Định hải phù sinh lục

Chương 74: Giết Giao



Ta nhất định phải xuất chiến! Các ngươi coi ta là gì chứ?!

 

Thời điểm tế trời, Ma Giao đột nhiên xuất hiện, từ trên trời có dị tượng, khiến lòng quân dân Giang Nam bị đả kích cực mạnh, không ít người không phân biệt nổi Ma Giao với rồng khác nhau chỗ nào, chỉ vô thức nín thở, nghe tiên đoán của Vương Tử Dạ lúc xuất hiện.

 

“Câm miệng!” Trần Tinh đã kịp phản ứng, phẫn nộ quát.

 

Tư Mã Diệu đã được Hạng Thuật nhắc nhở trước đó, lúc tế trời nhất định có chuyện xảy ra, đang định phản bác thì Trần Tinh đã mắng rồi, so với hắn cậu mở lời còn hợp lý hơn.

 

“Họ Tư Mã mới là Chân long thiên tử!” giọng Trần Tinh vang vọng hai bờ sông, “Loạn Vĩnh Gia, sau khi y quan nam độ sáu mươi chín năm, Giang Nam không chiến loạn, hoàng tộc Tư Mã bảo vệ bao nhiêu bách tính phương nam! Ngươi chỉ là một Yêu Giao gây sóng gió làm hại nhân gian, có tư cách gì mà đại diện ý trời?!”

 

Giao Long rít lên, giọng Vương Tử Dạ lạnh lùng: “Đã là vậy, thì thứ chờ các ngươi phía trước là cái chết!”

 

“Bắn tên!” Tạ An lập tức hạ lệnh.

 

“Bảo vệ bệ hạ!” Võ quan nhao nhao quát.

 

Trong chớp mắt, mấy vạn quân mai phục hai bên bờ đồng loạt bắn tên, tên gắn móc câu bay về phía Giao Long, cấm quân sơ tán bách tính, Vương Tử Dạ điều khiển Ma Giao muốn vọt lên trời trốn đi lại bị móc câu ghìm lại, rơi ùm xuống sông Hoài khiến trùng trùng lớp lớp sóng lớn trào lên!

 

Sóng nước dìm cả đàn tế, nước lạnh dội lên đầu Trần Tinh, cậu bị Tạ An tóm tay, kéo khỏi đám đông.

 

“Hạng Thuật! Hạng Thuật!” Trần Tinh quát.

 

Tạ An: “Tiểu sư đệ! Hộ tống bệ hạ! Rời khỏi chỗ này!”

 

“Theo kế hoạch!” Hạng Thuật quát, “Dẫn nó đến bờ sông!”

 

“Đi!” Tạ Đạo Uẩn cầm kiếm, xông lên tế đàn, giữ lấy Trần Tinh, hô, “Bệ hạ, rút lui theo chúng ta.”

 

Tạ An đã bày bố từ sớm, nhưng không hiểu sao so với đại chiến Hội Kê thì sức mạnh của Ma Giao còn tăng lên, không biết Vương Tử Dạ dùng cách nào luyện hoá cho Ma Giao đầy oán khí, không chỉ chữa lành thương tích lúc trước, tốc độ còn nhanh hơn, lúc này nó vút qua đám Hạng Thuật, lao tới chỗ Tư Mã Diệu!

 

“Hôm nay ta sẽ thay trời trừ hại!” Giọng Vương Tử Dạ khàn khàn, cười như điên.

 

Tư Mã Diệu nổi giận, không để ý tư thái đế vương, quát: “Con mẹ nhà ngươi mới là hại! Xem ta…”

 

“Bệ hạ đừng mắng!” Tạ Đạo Uẩn ở sau lưng tóm chặt cổ áo Tư Mã Diệu, quát, “Chạy mau lên!”

