Định Hải châu có phải ở ngay Xích Bích không?
Hôm sau, Hạng Thuật chuẩn bị đầy đủ ra ngoài, nhìn bộ dạng Trần Tinh cũng đã thay quần áo, rõ ràng là muốn đi cùng y.
“Đêm qua ngủ không ngon?” Hạng Thuật nói.
Lời này vốn hỏi Trần Tinh, Tạ An lại tiếp lời, vẻ mặt vẫn còn buồn ngủ, đáp: “Mãi mới được một hôm không phải vào triều, đáng lẽ nên ngủ đẫy một giấc, ai ngờ đêm qua có hai con chim cứ ầm ĩ mãi, mới bị trằn trọc không ngủ được, gần sáng mới chợp mắt được một chút.”
Khoé miệng Trần Tinh co giật: “Ồ? Có chim à? Sao ta không nghe thấy.”
Tạ An nói: “Đúng thế, một con bay từ phía tây qua, một con từ phía đông bay ra ngoài, ngươi chạy ta đuổi… đầu tiên bay lên, rồi lại như thế này…” Nói xong hắn ra hiệu, lại nói: “Con phía tây lại bất động, rồi lại gọi bên tai ta, hai người nói xem có kỳ lạ không?”
Hạng Thuật: “…”
Trần Tinh: “? ? ?”
“Đi.” Hạng Thuật nói.
“Ta đi với huynh.” Trần Tinh đứng lên.
“Này này!” Tạ An lập tức cười nói, “Đừng vội, mang ta đi với! Đừng bỏ ta lại chứ!”
Trần Tinh nói: “Tự huynh đi, đừng ở cạnh ta, lát Thi Hợi đến bắt ta thì làm thế nào?”
Tạ An nói: “Đúng rồi, lỡ như kẻ địch đến, người già như ta không đánh nổi.”
“Trần Tinh! Mọi người định đi đâu vậy?” Tiêu Sơn nói, “Ta cũng đi!”
Trần Tinh đành phải đưa Tiêu Sơn theo cùng, Hạng Thuật vốn định giáp nhẹ ngựa nhanh, đi sớm về sớm, ai ngờ Tạ An như đi ngắm cảnh ngày thu, chuẩn bị xe ngựa lại mời thêm Phùng Thiên Quân. Sau đó Phùng Thiên Quân dẫn Cố Thanh, mà đúng lúc Tạ Đạo Uẩn đến tìm Cố Thanh, cuối cùng thành ra Khu ma ti đông đúc, thêm hai đại phu, một đoàn người rời Kiến Khang, mang tiếng giải quyết việc công mà thực ra đến núi Nam Bình ăn no uống say, cuối thu trời mát, thả diều.
Xích Bich vốn được gọi là Bồ Kỳ, dãy núi kéo dài mãi như long mạch thiên địa, núi Xích Bich, núi Nam Bình, núi Kim Loan giáp nhau.
Mây trắng tinh, núi non sừng sững, hướng về sông lớn và Hồng Hồ vạn dặm. Giữa ngày thu quang đãng, cây phong trên núi như đổ lửa, chen giữa ngân hạnh vàng ruộm, lại có du, tang, ngô đồng tô điểm, tầng này xen kẽ tầng kia, dài đến vài dặm, chiếu xuống nước Hồng Hồ xanh thẳm, trong núi có một thác nước như lụa trắng thả trôi.
Trong núi có nước, trong nước có núi, cảnh cứ tựa cứ như những màu xanh đỏ tan vào sơn thuỷ, quả nhiên là nhờ tài nghệ điêu luyện của tạo hoá mà ra.
Quận trưởng Võ Xương biết Tạ An đến đây, quan phụ mẫu vội phái thuyền ra để Tạ An phân phó, mấy chiếc thuyền nhỏ đỗ ở hồ dưới chân núi, Tạ An không muốn người quấy rầy mới bỏ ngựa đi bộ lên núi Nam Bình. Đến giữa núi, Trần Tinh lấy tấm hình Hạng Thuật mô phỏng lại từ sách của Trương Lưu ra so sánh, ba ngọn núi trước mặt, dưới núi một hồ lớn, từ góc này nhìn qua, đúng là núi Nam Bình.
Hạng Thuật nói: “Đàn Thất Tinh ở đâu?”
Tạ An nói: “Ngay giữa sườn núi, hướng về Hồng Hồ ngang sườn núi, đi, ta dẫn mọi người qua xem một chút.”
Buổi chiều, mưa bụi mịt mùng, Tạ An đi khắp núi lớn sông dài, trí nhớ rất tốt, lúc đến núi Nam Bình, quen đường quen nẻo, cầm dù giấy trong tay đi rất nhanh, rẽ mấy lần đã đi lên trước ròi, còn Trần Tinh thì kéo vạt áo, thở hồng hộc đi đằng sau, không đuổi kịp Tạ An.
