Định hải phù sinh lục

Chương 71: Bám thân



Chủ ta có thể cho ngươi tất cả đáp án mà ngươi mong mỏi.

 

“Một, hai, ba, bốn, năm… năm tên.” Thi Hợi chậm rãi nói, “Đến đi, diệt mất năm Bặt vương của ta, lại đủ số thay thế thủ Vạn Linh Trận cho ta…”

 

Bỗng, Thi Hợi hoá thành cuồng phong đen ngòm, lướt về phía bảy người, mọi người dùng vũ khí ngăn cản, Hạng Thuật giơ kiếm, Trần Tinh nhanh chóng quyết định, cậu cảm thấy nguy hiểm, tiến lên một bước.

 

Thi Hợi dâng gió lốc từ mặt đất lên, bóng người trong làn khói lướt ngang qua người Hạng Thuật, hướng về phía Tạ Đạo Uẩn, xuyên vào thân thể nàng! Nhưng động tác Trần Tinh còn nhanh hơn, cậu thắp Tâm Đăng ấn lên lưng Tạ Đạo Uẩn.

 

Thi Hợi vừa nhập vào thân thể Tạ Đạo Uẩn, Trần Tinh đã dùng Tâm Đăng đi khắp kinh mạch Tạ Đạo Uẩn, Thi Hợi điên cuồng rú lên, còn chưa kịp bám vào đã bị trục xuất khỏi cơ thể Tạ Đạo Uẩn!

 

“Hừ.”

 

Trần Tinh cười nói: “Đến nữa xem?”

 

Pháp thuật Tâm Đăng của Trần Tinh chính là khắc tinh của vật thể vô hình, vũ khí của mọi người chẳng làm gì được Thi Hợi, chém vào đâu khói đen lại tan ra, Thi Hợi chẳng bị thương tí nào.

 

Thi Hợi xoay tròn thân thể, theo gió nhào tới Tạ An!

 

Tạ An: “Úi úi!”

 

Trong chớp mắt Trần Tinh lại nắm chặt cổ tay Tạ An, sức mạnh Tâm Đăng truyền khắp người Tạ An, lại cưỡng ép trục xuất Thi Hợi ra ngoài!

 

Thi Hợi thấy mình không chiếm được ưu thế, đành bứt ra, từ trên quan sát Trần Tinh, trong chốc lát chẳng có cách nào. Trần Tinh liên tục suy nghĩ, Tâm Đăng tụ trong tay, chuẩn bị dốc toàn lực, dù liều mạng đến mức thổ huyết hôn mê cũng muốn ra một chiêu mạnh nhất để gã bị trọng thương.

 

Hạng Thuật lùi ra phía sau một bước: “Định Hải châu tới tay rồi đừng dây dưa với gã, đi trước rồi nói!”

 

Trần Tinh bỗng nhiên nhớ ra, nắm chặt Định Hải châu trong tay, Thi Hợi cười lạnh: “Đi dễ vậy sao? Nghĩ hôm nay ta ở đây chờ các ngươi mà không sắp xếp gì sao?”

 

Vừa nói xong, mặt nước Hồng Hồ phía sau Thi Hợi khuấy động, oán khí bốc lên, một con Giao thối rữa chở Tư Mã Vĩ lao lên trời! Chính là Ma Giao chạy trốn khỏi Hội Kê mấy tháng trước!

 

Mọi người ngẩng đầu, Thi Hợi quát lên: “Ở lại! Đừng có giãy dụa vô ích, theo ta, ta sẽ bỏ qua hai phàm nhân phía sau kia…”

 

Tư Mã Vĩ dùng tay thuận, cổ tay, và nửa người điều khiển Ma Giao lao xuống, Thi Hợi dùng khói đen tạo thành hình người bay lên đầu Giao. Hạng Thuật quát: “Tản ra!”

 

Tất cả mọi người quay lại, Phùng Thiên Quân kéo Cố Thanh, Tiêu Sơn đưa Tạ Đạo Uẩn, Hạng Thuật ôm Trần Tinh tách ra nhào về trước, Tạ An lộn nhào vào trong bụi cây, đỡ văn sĩ Hoàn Mặc đang hôn mê kia quát: “Làm thế nào đây?!”

