Trước mặt nhiều người như vậy mà cảm xúc của Hạng Thuật đột nhiên bất ổn.
Gần đến giao thừa, tâm tình Trần Tinh thay đổi như chong chóng, ban đầu vô cùng mong đợi rồi cực kì sốt ruột, rồi tuyệt vọng, mà khi Hạng Thuật an ủi thì hi vọng lại bùng lên, nhưng cuối cùng cũng chẳng có cách nào khác.
“Ta hiện giờ hoài nghi rằng, có khi phải tới ngày cuối cùng đó mới biết được làm thế nào để dùng Định Hải châu.” Trần Tinh tự nhủ.
“Ngày cuối cùng đó?” Lúc Hạng Thuật đi vào phòng ngủ, vô tình nghe được câu này.
Trần Tinh lập tức sửa lời: “Ngày khai chiến ấy.”
Trong mấy tháng, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn tìm mãi không thấy tung tích Ma Giao, phạm vi tìm kiếm cũng thu hẹp về Kiến Khang, theo tốc độ này, đầu xuân sẽ quay về đến Kiến Khang. Mà tin tức từ phương bắc gửi về cũng khiến người ta lo lắng, Mộ Dung Xung sau khi quay về Lạc Dương thì bị giam lỏng, dưới lệnh Phù Kiên toàn bộ Lạc Dương bắt đầu giới nghiêm, Trường An điều động quân lương, chuẩn bị xuôi nam chiến với nước Tấn một trận.
Vô số quân báo liên tục gửi về Kiến Khang, nhưng Phù Kiên phong toả phần lớn các ngả đường nên Tạ An chỉ biết nhờ vào việc hành quân và thu thuế để phán đoán động tĩnh của Phù Kiên. Trận này nhất định phải đánh, không tránh nổi. Nhưng chẳng hiểu sao ở Giang Nam không mấy ai ủng hộ triều Tấn dấy binh, đến giờ vẫn chưa làm tổng động viên, chuẩn bị nghênh đón gót sắt bách chiến bách thắng của Phù Kiên.
Nhưng không dám nói cho bách tính rằng phương bắc còn một quân đoàn người chết sống dậy đang chờ xuôi nam.
“Hoàng đế người Hán muốn tâm sự với ngươi,” Hạng Thuật nói, “có lẽ liên quan đến chuyện khai chiến.”
“Không có tiến triển,” Trần Tinh mỏi mệt nói, “chẳng tiến triển tí gì.”
“Mai là giao thừa rồi,” Hạng Thuật đáp, “các ngươi sẽ tổ chức tế trời phải không?”
Trần Tinh lúc này mới nhận ra, vô tri vô giác đã cuối năm rồi, còn chưa đầy một năm chín tháng. Ngày mai Tư Mã Diệu và một đám hoàng tộc sẽ tế trời ở Kiến Khang, Tạ An chuẩn bị ngày mai phát biểu trước dân chúng Giang Nam, thông báo tình hình nghiêm trọng của hai đầu Trường Giang.
Tư Mã Diệu đặc biệt mời Hạng Thuật và Trần Tinh, nhất định ngày mai phải có mặt ở lễ tế, chắc là có chuyện muốn bàn bạc.
Hôm sau, Trần Tinh và Hạng Thuật đành chuẩn bị quần áo làm lễ, hộ tống nhà Tư Mã đi tế trời. Trần Tinh cũng không có chức quan nên mặc trang phục Khu ma sư thời Hán, đội mũ đen khảm ngọc, mặc pháp phục trắng tinh mạ vàng của pháp chế triều Tấn, chân đi giày thất tinh.
Hạng Thuật cũng là trắng xen vàng, tay áo một văn một võ, đeo kiếm, đội mũ lông trĩ[1].
Cùng ngày giao thừa, toàn bộ dân chúng Kiến Khang tràn về hai bên bờ sông Hoài, tham gia đại điển tế trời của hoàng tộc Tư Mã do Tạ An chủ trì. Quan võ đã xếp trận, bên bờ sông Hoài bách tính chen chúc, hương khói tam sinh[2] tế trời, bầu không khí ngày tết ẩn hiện giữa vùng sương khói mênh mang.