 

Ma Giao ở bờ sông xoay người, hướng phía Tư Mã Diệu, há miệng, xông đến, Tư Mã Diệu hô: “Khu ma sư! Chúng ta có Đại Khu ma sư…”

 

“Đừng trông chờ ta!” Trần Tinh bùng nổ, hô, “Hộ pháp của ta đâu? Hộ pháp đâu rồi?!”

 

Ma Giao bay lượn, tạo thành dòng khí di chuyển, hất văng đám cấm quân đang bảo vệ hoàng đế, Tạ Đạo Uẩn nhào lên trước, ấn Trần Tinh và Tư Mã Diệu ngã xuống, Hạng Thuật và Tạ An xông qua con phố, không biết vì sao không thể đuổi kịp tốc độ Ma Giao.

 

Chỉ thấy một chiêu, hộ vệ Tư Mã Diệu bị đẩy ra, không ít lê dân bách tính như nhìn thấy Chân Long, nháo nhào quỳ xuống cầu nguyện. Tạ An giận dữ hét: “Đó là yêu quái! Đừng có bái nó!”

 

“Chạy! Trần Tinh! Tinh Nhi!” Hạng Thuật nhảy lên nóc nhà, trong tình thế cấp bách hô lên.

 

Thấy đám hộ vệ chẳng còn bao nhiêu, có mỗi Trần Tinh và Tư Mã Diệu, Trần Tinh đành kéo Tư Mã Diệu chạy dọc theo bờ sông lên núi. Tư Mã Diệu bị kéo như đòi mạng, hô với Trần Tinh: “Không phải ngươi là Khu ma sư sao? Mau triệu hồi kiếm bay lên  giết nó!”

 

“Ta không có pháp thuật mà!” Trần Tinh hô.

 

“Vậy ngươi làm được gì?” Tư Mã Diệu không ngờ tới.

 

“Ta nói rồi!” Trần Tinh nói, “Lần đầu gặp ngươi ta đã bảo ta không dùng được pháp thuật rồi mà!”

 

Đám người này quả đúng là lũ giang hồ bịp bợm, bây giờ cần Khu ma sư ra tay, thế mà nói với mình không biết làm gì cả?

 

Trần Tinh vừa chạy vừa thở hồng hộc, cậu khom người chống gối, ngẩng đầu nói với Tư Mã Diệu: “Bệ hạ, thật lòng nói cho ngươi, ta chỉ biêt chạy… và vận may rất tốt, làm sao?”

 

“Quốc gia của trẫm!” Tư Mã Diệu giận dữ hét, “Bách tính của trẫm! Vậy mà đi bái lạy một con yêu quái?!”

 

Việc này so với Ma Giao phá nát bét cả thành Kiến Khang lên còn đáng sợ hơn, Tư Mã Diệu suýt nữa hộc máu.

 

“Lại đến rồi!” Tạ Đạo Uẩn hô, “Mau tìm chỗ trốn!”

 

Ma Giao lao xuống, phát hiện chỗ đất cao bên bờ sông có hai người chạy qua một miếu thờ, nó mới đáp xuống, Trần Tinh và Tư Mã Diệu không có yểm hộ, đứng trên đất trống, mà Vương Tử Dạ lại điều khiển Ma Giao, khí thế như sấm vang chớp giật vọt về phía hai người! Chỉ cần một chiêu có thể nghiền nát hoàng đế người Hán thành bãi thịt…

 

…Trần Tinh cuối cùng hô: “Luật cũ! Tuế Tinh! Cứu mạng mau!”

 

“Sao… sao gì cơ?” Tư Mã Diệu chưa kịp khôi phục tinh thần, Trần Tinh đã nhào tới ôm chặt Tư Mã Diệu.

 

Trần Tinh ôm Tư Mã Diệu, không để hắn giãy dụa, hai người đứng im trên nền đất trống trải. Trong khoảnh khắc, Ma Giao lao tới, tiếng máu thịt va đập vào đá, như có người nện vào tường. Ma Giao lao uỳnh vào đền thờ, ngay sau đó đầu nó bị kẹt ở trên nóc điện.

