyết, cái lạnh mùa xuân kéo chậm lại bước chân đoàn sứ giả Đại Tấn, đoàn người vừa đi vừa nghỉ, còn có mấy quan văn, đám Hạng Thuật không thể bỏ mặc bọn họ, đi nhanh như ở ngoài tái ngoại. Nhất là trong đoàn sứ giả còn có một tên không biết giơ tay nhấc chân, ấy vậy mà có bản lĩnh đánh thuốc mê kẻ địch, Tạ An.
Vì sao đường đường là Tướng một nước mà lại muốn theo chân Khu ma sư đến Lạc Dương?!
Tạ An và mấy tên quan văn ngồi vây quanh sưởi ấm, Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân ngồi ngẩn người trước đống lửa, sắc mặt Phùng Thiên Quân rầu rĩ, trải qua sự đả kích vì cái chết của Thanh Hà công chúa và Cố Thanh chỉ trong hai năm ngắn ngủi đúng là ảnh hưởng lớn đến một người. Số mệnh như quá độc ác với hắn, ngay cả một tia hi vọng cuối cùng trong đời cũng đoạt đi mất.
“Trung Nguyên rét lạnh cũng không sánh bằng tái ngoại,” Tạ An nói, “Để Đại Thiền Vu chê cười.”
Hạng Thuật không chỉnh lại xưng hô của Tạ An, ngược lại vô cùng thản nhiên: “Mùa đông Sắc Lặc Xuyên lại không lạnh như Trung Nguyên, một là có núi Âm cản lại, hai là nhiều người và gia súc, không như phía bắc Trường Giang.”
Dõi mắt nhìn lại, khu vực giữa Lạc Dương và Kiến Khang là trăm dặm hoang tàn vắng vẻ, ngập tràn khí lạnh chốn hoang vu.
Triều Tấn phái đoàn sứ giả ngoài Tạ An còn có một võ tướng quyền cao chức trọng là Hoàn Y, chính là cháu trai của Trấn Nam tướng quân Hoàn Tuyên, ở trước mặt Tư Mã Diệu là chức Kiến Uy Trung lang tướng.
Hoàn Y ăn nói có ý tứ, im lặng đối mặt Hạng Thuật, như hai bức tượng, chỉ có mỗi Tạ An suốt cả đường đi không hề phách lối, cố gắng khuấy động bầu không khí, hắn nói với Hoàn Y: “Ngày sau có cơ hội, nhất định phải đi du ngoạn tái ngoại.”
Hoàn Y hờ hững ‘ừm’ một tiếng, Tạ An còn nói: “Đại Thiền Vu đến gặp Mộ Dung Xung liệu có chắc thuyết phục được hắn không?”
“Không,” Hạng Thuật thuận miệng nói, “cùng các ngươi tuỳ cơ ứng biến thôi.”
Đoàn sứ giả Đại Tấn còn có chuẩn bị khác, hoặc nói là Tạ An và Hoàn Y gánh vác trọng trách của chính quyền người Hán phía Nam – mục đích chuyến đi lần này khá phức tạp, ý đồ bên ngoài là nghị hoà với đại biểu Đại Tần và Phù Kiên, tạm hoãn binh giảm sức ép cho huyện Thọ, đằng sau thì mong giao dịch được với Mộ Dung Xung châm ngòi li gián người Tiên Ti với phương bắc. Còn tầng thứ hai là giúp Trần Tinh dẫn dầu đoàn Khu ma sư tiêu diệt triệt để Vương Tử Dạ.
Bọn họ cũng đưa Tư Mã Vĩ ra ngoài cùng, nhốt trong một cỗ xe ngựa bằng sắt, Trần Tinh không nói rõ được vì sao lại quyết định như vậy, nhưng cậu cảm thấy lúc đến Lạc Dương không chừng Tư Mã Vĩ sẽ có tác dụng, dù sao hắn là kẻ duy nhất tận mắt nhìn thấy trái tim của Xi Vưu.
Tạ An sưởi ấm, quay đầu nhìn cách đó không xa, nói: “Tiểu sư đệ Thiên Trì đâu? Ta đi xem mọt chút, các ngươi cứ trò chuyện, cố gắng làm thân nhé.”
Hạng Thuật: “. . .”