Đến đêm sẽ tổ chức bữa cơm đoàn viên, giờ Tý vừa tới, Tư Mã Diệu sẽ đưa văn võ bá quan đến chùa Tê Huyền tự mình đánh chuông, cầu phúc cho vạn dân Đại Tấn, hôm nay nhà nhà mặc quần áo mới, cầm bùa đào, theo chân Thiên tử, đón chào ngày đại lễ tống cựu nghênh tân này.
Lúc rời cung Thái Sơ đến bờ sông Hoài, Trần Tinh và Tư Mã Diệu ngồi chung một xe, Hạng Thuật và đám võ tướng cưỡi ngựa bên cạnh, thi thoảng bên ngoài xe bách tính hò reo vang trời.
Mỗi lần ra ngoài thấy tiếng bàn tán là Trần Tinh biết Võ thần Hộ pháp bị người ta nhìn ngắm, dù sao cũng quen rồi, coi như không nghe thấy.
“Trẫm cứ nghĩ là Đại Thiền Vu sẽ dùng thân phận lúc trước tham dự tế lễ.” Hôm nay Tư Mã Diệu rất nhàn nhã, trò chuyện với Trần Tinh.
Trên xe chỉ có Trần Tinh và Tư Mã Diệu, Trần Tinh đoán được Tư Mã Diệu hi vọng nhìn thấy Hạng Thuật mặc vương bào Đại Thiền Vu người Hồ, đi kiệu xe xuất hiện ở Giang Nam, để nhà Tư Mã và Tạ gia nhận được sự ủng hộ của bách tính trong trận chiến này.
“Bệ hạ, thân phận Thuật Luật Không, giờ phông phải là Đại Thiền Vu.” Trần Tinh khách sáo nói.
Từ lần trước đã đắc tội Tư Mã Diệu vì chuyện Tư Mã Vĩ, Trần Tinh không muốn tiếp xúc nhiều với Tư Mã Diệu. Dù sao mỗi người một phương, ai cũng có lập trường riêng, như Phù Kiên muốn tấn công phương nam không bỏ, Tư Mã Diệu cũng có sứ mệnh của mình. Nhiều khi mọi người không muốn tranh giành, nhưng thế cục không cho phép, cái kiểu ‘ta không muốn đắc tội nhưng chẳng có các nào khác’ này, Trần Tinh và Tư Mã Diệu đều hiểu, nói nhiều rồi ầm ĩ cãi nhau cũng không cần thiết.
“Tìm được tung tích con rồng kia chưa?” Tư Mã Diệu nói.
“Đấy không phải rồng,” Trần Tinh nghĩ nghĩ, nói, “Là Giao, nó có liên quan rất sâu với người Hán chúng ta, một chốc một lát không nói hết được…”
“Bộc đại sư nói cho trẫm,” Tư Mã Diệu thuận miệng, “vốn tưởng ngươi có thể áp chế con rồng kia có thể giúp trẫm thị uy.”
Trần Tinh nói: “Bệ hạ, chuyện này rất khó.”
“Cho nên ấy à,” Tư Mã Diệu nói, “Làm bệ hạ nói cái gì thì bị bác bỏ cái đó, chẳng vui tí nào. Ngay cả tóc trên đầu cũng không dài nổi.”
Trần Tinh nói: “Vẫn là nên nói thật, chuẩn bị đánh trận đi. Chỉ có chuyện này không mưu lợi được.”
Bỗng dưng hai người im lặng, Trần Tinh hiểu rõ có nhiều yêu cầu của Tư Mã Diệu là thân bất do kỷ. Dù sao muốn bảo vệ một nước vạn dân, trách nhiệm cũng vô cùng nặng nề, những ý tưởng bộc phát, ý nghĩ hão huyền được đề nghị này cũng không lạ gì.
“Như vậy, có một việc ngươi có thể làm không?” Tư Mã Diệu lại hỏi.
“Xin cố gắng hết sức.” Trần Tinh khách khí nói, nghĩ đến mình chỉ còn sống hơn một năm, cậu lại hơi lo lắng.
Tư Mã Diệu nói: “Giữ tên Vương Tử Dạ và rồng của hắn ở Giang Nam, không thể để yêu ma quỷ quái xuất hiện ngày mà trẫm khai chiến với Phù Kiên.”