 

Tư Mã Diệu: “…”

 

“A.” Trần Tinh buông Tư Mã Diệu ra, quay đầu nhìn, Tuế Tinh lại phát huy sức mạnh cải được mệnht rời.

 

Lúc này thân thể Ma Giao treo lủng lẳng bên ngoài, do va chạm mạnh như thế VTB đã bị điện thờ hất văng ra ngoài, không biết ngã xuống đâu, răng nhọn của Ma Giao cách bọn họ chưa đầy một trượng, nó liều mạng há mồm nhưng cằm kẹt dưới đất, sương độc cũng không phun ra nổi.

 

Ma Giao: “… … …”

 

Tư Mã Diệu: “… … … …”

 

Trần Tinh kéo Tư Mã Diệu lùi ra sau nửa bước, hai chân Ma Giao còn chống bên vách đá, giãy dụa muốn lùi về sau, rút đầu ra, điện đá bắt đầu lung lay, khoảnh đất chấn động.

 

Tư Mã Diệu kịp phản ứng lại trước, lập tức nói: “Bây giờ! Bây giờ tiến lên giết nó!”

 

Trần Tinh: “Không, không! Không giết được! Có người tới đây không! Đâu rồi?!”

 

Vệ đội còn đang đuổi theo dưới chân núi, Tư Mã Diệu nói: “Ngươi có mang bội kiếm không?”

 

Trần Tinh chỉ có một thanh kiếm gỗ đào dùng làm lễ, tiến lên chém Ma Giao một cái, kiếm gỗ đứt đôi.

 

“Chúng ta vẫn nên đi thôi!” Trần Tinh nói, “Nó sắp thoát ra rồi! Đi thôi!”

 

Trần Tinh ném kiếm, quay người kéo Tư Mã Diệu chạy đi, thêm một lúc, phía trên cao có tiếng ầm vang, Ma Giao đã giãy dụa đến mức mà toàn bộ điện thờ và nền đất bị bứng ra ngoài.

 

Nhưng mà điện đá nặng chừng vạn cân, vừa vặn kẹt trên đầu Ma Giao như một cái gông, điện thờ này chính là do Tấn Nguyên đế Tư Mã Duệ lúc làm vua lập nên, phía trên còn ghi bốn chữ “Thích làm việc thiện”, hai bên cột đá có sơn vàng nhìn rất có khí phái, nhưng vô cùng nặng. Ma Giao vừa bay lên đã bị điện thờ lôi xuống, đầu đập đất, rơi xuống bờ sông, làm nền đá xanh vỡ nát.

 

Vương Tử Dạ bám trên người Cố Thanh cũng bay tới, lại nhảy lên đầu Giao, Ma Giao điều chỉnh tư thế rồi bay lên lần nữa, nhưng muốn cõng cả cổng điện ‘Thích làm việc thiện’ mà bay thì có lòng nhưng không có sức, rất khó điều chỉnh phương hướng, mỗi lần nó muốn chuyển hướng sẽ bị điện đá làm chệch hướng, va chạm lung tung choáng cả đầu.

 

“Chuyện gì vậy?” Vương Tử Dạ suýt nữa bị nghiền thành thịt vụn, may trong thời khắc cuối cùng bỏ Ma Giao chạy trốn, nhưng trong chốc lát mới nhìn rõ trên đầu yêu thú có khả năng lấy một địch một vạn có thêm một cái điện thờ, sức chiến đấu giảm bớt đi nhiều, bây giờ không biết phải làm gì. Khiến gã phải im lặng là rõ ràng kế hoạch rất chu toàn, giả làm có ‘rồng’ từ trên trời mang chỉ dụ xuống, thế mà trên đầu giờ có bốn chữ ‘Thích làm việc thiện’, cực kì tương phản.