Phùng Thiên Quân: “. . .”
Hoàn Y: “. . .”
Lúc nghỉ chân giữa đường, Tạ An đi tìm Trần Tinh, mà HY, Phùng Thiên Quân, Hạng Thuật ba người ngồi như ba khúc gỗ, không ai nói gì. Tâm tình Hạng Thuật phiền muộn, Phùng Thiên Quân mất người yêu, vốn không muốn nói chuyện. HY thì không không muốn dây dưa nhiều với Khu ma sư, thế là bên cạnh đống lửa vô cùng yên tĩnh.
Trần Tinh tìm đến một cái hố chôn, ngay ở thôn làng vô danh phía bắc, trong hố chỉ còn xương trắng bị dã thú gặm sạch. Lúc trước quân Tấn và Tấn giao chiến ở đây, người Tiên Ti bắt đi hơn một trăm nam nữ già trẻ, vốn định chôn sống, nhưng quân Tấn đánh tới, người Tiên Ti đành chém chết bọn họ rồi đẩy vào trong hố cho xong. Nhưng sau khi quân Tấn đến không kịp cứu viện, tình hình chiến đấu nguy cấp nên cũng không rảnh thu xác cho người dân vô tội, lập tức tiến bắc giằng co với người Tiên Ti.
Người ở thôn làng không tên này cho đến thời khắc cuối cùng cũng không chờ nổi cứu viện, lúc chịu chết ắt hẳn cực kỳ tuyệt vọng, trong hố oán khí ngút trời. Trần Tinh và Tiêu Sơn xuống hố, định dùng oán khí và Thương Khung Nhất Liệt để thử mở Định Hải châu ra.
“Thử một chút xem?” Trần Tinh chỉ cảm thấy ở trong oán khí không hề thoải mái, nhưng thời gian gấp gáp, không thể không dùng cách này,
Tiêu Sơn khom người, hai vuốt bắt chéo ở trước mặt, tụ oán khí trong hố lại, Trần Tinh nhấc tay phải, ánh đèn trong tay loé rạng, đề phòng Tiêu Sơn nhập ma, thì có thể lập tức trục xuất oán khí của nhóc.
Ngay sau đó, ánh máu trong mắt Tiêu Sơn loé lên.
“Hây!”
Thương Khung Nhất Liệt vung ra, ầm ầm nổ tung, Tạ An vừa tới thì bị giật mình, hô: “Cẩn thận!”
Hai bộ vuốt không gì phá nổi loé sáng bắn ra, thế mà ‘keng’ một tiếng bị Định Hải châu cản lại, hố chôn xác phía sau bị vùi lấp phân nửa, đất đá lăn xuống.
Định Hải châu đặt bên bờ hố chẳng xây xước gì, Trần Tinh lại thất bại lần nữa.
Một khắc sau, mọi người ngồi trước đống lửa truyền tay nhau xem viên long châu này.
“Thương Khung Nhất Liệt là chế từ Long trảo,” Hạng Thuật hờ hững nói, “Định Hải châu là Long châu, chính ngươi từ nói.”
Trần Tinh cau mày: “Như vậy hiện giờ chúng ta gặp phải tử cục rồi, đoạt được Định Hải châu nhưng không phá vỡ được nó.”
Hoàn Y cũng nghe qua mọi chuyện, nhận Định Hải châu, lật qua lật lại một hồi rồi đưa cho Tạ An, nói: “Trong này thật sự có linh khí đất trời?”
Chỉ thấy viên ngọc đơn giản, bám bụi bẩn, chẳng hề giống dị bảo tí nào.
Tạ An đáp: “Nhất định là vậy, chúng ta vất vả lắm mới tìm được nói.”
Phùng Thiên Quân cuối cùng mới hỏi: “Có thứ gì là thiên địch của rồng không? Mọi người có định nghĩ cách theo hướng này không?”
Trần Tinh đáp lại: “Rồng không có thiên địch?”
Hạng Thuật trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: “Có cách thức nào khác không?”
Trần Tinh nói: “Cách gì?”
Hạng Thuật lại có vẻ như cũng không dám chắc, lắc đầu. Tạ An lại ngồi im một hồi, uống trà xong, nói: “Tiếp tục lên đường thôi, hôm nay đi nhanh, trước khi trời tối không chừng có thể tới huyện Thọ.”
