Định hải phù sinh lục

Chương 75: Cùng cháy



Ngươi nhìn thấy ký ức của Vương Tử Dạ?

 

Trong hoàng cung.

 

Trần Tinh nằm im trên giường, lúc cậu ngủ say, gương mặt lộ rõ nét non trẻ, như một đứa nhóc vô lo vô nghĩ. Hạng Thuật tự tay ôm cậu vào xe ngựa, lát sau lại ôm về Tạ trạch ở Kiến Khang. Qua một trận đại chiến, Trần Tinh như chìm vào mộng đẹp, dù bọn họ có gọi thế nào, cậu vẫn chưa tỉnh lại.

 

“Hồn lực hao tổn,” Bộc Dương sau khi thăm khám, nói, “cần ngủ để khôi phục.”

 

“Bao giờ đệ ấy mới tỉnh?” Phùng Thiên Quân nhíu mày mãi không thôi, “Lần trước ngủ ba tháng, bây giờ mọi việc gấp gáp, lại ngủ như vậy, phải làm sao mới được?”

 

Trong phòng ngủ có một đám người đứng đó, Tạ Đạo Uẩn dẫn sư phụ Chu Cấm đến khám bệnh cho Trần Tinh.

 

“Khó mà nói.” Chu Cấm xem mạch Trần Tinh xong, dính đến pháp lực, trừ ma, ba hồn bảy vía đã vượt qua phạm vi y thuật của hắn, chỉ đành dặn dò Hạng Thuật chăm sóc Trần Tinh cho tốt.

 

Bộc Dương đưa cho Hạng Thuật một quyển sách cổ đã ố vàng, nói: “Đây là sư môn ta để lại, ghi chép liên quan đến hồn phách, ngài có thể xem qua.”

 

Mọi người ùn ùn ra về chỉ còn Hạng Thuật và Tiêu Sơn ngồi bên giường, Hạng Thuật cúi đầu lật sách, vô cùng lo nghĩ, nhìn Trần Tinh.

 

“Tuế Tinh nhập mệnh.” Hạng Thuật hạ giọng nói, “là thật sao?”

 

Trần Tinh không trả lời, chỉ im lặng say ngủ.

 

Tiêu Sơn hỏi: “Đó là gì?”

 

Hạng Thuật lắc đầu, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh, y lấy Định Hải châu ra nhìn nó chăm chú. Tiêu Sơn đến bên giường, quỳ gối, sờ trán Trần Tinh, nói: “Huynh ấy sẽ khoẻ lại chứ?”

 

Hạng Thuật phiền muộn, mệt mỏi, không chịu nổi phải thở dài một hơi, rõ ràng y đang gắng kiềm chế không muốn mở miệng nói chuyện, một lát sau lại như gió chạy ra ngoài, gầm lên giận dữ, cầm Bất Động Như Sơn trong tay, quét đại kiếm giữa đình viện, như cơn giận đè nén trong lòng được bộc phát.

 

Tất nhiên Tiêu Sơn không hiểu được, lần trước Trần Tinh có thể tỉnh lại thì lần này cũng vậy, nhưng biểu hiện của Hạng Thuật không chỉ là lo lắng.

 

Hạng Thuật luyện một bộ kiếm pháp từ sáng sớm tới chiều, cuối cùng mồ hôi túa ra mới ngã xuống đất, nằm thành chữ đại, mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, thở hồng hộc. Buổi chiều Tiêu Sơn quay lại thấy Hạng Thuật không ăn cơm còn đang mở cuốn sách Bộc Dương đưa cho, nghiêm túc xem,

 

Kia là một bản ghi chép cổ về việc cộng hưởng và hô ứng pháp lực của Khu ma sư và Hộ pháp. Năm đó thầy cũ của Bộc Dương đã giữ lại không ít sách cổ lúc Vạn Pháp Quy Tịch, nhiều pháp thuật vì không còn linh khí nên không dùng được nữa, lại kể rõ những cách sử dụng trong đó.