Tạ Đạo Uẩn vốn đi cùng Tiêu Sơn, nhìn thấy mới kêu mấy tiếng, chủ động dừng lại chờ Trần Tinh.
“Ngươi còn theo kịp Tiêu Sơn.” Trần Tinh cười nói.
Trong thời gian Trần Tinh nằm trên giường bệnh, Tạ Đạo Uẩn thường đến xem bệnh cho cậu, cứ đi qua đi lại thì quen với Tiêu Sơn, ngày đó lúc đến gặp Tư Mã Diệu, Tạ Đạo Uẩn còn hẹn Tiêu Sơn tỉ thí một phen.
“Tiểu huynh đệ của ngươi ngày nào cũng lo lắng,” Tạ Đạo Uẩn nói, “Nhà ngươi sao cứ không tim không phổi thế nhỉ!”
“Ta không tim không phổi thế nào cơ?” Trần Tinh không hiểu rõ.
Tạ Đạo Uẩn xuỳ một tiếng, không nói tiếp, Trần Tinh hoài nghi nhìn Tạ Đạo Uẩn nói: “Không phải ngươi có ý gì với con nuôi ta chứ?”
“Khu ma sư, trong đầu ngươi ngoài cái đó ra không còn cái gì khác à?” Tạ Đạo Uẩn tức giận.
Tạ Đạo Uẩn ở cùng Tiêu Sơn cứ như đại tỷ, tổ hợp này khiến Trần Tinh thấy rât bất ngờ.
Trần Tinh đương nhiên biết Tiêu Sơn sẽ lớn nhanh, thậm chí mấy năm sau có lẽ sẽ còn tìm được một ý trung nhân. Theo tập tục nước Tấn, mười bốn có thể làm mai, người Hung Nô còn sớm hơn. Nhưng trong lòng Trần Tinh, Tiêu Sơn vẫn còn quá nhỏ, mặc dù nửa năm nay đã cao lớn không ít, nhưng vẫn chỉ mới mười hai tuổi.
Nghĩ lại cẩn thận, Tạ Đạo Uẩn gọi là ‘không tim không phổi’, Trần Tinh cũng đành nhận, cậu hi vọng Tiêu Sơn sớm trưởng thành, chí ít đừng xa cách cậu quá, nhưng cũng đừng quấn quít như với Lục Ảnh. Nếu cứ như đứa trẻ không trưởng thành, mấy năm cậu không còn ở đây, Tiêu Sơn sẽ sống tự lập ra sao? Thế là cậu không tỏ ra như khi còn ở Cáp Lạp Hoà Lâm, coi Tiêu Sơn như trẻ nhỏ, mà coi nhóc như người lớn, dạy nhóc đọc sách viết chữ, cũng đề phòng không biểu đạt quá nhiều tình cảm.
Để nhóc kết giao thêm bạn bè, qua lại thêm nhiều người, tránh cho trong thế giới của Tiêu Sơn chỉ có một mình Trần Tinh.
Trần Tinh cảm thấy Tiêu Sơn hiểu mọi chuyện, thực tế Tiêu Sơn cũng rất rõ ràng, sau khi gặp lại ở Hội Kê, Trần Tinh bỏ rất nhiều công sức xin lỗi nhóc, cũng không để ý biểu cảm lúc hiểu lúc không của Tiêu Sơn, giải thích suy nghĩ của cậu. Từ đây Tiêu Sơn cảm nhận được vài phần tình cảm thân nhưng không gần của Trần Tinh, hiểu rằng Trần Tinh đang thúc giục nhóc mau lớn, hi vọng ngày nào đó, nhóc có thể tự chống đỡ một phương.
Trần Tinh mờ mịt, vốn định hỏi không phải ngươi muốn nhận Tiêu Sơn, làm mẹ nuôi nhóc đấy chứ, Tạ Đạo Uẩn lại nói một câu khiến cả hai lúng túng.
“Ta không có ý gì cả!” Tạ Đạo Uẩn nói, “Ta muốn bái nó làm sư phụ.”
“Ấy.” Trần Tinh lau mồ hôi lạnh, liên tục gật đầu, giơ tay nói, “Ta không có ý kiến gì, đệ ấy có đồng ý không?”
Trần Tinh thấy Tiêu Sơn cũng thích Tạ Đạo Uẩn, Tạ Đạo Uẩn vậy mà muốn tìm sư phụ học võ, nghĩ lại cũng phải, Tạ Đạo Uẩn chắc hẳn có học qua võ nghệ, nhưng Tạ gia không cho nàng nghịch đao múa thương, chỉ có Tạ An còn cởi mở. Hạng Thuật không có thời gian nhàn rỗi dạy nàng, Phùng Thiên Quân không muốn đánh nhau với khuê mật của hôn thê, thế là Tạ Đạo Uẩn đành tìm Tiêu Sơn.