Đoàn sứ giả lại ùn ùn lên đường, tiếp tục đi dọc theo quan đạo đã trải qua chiến loạn, lúc sắc trời tối đen thì đã đến mặt đông bắc huyện Thọ, mây đen che trăng, tối om, ven đường nhiều đồi núi, đường xá khó đi. Một đoàn người giơ đuốc đi mà cũng suýt lạc đường, Hạng Thuật nói: “Đi theo ta, ta biết ở chỗ này có một thôn bỏ hoang.”
“Sao huynh biết?” Trần Tinh bất ngờ.
Hạng Thuật không đáp, dẫn mọi người vòng qua một sườn núi, quả nhiên có một thôn bỏ hoang. Nơi đây vẫn là địa bàn nước Tấn, đi về phía bắc một ngày sẽ đến địa giới nước Tần, dù thế nào, bao năm qua Tần, Tấn đều có vài trận chiến nhỏ, bách tính phía bắc huyện Thọ đều đã rời đi cả rồi.
Tạ An dẫn đầu mọi người, chuẩn bị nghỉ ngơi, sau bữa cơm chiều Trần Tinh tìm khắp nơi nhưng không thấy Hạng Thuật đành nằm trong phòng. Bóng đen bao trùm căn phòng, trên giường có tiếng của Phùng Thiên Quân.
“Đến sai giường rồi.” Phùng Thiên Quân nói trong bóng đêm.
“Không đến sai đâu,” Trần Tinh hớn hởn, “ngủ cùng huynh một lúc.” Nói xong vẫn mặc áo nằm lên giường, Phùng Thiên Quân dịch sang bên cạnh, thở dài khe khẽ.
Cả hai đèu ngầm hiểu, Trần Tinh lo lắng cho Phùng Thiên Quân vì cái chết của Cố Thanh sợ hắn nghĩ quẩn, Phùng Thiên Quân cũng hiểu Trần Tinh vẫn quan tâm mình dọc đường đi, chẳng qua trước mặt nhiều người có lời không tiện nói.
Tâm Đăng trong tay Trần Tinh sáng lên, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Phùng Thiên Quân, nhỏ giọng nói: “Phùng đại ca, huynh không sao chứ?”
Phùng Thiên Quân im lặng rất lâu, rút tay, hạ giọng đáp lại: “Đệ đừng dùng pháp lực, không Hạng huynh đệ lại mắng đệ.”
“Huynh nghĩ gì vậy?” Trần Tinh nói, “nhớ Cố Thanh sao?”
Phùng Thiên Quân lắc đầu, đáp: “Nhớ lúc chúng ta mới quen ở Mạch Thành, kết bạn trên đường tới Trường An khôgn?”
“Ừm.” Trần Tinh có vẻ tỉnh táo lại, hơn hai năm trước lúc đi đường bọn họ cũng tìm kiếm thôn trang hoang phế sau chiến hoả làm chốn nghỉ chân, có vẻ quen thuộc thật, thời gian trôi qua nhanh quá.
“Đại ca tám tuổi bắt đầu tập võ,” Phùng Thiên Quân đáp, “Bái Lưu Cảnh làm thầy, học đao vì là người bảo vệ Sâm La Vạn Tượng, bảo vệ Phùng gia, bảo vệ những thứ kia… Là vì ta cần phải bảo vệ người.”
Trần Tinh nghĩ nghĩ, nói: “Lưu Cảnh?”
Cậu với nhân sĩ giang hồ Trung Nguyên vốn không quen thuộc lắm, Phùng Thiên Quân lập tức gật đầu, nói: “Một vị tông sư về đao pháp, bây giờ đã đến Nhật Bản rồi. Nói thật, thiên phú của ta không tốt, học mười bốn năm mới gọi là có thể xuất sư.”
Trần Tinh tự giễu: “Võ nghệ cao cường như vật rồi còn là thiên phú không tốt?”
Phùng Thiên Quân cười khổ: “Sơ với Hạng huynh đệ, không thể không thừa nhận, người với người có khoảng cách rất xa, không quan trọng… Hai năm trước quen đệ, là lúc đại ca mới vừa xuất sư, mang khát vọng đến Trường An.”
