Chỉ cần là việc hắn đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm được, chưa từng nuốt lời.
Cảm xúc Trần Tinh rối bời, mọi người nhao nhao nâng chén uống rượu, Hạng Thuật uống xong lại nói: “Ta cũng kính các vị một chén.”
Tất cả mọi người: “???” Mộ Dung Xung nghe thấy thế cũng uống, mọi người cùng uống theo, cuối cùng Mộ Dung Xung nói: “Ta lại kính một chén nữa, mời xong các vị cứ tự nhiên.”
Mộ Dung Xung uống xong chén này, tâm tư không còn ở trong bữa tiệc nữa, đứng dậy cáo lỗi rời đi, có vẻ là đi tìm Thác Bạt Diễm. Chỉ còn đoàn sứ triều Tấn và Hách Liên Sảng ngồi hàn huyên, Tạ An đành chấp nhận vậy. Mọi người tuỳ tiện ăn một chút, Tạ An cứ nháy mắt liên tục với Hạng Thuật ra hiệu y mau nghĩ cách liên lạc với Mộ Dung Xung, Hạng Thuật giả vờ không nhìn thấy. Đến canh hai, Hách Liên Sảng phái người đưa bọn họ về dịch trạm.
“Hắn thế nào?” Trần Tinh nói, “Thác Bạt Diễm bị bệnh nặng vậy sao?”
Hạng Thuật ngồi trên giường, một chân chống vào bàn trà, không trả lời, Trần Tinh nói: “Không biết Phùng đại ca đi điều tra cái gì, sao Tiêu Sơn còn chưa về?”
Sau khi Tạ An quay về dịch trạm, chuẩn bị đơn giản xong đến gặp hai người, nói: “Người trẻ tuổi ốm yếu kia có lai lịch gì?”
Trần Tinh nói qua về chuyện quen biết Thác Bạt Diễm, Tạ An như suy nghĩ điều gì nói: “Đã như vậy, nghĩ thì cũng là tin tốt, không chừng ở Lạc Dương có thể cầu trợ Tán kỵ Thường thị này.”
“Ừm.” Hạng Thuật thản nhiên nói, “thế mà hắn từng đuổi theo Trần Tinh hơn nghìn dặm, từ Trường An đến Sắc Lặc Xuyên.”
Trần Tinh: “Huynh… Hạng Thuật, lúc này huynh muốn cãi nhau đấy hả?”
Đang nói chuyện, cửa sổ phía sau dịch trạm vang ba tiếng, Hạng Thuật nhặt quân cờ trên bàn, ném ra, mở cửa sổ.
Phùng Thiên Quân nói: “Đã liên lạc với Mộ Dung Xung, đi mật đạo qua đó, hắn muốn nói chuyện với mọi người.”
“Không đi.” Hạng Thuật nói, “Phiền ngươi đóng cửa sổ lại cho ta.”
“Đi!” Tạ An và Trần Tinh đồng thanh nói.
Trần Tinh: “Cơ hội khó lắm mới có, sao lại không đi.”
Tạ An: “Ta lập tức đổi quần áo, các ngươi chờ một lát.”
Hạng Thuật: “Muốn đi tự ngươi đi.”
Trần Tinh dứt khoát nói với Hạng Thuật: “Rốt cuộc huynh có thành kiến gì với Thác Bạt Diễm?”
Hạng Thuật nói: “Ta không có thành kiến gì, nhưng Mộ Dung Xung không đến mà bảo ta đi gặp hắn? Hắn ăn gan hùm à? Coi ta là thứ gì? Thị vệ theo hầu à?”
“Ấy!” Phùng Thiên Quân nói, “Đừng có ghen vào cái lúc này được không vậy? Thủ hạ của ta đang chờ kia kìa.”
Hạng Thuật đáp: “Ngươi cho hắn lương tháng bao nhiêu? Ta trả gấp đôi cho hắn chờ tiếp.”
Trần Tinh: “…”
Phùng Thiên Quân: “Được được, hắn sẽ vui lắm, hai người cứ từ từ bàn bạc.”