 

“Không biết!” Trần Tinh đứng dậy từ vũng bùn, chỉ thấy Ma Giao nhả một ngụm sương độc chạm xuống đất, Hạng Thuật che miệng mũi Trần Tinh, quát: “Đừng thở! Chạy mau!”

 

Thi Hợi: “Muốn trốn rồi sao? Thuật Luật Không, Trần Tinh, uống công ta muốn đọ sức với các ngươi một phen, cũng được, đi đi, tối nay chơi chưa đã hứng đành phải đi thôn trang ven hồ xem. Dù sao cũng phải để Tân Viên Bình ăn gì đó chứ, ngươi nói xem đúng không?”

 

Phùng Thiên Quân: “Quay về Xích Bích triệu tập quan binh giết nó!”

 

Nếu lúc này tuỳ tiện rút lui, ở Xích Bích không kịp chuẩn bị, binh lực yếu kém, bị Ma Giao đồ sát, ngàn vạn bách tính chết oan uổng, oán khí còn dày đặc hơn.

 

Mọi người ở trên đảo núp vào rừng cây, Trần Tinh nắm chặt tay Hạng Thuật, hạ giọng nói: “Ta dẫn động Tâm Đăng, huynh một chiêu giết hắn.”

 

“Không được!” Hạng Thuật không cần nghĩ đã bác bỏ đề nghị của Trần Tinh.

 

Trần Tinh: “Đó là Thi Hợi, giết gã là giải quyết được rất nhiều việc!”

 

“Nghĩ cách dùng Định Hải châu đi,” ngón tay Hạng Thuật chỉ viên ngọc trong tay Trần Tinh, “Ta đi kéo dài thời gian.”

 

“Chờ chút…” Trần Tinh chưa kịp giữ Hạng Thuật, Hạng Thuật đã nhảy lên cây, lập tức huýt sáo.

 

Cách đó không xa, Tiêu Sơn cũng huýt sáo, xoay người lên cây.

 

“Hây da!” giọng nói Tiêu Sơn như đao chém xuyên trời đêm, sau đó nhóc như một bóng đen bay vút lên trời! Đồng thời Hạng Thuật cũng xông ra,  hai người ở giữa không trung, Hạng Thuật giơ kiếm lên để làm bệ đẩy, Tiêu Sơn rơi xuống lần thứ nhất, dẫm lên kiếm của Hạng Thuật, mượn lực lại bay lên mười trượng, vẽ thành một vòng cung, vung hai trảo, một chiêu động trời.

 

Thi Hợi đang điều khiển Ma Giao quanh quẩn trên không, chẳng ngờ kẻ phàm có khả năng bật lên cao như vậy, bỗng nhiên lao vút lên, Tiêu Sơn đã ôm lấy đầu Giao, vung dây thừng!

 

Tư Mã Vĩ lập tức quay người chém một đao về phía Tiêu Sơn, sau đó dây thừng bay theo, Hạng Thuật vươn tay xoắn một vòng dây thừng quanh cổ tay, bị lôi lên không trung!

 

Phùng Thiên Quân nói với Cố Thanh: “Nàng mau tìm chỗ trốn đi!” Sau đó hắn thu song đao, nhanh chân chạy đến tóm ngay đoạn cuối dây thừng, cũng lao lên trời!

 

Trần Tinh chạy khỏi rùng cây, đi đến khoảnh đất trống, Tạ An và Tạ Đạo Uẩn cầm kiếm xông ra.

 

Tạ An: “Tiểu sư đệ làm sao đây? Đây là Định Hải châu?”

 

“Hai người đi mau!” Trần Tinh nói, “Đừng để ý! Mau chạy lên bờ đi! Mau lên!”

 

Thấy Ma Giao lôi theo Hạng Thuật, Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân vọt thẳng lên thiên không vạn trượng, trong đêm không nhìn rõ bóng người, Trần Tinh biết lúc này phải giải quyết Định Hải châu ngay, nhưng dùng nó thế nào? Từ trước đến nay không có thư quyển ghi chép gì về pháp bảo này, ngoài Trương Lưu ra cũng chưa có ai chiếm được nó.