“Võ lực Hạng Thuật không thể dùng từ ngữ bình thường miêu tả được, cả thiên hạ chỉ có mình huynh ấy mà thôi.” Trần Tinh nói, “hiện giờ ta càng thấy rõ, Tâm Đăng chỉ ta tìm huynh ấy, nhất định là có nguyên nhân.”
“Ừm, hai người rất hợp, nhớ lúc ấy chúng ta cùng đến Tạ An.” Phùng Thiên Quân lẩm bẩm, “không sợ trời, không sợ đất, thật tốt. Ai ngờ chỉ chớp mắt, đã chẳng còn gì, không ngờ nhanh như vậy, không còn một thứ gì cho ta cả. Ta cứ nghĩ ở lại Giang Nam có thể bắt đầu lại từ đâu, chẳng hiểu sao ngay cả Thanh nhi cũng cứ thế mà đi rồi.”
Bên ngoài mây đen tan dần, trên bầu trời đêm một vầng trăng sáng lộ ra, ánh trăng bàng bạc chiếu khắp nơi.
Trần Tinh lẩm bẩm: “Có khi ta cũng không nhịn được mà nghĩ, nếu những người đã chết mà vẫn còn sống, thì tốt biết bao? Cha, mẹ, sư phụ, A Khắc Lặc vương… Hạng Thuật cũng nói, huynh ấy mong bữa tiệc này mãi không tàn, nhưng tan rồi thì biết làm gì đây?”
Phùng Thiên Quân lại nói tiếp: “Ý nghĩ này của đệ nguy hiểm lắm, tiểu Thiên Trì, không chừng Vương Tử Dạ vì vậy mà nhập ma.”
Trần Tinh thở dài, có khi cậu vẫn không thể chấp nhận, sinh tử của mình thì thờ ơ nhưng với người khác lại vô cùng để bụng. Mình cam tâm tình nguyện đánh đổi mạng sống thì cũng đành thôi. Mà cuối cùng cậu cũng chỉ mong mọi người có thể khoẻ mạnh vui vẻ mà sống, nếu như mình chết đi, những người khác cũng không thoát được tai ương này, sẽ lại khiến cậu không cam lòng.
Từ bản chất mà nói, rốt cục, Trần Tinh cũng thấy mình không phải là một người dám coi nhẹ mọi thứ.
Phùng Thiên Quân nói: “Đệ có Tuế Tinh nhập mệnh, đúng không? Đệ chính là ngọn đèn duy nhất của nhân gian, hi vọng gặp dữ hoá lành, đại ca hiện giờ càng cảm thấy, có nhiều chuyện chỉ có đệ mới làm được thôi.”
Trần Tinh đang định giải thích, Phùng Thiên Quân lại nói: “Nhưng ta luôn cảm thấy, có lẽ ta bị Cô Tinh nhập mệnh, cả đời đã chú định sẽ phải một thân một mình. Thanh Hà, Cố Thanh, anh ta… nếu như ta không ở cạnh bọn họ, có phải bọn họ sẽ không chết không?”
Trần Tinh nói: “Sao lại nói vậy chứ? Phùng đại ca, đó không phải lỗi của huynh.”
Trần Tinh ngồi dậy, nhìn Phùng Thiên Quân, nói: “Ta cũng từng nghĩ quy tội nghiệt gây ra cái chết cho rất nhiều người lên bản thân mình, nhưng Hạng Thuật nói cho ta, sống chết không tránh được, huynh phải hiểu rõ, dù có huynh hay không….”
“Được,” Phùng Thiên Quân cười, tiện tay nhéo má Trần Tinh, thở phào một cái, “nằm chưa đến một khắc mà ta thấy đệ nhắc Hạng Thuật nhiều lần lắm rồi, đi đi, xem hắn thế nào?”
Trần Tinh nói: “Ta mặc kệ huynh ấy…” Đang định nằm xuống, Phùng Thiên Quân lại đẩy cậu, “Đại ca không sao, đi ra đi, đệ đi đi, đừng hại ta ngày mai bị đánh chứ.”
Trần Tinh đành đứng dậy, rời phòng, đến bờ sông, thì thấy Hạng Thuật ở thác nước bên sườn núi đang giặt cái gì đó.