Trần Tinh: “Huynh không đi, lát nữa Tạ sư huynh thay đồ dạ hành xong đến đây, huynh muốn ôm huynh ấy vượt nóc băng tường? Ồn ào nửa ngày rồi ta cược huynh vẫn phải đi, nếu huynh không đi, ta tự đi.”
“Ta đến rồi.” Tạ An mặc quần áo đen thui, núp trong bóng đêm, cười nói: “Mọi người nhìn xem? Cái bộ đồ đi đêm này quả nhiên rất tốt.”
Phùng Thiên Quân bất đắc dĩ nói: “Tạ đại nhân, ngài đổi quần áo như thế đã cảm thấy mình làm được thích khách rồi hả?”
Hạng Thuật vẫn ngồi im như cũ, Trần Tinh mặc kệ y, chỉnh trang quần áo đi ra ngoài. Chưa được một lúc, đã thấy Hạng Thuật đeo trọng kiếm, mặt mũi bực bội đi theo. Trần Tinh biết y muốn đi chỉ không rõ vì sao Hạng Thuật phát điên, rõ ràng đang nói chuyện thuận lợi, có cơ hôi mật đàm với Mộ Dung Xung, mới giảng hoà lúc chiều, đến đêm gặp Thác Bạt Diễm thì Hạng Thuật lại nổi điên.
Y đang ghen? Bỗng nhiên Trần Tinh nhớ lại, dường như Hạng Thuật dang ghen với Thác Bạt Diễm.
“Này,” Trần Tinh hỏi dò Hạng Thuật, nói, “Hộ pháp.”
Hạng Thuật: “?”
Hạng Thuật cau mày, liếc nhìn Trần Tinh, lúc trước Trần Tinh không phát hiện, nhưng từ đêm hôm đó, rất nhiều hành vi của Hạng Thuật có thể lý giải, y đang ghen với Thác Bạt Diễm!
“Huynh không thích Thác Bạt Diễm… là vì…” Trần Tinh thử thăm dò.
Bỗng nhiên Phùng Thiên Quân thuận miệng: “Rõ rành rành là vì ghen còn gì?”
Hạng Thuật bỗng nhiên ra tay, Trần Tinh hô to một tiếng, Hạng Thuật níu chặt cổ áo Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân cao ngang ngửa với Hạng Thuật nhưng bị Hạng Thuật tấn công như sét đánh không có lực phản kháng.
“Chuyện này…” Tạ An nói, “Hộ pháp, nể mặt ta, không, nể mặt bệ hạ, làm việc chính trước, cứ buông tay ra đã có ân oán gì về tính sổ sau.”
Hạng Thuật buông Phùng Thiên Quân ra, bốn người im lặng không nói gì nữa, bầu không khí vô cùng xấu hổ.
Trần Tinh muốn nói gì đó làm hoà, nhưng cảm giác càng bôi càng đen nên đành thôi. May lúc này có cứu tinh xuất hiện, đứng bên ngoài thuỷ đạo, huýt sao với bọn họ, bắt đầu dẫn đường, theo mật đạo đi vào hoàng cung Lạc Dương.
Phùng gia nuôi rất nhiều môn khách, lúc ở Trường An bị Phù Kiên khám nhà một lần, mọi người lập tức tứ tán đào vòng chuyển tới Lạc Dương lại liên hệ với nhà Mộ Dung như trước. Sau khi Phùng Thiên Quân trở về Lạc Dương lần trước lại để tai mắt liên lạc ngay Mộ Dung Xung. Mộ Dung Xung không nói hai lần, sau yến tiệc buổi đêm lập tức mời Hạng Thuật và Trần Tinh tiến cung.
Sâu trong cung, canh ba rồi mà cung điện vắng lặng vẫn còn chong đèn, Tiêu Sơn ngồi trong điện ăn cơm Mộ Dung Xung chuẩn bịc ho, Thác Bạt Diễm ngồi cạnh sưởi ấm, thi thoảng nói gì đó với Tiêu Sơn. Mộ Dung Xung thì đứng ngoài cửa điện chờ, lúc thấy Hạng Thuật, nét mặt hờ hững bỗng thay đổi.
