Tiểu sư đệ! Có vẻ ta bắt được một yêu quái!
“Ngươi xuống núi trước đi.”
“Không,” Trần Tinh kiên quyết nói, “Ta muốn đi theo huynh.”
Hạng Thuật liếc nhìn Trần Tinh, thế là y ôm eo cậu, từ trên bờ vực nhảy xuống.
Trần Tinh vạn lần không ngờ mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy, thét ầm lên: “Huynh làm gì đấy?! Mau dừng tay! Hạng Thuật! A a a a!”
Trần Tinh vừa hô, trong khe núi vọng lại tiếng vang, đám Tạ An xuống núi nghe thấy giật nảy mình.
Phùng Thiên Quân: “Sao vậy?”
Tiêu Sơn lập tức quay người, Tạ An vội nói: “Đừng đừng! Cứ quan sát một lúc đã!”
Phùng Thiên Quân cũng kịp phản ứng: “Màn trời chiếu đất thế này, không phải ở đàn Thất Tinh…”
Cố Thanh nói: “Phùng đại ca!”
“Đừng kêu!” Giọng nói Hạng Thuật quanh quẩn không xa.
“Đau quá!” Sau đó Trần Tinh điên cuồng hò hét, “Mau mau! Dừng lại!”
Trần Tinh bị Hạng Thuật tóm eo, phi thân từ trên vách đá xuống, Hạng Thuật bắt được một thân dây leo, động lực kéo xuống khiến tay Trần Tinh suýt trật khớp.
“Không vào được!” Trần Tinh hô, “Kẹt rồi!”
“Ngươi ôm cổ ta!” Hạng Thuật nói, “Đừng làm loạn!”
Hạng Thuật đưa Trần Tinh theo, muốn tiến vào khe núi, Trần Tinh nhìn bên trong toàn cây cối, không thể miễn cưỡng đi vào.
Một tay Hạng Thuật nắm sợi dây đằng, tay kia luồn vào trong kẽ hở, muốn đẩy một khúc cây gãy ra ngoài. Trần Tinh ôm bờ vai Hạng Thuật, tò mò nhìn vào khe hở giữa núi đá.
“Chỗ này không được! Hay chọn nơi khác đi!”
“Đừng hô bên tai ta thế!” Hạng Thuật nói, “Ta nghe thấy được!”
Trên sơn đạo.
Phùng Thiên Quân: “…”
Tiêu Sơn: “? ? ?”
Tạ An: “Chúng ta vẫn nên xuống dưới thôi, cái này… Đạo Uẩn, mấy đứa tranh thủ xuống đi, không nên ở đây lâu.”
Tạ Đạo Uẩn: “…”
“Tạ An!” Hạng Thuật quát, “Nghe thấy không? ! Mau tới đây!”
Tạ An lập tức quay người, dẫn hai người tiếp tục lên núi, chỉ thấy Hạng Thuật dùng đai lưng buộc y và Trần Tinh ở cùng một chỗ, nói: “Các ngươi vòng qua sau đi, xem đối diện khe nứt là chỗ nào.”
Phùng Thiên Quân ném cung tiễn cho Hạng Thuật, hô: “Chờ lát rồi dùng cái này liên lạc.”
Sắc trời ngày càng tối, quần áo Trần Tinh xộc xệch, cuối cùng cũng chui qua khe hở, phát hiện một cái sân ẩn trong núi đá, Hạng Thuật cúi đầu, chỗ này có vẻ trăm năm qua chưa ai đến, bốn phía đều là cây cối. Dùng trọng kiếm dọn dẹp dây leo xung quanh xong, phát hiện chỗ này từng xảy ra một trận đại chiến, núi đá sụp xuống chính giữa.
“Đây là… linh khí phát nổ,” Trần Tinh nói, “Có Khu ma sư làm nổ tung thứ gì đó!”
“Là nổ sập thứ gì.” Hạng Thuật ngẩng đầu, thấy phía trước có đá tảng lộn xộn đổ sụp, thế là y đẩy ra hơn trăm cân đá vụn, làm lộ một con đường mòn sâu không không thấy đáy.
Trần Tinh nói: “Là mẹ huynh và Trương Lưu? Năm đó bị phục kích chỗ này, đây là đường trốn thoát sao?”