“Đây là chuyện chúng ta đang làm.” Trần Tinh nói, “Tung tích Cố Thanh chưa rõ, Phùng đại ca nhất định sẽ tìm nàng.”
“Tiểu cô nương kia, phân nửa là chết rồi.” Tư Mã Diệu lại thở dài, “Thiên Trì, ngươi nên học cách tiếp nhận hiện thực, nếu không cứu được, rồng cũng được, giao cũng tốt, lỡ như nó xuất hiện ở chiến trường ngươi biết sẽ có hậu quả gì đó.”
Chuyện liên quan tới ‘rồng’ ở Hội Kê, suốt nửa năm qua đã xôn xao khắp Giang Nam, lời đồn thổi khắp nơi, cho rằng Tư Mã Diệu làm ngược mệnh trời, thay đổi cửa đình Giang Nam. Tư Mã Diệu phiền sắp chết, tra xét lời đồn khắp nơi nhưng không bắt được đầu nguồn, đành gửi hi vọng ở Trần Tinh, mong cậu sớm bắt được tên kia.
Trần Tinh tất nhiên biết hậu quả, nếu lúc hai quân đại chiến, trên trời xuất hiện một thứ giống rồng lại giúp đỡ Phù Kiên, tướng sĩ chẳng phân biệt lai lịch sẽ cho rằng Tần đế mới là chân mệnh thiên tử được trời công nhận, sĩ khí phe mình mất sạch, thành bại ngay trong chớp mắt.
Cái gọi là ‘thiên mệnh’ ở đâu thì bên đó bất bại, đây không phải nói chơi.
“Bệ hạ yên tâm,” Trần Tinh an ủi. “Chỉ cần ta còn sống sẽ không để nó hoành hành làm loạn chiến trường.”
Giữa đám quan võ bên ngoài, Hạng Thuật cưỡi ngựa không nhanh không chậm, võ bào và trang phục của y là bắt mắt nhất, mặc dù trà trộn vào võ tướng Đại Tấn nhưng vẫn nhận được sự quan tâm của bách tính. Hạng Thuật vốn không thích bị người chỉ trỏ mới nghiêng đầu nhìn vè phía xe ngựa, cố gắng tập trung giữa âm thanh ồn ào, lắng nghe đối thoại của Trần Tinh và Tư Mã Diệu. Nhưng ở bên kia, sườn mặt đẹp đẽ khiến tiếng hoan hô lại càng vang dội.
Bộc Dương từ bên kia giục ngựa tới, ra hiệu với Hạng Thuật, Hạng Thuật cố tình đi chậm lại sóng vai với hắn.
“Việc Võ thần muốn tra,” Bộc Dương nói, “Đại khái là có, trong mấy tháng nay ta lật xem những ghi chép liên quan đến tinh tượng, mệnh bàn truyền lại trong sư môn.”
“Nói.” Hạng Thuật gằn giọng.
Bộc Dương nói: “Tình huống Tuế Tinh nhập mệnh này, vô cùng hiếm gặp, nhưng xác nhận là…”
Đội xe đến bên sông Hoài, Trần Tinh đỡ Tư Mã Diệu xuống xe, bàn trà tế trời đã dọn xong, hôm nay cũng là chủ ý riêng của Tư Mã Diệu, để Khu ma sư và Võ thần Hộ pháp theo hầu, cho Trần Tinh biểu diễn trước mặt vạn dân, lấy việc mình có ‘thiên mệnh’, dẫn dắt dư luận dân gian.
“Võ thần đâu?” Tư Mã Diệu nói.
“Hạng Thuật đi đâu rồi?” Trần Tinh nhíu mày, nhìn về phía cuối đội ngũ, chỉ một lát đã thấy Hạng Thuật ngọc thụ lâm phong vô cùng bắt mắt.
Hạng Thuật đang nói chuyện với Bộc Dương, thực ra là, Bộc Dương ghìm ngựa, giải thích cho Hạng Thuật, nhưng Hạng Thuật không nhìn hắn, ánh mắt vượt qua đám quan viên, không hề chớp mắt, chăm chú nhìn Trần Tinh.
