Đi chứ?
Trong tẩm điện cung Thái Sơ, Trần Tinh vẫn bực bội ngồi thẫn thờ trước đống pháp bảo.
Mặt bàn bày vải mềm, trên đó là Định Hải châu tìm thấy bên bờ Hồng Hồ, bên trong như có hình rồng chậm chạp di chuyển giữa viên ngọc, lúc chưa truyền pháp lực vào, Định Hải châu có màu xanh, sau khi sức mạnh Tâm Đăng truyền vào Định Hải châu hoá thành màu vàng.
Từ Xích Bích quay về, Hạng Thuật nghe theo đề nghị của Tạ An, dẫn Trần Tinh tiến cung, bởi vì hiện tại là thời khắc vô cùng quan trọng. Trước mắt xem ra chỉ có cung Thái Sơ ở Kiến Khang là nơi an toàn, nếu Tư Mã Diệu dùng toàn lực cả nước cũng không bảo hộ được pháp bảo này thì Vạn Pháp Phục Sinh đúng là không chiều theo ý hắn.
May mà sau khi Thi Hợi bám vào Cố Thanh khống chế Ma Giao lặn xuống Trường Giang xong không xuất hiện nữa, trong thời gian ngắn có vẻ sẽ không truy tìm Định Hải châu.
Âm Dương giám, Tranh Cổ, Lạc Hồn Chung, Tứ Sắc Tỉ Giới, và Bất Động Như Sơn nằm cạnh nhau trên bàn, Trần Tinh lần lượt thử nghiệm dùng Định Hải châu phát động các pháp bảo này nhưng không có hiệu quả.
Lần đầu quyết đấu với Thi Hợi, may mà Tạ An tận tâm làm một Khu ma sư, mang theo thuốc ngủ cực mạnh, không cản trở đám Trần Tinh, không ngờ lần dầu gặp địch lại dốc thuốc cho kẻ cầm đầu là Thi Hợi, ấy thế cũng đủ lưu danh sử sách.
Trần Tinh nhớ lại toàn bộ tình hình từ lúc Hoàn Mặc ngã xuống hôm đó.
“Định Hải châu, ta tìm tròn ba trăm năm, ba trăm năm nay.”
Nói như vậy, trong viên ngọc này chính là thứ bọn họ mong muốn. Trong ký ức của Hạng Ngữ Yên, Định Hải châu Trương Lưu dùng có phát sáng nhưng không thấy rõ hình dạng, có lẽ Thi Hợi đã từng thấy nó.
Nhưng vì sao hắn lại giấu Định Hải châu trên hòn đảo nhỏ kia? Trần Tinh luôn cảm thấy rất khó hiểu.
Lúc này Hạng Thuật đã đến, đến trước bàn, không nói lời nào rồi ngồi xuống. Hai chân xếp bằng, chống tay lên đầu gối, hạ giọng nói: “Thế nào rồi?”
Chẳng biết vì sao, mỗi lúc Hạng Thuật xuất hiện Trần Tinh dù đang có tâm phiền ý loạn ra sao đều trấn tĩnh lại.
“Bọn Tiêu Sơn đâu?” Trần Tinh hỏi.
“Phùng Thiên Quân, Tạ Đạo Uẩn và Tiêu Sơn đi tìm Cố Thanh,” Hạng Thuật nói, “Lúc ngươi ngủ say, Tiêu Sơn muốn chờ ngươi tỉnh lại, ta bảo nó không cần chờ.”
Thế là lần này Khu ma ti chia nhau hành động, Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân truy tìm tung tích Ma Giao, còn lại Tạ An, Trần Tinh, Hạng Thuật ở lại. Theo lý mà nói Trần Tinh vốn nên đi cùng, sao mặc kệ Cố Thanh được? Nhưng trước mắt cậu phải giải quyết xong việc Vạn Pháp Quy Tịch.
Tạ An cũng tới, ngồi xuống bên bàn nhìn Định Hải châu.
“Trần Tinh nói: “Rốt cuộc chúng ta tìm được thứ muốn tìm, sau đây ta sẽ nghĩ cách, thả linh khí bên trong ra, lúc đó mọi thứ sẽ khôi phục được như cũ.”
“Ngươi chắc chắn là nó sao?” Hạng Thuật không hỏi, ngược lại đề xuất ra vấn đề y như Trần Tinh nghĩ, lúc này y duỗi ngón tay gẩy hạt ngọc khiến nó xoay chuyển, lăn qua lăn lại.