Hạng Thuật cũng chứng thực được, vết tích ở đây cũng chỉ cho ra phỏng đoán, nhưng rõ ràng, trước đó có một trận chiến không tầm thường.
“Nhìn phía trước.”
Sắc trời gần như tối đen, Trần Tinh muốn dùng Tâm Đăng, Hạng Thuật vội vàng kéo tay cậu, từ trong núi nhìn ra ngoài. Con đường vô cùng yên tĩnh, sâu đến vài dặm, Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, nói: “Ta cõng ngươi nhé?”
“Không sao.” Trần Tinh đang kích động, nhanh chóng đuổi theo Hạng Thuật, lúc ở núi Âm bọn họ cũng đi như vậy.
Sau đó, Trần Tinh đẩy một thứ gì đó trên đường ra, Hạng Thuật dừng bước cúi đầu thì thấy trong động còn sót thứ gì.
Đó là một vỏ kiếm gỗ gần như mục nát, phía trên có khắc chữ.
Trần Tinh đang định xem, Hạng Thuật nhặt vỏ kiếm, nói: “Tiếp tục đi lên trước thôi.”
Đi gần nửa canh giờ đến một cổng vào rộng rãi dưới lòng đất, không khí trong lành, trời đầy sao, hang động dưới đất từ đáy Trường Giang xuyên qua đến bên bờ Hồng Hồ.
Mượn ánh sao, hai người thấy rõ một dòng cổ văn ghi trên vỏ kiếm gỗ mục nát kia.
“Bất Động Như Sơn,” Trần Tinh lẩm bẩm nói, “Đây là vỏ kiếm ban đầu.”
Vỏ kiếm bằng thép mềm là về sau Trương Lưu chế lại, còn vỏ kiếm được tìm thấy trong động chính là cái mà Hạng Ngữ Yên mang theo lúc rời nhà!
Hạng Thuật đứng bên bờ Hồng Hồ, nhìn ra xa xung quanh, sóng hồ dồn dập xô vào bờ.
“Lúc trước mẹ ta và Trương Lưu trốn tới đây.” Hạng Thuật nói.
Trời đã tối hẳn, Trần Tinh nói: “Đợi sáng mai lại đến điều tra lại?”
Một vầng trăng lẻ loi, phía cuối hồ bầu trời như hoà vào mặt nước, ngay giữa ánh trăng có một hòn đảo nhỏ trong hồ, hòn đảo cô đơn quạnh quẽ, trên đó như có đường đá như dẫn đến bờ hồ.
Hạng Thuật rút tên, liên tiếp bắn thẳng lên trời ba mũi, tiếng tên vang báo vị trí cho đám Tạ An.
“Chỉ có một con đường,” Hạng Thuật nói, “Là lên đảo, ngồi bè gỗ đi qua Hồng Hồ tới bờ bên kia xem một chút.”
Ấy vậy mà nơi này còn có một toà nhà cổ, Trần Tinh quan sát căn nhà nơi cuối đường, giống như chỗ phương sĩ tu luyện, đường dẫn đến đó mang phong cách thời Hán, chắc ở đây đã mấy trăm năm.
“Có người không?” Trần Tinh đẩy cửa gỗ, cửa kèn kẹt mở ra, bên trong bỗng nhiên có người đứng dậy, kinh ngạc hô lên.
Trần Tinh chỉ ôm chút hi vọng nhìn thử xem, không ngờ có người thật, bên ngoài nhìn qua thấy căn nhà kia không lớn lắm, nhưng đến gần lại thấy không hề nhỏ, trong vườn trồng hoa cỏ, có một văn sĩ trung niên đang tưới nước, gã đứng dậy cười cười với bọn họ, nói: “Các tiểu huynh đệ sao lại tìm được chỗ này?”
Hạng Thuật đáp: “Người qua đường thôi, xin hỏi nơi này là chỗ nào.”
Văn sĩ kia cười: “Có thể đi ngang qua chỗ này cũng không dễ dàng, đến đây, mời ngồi, gặp được nhau tức là có duyên, hai vị uống trà hay rượu?”
Hạng Thuật phất tay, Trần Tinh tò mò đi vào đình viện, chỉ thấy toàn bộ mọi thứ ngay ngắn chỉnh tề, cậu thăm dò nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật gật đầu, ra hiệu mình sẽ cẩn thận.