Tạ Đạo Uẩn nói: “Tiểu sư phụ nói, hắn muốn thương lượng với ngươi, hiểu rồi chứ?”
Trần Tinh khẽ gật đầu, lúc này Hạng Thuật cố ý đi chậm lại, đang nghe hai người nói chuyện thì Tạ Đạo Uẩn im lặng, đi lên phía trước.
“Mọi người đi trước, rồi chờ ta,” Trần Tinh dựa một cái cây nói, “ta nghỉ một lát.”
“Bảo ngươi đừng đi theo rồi.” Hạng Thuật không nhịn được, nói.
Trần Tinh mới khỏi bệnh, vốn là suy yếu, hao tổn tâm mạch, leo núi được một lúc đã thở dốc. Mọi người thấy Trần Tinh, Tiêu Sơn muốn nói lại thơi, Phùng Thiên Quân lại vỗ vỗ Tiêu Sơn, để nhóc đi lên trước, nói: “Vậy ta và Tiêu Sơn đi lên trước dò đường.”
Trần Tinh lau vệt mồ hôi, miễn cưỡng cười cười, Hạng Thuật đợi một hồi rồi nói: “Được rồi được rồi, cõng ngươi nào.”
“Không cần,” Trần Tinh nói, “Ta đi được… thể lực Tạ sư huynh sao lại tốt như vậy.”
Hạng Thuật cũng không bắt ép Trần Tinh, không lâu sau, mọi người đều đi lên trước, còn mỗi Hạng Thuật bên cạnh Trần Tinh, Trần Tinh đi đường thi thoảng trượt chân, trong núi mây mù lượn lờ, mưa phùn từng đợt từng đợt, ngoại bào của Trần Tinh và Hạng Thuật đều thấm ướt cả.
Trần Tinh nói: “Ta còn nhớ rõ lúc huynh dẫn ta lên Tạp La Sát, cứ mất kiên nhẫn như vậy, không thể chờ một chút sao?”
Hạng Thuật hít sâu một hơi, đang định trách mắng Trần Tinh, Trần Tinh lại vô cùng phiền muộn nói, “Được thôi, ta… ta vẫn nên về Kiến Khang thôi, không kéo chân mọi người. Ta biết huynh sắp giận rồi.”
Nói xong Trần Tinh thở dài, tự nhủ: “Hôm nay, ta vẫn cứ nơm nớp lo sợ, sợ bất cẩn lại trêu chọc khiến huynh bực bội. Thật xin lỗi, ta về vậy.”
Từ khi cảm giác được mình có hơi thích… không, là rất thích Hạng Thuật, Trần Tinh không nhịn được muốn phân tích thái độ của y với mình, cũng không dám trực tiếp trêu chọc y, bậy bạ nói đùa. Hạng Thuật dường như cũng nhận ra lúc hai người ở chung, Trần Tinh có cảm giác cẩn thận hơn, nhưng không biết tại sao, thi thoảng y sẽ mất khống chế nỏi giận, mỗi lần y muốn sai bảo Trần Tinh thì Trần Tinh lại tỏ ra bộ dáng bất cần không hợp tác, cảm xúc bực bội cứ chồng chất trong lòng Hạng Thuật, cuối cùng tìm cớ để y giáo huấn Trần Tinh một chặp.
Lần này Hạng Thuật không trả lời mà vươn tay, nắm tay Trần Tinh dẫn cậu chậm rãi đi trên sơn đạo.
Mưa phùn tán loạn, một khắc này tim Trần Tinh đập loạn, cậu theo sau lưng Hạng Thuật không tự chủ mà cử động ngón tay, Hạng Thuật không hề do dự nắm chặt tay cậu.
Trần Tinh giương mắt nhìn sườn mặt Hạng Thuật, phát hiện ra cậu chưa từng hiểu y, luôn cảm thấy Hạng Thuật rất dễ nổi giận, có khi cũng rất dịu dàng, dịu dàng đến mức bất thường.
Nhưng dù thế nào, Trần Tinh cảm thấy mình sống trên đời, ai là người hiểu rõ nhất cũng vẫn cứ cần so sánh.
Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, dường như muốn giải thích gì đó, Trần Tinh lắc tay y, ý là không sao.
Hạng Thuật cuối cùng cũng chịu thua, chủ động nói: “Có đôi lúc ta cảm thấy có bực bội trong lòng, là oán khí sao?”
“Oán khí?” Trần Tinh chỉ thấy buồn cười.
Hạng Thuật thuận miệng đáp: “Có sức mạnh không khống chế được, cứ cồn cào trong lòng, muốn tìm lối phát tiết ra.” Nói xong, Hạng Thuật có vẻ đang nghĩ tới rất nhiều chuyện, nói: “Có khi ta cũng rất dễ nói chuyện, chẳng biết vì sao cứ đụng tới ngươi là không nhẫn nại được… thôi.”