Trần Tinh: “Chắc chắn…”
Nói xong cậu giữ pháp bảo kia lại, giương mắt nhìn Hạng Thuật, rồi nói: “…Hả?”
Lần này Trần Tinh không bị như trước, hôn mê tròn ba tháng, lúc xuống nước cậu cảm nhận được viên ngọc này toả ra linh khí mãnh liệt, giúp cho Tâm Đăng dịch chuyển, nên cậu chỉ ngủ hết một ngày một đêm, ngoài việc nắm giữ linh khí đất trời thì Định Hải châu còn có tác dụng khác?
Tạ An: “Ta còn nhớ rõ, Võ Thần, lúc ấy Thi Hợi có nói ‘Tạ AnT, quả nhiên phải cảm ơn các ngươi giúp ta mở Toả Linh tháp, mang…’, với nửa câu sau các ngươi nghe thấy đó, ừm.”
Trần Tinh: “Đúng vậy, nói thế thì vô cùng chắc chắn không thể nghi ngờ.”
Hạng Thuật khoanh tay, im lặng từ đầu đến cuối, lại hỏi: “Tạ An, còn Bạt vương kia thì thế nào.”
“Đang bị nhốt trong ngục,” Tạ An nói, “bảo vệ rất nghiêm mật, cảnh giác bị cướp ngục. Bệ hạ có phân phó lúc thẩm vấn hắn thì bệ hạ muốn dự thính.”
Hạng Thuật nói: “Vậy tối nay đi.”
Tạ An khẽ gật đầu đứng dậy cáo lui, chỉ còn Trần Tinh và Hạng Thuật ngồi ở hai đầu bàn, Trần Tinh gảy Định Hải châu mấy lần, có hơi dùng lực, nó xoay tít giữa một hàng pháp bảo rồi lăn đến trước mặt Hạng Thuật.
Ánh mắt Hạng Thuật từ đầu đến giờ vẫn dừng trên mặt Trần Tinh, năm ngón tay hơi vung lên, Định Hải châu lại quay trở về trước mặt Trần Tinh. Hai người cứ gẩy đi gẩy lại mấy lượt như hai đứa trẻ ngồi chơi vậy.
“Huynh…. Tâm tình huynh hôm nay có vẻ khá tốt.” Trần Tinh quan sát sắc mặt Hạng Thuật, nói.
Hạng Thuật nhướn mày, nói: “Ngươi muốn đập vỡ nó?”
“Không thể đập vỡ được, linh khí trào ra sẽ san bằng toàn bộ Kiến Khang mất.” Trần Tinh nói, “Giả sử chúng ta tìm được một nơi rộng rãi, phạm vi trăm dặm xung quanh không có ai thì có thể thử xem, mà phải dùng cái gì để đập vỡ nó?”
Hạng Thuật nói: “Bất Động Như Sơn?”
Trần Tinh im lặng, có hơi do dự: “Thần binh của Bất Động Minh Vương, huynh cảm thấy đối đầu với một viên long châu có từ thuở khai thiên tích địa, thì có bao nhiêu phần thắng?”
“Thương Khung Nhất Liệt?” Hạng Thuật nói, “Sâm La Vạn Tượng?”
Trần Tinh nói: “Thương Khung Nhất Liệt là long trảo của Chúc Âm hoá thành, so với nội đan kết thành từ long lực rõ ràng thấp hơn một bậc. Bên trong Sâm La Vạn Tượng là linh khí cỏ cây, do Mộc thần Câu Mang chế tạo, so với thần long từ sơ khai… tất nhiên là không được.”
Hạng Thuật mở tay, nói: “Chỉ còn một bước nữa là thành công.”
“Đây là pháp bảo chưa từng ghi lại trong sử sách,” Trần Tinh nghiền ngẫm hồi lâu, cuối cùng nói, “Cách phù hợp nhất là tìm được phương pháp Trương Lưu thu nạp linh khí đất trời, nghịch chuyển quá trình thi pháp để linh khí đảo ngược phóng ra.”
Hạng Thuật nói: “Ta nhớ lúc ở ven hồ ngươi suýt chút nữa đã thành công.”
Trần Tinh nói: “Lúc ấy ta cũng sắp bị nổ chết, nói cũng kỳ quái, chỉ được một lần như vậy, huynh xem? Bây giờ chẳng có động tĩnh gì.”
Trần Tinh thử truyền pháp lực vào Định Hải châu, khác với lúc thi pháp ở Thương Lãng Vũ Hồng Hồ, Tâm Đăng chỉ toả sáng qua viên ngọc, không thể nào sử dụng nó.