Thời Nguỵ tấn khi đó, thiên hạ có nhiều ẩn sĩ lánh đời mà sống, nổi danh nhất là Đào Tiềm, gặp ẩn sĩ ở đây Trần Tinh thấy cũng không quái lạ. Chỉ nghe văn sĩ kia tự giới thiệu, họ Hoàn tên Mặc, chính là một chi của Hoàn thị thời Tuyên Thành. Những năm Tuyên Thành, sau loạn Hoàn Ôn, thân tộc họ Hoàn để tránh tai hoạ đã dọn nhà đi, có Hoàn Mặc vì không muốn rời Giang Tả mới đến bên bờ Hồng Hồ, ở lại đạo sở gọi là “Thương Lãng Vũ” này.
“Thương Lãng Vũ,” Trần Tinh nói, “có nguồn gốc thế nào?”
Hoàn Mặc đang ở sảnh lớn nhìn ra Hồng Hồ đun nước pha trà cho hai người, nói: “Tương truyền chỗ này, chính là nơi trấn giao các Khu ma sư xây dựng mấy trăm năm trước.”
Trần Tinh: “! ! !”
Hạng Thuật nhíu mày, im lặng không nói, Hoàn Mặc lại hỏi: “Tiểu huynh đệ có biết Khu ma sư không? Thời Hán…”
Dưới bàn, ngón tay Hạng Thuật chạm lên mu bàn tay Trần Tinh một cái, Trần Tinh hiểu ý của y, khẽ gật đầu, giả vờ hiếu kỳ, nghe lời Hoàn Mặc nói, đúng là rất giống lời đồn về Khu ma ti.
“Ừm.” Hạng Thuật nghe xong cũng khẽ gật đầu, Hoàn Mặc nấu trà xong, nói: “Mời hai vị dùng, đây là trà Quân Sơn mấy ngày trước ta mua trên chợ Xích Bích.”
Hạng Thuật nhìn chén trà, không động đậy, Trần Tinh đang khát nước nâng chén trà lên uống, Hạng Thuật còn đang suy ngẫm thì bên ngoài vang lên tiếng của Phùng Thiên Quân, hô: “Có ai không?”
Mọi người đã đến, Hoàn Mặc lại kinh ngạc, đứng dậy đi mở cửa. Hạng Thuật lập tức nói với Trần Tinh: “Đừng uống bừa bãi.”
Trần Tinh biết Hạng Thuật cảnh giác người này, trước đó trên đường đi không bao giờ y để cậu ăn uống đồ của người khác cho, cậu nói: “Ta thử thay huynh xem có độc không…”
Hạng Thuật bất đắc dĩ, ra hiệu Trần Tinh nhìn thôi, y nâng chén trà, uống thay Trần Tinh một ngụm.
Trần Tinh: “Không phải huynh không sợ độc sao?”
Hạng Thuật lập tức bị Trần Tinh cản lại, bên kia Hoàn Mặc dẫn Phùng Thiên Quân, Tạ An, Tiêu Sơn, Tạ Đạo Uẩn và Cố Thanh đến, Phùng Thiên Quân nhìn Trần Tinh, nói: “Quả nhiên hai người ở đây!”
Hoàn Mặc kì quái nhìn bọn họ, rốt cuộc có quan hệ thế nào, Tạ An nói: “Chúng ta là đồng môn Thái học, mới đi đạp thanh, tìm hai tiểu tử này mãi.”
Hoàn Mặc cười nói: “Huynh đài cũng học tại Thái học sao?”
“Sống đến già, học đến già,” Tạ An cười nói, “Tuổi bốn mươi cũng vẫn cần chăm chỉ phấn đấu.”
Hoàn Mặc nhìn Tiêu Sơn, Tiêu Sơn còn mải ăn, nói với Trần Tinh: “Ta đói, chúng ta ăn gì đi.”
Tạ An nói: “Nó là tiểu thần đồng ở Thái học, năm tuổi đã đọc sách viết văn rồi.”
“Thất kính thất kính.” Hoàn Mặc nhìn bộ dạng Tiêu Sơn không giống người đọc sách, nhưng đã nói vậy cũng ngại hỏi nhiều.
Phùng Thiên Quân nói: “Thực quấy rầy Hoàn huynh, chúng ta định tìm chỗ dùng cơm tối. Ngài có tham gia cùng không?”