Trần Tinh vội vàng ra hiệu, lễ tế sắp bắt đầu, vạn dân im lặng như tờ, hiện giờ ai cũng chờ Hạng Thuật, Bộc Dương nhanh chóng nói hết, Trần Tinh đã vô cùng sốt ruột, thì thấy Hạng Thuật lắc cương giục ngựa: “Giá!” một tiếng, vượt qua đám đông, ngựa suýt đụng ngã người, mọi người nháo nhào tránh ra, Tư Mã Diệu thì biến sắc.
Chỉ thấy Hạng Thuật tung người xuống ngựa, trước mặt mấy chục vạn người đột nhiên nhảy lên đàn tế, tóm chặt tay Trần Tinh.
Mọi người xung quanh giật nảy mình, Trần Tinh mờ mịt: “Sao thế? Huynh muốn làm gì?”
“Ngươi…” Hạng Thuật nhíu chặt mày, dường như vô cùng phẫn nộ, nói, “Ngươi…”
“Đừng cãi nhau vào lúc này!” Trần Tinh nhỏ giọng, “Huynh có bất mãn gì trở về rồi nói? Mấy chục vạn người còn đang nhìn đấy!”
Bên bờ sông Hoài mấy chục vạn người đen nghịt, mấy ngàn quan viên triều Tấn, cùng hoàng tộc, hoàng đế, đám Tạ An hoài nghi nhìn Hạng Thuật, chỉ thấy Hạng Thuật giơ tay nắm chặt cổ tay Trần Tinh không buông.
Trần Tinh: “Đau… đau quá! Huynh mạnh tay thế!”
Hạng Thuật để tay xuống, liên tục thở dốc, Tư Mã Diệu thấy tình hình không ổn, nhanh chóng đi giảng hoà, nói: “Võ thần? Hai ngươi có khúc mắc gì, vợ chồng son về nhà rồi nói? Bây giờ nể mặt mũi trẫm một tí, có thả ra được không? Ngươi thấy bên dưới nhiều người như vậy…”
Mấy chục vạn bách tính Giang Nam trông mong nhìn theo, sau đó bàn tán ầm ĩ, Trần Tinh không ngờ rằng trước mặt nhiều người như vậy mà cảm xúc của Hạng Thuật đột nhiên bất ổn.
“Được rồi,” Trần Tinh nói với Hạng Thuật, “Huynh rốt cuộc muốn nói gì? Nói đi, chúng ta nói đúng sai một lát, cho bọn họ chờ, bệ hạ xin chờ chút…”
Hạng Thuật đột nhiên buông tay Trần Tinh, lạnh lùng nói với Tư Mã Diệu: “Tiếp tục đi.”
Tư Mã Diệu quan sát thần sắc hai người, giận không có chỗ xả, nếu là quan viên dưới trước, trước lễ tế mà làm như vậy không chỉ lôi xuống phạt gậy mà chức quan cũng không còn. Thế nhưng Trần Tinh không do hắn quản, hơn nữa Hạng Thuật thì lại càng không, hoàng đế mà dám ngông nghênh có khi Hạng Thuật còn đánh cho, nên đành nén giận gật đầu với Tạ An.
Tạ An hắng giọng, nói: “Vậy thì bắt đầu thôi.”
Tuỳ tùng trải hoàng gấm, đốt chậu than lớn, Trần Tinh nhận một cây kiếm gỗ đào, ở bên cất giọng: “Khu ma sư nhân gian, Võ thần Hộ pháp, đặc biệt bảo vệ thiên tử Đại Tấn làm lễ năm mới Nhâm Ngọ.”
“To hơn chút.” Tư Mã Diệu nhỏ giọng.
Trần Tinh: “Đau họng… ngươi bảo Hạng Thuật nói đi.”
Hạng Thuật nhíu mày, cho đến khi Trần Tinh kéo y, Hạng Thuật mới nóng nảy quát: “Khu ma sư nhân gian Trần Tinh, Võ thần Hộ pháp Thuật Luật Không! Bảo hộ cho buổi tế năm mới Nhâm Ngọ của thiên tử Đại Tấn!”