Hạng Thuật cau mày nói: “Bây giờ ngươi cảm giác thế nào?”
Trần Tinh nói: “Không sao, chút sức lực này không tính là gì.”
“Làm sao bây giờ?” Trần Tinh nghĩ mãi không ra, vô cùng đau đầu, hai người cứ nhìn Định Hải châu như vậy đến trưa. Cho đến tận hoàng hôn, qua giờ cơm tối, Hạng Thuật mới thu Định Hải châu lại, mang theo người, nói: “Cứ để ta cất giữ, lúc nào cần thì ngươi tìm ta lấy.”
“Huynh căng thẳng như vậy làm gì?” Trần Tinh cười, Hạng Thuật cũng đã ra ngoài cửa, huýt sáo.
Vấn đề này giờ chưa giải quyết được, nhưng tâm tình Trần Tinh cũng khá hơn, dù sao bọn họ cũng đã đến rất gần mục tiêu của con đường này rồi.
“Chờ một chút!” Trần Tinh nói, “huynh làm gì vậy?” Nói xong cậu đứng dậy theo sau lưng Hạng Thuật, nhớ ra tối nay sẽ thẩm vấn Tư Mã Vĩ, lại bắt đầu thấp thỏm lo lắng. Tổ tiên họ Tư Mã, hoàng gia triều Tấn phục sinh, trở thành chó săn cho Thi Hợi, việc này không thể xem thường, Tư Mã Diệu phong toả tin tức, từ khi mang hài cốt Tư Mã Vĩ bên bờ Hồng Hồ về, lập tức nhốt hắn ở trong địa lao.
Hoàng hôn chìm dần, trong cung tĩnh lặng, ngoài điện có binh lính trấn giữ, càng đề phòng quạ đen theo dõi. Trần Tinh và Hạng Thuật ngồi xuống, Tư Mã Diệu náu mình sau tấm bình phong, Tạ An tự mình dẫn người đến, áp giải Tư Mã Vĩ lên.
Đây là kẻ cuối cùng trong sáu vương gia được Thi Hợi phục sinh, chỉ thấy thân thể Tư Mã Vĩ bị huỷ hoại rất nặng, xích sắt khoá chặt cơ thể, tóc tai bù xù, màu da trên gương mặt là màu xám xịt của người chết, trên người còn đeo gông sắt.
Tạ An nói: “Vốn định ghim hắn vào thép chảy, nhưng chúng ta không rõ cách Bạt sinh tồn, đành xử lý tạm như vậy.”
Trần Tinh đáp: “Có thể, chỉ cần hắn không động đậy là được, một khi rời xa oán khí của Thi Hợi, năng lực của hắn sẽ bị hạn chế.”
Thời điểm Bạt vương xuất hiện, trên người đều có oán khí, oán khí càng mạnh năng lực cũng sẽ mạnh theo. Giống như Hạng Thuật nhận được Tâm Đăng vậy.
Trần Tinh nhìn chăm chú Tư Mã Vĩ, Tư Mã Vĩ hơi ngẩng đầu, dùng cặp mắt đục ngầu vô thần nhìn về phía Trần Tinh.
Nhưng hắn không hề nói ‘cứu ta’.
“Nhận ra thứ này không?” Hạng Thuật cất lời đầu tiên, lấy ra Định Hải châu.
Tư Mã Vĩ quay đầu nhìn lại, đáp: “Ta không biết đây là cái gì.”
Trần Tinh nói: “Lời nói ngày đó ở Bình Nhưỡng, ngươi có còn nhớ không?”
“Lời gì?” Tư Mã Vĩ nói, “Các ngươi sẽ cứu ta sao?”
Tạ An nói: “Vậy còn phải xem biểu hiện của ngươi, ngươi là tiên vương Đại Tấn ta, anh linh tổ tiên, không bảo vệ hậu bối lại còn nối giáo cho giặc tàn sát tử tôn, dưới cửu tuyền có còn mặt mũi mà đi gặp Vũ Đế Đại Tấn nữa không?”
Khoé miệng Tư Mã Vĩ hơi nhếch lên, có vẻ không thèm quan tâm lời móc mỉa này. Trần Tinh nhíu mày quan sát Tư Mã Vĩ, chỉ thấy vẻ mặt hắn nghiêm chỉnh, dáng người cao lớn, dù chết đi cũng không có thay đổi gì nhiều, năm đó các vương làm loạn, Tư Mã Vĩ bỏ mình lúc mới hai mươi, chết hơn trăm năm sau vẫn chẳng được nghỉ ngơi, khiến cậu cảm thấy có chút thông cảm.