Hoàn Mặc nói: “Ta lại ăn rồi, nếu mấy vị không chê, trên lầu có phòng khách, tối nay đừng ngại cứ ở đây một đêm, ngày mai có thuyền đến lại đưa mọi người đi.”
Tạ An đồng ý, tự giới thiệu mình họ Tạ tên Bạch Thu, cứ tự nhiên như tu hú chiếm tổ, cũng chẳng thèm khách sáo, ngồi trong sảnh chính của Hoàn Mặc dùng cơm tối.
Hạng Thuật nói những gì hai người điều tra được, nói: “Ở trên đảo sao có chỗ như vậy chứ, thật kỳ quái.”
Trần Tinh nói: “Lúc nào cũng có người đi lánh đời, nhưng ta vẫn cảm thấy quái lạ…”
Trần Tinh cứ cảm giác chỗ này quỷ dị thế nào, nhưng không nói rõ được ra, sau khi mọi người bàn luận xong, ăn đồ ăn Phùng Thiên Quân đem tới, cũng không ai uống trà của Hoàn Mặc nữa. Cố Thanh và Tạ Đạo Uẩn dù mặc nam trang nhưng không bàn luận huyên thuyên với mọi người, cả hai cáo lỗi đi nghỉ trước.
Tiêu Sơn duỗi lưng một cái, Trần Tinh bèn nói: “Ta đưa đệ đi ngủ?”
Tiêu Sơn nói: “Ta muốn ngủ cùng huynh.”
“Được.” Trần Tinh đáp, nhìn lên lầu, thấy Hoàn Mặc chuẩn bị sẵn cho bọn họ ba gian phòng, cũng có chăn nệm trải sẵn dưới đất. Tạ An và Phùng Thiên Quân ngủ một gian, Trần Tinh, Hạng Thuật và Tiêu Sơn một gian, hai nữ hài ở một gian.
Hạng Thuật chưa lên lầu, vẫn còn ngồi ở sảnh lớn, một chân co một chân thả, mặt hướng sóng hồ, trước chân là vỏ kiếm mục nát kia.
Đợi đến lúc mọi người giải tán, Hoàn Mặc đi qua hành lang, thấy Hạng Thuật xuất thần nhìn Hồng Hồ, mới cười nói: “Không ngủ sao?”
Hạng Thuật trả lời một nẻo, thản nhiên nói: “Thương Lãng Vũ, chủ nhân nơi đây nhất định là người tao nhã.”
Hoàn Mặc nói: “Lần đầu tại hạ nghe thấy cũng cảm giác như vậy. Nói nhân thế như sóng nước, nhưng cảm thấy sinh thời gặp chuyện, như đột nhiên gặp giông bão. Khi thi ở ngọn sóng tiêu dao tự tại như vạn núi nghìn trượng, khi thì giữa khe sóng như dời núi lấp biển gặp phải tai hoạ ngập đầu, chìm nổi giữa biển cả vài năm, chẳng qua cũng chỉ là tự sinh tự diệt giữa chốn đại dương bao la mà thôi.”
Hạng Thuật lễ phép nói: “Xin dỏng tai nghe, Hoàn tiên sinh có vẻ trải qua không ít sự việc trong đời.”
“Khó khăn nhất, không phải chỉ vậy,” Hoàn Mặc cười nói, “Mà đặt mình vào biển rộng, ngươi không tìm thấy phương hướng. Nước chảy bèo trôi cũng là không do mình chọn, vĩnh viễn chẳng biết phải đi hướng nào, bốn phía tối tăm quá đỗi gian khổ. Chợt có thời điểm gió êm sóng lặng, dưới mặt biển lại cất giấu còn nhiều nguy hiểm hơn…”
“…Chỉ hơi bất cẩn là thịt nát xương tan. Dù chết không toàn thây bị biển cả nuốt chửng, hài cốt ngươi vẫn bị dòng nước cuốn lấy, không được giải thoát, mãi mai chẳng dừng. Giống như một người sau khi chết vẫn còn bị bêu danh thiên thu vạn tuế?”
Bàn tay lớn của Hạng Thuật mân mê vỏ kiếm, hai mắt nhìn sâu về phía Hồng Hồ trong bóng đêm, bỗng nhiên nói: “Tiên sinh, ngươi nhìn trong hồ này có phải có gì hay không?”
“Không sai, một mảnh tối đen,” Hoàn Mặc nói, “Đêm dài đằng đẵng.”