 

Vì sao Trương Lưu lại giấu Định Hải châu ở đây? Được rồi, Trần Tinh không rảnh nghĩ lại, đầu tiên sẽ thử dùng như pháp bảo khác, khởi động viên ngọc này.

 

Lúc Tâm Đăng truyền vào viên ngọc, bốn phương tám hướng nổi gió, dường như tạo ra sóng to gió lớn, cây cối xung quanh bị cuồng phong thổi tạt, khiến Trần Tinh như đặt mình vào giữa gió lốc. Tạ An nhanh chóng chống đỡ, đưa Cố Thanh và Tạ Đạo Uẩn rời khỏi trung tâm đảo.

 

“Dùng thân thể phàm nhân, chịu đựng tới tận giờ,” Thi Hợi lạnh lùng nói, “Cũng không dễ dàng…”

 

Hạng Thuật nắm dây thừng nhảy lên, trong chớp mắt đã bay lên đầu Giao, vung trọng kiếm về phía Tiêu Sơn và Tư Mã Vĩ đang vật lộn, nhưng đám khói đen trên đầu Giao lại cười quái dị, không chế Ma Giao quay đầu lao thẳng xuống đất!

 

Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn hô to một tiếng, bị đưa lên cao hơn trăm trượng giờ Ma Giao lại thả rơi, lôi xuống!

 

Gia tốc cực mạnh khiến Hạng Thuật cũng không chịu nổi, trái tim như sắp nhảy ra ngoài, trong chớp mặt Ma Giao đã vọt tới mặt hồ.

 

Trần Tinh cố gắng khống cế Định Hải châu, cảm nhận được luồng linh khí điên cuồng cuồn cuộn, nhưng không biết ổn định nó thế nào, gió lốc nổi lên từng tầng, Định Hải châu không hấp thu Tâm Đăng của Trần Tinh lại còn xoay tròn liên tục, điên cuồng phóng ra dòng linh khí mạnh mẽ chứa trong nó!

 

“Nguy rồi!” Trần Tinh hướng lên trời hô, “Ta sắp không khống chế được nó rồi! Hạng Thuật!”

 

Không chờ trả lời, đã có tiếng ầm vang, Ma Giao từ trên trời lao xuống mặt Hồng Hồ, sóng lớn nổi lên như biển gầm, toả ra bốn phía, không ai nghe thấy tiếng Trần Tinh hô, lúc đụng vào mặt hồ, lực va chạm mạnh đến mức khiến Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân đều ngất đi.

 

Dưới đáy, Hạng Thuật đạp nước, một tay cầm kiếm bơi lên, Ma Giao vứt bỏ mặc kệ Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn, bơi về phía Hạng Thuật, nó kéo thân thể Hạng Thuật một cái vào sâu trong nước, một chùm bóng nước nổi lên.

 

“Bơi lội giỏi lắm,” giọng nói của Thi Hợi vang lên rất nhỏ, “cha ngươi dạy cho ngươi?”

 

Oán khí ngập tràn, trong hồ nước đen kịt, Trần Tinh còn ở bên bờ dốc hết sức ổn định Định Hải châu, Tạ An đã chạy đến, hô: “Có khả năng thành công không?”

 

Trần Tinh hô: “Chạy mau! Chạy mau đi! Nó sắp nổ rồi!”

 

Trần Tinh cảm nhận được sức mạnh kinh khủng trong nó, không khỏi hối hận, phóng thích pháp lực của Định Hải châu ở đây là chủ ý của ai! Nhất định sẽ san bằng chu vi trăm dặm xung quanh mất!

 

“Phùng đại ca!” Cố Thanh nhìn thấy Phùng Thiên Quân nửa chìm nửa nổi trên mặt hồ.

 

Nàng bất chấp mọi thứ lao xuống.

 

Cùng lúc đó, Hạng Thuật xuất hiện trên mặt hồ, Trần Tinh lập tức mở to hai mắt.

 

Bả vai Hạng Thuật bị Ma Giao cắn, máu tươi túa ra, kéo thành vệt trên mặt nước, y còn giãy dụa, huyết dịch tan vào nước, vừa ra một kiếm lại bị Ma Giao cuốn lấy lôi xuống đáy hồ.