Trần Tinh nghĩ thầm, đâu phải mình huynh với ta, với ai huynh cũng không nhẫn nại, thậm chí còn không buồn nói, đối với ta cũng khá tốt rồi.
Có lẽ đây là nguyên nhân mà Hạng Thuật võ công cao cường, Trần Tinh luôn cảm thấy võ kỹ của Hạng Thuật có phần điên cuồng, như sức mạnh tràn ra, không khống chế được, có lẽ liên quan đến cảm giác bức bách cố gắng kiềm chế trong nội tâm. Phần lớn thời gian Hạng Thuật thanh tỉnh lý trí, tỉnh táo đến mức khiến Trần Tinh kinh ngạc. Nhưng thường thường hai người ở chung, một mặt bực bội này của Hạng Thuật sẽ lơ đãng thể hiện ra, khiến Trần Tinh phải cẩn thận từng ly từng tí, chỉ sợ nói sai cái gì.
“Ta muốn đi với ngươi.” Hạng Thuật dứt khoát nói, “Đúng, ta muốn đi cùng ngươi.”
Trần Tinh nghe vậy, lập tức cười, mây mù trong lòng được quét sạch sành sanh, nụ cười tràn đầy hạnh phúc của thiếu niên, cậu chỉ biết đáp: “Ừm.”
Hạng Thuật nói: “Núi non phương nam thật đẹp lắm, đi thôi.”
Tâm tình Trần Tinh vui vẻ hẳn, Hạng Thuật cũng buông tay để cậu tự đi, đến một góc rẽ, y quay đầu nhìn cậu với ánh mắt phức tạp đầy tâm tư.
“Sau khi Vạn Pháp Phục Sinh,” Hạng Thuật đổi đề tài, “Ngươi có tính toán gì chưa?”
Lúc Trần Tinh bị hỏi cậu rất bất ngờ, không biết sao Hạng Thuật lại nghĩ ra, bèn đáp: “Tìm một nơi ở lại Kiến Khang? Cứ thế sống thôi.”
Xuyên qua chân núi, mây mù tan hết, hai người tới trước núi cao, sóng vai nhau nhìn về Hồng Hồ dưới chân núi Nam Bình.
“Không phải định đi khắp núi sông ở Thần Châu sao? Đổi ý rồi?”
Trần Tinh nhận ra, có lẽ vì hôm nay đến núi Nam Bình, khiến Hạng Thuật cảm giác được, nhớ lời đã nói lúc còn ở trên thuyền.
“Quên mất,” Trần Tinh cười nói, “Đúng, huynh nhắc ta mới nhớ.”
Trần Tinh rảnh rỗi sẽ tính thời gian, còn hai năm, con đường phía trước sẽ còn khó đi hơn, càng ngày càng tốn thời gian, thậm chí cậu chẳng còn ý niệm khác, có thể giải quyết xong Thi Hợi đã là cám ơn trời đất, lúc ấy chắc không rảnh du sơn ngoạn thuỷ, không bằng tìm một chỗ yên ổn ở lại, đúng lúc bị hỏi mới vô thức thốt ra.
Nhưng điểm bất hợp lý ấy khiến Hạng Thuật hoài nghi, y nghi hoặc nhìn Trần Tinh. Trần Tinh bị y làm cho chột dạ, ngại ngùng dời ánh mắt, hỏi ngược lại: “Huynh thì sao? Về phương bắc à?”
Hạng Thuật đứng thẳng người trước núi cao, hờ hững nói: “Muốn đi vạn dặm đường, ngươi đi được không?”
Trần Tinh cười lên, nói: “Thế nên? Huynh đồng ý đi cùng ta? Chỉ sợ trên đường lại bị huynh mắng.”
Mây mù mềm mại phủ lên, ngập quá sườn núi, Hạng Thuật đứng trong mây mù nói: “Có thể.” Rồi lập tức quay đi tiến về đỉnh núi. Trần Tinh kinh ngạc, ta nghe thấy gì?
“A?” Trần Tinh nói, “Huynh vừa nói gì? Hạng Thuật, chờ ta một chút!”
Trần Tinh vội vàng xoay người, suýt nữa bước hụt, Hạng Thuật sớm đoán trước, không cần nhìn xuyên sương mù vẫn bắt được tay Trần Tinh. Trần Tinh toát mồ hôi lạnh cả người, suýt nữa ngã nhào, đường núi dốc đứng, nếu mà ngã ở đây thế nào cũng lăn dọc sườn núi.
Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, nói: “Không đi theo ngươi, chỉ sợ ngay cả Trường Giang ngươi cũng không qua được.”
Trần Tinh ngại ngùng cười một tiếng.