Tư Mã Diệu ở sau bình phong nhìn Tư Mã Vĩ, chớp mắt biến sắc không dám mở miệng.
“Tại sao Thi Hợi tới Giang Nam?” Trần Tinh chân thành nói, “Tư Mã Vĩ, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, ta cam đoan dù ngươi có nói gì Thi Hợi không thể biết được.”
Tư Mã Vĩ chậm rãi nghiêng đầu, chăm chú nhìn Trần Tinh, nói: “Khu ma sư, dù sao cũng phải nói rõ điều kiện trước, ngươi làm được chuyện gì cho ta? Không phối hợp sẽ giết ta sao? Nhưng ta vốn chết rồi.”
Hạng Thuật nói: “Ta có thể giết ngươi thêm một lần, như với huynh đệ của ngươi.”
Tư Mã Diệu ở sau bình phong, dùng khẩu hình nói với Tạ An: “Chắc chắn.”
Tạ An cảm thấy khó xử, không trả lời.
Tư Mã Vĩ nói: “Vậy thì làm đi, hồn về đất trời cũng coi như được giải thoát, ta vốn chẳng nhớ mình là ai nữa rồi.”
“Ngươi muốn gì?” Trần Tinh cau mày nói.
“Giải thoát cho ta,” Tư Mã Vĩ nói, “cắt đứt khống chế của Thi Hợi với ta, giải thoát cho ta.”
Tạ An nói: “ngươi muốn đi đâu?”
“Ta không biết.” Tư Mã Vĩ chậm rãi lắc đầu, đáp: “đất đai rộng lớn, gầm trời cao xa, sau khi bị Thi Hợi phục sinh ta chỉ muốn đi xem thế gian này một chút, ta không phải người mà các ngươi biết, dù là…”
Nói xong, Tư Mã Vĩ giơ tay kéo xích sắt, chậm rãi chỉ chỉ vào đầu mình, nói tiếp: “Ta nhớ được chủ nhân của thân thể này, có không ít ký ức, nhưng ta cảm giác được, ta là ta. Tuy bị Thi Hợi đánh thức lần nữa, nói chính xác, lại thành một tạo vật.”
Lời này khiến mọi người không kịp phản ứng, Trần Tinh mơ hồ nhận ra, bản thân mình tới nay có vẻ đã hiểu nhầm Tư Mã Vĩ, tên này rốt cục là cái gì? Nhận biết của bọn họ với hắn chỉ là thân phận của một người đã chết, không ngờ Tư Mã Vĩ cũng chẳng là Tư Mã Vĩ, như vậy hắn là cái gì?
Trần Tinh giơ tay, ra hiệu mọi người chờ một lát, hỏi: “Cho nên, ngươi sử dụng thân thể Tư Mã Vĩ, lại có ký ức của hắn, nhưng bản chất là Bạt do Thi Hợi tạo ra, là vậy sao?”
“Là ngươi và Xi Vưu cùng nhau tạo ra, Thi Hợi chỉ là kẻ làm hộ Xi Vưu thôi.” Tư Mã Vĩ nói, “Hôm đó ở núi Long Trung, ngươi dùng Tâm Đăng, thế là sức mạnh của Tâm Đăng và sức mạn của Ma Thần, như hai cực âm dương, hai sức mạnh bài xích lẫn nhau khiến ta thức tỉnh.”
Nói xong, Tư Mã Vĩ đưa tay, ngón tay gãy chỉ vào lồng ngực, nói: “Nơi này có hạt giống của Tâm Đăng. Nhưng Thi Hợi chưa phát hiện.”
Sau trận chiến ở Cao Câu Ly, Trần Tinh rốt cục cũng có đáp án, không ngờ khi Tư Mã Vĩ tỉnh dậy, còn khác hẳn phỏng đoán của chính mình, lần này không biết trả lời thế nào lại liếc nhìn về phía Hạng Thuật, Hạng Thuật lại nói: “Ngươi đã không muốn bán mạng cho Thi Hợi, vì sao lại hành động cùng hắn?”
“Ta không thoát được.” Tư Mã Vĩ nói, “thân thể ta thường không tự chủ được, bị oán khí sai sử hành động, tấn công các ngươi giống như bản nawg vậy, khiến cho ta không thể lựa chọn, Tâm Đăng lại liên tục thức tỉnh ta.”
Tạ An nói: “Thi Hợi từ xa mà đến rốt cuộc có mục đích gì?”