 

“Ở chỗ đó!” Tạ An vọt tới, hô, “Mau bắn tên!”

 

Động tác Ma Giao chậm chạp, ngàn vạn quan binh Đại Tấn đã đuổi kịp, ào ào bắn tên.

 

Vương Tử Dạ càng không ngờ, người Tấn dường như biết trước, nhìn thấu kế hoahcj của gã, trong khoảnh khắc Ma Giao đã bị dây thừng trói lại, gã vốn tính rằng khi Tư Mã Diệu tế trời sẽ tiêu diệt gọn hoàng đế Nam Tấn, áp chế nhuệ khí Đại Tấn rồi tiêu sái  bay đi, ai ngờ rơi vào bẫy, đành thúc Giao Long giãy dụa, kéo theo hàng vạn dây thừng móc câu bay dọc mặt sông, muốn tránh bị buộc lại.

 

Trần Tinh và Tư Mã Diệu chờ đám hoàng tộc và hộ vệ tập hợp, rút lui sang một bên, Cấm quân và Bắc phủ quân dốc hết lực lượng, đều ra đây cả, Tạ An chỉ huy rất bình tĩnh.

 

Tư Mã Diệu nói: “Đại Khu ma sư, ngươi có pháp bảo gì có thể dùng được không? Hôm nay nhất định phải giữ chân con yêu quái này lại!”

 

“Sao mọi người biết tên này sẽ đến đánh lén?” Trần Tinh giờ mới nghĩ ra.

 

“Võ thần đoán.” Tạ An giải thích, “Chớ lo lắng, bệ hạ, dây dùng trói yêu giao là dây thừng thép.”

 

Tư Mã Diệu đối mặt Trần Tinh, môi hắn liên tục run rẩy, ắt hẳn vô cùng kích động, bỗng nhiên hắn nói thầm với Tạ Đạo Uẩn mấy tiếng, Tạ Đạo Uẩn gật đầu, quay người chạy mất.

 

“Quái vật kia chạy tới nam thành!” Cấm quân hộ vệ đã đến, đi cùng có cả Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân.

 

Trần Tinh thấy hai người trở về, nói: “Đến phía nam thành đi.”

 

“Đệ ở lại đây,” Phùng Thiên Quân nói, “Hạng huynh đệ không cho đệ tham chiến, đệ chỉ cần bảo vệ bệ hạ cho tốt là được.”

 

“Không được!” Trần Tinh cả giận, “Ta nhất định phải xuất chiến! Các ngươi coi ta là gì chứ?!”

 

Tiêu Sơn có vẻ chần chừ, Trần Tinh tóm ngay lấy nhóc con, nói: “Tiêu Sơn, dẫn ta đi!”

 

Trần Tinh không thấy Hạng Thuật, nghĩ y nhất định đang đuổi theo Giao Long kia rồi, lúc này vô cùng bực bội nhìn Tư Mã Diệu. Tạ Đạo Uẩn lại tới dâng một thanh kiếm còn tra vỏ. Tư Mã Diệu rút thanh kiếm khảm đầy châu báu, muôn màu muôn vẻ trước mặt mọi người.

 

Tạ An: “…”

 

Tư Mã Diệu: “Dám ức hiếp cả trẫm, sao có thể đứng yên làm lơ chứ?”

 

Trần Tinh: “Rất tốt, đi thôi!”

 

“Bệ hạ!” Mọi người biến sắc, chạy theo sau lưng Tư Mã Diệu, Vương Hi Chi điên cuồng gào lên: “Bệ hạ! Thanh kiếm Thiên Tử kia không giết được địch đâu!”

 

Chỉ thấy Ma Giao mang theo điện thờ ‘Thích làm việc thiện’ bay vào thành, đánh tới đánh lui, nhưng dù thế nào cũng không thoát được dây thừng, quân Tấn cũng không làm gì được nó. Hạng Thuật đứng ở trên cao đốc chiến, rõ ràng kế hoạch tác chiến được vạch ra để chế ngự nó, đầu tiên dùng dây chặn Giao Long như câu cá, sau khi nó giãy dụa cạn sức sẽ dồn lực chém giết.