 

Ví dụ như Hộ pháp và Khu ma sư ở cùng một chỗ, vì dùng pháp lực quá độ khiến ba hồn bảy vía bị tổn thương, ngoài dùng thuốc, có cách để pháp lực cùng cháy để hồn phách được chữa trị nhanh chóng.

 

Hạng Thuật nhìn một chút, ánh mắt dừng lại trên một trang giấy, rồi quay đầu, nhìn Trần Tinh nằm trên giường.

 

Xem một lượt từ đầu đến cuối, Hạng Thuật đặt cuốn sách nát bươm lên bàn, đứng dậy ra ngoài tắm rửa, trong hoàng cung luôn chuẩn bị sẵn nước nóng, tắm xong y lại đi huân hương. Khi về còn khoác áo choàng tắm bằng vải bông, bên trong mặc quần dài, lúc vào phòng còn đi chân đất đến bên giường.

 

Hạng Thuật vô cùng căng thẳng, quỳ một chân, lộ ra bắp chân chắc khoẻ và mắt cá chân, sau đo vươn tay, đặt lên mu bàn tay Trần Tinh.

 

“Ta thử một chút thôi,” Hạng Thuật tự nhủ, “không lâu lắm đâu.” Sau đó, đứng dậy cởi đai áo tắm.

 

Tiêu Sơn: “? ? ?”

 

Tiêu Sơn quay về, cầm hộp cơm cho Hạng Thuật, đứng ngoài cửa ngơ ngác nhìn.

 

“Đại Thiền Vu?” Tiêu Sơn hỏi.

 

Hạng Thuật: “… … … …”

 

Hạng Thuật cởi đai lưng được một nửa, bỗng nhiên quay đầu, cau mày nói: “Ngươi ra ngoài đi.”

 

Tiêu Sơn: “Ngươi muốn làm gì?”

 

Hạng Thuật: “Việc này liên quan gì đến ngươi?”

 

Tiêu Sơn vô cùng hoài nghi, nhóc mới mười ba tuổi, chuyện hiểu chuyện không, nhưng từng thấy qua ở phủ quận trưởng Hội Kê một lần, tự nhiên đoán ra được. Nhưng Hạng Thuật không để nhóc nghĩ nhiều, quay người ngồi bên giường, cũng không nói gì, chỉ im lặng đối mắt với Tiêu Sơn.

 

Tiêu Sơn: ” “

 

Hai người tạo thành một thế giằng co kỳ quái, một lớn một nhỏ, Hạng Thuật ngồi, Tiêu Sơn đứng nhìn nhau, sắp hết một nén nhang, rốt cuộc Tiêu Sơn từ bỏ, đặt hộp cơm trên bàn trà.

 

Hạng Thuật cài then cửa, chờ một hồi, xác nhận Tiêu Sơn không ở ngoài nhìn lén, sự căng thẳng bị Tiêu Sơn quấy rầy đã tan thành mây khói, sau khi cởi áo choàng tắm, lộ toàn thân, nằm lên giường.

 

Y để Trần Tinh gối lên tay mình, thở thật sâu, cố gắng nhớ cách Trần Tinh sử dụng ba hồn bảy vía để cấp pháp lực cho y, giống như ngày ở Hội Kê, lúc nguy cấp y rút toàn bộ pháp lực của Trần Tinh trong chớp mắt.

 

Ngay lúc nằm xuống ôm Trần Tinh, Trần Tinh nằm mơ dường như cảm giác được gì, rúc vào lòng y, dựa vào lồng ngực nóng rẫy của y.

 

Trần Tinh chỉ mặc áo mỏng quần cuộc, Hạng Thuật để trần nửa người, bị Trần Tinh sáp lại, hô hấp cũng nghẹn lại, cảm thấy máu trong huyết quản sôi sục, vừa mất tự nhiên lại có phần choáng váng.

 

Y kéo tay Trần Tinh đặt ngang hông mình, lại vươn tay ôm cậu vào lòng.

 

Trong chốc lát, từ cơ thể gầy gò của Trần Tinh, Tâm Đăng toả ra một luồng sáng nhàn nhạt, ánh sáng di chuyển giữa hai người, Hạng Thuật cảm nhận pháp lực Tâm Đăng như chân khí, liên tục lưu chuyển trong kinh mạch, chính là hiệu quả mỗi lần mượn pháp lực ở chỗ Trần Tinh.