Tư Mã Vĩ đáp: “Ban đầu gã muốn bắt Trần Tinh, luyện hóa Tâm Đăng của hắn làm ký thể cho Ma Thần Xi Vưu, từ đó, Tâm Đăng có thể gieo hạt giống chấp niệm xuống sinh linh ở Thần Châu, khiến chúng sinh thần phục hắn.”
Trần Tinh nhớ mang máng những gì nghe được ở địa mạch hôm đó, hai lần xác định đã rất rõ ràng, hỏi: “Thế vì sao hắn lại từ bỏ ta?”
Tư Mã Vĩ: “Hắn tìm được pháp bảo thích hợp hơn, là Định Hải châu, muốn dùng nó tái tạo thân thể Xi Vưu. Bên trong Định Hải châu có linh khí đất trời lại là nội đan của Long thần, so với Tâm Đăng thì thích hợp hơn.”
“Lấy được Định Hải châu xong hắn muốn làm gì?” Hạng Thuật lại hỏi.
“Quay trở về trận chiến Trác Lộc, thay đổi vận mệnh Hiên Viên thị.” Tư Mã Vĩ đáp.
Trần Tinh lại hỏi Tư Mã Vĩ mấy vấn đề, nhưng những gì Tư Mã Vĩ biết cũng có hạn, nhiều chuyện Thi Hợi không nói cho hắn, chỉ nghe thấy Thi Hợi đối đáp với Ma Tâm ở Huyễn Ma cung mới nhớ được một hai. Nhưng bọn họ cũng có thu hoạch tất lớn, đầu tiên Trần Tinh biết Ma Tâm trốn ở Huyễn Ma cung, mà Huyễn Ma cung ở một nơi nào đó dưới lòng đất – nơi địa mạch gặp nhau.
Nhưng Tư Mã Vĩ cũng không xác nhận vị trí rõ ràng ở đâu, vì mỗi lần Thi Hợi đưa đám Bạt vương vào đều di chuyển bằng địa mạch. Như vậy lúc trước nếu bắt được Trần Tinh cũng sẽ đi theo địa mạch đến Huyễn Ma cung.
Thêm nữa cũng chẳng hỏi đến cuối, nhưng Hạng Thuật vẫn rất kiên nhẫn hỏi thăm nhiều chi tiết, so ra khá tương đồng với những gì bọn họ suy đoán, cuối cùng y hỏi: “Thi Hợi rốt cục có bản lĩnh gì?”
Tư Mã Vĩ nói: “Ba hồn bảy vía của gã có thể thoát khỏi thân xác để hành động.”
“Không thể nào.” Trần Tinh nói, “Dù là yêu quái mạnh đến đâu cũng không làm được, ngươi nghĩ thiên địa mạch ăn chay chắc? Thứ duy nhất không có hình thể trong thế gian chỉ có ma thôi.”
Tư Mã Vĩ nói: “Hồn lực gã mạnh mẽ dị thường, tùy lúc mà mượn xác hoàn hồn, hoặc phàm nhân có hồn lực yếu sẽ bị gã bám vào khống chế. Vương Tử Dạ là thân thể gã hài lòng, Tâm Đăng là khắc tinh duy nhất của gã.”
Tên đó rốt cuộc là cái gì? Trần Tinh mơ hồ nhận ra, thực lực Vương Tử Dạ không thể khinh thường, ngày đó giao thủ ở Hồng Hồ, khói đen của Vương Tử Dạ từ trên người văn sĩ kia thoát ra vẫn bị cậu áp chế, nhưng với những người khác thì gã chẳng hề sợ đao thương, không thể thắng nổi.
Trần Tinh ngẫm nghĩ, ngoài miệng lại nói: “Hồn phách rời xác, nhìn tưởng tiêu diêu tự tại nhưng vô cùng nguy hiểm. Dù không có Tâm Đăng, chỉ cần Lạc Hồn Chung ta có thể lấy đi hai hồn của gã. Nếu như linh khí nổ tung càng dễ phá hủy ba hồn bảy vía của gã. Tư Mã Vĩ, ngươi thực ra không phải e ngại Thi Hợi.”
Thẩy hỏi tiếp cũng không thu được gì, Tạ An nhìn Trần Tinh.
“Vấn đề cuối cùng,” Hạng Thuật nói, “Tại sao hắn muốn phục sinh Xi Vưu?”
“Ta không biết.” Tư Mã Vĩ nói.