Hạng Thuật hơi ngẩng đầu, trong mắt hiện ra tinh hà phản chiếu trên mặt hồ, ngân hà như nối liền mặt hồ với bầu trời, từ trời xuống đất, lại đi ngược lên trời, tạo thành một luồng sáng lấp lánh.
“Có thể trên trời cũng có thứ chỉ dẫn phương hướng cho thuyền ngươi đi giữa biển khơi.” Lông mày Hạng Thuật nhướn lên.
“Ngươi cho rằng kia là phương hướng sao?” Hoàn Mặc cười nói, “Là chấp niệm mà thôi, đợi khi mây đen kéo tới sẽ chẳng còn nhìn thấy gì.”
“Chấp niệm?” Hạng Thuật nói.
“Người trẻ tuổi không nên có quá nhiều chấp niệm,” Hoàn Mặc nói, “Nhiều chấp niệm khó thoát khỏi ma chướng.”
Hạng Thuật nói: “Đều nói rằng không thể rơi vào chấp niệm, nhưng ta nghĩ ngược lại, nếu không có chấp niệm, cái gì cũng buông bỏ, thả trôi, như vậy nhân sinh chẳng có gì thú vị.”
Hoàn Mặc có vẻ bất ngờ, sau đó gật đầu nói: “Ừm, ngược lại đúng là vậy.”
“Hoàn huynh uống trà của ta không?” Không biết Tạ An đi ra từ khi nào.
Trên lầu.
Tiêu Sơn chui vào trong chăn ngủ xong, Trần Tinh nảy ra ý nghĩ muốn đi dạo quanh một chút, mới nhẹ nhàng xuống lầu.
Chỉ nghe Tạ An ở sảnh lớn đang uống trà nói chuyện với Hoàn Mặc.
Hoàn Mặc vừa đun nước, vậy nói: “Thế thì không khách sáo.”
Trần Tinh đi qua phía sau sảnh lớn, chỉ nghe Tạ An nói: “Người Hoàn gia, lâu lắm rồi ta không nghe nói, từ sau khi Hoàn Ôn thất thế cả tộc cứ như biến mất khỏi nhân gian. Hoàn huynh lúc trước cũng là môn hạ của vị ở Tuyên Thành?”
Năm đó Hoàn Ôn là đại tướng triều Tấn, lĩnh quân phạt Bắc, vốn là kình địch của Mộ Dung gia, Phù gia và Diêu gia. Lại sợ công cao mà ngạo mạn, hồi triều mới tính phế lập, còn muốn phong vương thứ chín. Cuối cùng việc đến tay Tạ An, Tạ An không trực diện phản bác, đi đi lại lại dùng đúng một chiêu – trì hoãn, cuối cùng cũng kéo dài thời gian đến lúc Hoàn Ôn cưỡi hạc về tây, cả triều Tấn thở phào nhẹ nhõm.
Nguyên nhân là sợ hành động của Hoàn Ôn khiến nhà Tư Mã cực kì nhạy cảm với quyền thần, sợ binh quyền lấn chủ, sai khiến triều đình, Bắc phủ, hoàng quyền chia ba, rơi vào thế rất khó xử.
Hoàn Mặc nói mấy chuyện Tuyên Thành, lại đề cập Hoàn Ôn và Vương Mãnh có tình nghĩa bạn cũ. Trần Tinh nghe nói về sư huynh mới mới nghe lén vài câu, cứ cảm thấy Tạ An như đang nói nhảm vậy.
Một lúc sau, nghe Tạ An và Hoàn Mặc luận bàn huyền học sơn thuỷ, Trần Tinh không nghe nữa, rời khỏi sảnh lớn ra ngoài, đến góc vườn hoa, tìm đến một toà tháp đá ở ngoài Thương Lãng Vũ cậu thấy lúc trước.
Hạng Thuật đang đứng dưới tháp đá, nghe tiếng bước chân mới hướng về phía Trần Tinh.
Trần Tinh: “Ta nói không thấy huynh đâu, hoá ra chạy đến đây.”
Hạng Thuật: “Một khắc không gặp Hộ pháp đã đi tìm khắp nơi? Sao giống y như Tiêu Sơn thế.”
Trần Tinh nói: “Ta sợ huynh chạy mất!”
Hạng Thuật nói: “Ta mới đi vòng quanh Thương Lãng Vũ, đi một vòng, phát hiện tháp đá ở đây có hơi kỳ lạ.”