 

Thế là Hạng Thuật nhắm mắt, điều động chân khí cuồn cuộn không dứt được truyền vào người mình đi một vòng chu thiên, sau đó ôm chặt Trần Tinh, gục đầu lên vai cậu, vận khí, đẩy pháp lực ngược trở về.

 

Đột nhiên ánh đèn loé lên, ngày càng sáng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi chỉ bằng một hơi thở đã chảy về thần thức Trần Tinh.

 

Trên đại dương bao la tối tăm, Trần Tinh chìm nổi giữa con sóng, thân thể bắt đầu phát sáng.

 

Một con rồng mờ ảo xoay tròn trên mặt biển, nhìn chung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy cậu, thế là từ trời đêm nó bay tới gần Trần Tinh đang trôi nổi, còn quấn lấy cậu, lúc chìm lúc nổi, nhưng không chạm vào cậu, Trần Tinh trong bóng tối kinh ngạc mở to mắt.

 

Giữa sóng lớn, linh hồn cự long bám theo thân thể cậu, dập dờn giữa biển, chắn sóng to gió cả cho cậu, nhưng vẫn không chạm vào cậu.

 

Cảm giác kia vô cùng quyên thuộc, như lúc cùng Hạng Thuật ở trên thuyền thẳng thắn nói chuyện với nhau, con thuyền giữa màn đêm mịt mù tiến lên, lướt qua biển bạc và sấm chớp, vòng gió bão, trong thuyền có ngọn đèn sáng rực.

 

Hạng Thuật vận chân khí chạy mấy vòng chu thiên, ánh đèn lúc sáng rực, lúc mờ dần, nhưng khi ánh sáng rực rỡ hẳn lên thì cứ mỗi lần lại một sáng thêm

 

Giống như hai nửa Thái Cực trắng đen lượn vòng giữa thân thể hai người, giữa đêm dài Vạn Pháp Quy Tịch, còn một ngọn đèn sáng trông coi nhân thế này.

 

Hạng Thuật tắm xong trên người có mùi huân hương và mùi của chính y, trên cơ thể rắn rỏi khoẻ mạnh phủ một lớp mồ hôi mỏng. Hơi thở Trần Tinh cũng nóng rực, trong cơn mê, mồ hôi cũng thấm ướt cả người, dưới lớp áo mỏng là đường cong của thân thể thiếu niên, lông mày nhíu chặt, dường như trên mặt biển giấc mộng bao la, lại cùng Hạng Thuật sử dụng Tâm Đăng, trải qua gió to sóng cả, nguy hiểm động trời sập đất.

 

Cuối cùng, Tâm Đăng dịu dàng quay về trong ba hồn bảy vía Trần Tinh, Hạng Thuật mệt mỏi thở dài một hơi, mồ hôi đầm đìa, quần lót cũng ướt đẫm dính vào chân, lộ ra đường cong xinh đẹp, y muốn dậy đi tắm lần nữa nhưng Trần Tinh vẫn ôm eo y không buông tay.

 

Trong biển tư duy của Trần Tinh, con rồng biến mất, mặt biển cũng êm đềm trở lại, phản chiếu màn đêm rực sáng đầy ánh sao, trên trời, giữa biển, trong mộng nơi đâu cũng là sao trời, giống như chìm xuống một biển sao vậy.

 

Trần Tinh mở mắt, trôi nổi trên mặt biển, nhìn về tinh không phía trên đỉnh đầu.

 

“Đẹp thật.” Trần Tinh lẩm bẩm nói, “A? rồng đâu rồi? Rồng của ta đâu? Đừng đi!”

 

Trần Tinh bỗng nhiên ngồi dậy, tỉnh, ánh nắng rực rỡ, tiếng chim hót véo von mãi bên tai.

 

“Lần này ta ngủ mê bao lâu?” Lúc Trần Tinh tỉnh dậy, cảm thấy thân thể như muốn vỡ thành từng mảnh.