Vấn đề này, Trần Tinh và Hạng Thuật thảo luận rất nhiều lần, không rõ lai lịch Thi Hợi, mà yêu quái dùng cách thức đặc biệt ‘sống’ trên đời này mấy trăm năm, có lẽ còn lâu hơn nữa, yêu quái chịu được Vạn Pháp Quy Tịch, có dã tâm gì đó cũng là chuyện thường. Chỉ là phục sinh Xi Vưu mà nói, khả năng Thi Hợi cũng có hạn, cũng không thể nào một mình thống trị Thần Châu.
Bằng động cơ biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, Hạng Thuật vẫn chưa từ bỏ ý định, quyết hỏi thêm lần nữa, nhưng không lấy dược đáp án.
Tư Mã Diệu ở sau bình phong nhìn Tạ An đầy mong đợi, Tạ An nghĩ tới nghĩ lui rồi nói: “Ta thấy bây giờ khuya rồi…”
“Giam lại.” Hạng Thuật không chờ Trần Tinh mở miệng, đã ra lệnh trước, đây cũng là lời Trần Tinh muốn nói, “Đợi khi chúng ta đánh bại được Thi Hợi sẽ quyết định hắn đi hay ở.”
Tư Mã Diệu cau mày, đợi đến lúc binh sĩ đưa Tư Mã Vĩ đi, Hạng Thuật chỉ khẽ gật đầu với hắn, rồi vươn tay với Trần Tinh, dẫn cậu đi.
“Huynh đắc tội với Tư Mã Diệu rồi.” Trần Tinh nhỏ giọng nói.
“Tổ tông hắn bị ta chém chết năm người, cô vương còn ngại hắn?” Hạng Thuật trở về tẩm điện, bắt đầu chỉnh lý nội dung thẩm vấn hôm nay, im lặng một lát, rồi nâng bút viết, y nhíu mày ngồi phân tích.
Trần Tinh nhìn ra, tâm tình Hạng Thuật hôm nay rất tốt.
“Ngươi xem Định Hải châu đi,” Hạng Thuật nói, “Ngẩn người cái gì?”
“Nhưng ta không nhìn ra cái gì cả!” Trần Tinh đỡ trán, đáp.
“Vậy thì ngủ đi.” Hạng Thuật lại nói.
Sau khi vào cung, Tư Mã Diệu sắp xếp cho hai người một tẩm điện, cũng là yêu cầu của Hạng Thuật, ngoài trông coi Định Hải châu, y cũng muốn canh giữ Trần Tinh, tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Thế là cung nhân dùng bình phong ngăn cách trong ngoài, Hạng Thuật ngủ phía ngoài, Hạng Thuật ngủ bên trong.
Ngoài trời mưa nhỏ, khí lạnh ùa tới.
“Vì ta sao?” Trần Tinh nằm trên giường nói.
Hạng Thuật cũng nằm xuống, ngậm một tờ giấy, giơ địa đồ trong tay nằm bên tấm bình phong xem, nghe vậy không hiểu sao nói: “Cái gì?”
Trần Tinh nghiêng đầu, nhìn bình phong, bóng Hạng Thuật gác chân nằm đó.
Trần Tinh: “Hạng Thuật, vì tìm được Định Hải châu, cho nên huynh thấy ta được an toàn rồi, nên hôm nay tâm tình mới tốt vậy sao?”
Hạng Thuật không trả lời, tiện tay thu mấy tờ giấy lại, ngón tay búng lên, đèn tắt, ánh trăng vương đầy trên đất.
“Thuật Luật Không.” Trần Tinh nói.
Hạng Thuật không trả lời, đứng dậy, nhỏm dậy, ngồi trên giường, luồn tay xuống dưới gối.
“Huynh là người để ý đến ta nhất trên đời.” Trần Tinh hơi buồn bã nói.
Hạng Thuật vẫn không trả lời, một tay đặt dưới gối, dường như đang lưỡng lự, Trần Tinh lại nói: “Thế nhưng, ta không hi vọng huynh vì sợ ta gặp nguy hiểm mà…”
“Im miệng.” Hạng Thuật rốt cục cũng nói, tay trái từ dưới gối rút về.
Trần Tinh: “Hạng Thuật, ta cảm thấy chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc…”
Hạng Thuật đứng dậy, mặc áo mỏng quần cộc, rời khỏi tẩm điện, Trần Tinh ngồi dậy nói, “Huynh đi đâu vậy?”
“Thông khí,” Hạng Thuật nói, “không muốn đi cùng người, nếu không ta đánh ngươi.”
Thế là Trần Tinh đành nằm xuống, nghe thấy tiếng mở cửa, Hạng Thuật rời đi, Trần Tinh đang muốn kiếm cớ gọi y về, gọi mấy tiếng thì sợ có người đến bắt mình thì phải làm sao, Hạng Thuật lại chưa đi xa, tiếng Khương địch vang lên, rõ ràng còn ở trong viện thổi địch.