“Đúng vậy,” Trần Tinh nhíu mày, nói, “Cáp Lạp Hoà Lâm cũng có, huynh còn nhớ không, tường phòng vệ đó, nhưng bị khoá lại.”
Hạng Thuật nói: “Sao ta cứ cảm thấy toà tháp đá này giống cái ở Cáp Lạp Hoà Lâm?”
“Không, ta nhớ ổ khoá này, ở Cáp Lạp Hoà Lâm không có.” Trần Tinh sờ chính giữa tháp đá, nơi đó có một lỗ khoá màu đen, dường như chờ đợi chìa khoá phù hợp. Cậu có suy đoán mơ hồ với chuyện này, có lẽ di tích Thương Lãng Vũ này là Hạng gia truyền lại?
Hạng Thuật ra hiệu Trần Tinh lùi ra sau, đến trước ổ khoá màu đen, nhìn vào trong đó, vẻ mặt rất chăm chú, khiến Trần Tinh cảm thấy buồn cười.
“Huynh có nhìn ra gì không,” Trần Tinh nói, “nếu không cũng đã không phải cấm chế.”
“Có gió.” Hạng Thuật nói, sau đó nghiêng đầu, dán tai vào cửa tháp đá.
Trần Tinh: “? ? ?”
Trần Tinh cũng bắt chước Hạng Thuật nghe thử, hai người đối mặt, tai dán vào tảng đá, cậu cách bờ môi mềm mại của Hạng Thuật chưa đầy một tấc, hơi thở như hoà vào nhau, suýt nữa thì hôn thật.
Trần Tinh ngại ngùng rời khỏi cửa đá, Hạng Thuật ho một tiếng, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, nhấc trong kiếm nhắm về cửa đá.
“Kích thước có vừa không?” Trần Tinh nói.
Hạng Thuật chậm rãi đâm Bất Động Như Sơn vào lỗ khoá, Trần Tinh lập tức kinh ngạc.
“Mới nãy ta thử một lần,” Hạng Thuật nói với Trần Tinh, “Không khác tí gì.”
Trần Tinh: “Không không không…”
Trần Tinh như nghẹt thở đến nơi, cậu nâng một tay, đặt lên hai tay cầm kiếm của Hạng Thuật, nói: “Lần này hãy nghe ta, Hạng Thuật.”
Trần Tinh thắp Tâm Đăng, ánh sáng di chuyển, bao trùm toàn thân hai người, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cả hoa viên sáng rực như giữa ban ngày.
“Chờ một chút.” Đang lúc Tâm Đăng nở rộ, đột nhiên Trần Tinh nói.
Hạng Thuật: “?”
Trần Tinh: “Gọi bọn họ ra không?”
Hạng Thuật: “Không, mở ra nhìn trước rồi nói.”
Trần Tinh hít sâu một hơi, nói: “Mở ra xong, ta không chắc sẽ đưa nó về nguyên trạng…”
Hạng Thuật: “Ta chịu trách nhiệm cho, mở!”
Trần Tinh truyền Tâm Đăng vào, cả hai bừng sáng, pháp lực Tâm Đăng chạy dọc theo Trí Tuệ kiếm đi vào trong tháp đá, chớp mắt, trận pháp trên cửa như được đổ vàng lỏng vào, sáng rực rỡ! Ngay sao đó, cả đình viện ‘vù’ một cái, khắp mặt đất toả sáng!
Trong sảnh lớn.
“Chữ của Vương Hữu Quân…”
Nói đến đây, câu chuyện của Hoàn Mặc bị cắt ngang, trên gương mặt gã xuất hiện một nụ cười quỷ dị.
Tạ An nhìn Hoàn Mặc chăm chú, nheo mắt lại, cũng lộ ra nét cười kỳ quái.
“Ngươi cười cái gì?” Hoàn Mặc cảm thấy nguy hiểm.
“Ngươi cười cái gì?” Tạ An hỏi ngược lại.
Hoàn Mặc cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng đặt tay lên bàn, trong chớp mắt vách tường bốn phía của Thương Lãng Vũ như giấy vụn tan ra, bay về phía xa, cột gỗ đổ sụp, nóc nhà biến mất, trên đỉnh đầu chỉ còn bầu trời đầy sao.