 

Trần Tinh leo lên nóc nhà phía nam thành, hô: “Hạng Thuật! Huynh quay lại cho ta!”

 

Hạng Thuật không nghe thấy, Trần Tinh sử dụng Tâm Đăng, Hạng Thuật lập tức cảm nhận được.

 

Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn quay về Kiến Khang thấy Cố Thanh xuất hiện, mọi người dốc toàn lực chạy dọc bờ sông đuổi theo Giao Long ‘Thích làm việc thiện’.

 

Hạng Thuật liếc nhìn Trần Tinh, lông mày nhíu chặt, theo nóc nhà đi tới.

 

“Quay về,” ngữ khí Hạng Thuật rét lạnh, nói, “cùng với hoàng đế quay về cung Thái Sơ.”

 

“Huynh nghe ta.” Tâm Đăng trong tay Trần Tinh toả sáng, Hạng Thuật tóm lấy tay cậu, vặn tay Trần Tinh ra sau lưng, ghé vào tai cậu nói: “Ta có thể xử lý nó, không cần dùng Tâm Đăng.” Nói xong gương mắt, ánh mắt vượt qua vai Trần Tinh liếc nhìn Tư Mã Diệu cách đó không xa.

 

“Không sử dụng Tâm Đăng, không khu trục được Vương Tử Dạ!” Trần Tinh nói, “nàng sẽ chết! Mà, huynh nhất định phải dùng pháp thuật ngang ngửa gã, diệt trừ chúng trước mặt mấy chục vạn bách tinh!”

 

Vương Tử Dạ khống chế Ma Giao hiện thân trong buổi lễ tế, mục đích vô cùng rõ ràng – nhờ cái danh ‘Thiên mệnh’, đến gây tổn hại sĩ khí Giang Nam, ‘rồng’ xuất hiện phủ nhận thân phận Chân long Thiên tử của Tư Mã Diệu thì còn nói được gì?

 

Từ thời tiên Tần, khi triều đại thay đổi đều nói về ‘điềm lành’ ‘điềm dữ’, nếu Ma Giao chạy mất thì mấy năm nữa sĩ khí Giang Nam sẽ sụp đổ, mà nhà Tư Mã và hai nhà Vương, Tạ gây dựng dân ý bao năm cũng rơi xuống vực hết. Hắc long hiện thân, dù bao nhiêu tinh nhuệ Giang Nam xuất chiến, diệt được Ma Giao cũng chỉ là người đối đầu với ‘Trời’.

 

Muốn đối phó cái gọi là ‘điềm lành’, cách duy nhất là tìm một điềm lành ngang cấp, tiêu diệt cái thứ gọi là ‘rồng’ trong mắt bách tính này, rồi tuyên bố trước mặt mọi người, nhà Tư Mã mới là thuận theo mệnh trời.

 

Bỗng nhiên Trần Tinh phát hiện, giữa mi tâm Hạng Thuật có hắc khí, có từ bao giờ? Lần trước đại chiến với Vương Tử Dạ ở Hồng Hồ sao? Pháp lực của Hạng Thuật đến từ Tâm Đăng, ba hồn bảy vía nếu có oán khí thì mỗi lần Tâm Đăng chiếu rọi đều không thể trốn thoát, Vương Tử Dạ có khả năng dùng oán khí nhập Hộ pháp của cậu?!

 

“Nhất định huynh phải dùng.” Trần Tinh giãy mấy lần mới thoát được khỏi Hạng Thuật, cố chấp nói, “Hạng Thuật, ta không ngại lãng phí thời gian vào lúc này, nói cho ta huynh đang nghĩ gì trong lòng.”