 

Máu trong cơ thể Trần Tinh như đông cứng lại, cậu hô to một tiếng, hốc mắt đỏ bừng, dốc toàn bộ sức mạnh vào Định Hải châu!

 

Phùng Thiên Quân bị Cố Thanh ôm lấy, sóng nước đánh tới, bỗng nhiên tỉnh lại, ló đầu lên mặt hồ, hít một hơi rồi đẩy Cố Thanh ra, hô: “Trở về! Đi mau!” Sau đó hắn xoay người lặn xuống Hồng Hồ.

 

Nước hồ đục ngầu, Tiêu Sơn vung trảo kéo oán khí từ người Ma Giao tới, một trảo vung đi, thảm thuỷ sinh rối rắm dưới đáy hồ lập tức bị bứng lên. Phùng Thiên Quân rơi thẳng xuống đáy hồ, hai đao cùng tối, oán khí trên đao xoay tron, ngó sen, rong rêu, ngàn vạn thực vật dưới đáy hồ như xúc tu cuốn lấy Ma Giao, trói nó lại!

 

Hạng Thuật lập tức thoát thân, y lập người, chém thẳng một đao xuống đầu Ma Giao.

 

Lập tức trên đầu Giao xuất hiện thân thể Thi Hợi, Hạng Thuật trợn to hai mắt, một chuỗi bọt khí từ miệng nổi lên.

 

Vương Tử Dạ!

 

Hạng Thuật dốc toàn lực, chém xuống, Vương Tử Dạ cuối cùng hiện thân, nở một nụ cười quỷ dị, trong chớp mắt lại biến hoá thành một người Hán che mặt.

 

“Khắc Da Lạp!” Hạng Thuật ở trong làn nước giận dữ hét lên.

 

“Một kẻ vừa sợ hãi vừa lo lắng, vừa phẫn nộ vừa điên cuồng.” Vương Tử Dạ giơ một tay, chỉ về phía Hạng Thuật, oán khí bộc phát, phủ kín đất trời, ầm ầm cuốn qua đáy hồ.

 

“Biết vì sao ngươi đau không không? Theo ta đi,” Vương Tử Dạ nói, “Chủ ta có thể cho ngươi tất cả đáp án mà ngươi mong mỏi.”

 

Oán khí ngày càng dày đặc, quấn cahựt lấy toàn thân Hạng Thuật và Bất Động Như Sơn. Một chút oán khí cũng không tiến được vào đầu Hạng Thuật, oán khí lại như ngàn vạn xúc tu kéo hắn về phía bóng tối.

 

Nhưng ngay một khắc đó, từ lồng ngực Hạng Thuật, bạch quang nở rộ.

 

Tay phải Trần Tinh rực sáng, tay trái cầm Định Hải châu tiến vào trong hồ, tay áo bay múa trong làn nước, giống như ánh nắng vạn trước xé tan màn đêm dài vô tận!

 

Định Hải châu xuống nước, mạch ngầm dưới dáy hồ điên cuồng cuộn trào, gió lốc hai bên bốc lên, như tạo thành một đôi cánh che trời cho Trần Tinh! Âm ầm nổ vang, chớp mắt toàn bộ Hồng Hồ nổ tung, phóng thẳng lên trời!

 

“Trừ ma!” giọng nói của Trần Tinh vang vọng bên tai Hạng Thuật.

 

Hạng Thuật lập tức tỉnh táo lại, oán khí quấn quanh người bị Tâm Đăng chặt đứt, Hạng Thuật xoay người trong nước, với sức mạnh động trời, kiếm sáng rực rỡ, chém về phía Vương Tử Dạ.

 

Nước trong Hồng Hồ nổ ầm, lúc này trong hồ như tập hợp hàng ngàn vạn mặt trời, điên cuồng lao tới hai bên bờ. Nước ào ào tuôn về phía chân trời, lại như sóng lớn ngập đầu ập xuống, Hạng Thuật khoác võ bào mạ vàng, ôm Trần Tinh hoá thành một vệt sáng vàng vọt khỏi đáy hồ!