Nước chảy xuôi theo mái hiên.
Cuối tiết thu, sen tàn nghe mưa khắp viện, thời tiết chớp mắt đã lạnh, khúc Khương Địch cổ có vài phần cô liêu. Một đêm phương nam gió lạnh đã về, Trần Tinh không biết bài nhạc, chỉ lặng nghe, chẳng biết thiếp đi từ bao giờ. Hạng Thuật nhìn mưa rất lâu, cho đến quá nửa đêm bắt đầu buồn ngủ, lại nghe thấy tiếng Trần Tinh nhúc nhích trong ổ chăn, đi qua nhìn thấy cậu cuộn tròn, chắc là bị lạnh.
Thế là Hạng Thuật cũng nằm xuống, Trần Tinh trong mộng cảm nhận được ấm áp, giống như thú con tìm hơi ấm, vô thức áp tới, úp vào vai y say ngủ.
Kiến Khang sang đông, gần một tháng trôi qua, Trần Tinh tìm mãi không ra cách phóng thích linh khí từ trong Định Hải châu, sau khi từ Hồng Hồ quay về, món pháp bảo này không có động tĩnh gì. Phùng Thiên Quân, Tạ Đạo Uẩn và Tiêu Sơn cứ năm ngày sẽ gửi thư từ khắp các vùng Giang Nam về dịch trạm, thông báo vấn đề các vùng nước.
“Ma Giao chắc chắn chưa rời khỏi phương nam,” Trần Tinh xem thêm một phong thư, lại nói: “Thi Hợi và nó đang núp ở đâu đó, gã muốn làm gì chứ?”
Căn cứ theo tình báo của Tạ An, phương nam đã dùng tất cả nhân lực tài lực, bày thiên la địa võng, tàu bè dù không thể bao trùm toàn bộ đường thuỷ, nhưng giám sát thì không phải vấn đề khó. Ma Giao nếu theo đường thuỷ trốn về Lạc dương chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Mà khu vực điều tra của đám Phùng Thiên Quân không ngừng thu hẹp, bắt đầu tụ về phía Kiến Khang.
“Định Hải châu,” Hạng Thuật nói, “Thi Hợi sẽ không nản lòng, gã đang chờ thời cơ đến cướp được Định Hải châu mới thôi.”
Hạng Thuật dẫn theo Trần Tinh lại đến núi Nam Bình một lần nữa, chờ xem có thể khởi động Định Hải châu ở đàn Thất Tinh không, nhưng vẫn không khả thi.
Thời gian trôi qua, Hạng Thuật có vẻ bực bội, lúc quay về hòn đảo ở Hồng Hồ, Trần Tinh bắt chước tình hình sử dụng Định Hải châu một lần nữa nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
“Để xuống đi.” Hạng Thuật nói.
Trần Tinh đặt Định Hải châu trên đá.
“Cẩn thận.” Hạng Thuật nói, sau đó giơ Bất Động Như Sơn, thử xem.
Hai người quyết định dùng Bất Động Như Sơn phá huỷ Định Hải châu, chỉ thấy toàn thân Trần Tinh toả ra ánh đèn, từ sau lưng ôm lấy Hạng Thuật, Bất Động Như Sơn trong tay Hạng Thuật rơi xuống, một tiếng ầm vang!
Rung động leng keng, Định Hải châu lún xuống, đất đá bị phá vỡ nát, pháp bảo vẫn vẹn nguyên như cũ.
“Không được.” Trần Tinh buồn bực nói.
Hạng Thuật buông kiếm, quan sát tình hình của Trần Tinh, Trần Tinh hơi thở mạnh, Hạng Thuật lại nói: “Nghỉ một lát.” Nói xong lấy nước cho Trần Tinh uống.
“Làm sao khó thế cơ chứ!” Trần Tinh nói, “rõ ràng tới tay rồi! Cái này nhìn qua đâu phải là hình dạng của linh khí đất trời! Có nhận chủ à? Thế sao hôm đó dùng được chứ?”
Hạng Thuật nhìn bộ dạng Trần Tinh bỗng nhiên cười, Trần Tinh thực sự bó tay không còn cách nào khác.
“Thực muốn ném cái thứ này đi.” Hạng Thuật thuận miệng nói, đưa tay chộp lấy Định Hải châu, khom người, nhỏm dậy vung tay, ném thẳng vào Hồng Hồ.