Tới chỗ cao núi Nam Bình, đàn Thất Tinh sừng sữngg ở lưng chừng núi, toàn cảnh hiện ra, ánh nắng đổ xuống, Tiêu Sơn và Tạ Đạo Uẩn đứng dưới tàng cây cho một con sóc ăn, Phùng Thiên Quân nắm tay Cố Thanh, ở bên nhìn xem.
Đàn Thất Tinh là đạo trường Gia Cát Lượng mượn gió đông, sau trận Xích Bich, người Tấn vì tưởng nhớ trận chiến vô tiền khoáng hậu nên đã chuyển gạch đá tới sửa chữa mặt đài. Mà đến khi y quan nam độ chẳng còn mấy ai đến.
Tạ An cầm quạt xếp trong tay, đứng bên cạnh đàn Thất Tinh, thuận tiện trò chuyện với Phùng Thiên Quân, không khỏi nói: “Năm nay ta đã đề cập với bệ hạ mấy lần, hi vọng người có thể đến một chuyến.”
Phùng Thiên Quân nói: “Bò lên được núi này, tên hói kia chắc mệt lử.”
Tạ An cười nói: “Nhưng nếu được vẫn đáng giá.”
Hạng Thuật đi lên nghe thấy lời này, hiểu được ngụ ý của Tạ An, chính là muốn tạo lòng tin với Tư Mã Diệu và triều Tấn, câu chuyện lại tiếp, Tạ An giải thích cho Phùng Thiên Quân: “Chiến dịch lấy ít thắng nhiều, từ xưa tính ra chỉ có bốn trận. Cự Lộc, Quan Độ, Xích Bich, Di Lăng. Đây là một trong số đó.”
Trận Cự Lộc, Hạng Vũ đập nồi dìm thuyền, quân Tần đại bại. Trận Quan Độ Tào Tháo dùng hai vạn binh mã đánh tơi bời ba mươi vạn đại quân của Viên Thiệu. Xích Bích thì không cần nói. Trận đại chiến cuối cùng thời Tam quốc, Lục Tốn dùng lửa thiêu liên doanh quân Thục*. Bốn trận đại chiến trong lịch sử đều lấy ít thắng nhiều, có thể xưng là chiến dịch đỉnh cao của các chủ soái, bốn người Hạng Vũ, Tào Tháo, Chu Du, Lục Tốn một trận thành danh, tên tuổi muôn đời.
*Đây là trận Di Lăng, còn Xích Bích thì Chu Du cũng dùng hoả công thiêu sạch chiến thuyền quân Nguỵ.
“Còn nhớ bá vương Giang Đông Hạng Vũ, hình như là tổ tiên Võ thần Hộ pháp.” Tạ An cười nói.
Hạng Thuật không trả lời, nhìn đàn Thất Tinh, lại theo đàn Thất Tinh nhìn đến vách đá phía xa. Trần Tinh cực kỳ bất ngờ, thế mà Hạng Thuật hiểu rõ lịch sử người Hán như vậy, chắc là lúc học binh pháp có đọc qua.
“Trong bốn trận đại chiến,” Hạng Thuật đáp, “trong đó ba trận, sân nhà là Giang Đông. Lính tham chiến cũng là con cháu Giang Đông.”
“Không sai,” Tạ An gật đầu, “Nhờ may mắn, hay nhờ nhân tài thì từ xưa tới nay Giang Đông chưa hề khuất phục. Võ thần, ngươi cũng biết, văn võ cả triều, ngoài Tạ An Thạch ta, ngươi là người đầu tiên nói ‘cũng không phải không đánh được’ trước mặt bệ hạ.”
Nghe vậy Trần Tinh mới biết Tạ An gánh trách nhiệm lớn thế nào, nhưng nghĩ cũng hiểu, Phù Kiên bên kia có năm mươi vạn đại quân, Giang Đông còn chưa đủ bảy vạn, từ trên xuống dưới triều Tấn đều coi lời nói của Tạ An là lời của kẻ điên. Dù có xuất hiện kỳ tích như trận Xích Bich, thì cũng chẳng có tác dụng nào với Phù Kiên, xuôi theo Phì Thuỷ về nam không thể nhờ thiên thời địa lợi, làm thế nào đánh bại địch?
Hạng Thuật nói: “Phàm mấy trận đại chiến, đều lưu lại không ít điển cổ tạo điều kiện cho người Hán luận bàn. Tạ An ngươi không ngại thì cứ chuẩn bị cho kỹ, nói không chừng trận Phì Thuỷ này cũng có thể lưu vài câu vảo sử sách.”
Tạ An mỉm cười, “Võ thần, ngươi có hứng thú…”
“Không có,” Hạng Thuật nói, “Ta không thay các ngươi dẫn binh đánh tộc nhân của ta, cùng lắm chỉ là không giúp ai cả.”
Tạ An chờ đúng câu này, lập tức nói: “Vậy thật mang ơn, Võ thần Hộ pháp.” Sau đó hướng Trần Tinh chắp tay vái.