“Mười lăm tháng giêng,” Trần Tinh đến sau lưng Hạng Thuật, ngẩng đầu nhìn trời, mây đen tan hết, trăng sáng tròn như viên ngọc, chiếu rọi khắp nơi. Từ dốc núi nhìn lại, vùng đất hoang vu phía bắc Trường Giang oán khí tụ lại như thành hình, bốc từ dưới đất lên tận trời.
“Càng lên bắc, oán khí ngày càng dày.” Trần Tinh nói.
“Ngươi cũng nhìn thấy,” Hạng Thuật nghiêng đầu nhìn mảnh đất dưới núi, nói, “Ta cứ nghĩ có mình ta mới thấy.”
Trần Tinh nói: “Hiện giờ trong số phàm nhân chỉ có hai ta có pháp lực, có thể thấy sự biến hoá của sông núi.”
“Phàm nhân, tiên nhân,” Hạng Thuật nói, “trong sông núi, ngoài núi sông.”
Hạng Thuật bỗng nhiên thở dài, thu vật đang tẩy rửa dưới thác nước vào trong ngực áo, Trần Tinh ngồi sóng vai với Hạng Thuật trên tảng đá, nhìn suối nước, hỏi: “Ban ngày huynh muốn nói gì?”
“Không có gì.” Hạng Thuật thuận miệng đpá.
Trần Tinh nói: “Chắc chắn huynh có rất nhiều điều muốn nói.”
Hạng Thuật đáp: “Nói ngươi cũng không quan tâm.”
Trần Tinh bất đắc dĩ nói: “Sao lại không quan tâm? Chỉ cần liên quan đến Định Hải châu, chỉ cần huynh nói…”
Hạng Thuật đáp: “Nếu như không liên quan thì sao?”
Trần Tinh nhịn không được nói: “Ta nhớ có một đêm, mặt trăng cũng thế này.”
“Hai năm trước, ngày mười lăm tháng hai,” Hạng Thuật nhìn dưới chân núi, thẫn thờ nói, “Lúc ấy hai ta mới quen, ngươi bảo ta làm hộ pháp của ngươi, bị ta từ chối.”
Trần Tinh nói: “Làm sao ta cứ có cảm giác, chúng ta quen biết hai năm, lâu như vậy, huynh vẫn như thế, không hề thay đổi, thậm chí so lúc mới quen còn không bằng.”
Hạng Thuật đáp: “Nhiều lời ta đã đừng nói qua không chỉ một lần, ngươi nghe không hiểu, hoặc là nói, ngươi làm bộ không hiểu.”
Trần Tinh: “. . .”
Trần Tinh nghiêng đầu nhìn Hạng Thuật, nhưng Hạng Thuật không nhìn cậu, còn tránh ánh mắt cậu.
“Ta giả vờ không hiểu cái gì?” Trần Tinh mờ mịt.
“Không có gì, nếu như ta biết ngươi dùng cách này đối phó Thi Hợi,” Hạng Thuật tự nhủ, “lúc trước sẽ không rời Sắc Lặc Xuyên xuôi nam đuổi theo ngươi.”
Trần Tinh chế giễu lại nói: “Vậy ta sẽ càng chết sớm thôi, bị Tư Mã Vĩ bắt về, hiện giờ đã là thân xác cho Xi Vưu.”
Hạng Thuật đáp: “Ngươi có Tuế Tinh bảo vệ, luôn luôn may mắn.”
Trần Tinh: “Rõ là huynh không nghĩ như thế…”
Hạng Thuật bỗng nhiên nói: “Muốn đánh vỡ Định Hải châu, ta có cách.”
Trần Tinh bị câu nói này của Hạng Thuật chuyển hướng suy nghĩ, lập tức nói: “Cách gì? Ta biết ngươi sẽ có cách!”
“Đưa nó cho Vương Tử Dạ,” Hạng Thuật nói, “để oán khí nhiễm bân rnó.”
“Huynh điên rồi!” Trần Tinh nói, “Chúng ta vất vả mãi mới có được, sao làm như thế chứ!”