 

Người ở bên giường không phải Hạng Thuật mà là Tiêu Sơn, Tiêu Sơn đang cúi đầu lau một thanh chuỷ thủ.

 

“Không lâu lắm,” Tiêu Sơn nói, “ba ngày.”

 

“A?” Trần Tinh nói, “Mới ba ngày sao? Tình hình thế nào? Hạng Thuật… Cố Thanh, Cố Thanh đâu rồi?”

 

Tiêu Sơn nói: “Nàng sẽ chết giống như Lục Ảnh.”

 

Trần Tinh bỗng nhiên dứng dậy mặc thêm áo choàng, bước ra ngoài, đến điện phụ, thấy Cố Thanh nằm trên giường, nửa người lở loét, Phùng Thiên Quân như một bức tượng, dựa đầu gối mà ngồi, Tạ Đạo Uẩn ở bên ngủ thiếp đi.

 

“Tỉnh rồi.” Phùng Thiên Quân quay đầu, thấy Trần Tinh đến.

 

Hai chân Trần Tinh như nhũn ra, mấy ngày này vẫn là Hạng Thuật chăm sóc cậu, nhưng lần này Hạng Thuật không sát sao bên giường nữa, mà sau khi cho ăn và lau người xong thì để Tiêu Sơn trông coi, rồi lập tức đi bàn chuyuện với Tạ An, ban đêm thì quay về ngủ chung giường với Trần Tinh.

 

“Ta xem một chút.” Trần Tinh ngồi xuống bên giường, vén chăn, Tạ Đạo Uẩn tỉnh dậy cũng không nói gì như Phùng Thiên Quân.

 

Hiển nhiên lúc Trần Tinh ngủ say, bọn họ đã xem rất nhiều sách, Trần Tinh tỉnh lại có cứu được Cố Thanh hay không đèu bị Hạng Thuật bác bỏ. Hoặc là nói, bọn họ đã từng chứng thực ở Tạp La Sát, không cứu được Lục Ảnh, tất nhiên chẳng thể cứu nổi người phàm như Cố Thanh.

 

Bị Vương Tử Dạ bám thân mấy tháng, Cố Thanh bị oán khí xâm nhiễm không khác hoạt thi là mấy, cuối cùng Tạ Đạo Uẩn dùng thuốc giúp nàng kéo dài tính mạng, mỗi ngày nằm trên giường là một ngày đau đớn.

 

“Ta có lời… muốn nói với ngươi,” Cố Thanh hạ giọng, “Trần, Trần Tinh…”

 

Trần Tinh cầm tay nàng, dù đã sớm lường trước kết cục này nhưng vẫn vô cùng đau khổ.

 

“Ta sẽ tiêu diệt Thi Hợi,” Trần Tinh hạ giọng nói, “Ta hứa với ngươi, Cố Thanh.”

 

“Ta… trong mộng, ta thấy rất nhiều thứ.” Cố Thanh nhỏ giọng, “Ta cảm thấy, nhất định phải cố gắng đến khi ngươi tỉnh lại… Nói cho ngươi, có lẽ… có thể giúp ngươi phần nào. Võ thần nói, ngươi sẽ sớm tỉnh… hắn đang nghĩ cách giúp ngươi khoẻ lên…”

 

Trần Tinh giật mình, run giọng: “Ngươi thấy ký ức của Vương Tử Dạ?”

 

“Đúng… đúng vậy,” Cố Thanh đứt quãng nói, “và… Định Hải châu.”

 

Những lời này, vì không muốn bỏ lỡ vì Trần Tinh chưa tình nên nàng đã nói rõ cho đám Hạng Thuật rồi, nhưng vẫn muốn kể lại cho Trần Tinh vì tránh bỏ qua những chi tiết quan trọng.

 

“Ta đi gọi Võ thần đến.” Tạ Đạo Uẩn nói.

 

Không lâu sau, Hạng Thuật và Tạ An đều tới, Cố Thanh đã rơi vào trạng thái hấp hối, đứt quãng nói: “Vương Tử Dạ… hắn cảm thấy, ở Lạc Dương, núi Long Môn có một nơi rất quan trọng… có liên quan đến Định Hải châu. Chỉ là hắn… không vào được, cánh cửa đó có phong ấn.”