Trần Tinh còn chưa hiểu Hạng Thuật thuận miệng một câu có ý thế nào.
Chỉ vì Hạng Thuật có huyết thống người Hán, lớn lên ở Sắc Lặc Xuyên, cũng chấp nhận thân phận mình là người Thiết Lặc, nếu hai tộc khai chiến làm gì có chuyện Đại Thiền Vu ngồi nhìn mặc kệ?
Sở dĩ có lời hứa này, vốn là vì Trần Tinh.
“Nghỉ ngơi đủ chưa? Nhìn thử xem.” Hạng Thuật nói.
Trần Tinh đứng dậy, dạo qua một vòng trước đàn Thất Tinh, lại đứng vào giữa đàn, nghĩ năm đó Khổng Minh mượn gió, đã là một trăm bảy mươi ba năm, núi cao phủ rêu xanh, chuyện xưa mờ vết tích.
Đàn Thất Tinh hướng TG, cách dòng sông hướng về Hồng Hồ trông lại, ba ngọn núi như rồng, uốn lượn đi qua, sông lớn ngàn dặm như thanh kiếm, Hồng Hồ rộng lớn tự pháp trận, quả nhiên là nơi linh khí đất trời hội tụ.
“Nơi này đúng là động thiên phúc địa số một số hai,” Trần Tinh nói, “cũng là đất lành của Thần Châu, Trương Lưu nếu thi pháp với Định Hải châu ở đàn Thất Tinh, không chừng có thể dẫn dắt linh khí thật.”
Gió núi thổi qua, khiến bạch bào Trần Tinh tung bay phần phật, thấy cậu nhắm hai mắt, một tay làm thủ quyết, đứng giữa đàn tế, mô phỏng trạng thái khi thi pháp, Khổng Minh hay Trương Lưu cũng được, nếu như linh khi vẫn còn chắc chắn sẽ cuồn cuộn trào vào tay cậu.
Hạng Thuật đến phía sau Trần Tinh, từ góc này quan sát cậu.
Lúc Trần Tinh mở mắt ra, không thấy Hạng Thuật, quay đầu hỏi: “Sao vậy?”
“Cho nên ban đầu đúng là Trương Lưu thi pháp ở đây.” Phùng Thiên Quân nói.
“Đúng.” Trần Tinh nói, “Khả năng rất cao.”
Hạng Thuật nói: “Quá trình thi pháp có để lại dấu vết gì không?”
“Cho dù có, cũng không tìm được,” Trần Tinh nói, “chuyện từ ba trăm năm trước rồi.”
Hạng Thuật nói: “Vậy dấu vết Khổng Minh mượn gió đông thì sao?”
Trần Tinh: “Cũng hơn một trăm bảy mươi năm, làm sao… chờ chút.”
Đột nhiên trong lòng Trần Tinh nảy ra nghi hoặc, Hạng Thuật lại hỏi thẳng ra miệng.
“Trương Lưu dùng Định Hải châu thu toàn bộ linh khí đất trời, khiến Vạn Pháp Quy Tịch,” Hạng Thuật nói, “pháp thuật thế gian đã mất hiệu lực, một trăm ba mươi năm sau Khổng Minh làm thế nào mượn được gió đông?”
Chuyện này rất bất hợp lý, đột nhiênTrần Tinh bối rối, nói: “Đúng rồi, đến Tam quốc thì Vạn Pháp Quy Tịch từ lâu.”
Mọi người nhìn nhau, Tạ An lại nói: “Có thể mượn gió đông chỉ là mánh khoé? Gia Cát thông hiểu thiên văn địa lý, tất nhiên sẽ biết khí tượng thay đổi, lừa dối Tôn Ngô cũng vẫn làm được.”
Đây là cách giải thích duy nhất, nhưng Trần Tinh vẫn cảm thấy không hợp lý, nói: “Việc quan trọng như vậy, sao lại không nói sớm?”
Hạng Thuật nói: “Lúc ấy ta đã hỏi, ngươi nói ‘chuyện này không quan trọng’.”
“Định Hải châu có lẽ ở ngay Xích Bich?” Phùng Thiên Quân nói, “Nếu như sau khi Trương Lưu lấy đi linh khí đất trời, bị Thi Hợi phục kích, lúc chạy trốn mới giấu Định Hải châu ở gần đây? Vật này ở lại trong núi vẫn có thể toả ra một chút linh khí, thế là hơn trăm năm sau, Khổng Minh tìm được nơi đây, lại giải thích vì sao mà khắp nơi chỉ có núi Nam Bình mới thi pháp được, hẳn là vậy…”
Tạ An cũng bất ngờ, nói như vậy, có lẽ sắp có đáp án!
Trần Tinh lập tức nói: “Chờ một lát, để ta thử xem!”