Một tiếng vang như chuông đồng, cấm quân Đại Tấn biến sắc, khắp hai bên bờ sông Hoài gần mười dặm, đâu cũng nghe rõ tiếng Hạng Thuật, đây là đẳng cấp gì chứ? Cho dù là Phù Kiên danh xưng đệ nhất võ giả cũng không đọ nổi! Đất Giang Nam, tự cân nhắc, trăm vạn quan võ dưới đàn càng không ai làm nổi!
Tư Mã Diệu đứng gần Trần Tinh suýt nữa bị Hạng Thuật rống cho hộc máu, sắc mặt Trần Tinh tái nhợt, bỗng nhiên Hạng Thuật đặt tay lên vai cậu, một phần trung khi dịu dàng truyền vào khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn.
“Hôm nay, sau loạn Vĩnh Gia sáu mươi chín năm.” Tư Mã Diệu điều hoà hơi thở, chậm rãi nói, “Những năm này, đau thương của Đại Tấn trẫm chưa từng quên, chưa khi nào quên…”
Trên tấm gấm đặt ngọc tỷ truyền quốc, Tư Mã Diệu đặt tay lên ngọc tỷ, cất cao giọng: “Vạn dân Đại Tấn ta! Hôm nay ngoài tế lễ đầu xuân, trẫm còn có lời muốn nói…”
Mấy chục vạn bách tính ven bờ sông nín thở lắng nghe, lặng ngắt như tờ.
Vào lúc này dưới đáy nước xuất hiện một bóng đen dài hai mươi trượng, dưới sắc trời tái nhợt, có người chú ý tới cái bóng kia, Trần Tinh nghe tiếng bàn luận truyền đến, quay đầu nhìn Tạ An, ánh mắt nghi hoặc.
Hạng Thuật cũng phát hiện nó, Tư Mã Diệu vẫn cất giọng như cũ: “…Trẫm không thể không nói cho các ngươi biết, ngay cả mảnh đất Giang Nam này, đã…”
Trong chớp mắt, Hạng Thuật siết kiếm, nước sông Hoài văng lên, Ma Giao còn vương oán khí phóng vút lên trời.
Chỉ chốc lát hai bên bờ sông Hoài đại loạn, bách tính xô đẩy, không ít người đã rơi vào lòng sông. Bờ bên kia, Phùng Thiên Quân, Tiêu Sơn nhảy lên, khom người ngồi trên hàng rào, hai mắt chằm chằm dõi theo Ma Giao.
Trần Tinh: “! ! !”
Hạng Thuật lẩm bẩm, “Ta biết ngươi không rời đi.”
Trên đầu Giao, Cố Thanh giữa luồng oán khí nồng đậm, như hoà thành một thể với Ma Giao, Hạng Thuật rút kiếm, cản trước Trần Tinh và Tư Mã Diệu.
“Thiên tử Tấn à.” Giọng nói Vương Tử Dạ vang vọng hai bờ sông Hoài.
Máu Trần Tinh như đông cứng lại, còn Tạ An như đã chuẩn bị trước, hắn giơ tay, mai phục khắp nơi bỗng nhiên xuất hiện. Hai vạn lính tinh nhuệ cầm nỏ cứng buộc dây thừng của Bắc phủ quân xuất hiện khắp các nóc nhà, ban công.
“Cuối cùng cũng đến.” Tạ An chậm rãi nói.
Trần Tinh quay đầu, thấy mọi người không hề bất ngờ, đều đã chuẩn bị trước, ắt hẳn trong thời gian cậu nghiên cứu Định Hải châu, Hạng Thuật đã bố trí cẩn thận, cảm giác hoảng sợ khi nãy cũng bình ổn lại.
“Khí số ngươi sắp cạn,” giọng Vương Tử Dạ không nhanh không chậm, “vùng đất chốn nhân gian sẽ có thiên tử mới thay thế ngươi, mọi thứ không thể đi ngược ý trời, đây là trời xanh phái ta xuống, ý chỉ đã hạ, còn nếu mê muội chưa tỉnh, Giang Nam trong chốc lát sẽ thành mảnh đất hoang.”
___________
[1] áo và mũ của Hạng Thuật là kiểu thế này
[2] Tam sinh: Ba vật sống ở ba môi trường khác nhau dùng trong lễ tế, thường hay dùng gà, lợn, cá.