Lông mày Tạ An giật giật, khó hiểu nhìn Hoàn Mặc.
Hoàn Mặc: “Tạ An Thạch, quả nhiên phải cảm ơn các ngươi giúp ta mở Toả Linh tháp, mang…” Đang lúc nói chuyện gã bỗng biến sắc, nét mặt cứng đờ, Tạ An hạ giọng nói: “Hoàn tiên sinh, đừng vui mừng sớm quá, ngươi không phát hiện trong trà có mùi vị không đúng sao?”
Hoàn Mặc: “! ! !”
Trong đình viện, Hạng Thuật và Trần Tinh nhấc tay cầm Bất Động Như Sơn, Trần Tinh quát: “Mở!”
Có tiếng vang nhỏ, sau đó tháp đá tan thành từng tầng, những tảng đá xây tháp trùng điệp bay ra, gió lớn quét sạch, Hạng Thuật lập tức lùi ra sau, một tay cản trước mặt Trần Tinh, dùng lưng bảo vệ cậu, hai mắt Trần Tinh mở to, nhìn nghiêng qua vai Hạng Thuật thấy viên ngọc quý lóng lánh ánh vàng trong tháp đá.
Viên ngọc toả sáng rực rỡ, quét sạch xung quanh, toàn bộ Thương Lãng Vũ vỡ vụn, ảo giác tan sạch, chỉ còn một hòn đảo hoang vu và rừng cây. Tiêu Sơn ngủ trên phế tích bị mất thăng bằng, ngã xuống, nhóc con hô một tiếng giữa không trung, xoay người, một tay ấn lên mặt đất, đáp xuống.
Phùng Thiên Quân bị treo trên cây, lập tức lo sợ: “Cái gì thế này! Thanh nhi! Thanh nhi!”
Phía xa truyền đến tiếng hô của Cố Thanh, Tạ Đạo Uẩn quát: “Cẩn thận!”
Hai người cũng rơi từ trên cây xuống, Phùng Thiên Quân giật mình hô, “Chờ ta!”
Hai mắt Hoàn Mặc thất thần, một tay che trán, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất, ảo cảnh biến mất, Tạ An nhìn Hoàn Mặc ngã sụp xuống đất, tay chân luống cuống, không biết làm gì sau đó, đành hô: “Tiểu sư đệ! Có vẻ ta bắt được một yêu quái! Đệ đến xem thử?”
Chỉ thấy trên người Hoàn Mặc toả ra khói đen, khói đen tụ lại thành hình người.
“Tạ An Thạch, ta thua trong tay ngươi một lần,” khói đen phát ra giọng nói khàn khàn, “Ngươi có thể nhắm mắt…”
“Yêu nghiệt phương nào!” Tạ An lại không sợ, rút bội kiếm, cả giận nói, “Đây là nguyên hình của ngươi?”
Khói đen cười càn rỡ, nói: “Không phải các ngươi vẫn tìm ta sao? Nhận ra ta là ai không?”
“Thi… Thi Hợi?!”
Tạ An như vậy đã hoàn thành lần đầu bắt yêu khi làm Khu ma sư, hơn nữa còn triệt hạ kẻ…đứng đầu phe địch, đủ vang danh thiên cổ. Ngay trong chớp mắt, Tạ An ra một quyết định sáng suốt, lùi lại, chạy!
“Trần Tinh!” Tạ An quát, “Hộ pháp! Thi Hợi tới rồi!”
Khói đen khàn giọng gào thét, lập tức từ trên không đánh về phía Tạ An!
Tháp đá mở ra, viên ngọc sáng rực lóng lánh, Trần Tinh đang định đi lên lấy, ngay sau đó trong bóng tối có kẻ xuất kiếm, vô thanh vô tức nhắm thẳng vào gáy Trần Tinh! Nhưng tốc độ Hạng Thuật còn nhanh hơn, y ra tay, nhảy vút lên bắt lấy lưỡi kiếm.
Máu tươi túa ra, Hạng Thuật dùng tay không nắm chặt lưỡi kiếm gập mạnh, trường kiếm phát ra tiếng vang bị sức lực mạnh mẽ của Hạng Thuật bẻ thành hai mảnh, lúc Trần Tinh quay lại, đối mặt với kẻ đánh lén.
Tư Mã Vĩ!