Trần Tinh đưa tay, dùng một pháp thuật đơn giản, đúng lúc hoàng hôn, gió núi xuyên qua rừng, khiến cậu mấy lần không tập trung được, kích động đến mức run rẩy, nếu là như thế, nói không chừng tự dưng manh mối dâng đến cửa, tung tích của Định Hải châu rất gần rồi!
Cố Thanh và Tạ Đạo Uẩn lần đầu nhìn Khu ma sư thi pháp, ánh mắt kinh ngạc nhìn xem.
Trần Tinh giơ tay lên lại buông xuống, buông xuống lại giơ lên, kiệt sức cố gắng thở sâu trấn định cảm xúc, nhớ lại khẩu quyết.
Hạng Thuật đột nhiên nói: “Ngươi chắc chắn sau khi Vạn Pháp Quy Tịch, chỉ còn Định Hải châu phóng xuất được linh khí?”
“Ngươi đừng nói chuyện với đệ ấy!” Phùng Thiên Quân và Tạ An đồng thanh.
“Để đệ ấy thi pháp,” Tạ An nói, “Một lúc nữa rồi hỏi.”
Trần Tinh thử mấy lần, thất vọng nói: “Không có, không thấy dấu vết linh khí di chuyển.”
Ấy vậy Hạng Thuật rất tỉnh táo, lại hỏi: “Có phải pháp quyết có vấn đề không?”
“Ta không biết,” Trần Tinh buồn bực nói: “Dù sao lúc ta học pháp thuật, đã không còn linh khí… được rồi, trả lời vấn đề của huynh trước.”
Trần Tinh nghĩ nghĩ, nghiêm túc giải đáp: “Vạn Pháp Quy Tịch, chỉ còn có Tâm Đăng là phóng thích pháp lực, nói thế này rất không hợp lý.”
Hạng Thuật ‘ừ’ một tiếng, hiển nhiên cũng có suy nghĩ về vấn đề này, vì sao sau khi ltdt biến mất chỉ còn Tâm Đăng là có tác dụng.
“Ngoài Tâm Đăng, thế gian vẫn còn một phần pháp lực,” Trần Tinh nói, “Chỉ là rất ít, ít lắm, như là Lục Ảnh.”
Lúc trước Hạng Thuật, Trần Tinh và Tiêu Sơn đều nhìn thấy trước khi Lục Ảnh chết đã phóng ra một luồng sức mạnh êm dịu, khiến cho cả Tạp La Sát khôi phục sức sống, cái này sao nói được là toàn bộ pháp lực đã biến mất?
Hạng Thuật nói: “Sức mạnh của Lục Ảnh từ đâu mà tới?”
Lúc này Tiêu Sơn mới đáp: “Nội đan.”
“Đúng.” Trần Tinh nói, “Nội đan yêu tộc.”
Yêu tộc ở trước thời điểm Vạn Pháp Quy Tịch, nhờ thu nạp linh khí đất trời có thể gia tăng tu vi bản thân, phần pháp lực này ở trong cơ thể sẽ được trữ trong nội đan, cung cấp sức mạnh để yêu tộc sinh tồn. Trần Tinh hiện giờ cũng có thể giải thích đại khái, Định Hải châu thu vào là linh khí ở bên ngoài, không thế lấy được linh khí từ nội đan yêu quái.
Cho nên sau khi linh khí mất hết, đám yêu quái nhờ nội đan có thể cầm cự thêm một thời gian. Nhưng pháp lực từ nội đan không thể nào tái sinh, như nước trong bình, cứ vơi đi không được tiếp thêm, rồi chẳng còn gì.
Lục Ảnh là yêu quái vô cùng mạnh mẽ, long lực của Chúc Âm để lại khi quy tịch có đủ linh khí dùng mấy trăm năm, cho nên trước khi chết vẫn còn yêu lực.
“Tâm Đăng cũng có phần giống.” Trần Tinh dứt khoát nói, “Tâm Đăng dùng hồn phách của người. Mà ba hồn bảy vía có thể từ từ tái sinh, dù rất yếu nhưng cũng như một nội đan có thể cung cấp sức mạnh không ngừng.”
“Ừm.” Hạng Thuật tựa bên vách núi, như đang suy nghĩ chuyện gì khác, nói: “Cho nên nếu ta tìm được nội đan yêu quái, có thể thay thế Tâm Đăng, khiến Bất Động Như Sơn phát huy sức mạnh.”
“Dùng yêu lực khởi động, không phải là không thể…” Trần Tinh nói, “Tựa như mượn oán khí, chỉ là sức mạnh khác nhau, yêu lực bản chất cũng là linh khí đất trời, nhưng Vạn Pháp Quy Tịch mấy trăm năm, yêu quái lợi hại đến mấy thì yêu lực nội đan cũng cạn kiệt, ngay đến Phượng Hoàng cũng không chịu nổi, không cần nhọc lòng.”