 

Ma Giao giận dữ gào thét, bị gió lốc từ Định Hải châu quét đi, Thi Hợi gầm lên hoá thành lửa đen xoay tròn trên mặt hồ, Hạng Thuật kéo trường cung, lên tên, gằn giọng: “Khắc Da Lạp, kết thúc rồi.”

 

Cố Thanh ôm một đoạn gỗ, ngẩng lên mặt hồ liên tục thở ra hít vào, Hạng Thuật rơi xuống đất, lúc đặt Trần Tinh lên bờ thì Thi Hợi đã phát hiện Cố Thanh, vù một cái bay về phía Cố Thanh ở giữa hồ!

 

Tạ Đạo Uẩn quát lên: “Thanh nhi!”

 

Phùng Thiên Quân chật vật không chịu nổi, vừa trèo lên bờ, bỗng nhiên trợn tròn hai mắt.

 

Tức khắc, toàn thân Cố Thanh bị khói đen bao phủ, lộ ra một nụ cười dữ tợn, từ làn nước bay lên đầu Ma Giao. Hạng Thuật vô thức thu tên, Cố Thanh cười lạnh: “Suy nghĩ cho kỹ, Thuật Luật Không, chúng ta cuối cùng sẽ gặp lại.”

 

Nói xong, Ma Giao vọt khỏi mặt hồ, bay về Trường Giang cách đó không xa, ầm một tiếng lao vào dòng nước.

 

Định Hải châu ‘leng keng’ rơi xuống đất, Trần Tinh lảo đảo chực ngã, tóm lấy tay áo Hạng Thuật, cảnh tượng trước mắt như xa dần. Hạng Thuật lập tức quỳ một chân, ôm lấy Trần Tinh để cậu dựa vào vai y.

 

“Tinh nhi!”

 

“Ta… Ta không sao.” Trần Tinh thở dốc nói, “Định… Định Hải Châu…”

 

“Trần Tinh!” Tiêu Sơn bơi tới bên bờ.

 

Sóng hồ cuồn cuộn, đẩy một bộ thi thể đen xì lên, thi thể còn giãy dụa, Hạng Thuật quay đầu nhìn lại, là Tư Mã Vĩ đang chật vật đứng dậy.

 

Ba ngày sau.

 

Hạng Thuật nhanh chóng đi vào cung Thái Sơ ở Kiến Khang.

 

Đám quan viên đứng dậy đón tiếp, Tư Mã Diệu hờ hững làm động tác mời ngồi.

 

“Đều bố trí theo yêu cầu của các ngươi rồi,” Tạ Huyền nói, “Trước cửa biển Trường Giang đã bày thuyền, dưới đáy nước có giăng lưới sắt, bất kì vật gì đi qua sẽ bị phát hiện.”

 

Tạ Thạch nói: “Vùng nước các vùng Giang Đông, Giang Nam, khu vực kênh đào nối các thôn trấn cũng có quan binh giám sát cẩn thận.”

 

Hạng Thuật khẽ gật đầu, Tư Mã Diệu nói: “Thân thể Trần tiên sinh thế nào ồi?”

 

Hạng Thuật đáp: “Đã tốt hơn rồi, nhưng vẫn cần nghỉ ngơi. Các ngươi phải cực kỳ cẩn thận, thân phận của Thi Hợi đúng là Vương Tử Dạ, đã xác nhận, nếu có quân phương bắc xuôi nam, chắc hẳn Bạt quan sẽ không thiếu đâu.”

 

Tư Mã Diệu thản nhiên: “Võ thần nói đúng, ngay hôm đó trẫm sẽ phái người đưa tin, dù là đất Tần hay đất Thục hay phía bắc, dù là bạn hay địch sẽ đều nhận được tin tức.”

 

Tạ An nói: “Đại chiến Thần Châu chậm chạp, nhưng tới lãnh tụ chúng Hồ đến lê dân đều biết nên làm gì hoặc không nên làm gì. Chiến tranh nhân tộc là của nhân tộc, Vương Tử Dạ nếu sử dụng người chết phục sinh chắc chắn khắp nơi cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm đâu.”

 

Hạng Thuật nhíu mày, liếc nhìn mọi người ở đây.