Tư Mã Vĩ không đội mũ giáp, kiếm đã gãy, nhưng vẫn xông tới muốn chém Trần Tinh lần nữa, Hạng Thuật ấn lên vai Trần Tinh mượn lực lao lên, thân giữa không trung, hai chân vung tới xoay vòng, cổ chân kẹp chặt lấy cổ Tư Mã Vĩ, hai người xoay tròn, vặn hắn ngã xuống!
“Lấy pháp bảo!” Hạng Thuật quát.
Trần Tinh bị Hạng Thuật đẩy ra, hai bước đã xông lên bục cao vọt tới ôm viên ngọc kia vào tay, tháp đá mất sức mạnh, lập tức đổ sụp!
Hạng Thuật giày vò Tư Mã Vĩ trên mặt đất, rồi y quay người bắt lấy Bất Động Như Sơn vọt lên, Tư Mã Vĩ chậm chạp bò dậy, chỉnh lại cái cổ bị vặn gãy, tay không tấc sắt lao về phía Hạng Thuật,
“Cỡ như ngươi…” Hạng Thuật cầm trọng kiếm, tiêu sái né chiêu, Tư Mã Vĩ vồ hụt.
“Cô vương có thể đánh tám tên.”
Hạng Thuật lạnh lùng nói, sau đó xoay kiếm, một tiếng vang trầm đục, giáp ngực Tư Mã Vĩ bị trọng kiếm bổ lõm, văng thẳng ra ngoài, lưng va gẫy một thân cây lớn, ngã uỵch vào trong đống phế tích.
“Lần trước ba tên các ngươi cùng lên…” Hạng Thuật cầm kiếm, nhảy vọt tới.
Trần Tinh chật vật bò dậy, kinh ngạc nhìn Hạng Thuật.
Tư Mã Vĩ vừa bò dậy, đưa tay vô thức đỡ một kiếm của Hạng Thuật lại chịu thêm kiếm thứ hai.
“…Kết cục thế rồi còn chưa hiểu? Chưa hết hi vọng? Định đánh lén?!” Hạng Thuật lạnh lùng nói, sau đó một kiếm nhấc Tư Mã Vĩ lên, nghiêng người hất đi, ba kiếm liên hoàn, giữa thanh âm vang lên, Tư Mã Vĩ lại bay ra xa hơn năm trượng.
“Đừng đánh nữa!” Trần Tinh lập tức nói, “Thủ hạ lưu tình! Được rồi!”
“Bình thường không muốn động thủ với các ngươi…” Hạng Thuật không chờ Tư Mã Vĩ rơi xuống đất lại xông lên, phi thân giữa không trung, Tư Mã Vĩ xoay người trên không, vung kiếm gãy, cánh tay bị Hạng Thuật bẻ gãy như nan tre. Hạng Thuật chìm trong lửa giận cuối cùng cũng bạo phát, giận dữ hét: “Phế vật! Cút!”
Một đòn kia khiến Tư Mã Vĩ suýt bị đứt thành hai mảnh, thân thể như một con diều đứt dây bay vào Hồng Hồ, đập mạnh xuống mặt nước, vang ầm ầm.
Hạng Thuật thu kiếm, Trần Tinh quên mất Định Hải châu, còn chưa thoát khỏi trạng thái sùng bái, đã thấy một người băng băng chạy tới, tay áo tung bay như cưỡi trăng đạp gió, hô: “Tiểu sư đệ! Sư huynh vừa bắt được một Thi Hợi…”
Đám khói đen hoá thành hình người, bộ dáng ban đầu dần rõ ràng.
Trần Tinh cầm bảo châu trong tay, Hạng Thuật giơ kiếm, bảo vệ cậu phía sau lưng mình.
“Định Hải châu à, ta tìm tròn ba trăm năm, ba trăm năm.” Người trong làn khói đen chậm rãi nói.
Tạ An từ từ lùi đến bên cạnh, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn cứu được Cố Thanh và Tạ Đạo Uẩn cũng chạy đến, đều rút vũ khí hướng bóng đen kia.
“Thi Hợi?” Trần Tinh kinh ngạc nói.
Đám khói đen kia chính là bóng người ở địa mạch Hội Kê, là Thi Hợi!
Trần Tinh không chỉ tưởng tượng cảnh đối đầu Thi Hợi một lần vào ngày nào đó, nhưng cậu không ngờ lại diễn ra vào chính lúc này, ở ngay đây!