Hạng Thuật: “Vương Tử Dạ muốn dùng Định Hải châu tạo thân thể mới cho Xi Vưu sẽ dùng oán khí luyện hoá nó. Lúc giao chiến, chúng ta dùng Tâm Đăng truyền vào Bất Động Như Sơn, để ta dùng toàn bộ sức mạnh, nhờ khả năng trừ ma của Tâm Đăng, đánh vỡ Định Hải châu.”
Trần Tinh: “! ! !”
Hạng Thuật lập tức khiến cho Trần Tinh thấy một cục diện khác, Chúc Âm là cự long tồn tại từ khi khai thiên lập địa, trên đời không còn cách nào đập vỡ long châu của nó, nếu dùng oán khí luyện hoá, Định Hải châu trở thành ma khí, Bất Động Như Sơn và Tâm Đăng, dùng hết uy lực cho nó một nhát, nhờ sự khắc chế của Tâm Đăng với ‘Ma’, là cách duy nhất đánh vỡ nó.
“Chuyện này quá mạo hiểm,” Trần Tinh lẩm bẩm nói, “Quá điên rồ.”
Hạng Thuật nhướn mày, ra hiệu, ý là ta biết ngươi sẽ không chấp nhận kế hoạch này.
Trần Tinh đứng dậy, bước thong thả mấy bước, nói: “Nhưng chuyện này hoàn toàn có thể, kỳ thực suốt quãng đường này ta vẫn luôn hoài nghi, vì sao Vương Tử Dạ lại chú ý tới cánh ‘cửa’ ở núi Long Môn kia.”
Hạng Thuật: “Ừm.”
Trần Tinh nói: “Có lẽ nơi đó là là tế đàn mà Trương Lưu và mẹ huynh thi pháp để trở về ba ngàn năm trước.”
Hạng Thuật: “Có lẽ.”
Trần Tinh: “Ta đoán Vương Tử Dạ có lẽ không biết Định Hải châu dùng thế nào, thậm chí còn chưa từng nghiên cứu nó. Ý tưởng này điên rồ nhưng lại khả thi, nếu như đưa Định Hải châu cho gã, ta đoán gã dùng oán khí luyện hoá, sẽ mất một khoảng thời gian, trong thời gian này gã không thể phân thân… ngược lại chúng ta sẽ có cơ hội, tốt nhất là lúc Xi Vưu bắt đầu di hồn lên Định Hải châu…”
Hạng Thuật: “Nhưng muốn ta dùng Bất Động Như Sơn đánh nát Định Hải châu, ngươi có thể sẽ…”
“Không sao,” Trần Tinh lẩm bẩm, “Ta sẽ thiêu đốt Tâm Đăng đến cực hạn, phối hợp với huynh.”
Hạng Thuật nghiêng đầu nhìn Trần Tinh, nói: “Đến lúc đó, ngươi sẽ không sống được.”
Trần Tinh gật đầu nói: “Đúng.”
Trần Tinh bỗng nhiên biết ngụ ý của Hạng Thuật, khi Vương Tử Dạ lấy oán khí luyện hoá Định Hải châu xong, tìm được cơ hội, đưa ba hồn bảy vía của cậu dung hợp vào Bất Động Như Sơn, đánh vỡ Định Hải châu.
Xi Vưu còn chưa di hồn xong sẽ bị Hạng Thuật tiêu diệt, mà Định Hải châu vỡ nát cũng trả lại toàn bộ linh khí đất trời cho nhân gian. Lúc ấy oán khí chẳng còn quan trọng, linh khí trong thiên địa đủ đầy, tự nhiên sẽ tịnh hoá oán khí, lại lập thành một vòng luân hồi.
“Ta có thể, chỉ là làm sao để Vương Tử Dạ không cảnh giác được kế hoạch của chúng ta, trả Định Hải châu về tay gã đây?” Trần Tinh cau mày, “Nếu vô ý, sẽ khiến gã cảnh giác… Hạng Thuật?”
Hạng Thuật không chờ Trần Tinh nói xong đã đứng dậy đi rồi, Trần Tinh kinh ngạc nhìn bóng lưng Hạng Thuật, sau đó thở dài, nhớ đến câu nói kia của Hạng Thuật.
“Ta giả vờ nghe không hiểu cái gì?” Trần Tinh tự nhủ.