 

Hạng Thuật bỗng nhiên hung tợn, quát: “Ngươi sẽ chết!”

 

Ngay sau đó, Hạng Thuật bị Trần Tinh đấm một quyền mang theo ánh đèn rực rỡ vạn trượng.

 

“Trừ ma!” Trần Tinh phẫn nộ quát.

 

Nổ vang ầm ầm, đất trời biến sắc, Hạng Thuật chỉ cảm thấy một luồng sáng hiện lên trong đầu, trong lòng, thậm chí toàn bộ thế gian phản chiếu trắng xoá như tuyết, ánh lửa bùng lên như muốn thiêu cháy ba hồn bảy vía của y!

 

Thoáng chốc, chút oán khí Vương Tử Dạ để lại đã bị trục xuất ra ngoài, tan thành mây khói.

 

Lửa rực của Tâm Đăng bốc lên quanh người Trần Tinh, cậu gằn từng chữ: “Hạng Thuật, ta biết huynh sợ, sợ ta bị Tâm Đăng đốt thành tro bụi.”

 

“…Thế nhưng huynh, có thể tôn trọng nguyện vọng của ta không? Nguyện vọng duy nhất cả đời này của ta?” Trần Tinh nhìn chăm chú vào mắt Hạng Thuật, chân thành nói: “Đây chính là lý do tới tận bây giờ ta vẫn còn nỗ lực làm mọi việc. Dù thịt nát xương tan cũng không màng.”

 

Hạng Thuật kinh ngạc nhìn xem Trần Tinh.

 

“Trong lòng ngươi, không có ý niệm nào khác sao?” Cuối cùng Hạng Thuật cũng nói.

 

Trần Tinh nghiêng đầu, tránh né ánh mắt Hạng Thuật: “Nếu như huynh muốn làm gì đó cho ta, vậy đi thôi.” Nói xong cậu quay lại đón ánh mắt của Hạng Thuật, cố chấp nói: “Cứu Cố Thanh ra, chỉ có huynh mới cứu được nàng. Trước mặt bách tính diệt trừ Ma Giao, như việc Hộ pháp muôn đời nay vẫn làm, huynh là Võ thần Hộ pháp, đây chính là sứ mệnh của chúng ta.”

 

Hạng Thuật không nói gì thêm, quay đầu nhìn Ma Giao, chỉ thấy nó cố gắng giãy dụa, trên người găm đầy tên, dòng máu xanh lục liên tục ứa ra, nhuộm đầy cả sông Hoài.

 

“Dù là thiêu thân lao vào lửa, khiến ngươi hoá thành tro tàn,” Hạng Thuật nhìn Ma Giao, lẩm bẩm, “cũng không tiếc sao?”

 

Trần Tinh nói: “Đúng vậy, bởi vì ta vẫn đang làm những việc ta cho rằng là đúng đắn.”

 

Hạng Thuật bỗng nhiên quay đầu, hướng Trần Tinh, có phần nguy hiểm, nói: “Không thể thương lượng?”

 

Vẻ mặt Trần Tinh quật cường, không trả lời.

 

Ngữ khí Hạng Thuật đầy tính uy hiếp, gằn giọng: “Như vậy nếu có một ngày, ta đi làm việc cho rằng ta làm đúng, ngươi cũng phải nhớ kĩ lời ngươi nói hôm nay.”

 

“Huynh muốn làm gì? Nếu không đồng ý nghe lời ta,” Trần Tinh rốt cục cũng nói ra câu nặng nề kia, “vậy lúc này đi đi.”

 

Hạng Thuật hít sâu một hơi, ngay sau đó giơ ngang Bất Động Như Sơn.

 

Trần Tinh biết Hạng Thuật đã thoả hiệp, thế là cậu thiêu cháy toàn bộ sức mạnh của Tâm Đăng lên.

 

Dưới màn trời ảm đạm, một vệt sáng lan xa.