Trần Tinh biết mục đích của Hạng Thuật là bảo vệ cậu, nhưng cậu mong Hạng Thuật có thể buông tay đánh cược một lần, cậu quyết định khi nào đó sẽ nói rõ chuyện này với y. Nghĩ đến việc Hạng Thuật rất để ý chuyện này, hi vọng cậu có thể sống tốt, khiến Trần Tinh cảm thấy buồn bực.
“Không có dòng chảy pháp lực,” Trần Tinh nói, “chí ít trước mắt ta không phát hiện được.”
Sắc trời tối dần, Phùng Thiên Quân nói: “Hay xuống núi thôi? Ngày mai lại lên điều tra?”
Tạ An đã phân phó quận trưởng chuẩn bị, sau khi xuống núi sẽ đi thuyền phủ quan tá túc, nói: “Không cần gấp, đang đi giải sầu, mấy ngày này cũng vội vàng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi chút đi.”
Bản ý Tạ An đã là điều tra, cũng nên cũng muốn thám thính địa hình xung quanh Xích Bich, dù sao Phù Kiên xua quân nam chinh, dọc Giang Nam thành tiền tuyến, TG phía nam cũng thành hậu phương, một khi Phì Thuỵ bại, nếu vừa đánh vừa lui muốn giữ được binh lực cần tìm chiến trường phù hợp để quyết chiến.
“Các ngươi xuống trước đi,” Hạng Thuật nói, “dẫn hắn đi nghỉ một lát, ta đợi ở đây.”
Trần Tinh biết Hạng Thuật vẫn chưa từ bỏ ý định mới nói: “Ta ở lại với huynh.”
Mọi người đi xuống dọc theo đường núi, chỉ còn lại Trần Tinh và Hạng Thuật.
Ráng đỏ cuối trời vần vũ, muôn vàn tia sáng vút qua, thuyền đánh cá ở Hồng Hồ còn vang tiếng hát, sóng nước vàng óng mênh mang. Hạng Thuật đến giữa đàn Thất Tinh, cúi đầu nhìn tảng đá dưới chân lại ngẩng lên nhìn vách đá.
Trần Tinh lẩm bẩm: “Không biết vì sao ta cứ cảm thấy chúng ta đã đến đúng chỗ .”
“Có phải ngươi có chuyện giấu diếm ta không?” Hạng Thuật không đáp lời Trần Tinh mà hỏi ngược lại.
“A?” Trần Tinh khẽ giật mình, nhanh chóng phản ứng, lại nói: “Không có… không có đâu, sao tự nhiên lại nói vậy?”
Hạng Thuật đưa lưng về phía Trần Tinh, đứng trước vách đá bên cạnh đàn Thất Tinh, ngẩng đầu mượn ánh sáng cuối chiều, quan sát núi đá lởm chởm, lại nói: “Mỗi nhắc đến pháp thuật, cổ tịch, từng thứ một, ngươi đều không nghĩ cách bảo vệ chính mình?”
“Không phải có huynh sao?” Trần Tinh cười nói.
Hạng Thuật cau mày, Trần Tinh lại nói: “Hạng Thuật, huynh rất để ý tính mạng của ta.”
Hạng Thuật không trả lời, lại nói: “Còn nhớ ngày mới gặp ở Tương Dương đó không?”
Trần Tinh cảm thấy hơi buồn cười, hai người chẳng ai trả lời ai, cứ đưa đẩy mãi.
“Đương nhiên còn nhớ.” Trần Tinh nói, “sau khi huynh tỉnh dậy, lập tức trói ta lại, huynh nhìn tảng đá kia lâu vậy, đẹp lắm hay sao?”
Bỗng nhiên Hạng Thuật lùi ra sau, nói: “Đến đây.”
Trần Tinh: “?”
Hạng Thuật cởi trọng kiếm phía sau xuống, Trần Tinh cảnh giác hơn, có địch sao? Thế là cậu thắp Tâm Đăng, Hạng Thuật nắm chặt cổ tay cậu, nhíu mày nói: “Ta chỉ muốn ngươi nhìn xem.”
Nói xong, Hạng Thuật lùi sang một bên, hai tay nắm trọng kiếm, hơi nghiêng về phía tảng đá, làm động tác chém xuống, nói: “Giống cái gì?”
Ánh nắng tối dần, Trần Tinh cũng phát hiện ra, lúc trước Hạng Thuật quan sát núi đá mới kết luận, nói: “Đây là… vách đá này là bị chém xuống. Ai mạnh như vậy?”
Hạng Thuật đến bên bờ vực, nhìn xuống, chỉ thấy dưới đấy có một cái khe, trong đó thực vật dây leo, rêu xanh đều bị diệt sạch, không chừng là dấu vết từ một trận chiến để lại.