“Đừng!” Trần Tinh sợ hãi, chỉ thấy mặt Hồng Hồ ‘tủm’ một tiếng, sóng nước dập dờn.
“Aaaaa!” Trần Tinh phát điên, túm lấy Hạng Thuật lắc qua lắc lại, Hạng Thuật lại cười ha hả, Trần Tinh giận dữ hét lên, “Huynh còn cười! Cười cái gì?!”
“Đi thôi.” Hạng Thuật không cười, nghiêm túc nói.
“Đi đâu?!” Trần Tinh ngạc nhiên, cậu sắp khóc đến nơi, nói: “Có thể tìm được không? Đây là hi vọng duy nhất mà!”
“Đi Sắc Lặc Xuyên,” Hạng Thuật nói, “Đến hồ Ba Lí Khôn, ta biết một con đường, đi dọc đó có thể rời khỏi Trung Nguyên.”
Nói xong, y nghiêng đầu nhìn về phía làn nước xanh thăm thẳm phản chiếu nền trời của Hồng Hồ.
“Rồi đi thẳng,” Hạng Thuật hờ hững nói, “qua Sa Châu, qua Lâu Lan, còn có thể đi xa lắm, ta nghĩ, nơi đó không có Bạt, không có Định Hải châu, không có linh khí đất trời, không có Khu ma sư, không có yêu ma quỷ quái. Không có cái gì cả, ngươi không phải nghĩ cứu vớt bất kì ai.”
Bỗng nhiên Hạng Thuật ngây ngẩn nhìn Trần Tinh, nhìn cậu rất lâu mới nói: “Mặc kệ, ngày mai dù TN có xảy ra chuyện gì đều mặc kệ hết. Chỉ cần đồng ý ta sẽ đưa ngươi đi. Đi chứ?”
Lúc câu kia nói ra, vành mắt Trần Tinh đỏ hoen, cậu nghẹn ngào nhìn Hạng Thuật, hơi thở dồn dập. Hai người cùng nhau đồng hành, cùng vượt hoạn nạn, chung sinh tử, muôn trùng gian khổ ập tới từng đợt, lần lượt hiện lên trong đầu cậu. Rất nhiều lời chưa nói ra, cảm xúc còn chưa rõ như sóng biển nuốt chửng cậu.
“Không, Hạng Thuật.” Trần Tinh nói, “Chúng ta đến tận đây, ta không muốn từ bỏ, dù thịt nát xương tan, dù ngày mai phải chết, chỉ cần hôm nay ta còn sống thì chúng ta vẫn còn hi vọng, đúng không?”
Hạng Thuật nghiêm túc nhìn Trần Tinh, ánh mắt trở nên dịu dàng khôn cùng, sóng Hồng Hồ lớp lớp chồng lên nhau, giữa lúc dòng triều dâng lên, bọn họ chăm chú nhìn nhau. Cuối cùng khoé miệng Hạng Thuật hơi cong lên, y mở tay trái, trong tay là Định Hải châu, vừa nãy y dùng một viên đá ném vào trong hồ.
“Đùa ngươi chút thôi.” Hạng Thuật thuận miệng nói.
Trần Tinh cười, nói: “Ta biết mà.”
“Trở về thôi, tuyết sắp rơi rồi, từ từ nghĩ cách.” Hạng Thuật hờ hững nói, ra hiệu Trần Tinh nhận lấy Định Hải châu.
“Để ở chỗ huynh đi.” Trần Tinh đáp.
Gió rét thổi tới, bên bờ Hồng Hồ tuyết nhỏ bắt đầu rơi, trận tuyết đầu đông tới rồi, toàn cảnh đêm tuyết trắng mênh mang chốn Giang Nam so với tái ngoại thì một trời một vực, đất trời Sắc Lặc Xuyên phủ tuyết xong thì toàn bộ sắc màu biến mất, Kiến Khang sau một đêm tuyết rơi thì như một bức tranh thuỷ mặc rải thêm sắc trắng. Đường cong đình đài lầu các được hoạ rõ ràng, như nét bút mạnh mẽ của Vương Hi Chi vung giữa thiên địa.
Mấy tháng trôi qua, Trần Tinh đã đọc tất cả cổ tịch ở Kiến Khang một lần, Tạ An lại giúp cậu triệu tập tài tuấn Giang Nam, tất cả những người thông tuệ của Tạ gia, Vương gia, ngay cả hậu bối Tư Mã gia cũng tới không ít, trở thành một thịnh hội của những kẻ sĩ trên đời, nhưng cũng chẳng có thu hoạch gì.