 

“Cửa sao?” Trần Tinh nói.

 

Cố Thanh gắng sức gật đầu, nói: “Từng có… Khu ma sư… đi qua núi Long Môn, lại phong ấn cánh cửa kia. Vương Tử Dạ, hắn… hồi sinh rất nhiều Bạt canh giữ bên ngoài.

 

“Quân doanh Bạt quân Lạc Dương.” Hạng Thuật ở bên nghe hồi lâu rồi nói.

 

Cố Thanh nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi nói: “Hắn… tìm được một nơi địa mạch giao nhau, hắn muốn… Tấn Tần quyết chiến ở đó… ta thấy một dòng sông bên bìa rừng hoang… trên sông có cầu gỗ.”

 

“Phì Thuỷ.” Tạ An nói.

 

Cố Thanh nhỏ giọng: “Ta không biết, hắn muốn làm… một tế đàn ở nơi đó, cung phụng một món đồ.”

 

Tạ An nói: “Chúng ta đã điều tra dưới nước Phì Thuỷ, đáng tiếc không có thu hoạch gì.”

 

“Suỵt.” Trần Tinh ra hiệu cho Tạ An.

 

“Là một trái tim sao?” Trần Tinh nói.

 

Cố Thanh gắng gượng gật đầu, sắc mặt xám xịt, ráng nghiêng đầu nhìn về phía Trần Tinh, ánh mắt cầu khẩn.

 

“Vì hoàn thành nghi thức ‘Di hồn’, hắn cần mở ra cánh cổng ở núi Long Môn.” Hơi thở Cố Thanh yếu ớt dần, nói, “Món đồ cất giấu sau cánh cổng… cực kì quan trọng với hắn, nếu như đến khi Phù Kiên phát binh mà chưa mở được, hắn sẽ… vứt bỏ kế hoạch ban đầu… để làm việc khác…”

 

“Sau đó là cái gì?” Trần Tinh hỏi.

 

“Rồng,” Cố Thanh nói, “Có thể coi như… thân thể Ma Thần, ý nghĩ của hắn quá hỗn loạn.”

 

“Giao Long sao?” Trần Tinh nhíu mày, nghĩ thầm, nếu nói như vậy thì may quá lúc ấy liều mình diệt trừ Giao Long rồi.

 

Cố Thanh: “Hắn… còn có những cách khác, còn chọn người, người này là một… gã đàn ông cao lớn, hoàng đế… Nhất định phải… bằng cách nào cũng phải ngăn cản hắn.”

 

“Phù Kiên,” Hạng Thuật nói, “Nếu không chiếm được Tâm Đăng, Định Hải châu để phục sinh thân thể cho Ma Thần, hắn sẽ làm việc khác, dùng Giao Long mà cũng không được, thì chọn Phù Kiên.”

 

Trần Tinh nắm chặt tay Cố Thanh.

 

Cố Thanh nói: “Ta thấy ký ức của hằn, thấy hắn bị chém thành mảnh vụn chôn vùi dưới đất, ba hồn bảy vía không giãy dụa được chỉ có thể chịu khổ nằm trong lớp đất tăm tối không thấy ánh mặt trời trăm năm ngàn năm…”

 

“…Ta còn thấy… hắn thích một nữ hài, từ rất lâu về trước…”

 

“Người đời ai cũng khổ, nhưng vì sao chết rồi cũng không được giải thoát?”

 

Cố Thanh hạ giọng nói: “Hắn đã từng là phàm nhần.”

 

“Để bọn họ một mình đi.” Hạng Thuật nói, “Mấy ngày nay nàng đều nói cho chúng ta những điều này rồi.”

 

Thế là Tiêu Sơn, Tạ An, Trần Tinh, Tạ Đạo Uẩn và Hạng Thuật rời khỏi phòng ngủ, đứng ngoài cửa Ngự hoa viên.