 

Toàn thân Hạng Thuật bừng sáng, tóc hoá thành lửa, võ bào mạ vàng, giữa ánh lửa kim giáp từ từ xuất hiện, Trí Tuệ kiếm giũ ra, phía sau là năm thần binh chầm chậm xoay tròn.

 

Hạng Thuật mang theo ánh lửa, hoá thành một ngôi sao băng, bay về phía mặt sông.

 

Trần Tinh kết Đăng ấn, bay lên giữa không trung!

 

Bách tính chạy loạn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên một màn đang diễn ra trên trời, không ít người nháo nhào quỳ xuống.

 

“Vâng theo mệnh trời,” phía sau Trần Tinh hiện ra pháp tướng khổng lồ, cậu dùng tất cả sức mạnh của ba hồn bảy vía, giọng nói vang vọng giữa gầm trời Kiến Khang, “Dùng sức mạnh của Đại Khu ma sư, lệnh cho Võ thần Hộ pháp…”

 

“Trừ ma!” theo từng tiếng hét lên của Trần Tinh, pháp tướng Nhiên Đăng phía sau cũng kết Đăng ấn.

 

Ánh lửa trên người Hạng Thuật lại bùng lên, pháp tướng Bất Động Minh Vương xuất hiện sau lưng, gầm lên giận dữ, bay về phía Vương Tử Dạ và Giao Long, Vương Tử Dạ cười lạnh nói: “Vậy thì tới đi.”

 

Cơn giận của Hạng Thuật không thể cản nổi, y dùng toàn lực, hai mắt đỏ bừng, điên cuồng rống một tiếng, hai tay đè kiếm chém thẳng lên đầu Ma Giao!

 

“Trừ ma!”

 

Thời khắc này, Vương Tử Dạ bám trên người Cố Thanh ra tay, oán khí bay về phía Hạng Thuật, quấn dọc theo trọng kiếm, bọc lấy toàn thân Hạng Thuật, nhưng lửa vàng rực cháy, phá tan oán khí, đốt sạch không còn một mảnh.

 

Vương Tử Dạ cười lên quái dị, thời điểm lửa vàng cuốn lên, gã rời khỏi thân thể Cố Thanh.

 

“Thanh nhi…”

 

Phùng Thiên Quân tóm dây thừng móc câu, bổ nhào tới, Tiêu Sơn lại còn nhanh hơn, một trảo vung lên đã kéo Cố Thanh trên đầu Giao Long xuống, Phùng Thiên Quân xoay người nhảy lên, ôm lấy Cố Thanh rơi từ trên đầu Giao xuống.

 

Ngay sau đó, một kiếm Hạng Thuật bổ dọc đầu Giao, trong chớp mắt hoá thành một luồng sáng rực, từ đầu Giao chém qua vảy ngược, đến bụng Giao, đuôi Giao, ‘vù’ một tiếng, Ma Giao như tờ giấy bị xẻ làm đôi, máu độc bắn tung trời, oán khí tiêu tan, rơi vào sông Hoài.

 

Bách tính ven bờ hò reo, Tư Mã Diệu giơ kiếm, hô lớn: “Làm hay lắm!”

 

Trần Tinh vừa thu Tâm Đăng lại, trước mắt tối đen, từ trên không rơi xuống, Hạng Thuật xoay người bay tới, ôm chạy Trần Tinh trên không rồi rơi xuống nóc nhà, khiến mái ngói xung quanh bay tứ tung, y trượt từ mái nhà xuống đường phố.

 

Trần Tinh từ từ nhắm hai mắt lại, khoé miệng ứa máu.

 

“Võ thần!” Tạ An dẫn theo binh sĩ chạy đến, khắp nơi nơi trong thành Kiến Khang vang vọng tiếng hò reo.

 

Hạng Thuật mệt mỏi quỳ trên mặt đất, trong lòng ôm Trần Tinh hôn mê bất tỉnh.