 

Trần Tinh bị đả kích đến mức hoảng hốt, cho đến lúc Hạng Thuật đưa Định Hải châu cho cậu, Trần Tinh vẫn im lặng mà nhận pháp bảo.

 

“Quả nhiên phải đi Lạc Dương sao?” Trần Tinh nói.

 

Mọi người không ai nói gì, Trần Tinh nhìn quanh rồi giữ vưng tinh thần cười nói: “Lúc trước lãng phí nhiều thời gian rồi, nhưng giờ đã có manh mối.”

 

Tạ Đạo Uẩn nói: “Dùng tính mạng Thanh nhi đổi lấy manh mối, cái giá đắt quá.”

 

Trần Tinh tiếp tục ý thức sự thật như vậy, cũng không cười nổi.

 

Tạ An nói: “Bệ hạ cảm kích mọi người diệt trừ được con quái vật kia, giữ gìn thiên mệnh chính thống của Đại Tấn, sau đây, hắn đồng ý phái sứ giả, yểm hộ mọi người điều tra.”

 

“Hộ pháp, huynh thấy sao?” Trần Tinh hỏi Hạng Thuật.

 

Hạng Thuật chưa nói gì, Trần Tinh nhớ hôm ấy nặng lời với Hạng Thuật, còn đánh y. Động tay chân cũng được, cậu tin Hạng Thuật sẽ không giận dỗi mà còn tỉnh táo ra.

 

Tổn thương y nhất, là câu nói: “Vậy huynh đi đi.”

 

Hạng Thuật “Ừ” một tiếng.

 

“Thực xin lỗi.” Trần Tinh nói với Hạng Thuật.

 

“Có lỗi gì?” Hạng Thuật thản nhiên nói, “ngươi không hề có lỗ với ai cả, ngươi vẫn đang làm chuyện ngươi cảm thấy đúng. Ngược lại là ta, quên mất lý do ban đầu ngươi tìm đến ta.”

 

Trần Tinh muốn giải thích với Hạng Thuật, Hạng Thuật lại không muốn nghe Trần Tinh nói nhiều, mới nhướn mày với Tạ An.

 

Tạ An khẽ gật đầu nói: “Mấy ngày tới bệ hạ sẽ sắp xếp cho mọi người, chỉ vì chuyện Cố Thanh và tiểu sư đệ còn bất tỉnh, ta nghĩ các ngươi cuối cùng cũng…”

 

Có tiếng mở cửa, Phùng Thiên Quân không nói gì đi ra, giữa lông mày có tà khí vương vất, hắn không khóc, chỉ lạnh nhạt nói: “Nàng đi rồi.”

 

“Vậy chuẩn bị lên đường thôi,” Hạng Thuật trầm giọng nói, “Tất cả mọi người có quá nhiều thù mới hận cũ muốn thanh toán với Vương Tử Dạ.” Nói xong y quay người rời đi.

 

Hôm sau, lo cho đám tang của Cố Thanh, Đại Tấn phái sứ giả, một đoàn người ghìm ngựa ở Chung Sơn nhìn đội ngũ phía xa.

 

“Lan mọc chắn lối, con đường ngập nước…” Phùng Thiên Quân hát giữa gió xuân.

 

“Nước sâu thăm thẳm, phong đứng bên bờ.” Trần Tinh thấp giọng hát nối.

 

“Mắt dõi ngàn dặm, tình này vỡ tan…” Phùng Thiên Quân phóng ngựa, một người một ngựa rời khỏi núi Chung.

 

“Hồn ai quay về, Giang Nam đau thương!”*

 

Phía xa truyền đến tiếng ca dao, phương bắc mây khói mịt mù.

 

Thời khắc định mệnh của Trần Tinh chỉ còn có một năm chín tháng nữa sẽ tới.

 

Cậu không biết con đường phía trước có gì chờ đợi, nhưng lúc này cậu có dự cảm, dường như từ đầu tới giờ, cái gọi là ‘Thiên mệnh’ vì sự cố chấp của cậu mà vẫn đứng về phía bên này.

 

Quyển thứ ba Bất Động Như Sơn – Hoàn

[*] bài ‘Chiêu Hồn – Khuất Nguyên’