“Muốn báo thù còn chờ kẻ thù dâng đến tận cửa?” Hạng Thuật gằn giọng, “Ngươi coi mình là gì?”
Mộ Dung Xung hít sâu một hơi, nói: “Tất cả ân oán từ nay xoá bỏ.”
Hạng Thuật thản nhiên đáp: “Được, vậy ta đi đây.”
“Đại Thiền Vu, nghe ta một lời!” Mộ Dung Xung lập tức nói, “Xin dừng bước!”
Trần Tinh nói: “Nhìn dáng vẻ đẹp mắt như thế cũng nên nghe hắn nói một chút xem?”
Mộ Dung Xung: “. . .”
Hạng Thuật: “. . .”
Thác Bạt Diễm nói: “Thiên Trì? Đã lâu không gặp.”
Trần Tinh quay người nhìn Thác Bạt Diễm trong điện, lại nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật đành bỏ cuộc đi vào trong điện. Mộ Dung Xung không để thị vệ ở đây, Phùng Thiên Quân quay người đóng cửa lại.
Mộ Dung Xung thở dài nói, “Nguyên nhân cái chết của tỷ tỷ, ta đã điều tra rõ ràng.” Nói xong nhìn Hạng Thuật, lại tiếp: “Các ngươi sớm biết nội tình về Vương Tử Dạ, sao lại không nói?”
Hạng Thuật đáp: “Ta nói liệu các ngươi sẽ tin? Thù nhà hận nước đã che mắt MDt rồi. Cô vương đã nhắc nhở nàng ta không chỉ một lần.”
Mộ Dung Xung nghiêm nghị nói: “Nhưng cục diện lúc ấy, ngươi có thể không giết nàng.”
Hạng Thuật đáp: “Không giết nàng ta, Trần Tinh sẽ chết.”
Mộ Dung Xung nhớ lại chuyện lúc trước lập tức kích động, nói: “Cho nên ngươi vì 1 người Hán mà cơ hội cầu sinh cuối cùng cũng không để cho chị ta!”
“Muốn báo thù?!” Hạng Thuật đang cáu kỉnh, phẫn nộ quát, “Cô vương đánh với ngươi!”
Trong điện yên lặng, Tạ An ngồi xuống một bên, thấy Tiêu Sơn đang ăn bánh ngọt thì lấy một miếng, nói: “Hai vị có thâm cừu đại hận gì tạm thời gác qua một bên đi. Kỳ lạ… ta thấy ta nói lời này hơi nhiều.”
Mộ Dung Xung thở dài một hơi, ngồi xuống bên giường. Sau vài giây yên lặng, Hạng Thuật liếc nhìn Thác Bạt Diễm.
Trần Tinh đã nghi ngờ từ lúc dự tiệc, hỏi: “Ngươi sao rồi?”
Thác Bạt Diễm lắc đầu, Mộ Dung Xung nói: “Hắn bị thương, thương thế lâu ngày không khỏi, Vương Tử Dạ cho hắn thuốc để hắn không hoá thành Bạt, Vương Tử Dạ bị ta giết rồi nên không ai phối thuốc nữa. Ta lập tức dẫn Thác Bạt Diễm về Lạc Dương, tránh thị phi ở Trường An.”
“Ta xem xem?” Trần Tinh nói, “Bị thương ở đâu?”
Thác Bạt Diễm đáp: “Không sao cả, ngừng thuốc kia xong ta thấy khá hơn nhiều.”
Tạ An nói: “Thái thú Mộ Dung, dù chúng ta ở Kiến Khang xa xôi nhưng cũng biết tình hình của ngài gần đây…”
Hạng Thuật chỉ đứng đấy, đột nhiên hỏi: “Tiêu Sơn, trước khi ta đến các ngươi đang nói chuyện gì?”
Tiêu Sơn: “?”
Tạ An bị ngắt lời, ho mấy tiếng, Thác Bạt Diễm lại nói: “Không nói gì, chỉ hỏi chút chuyện trên đường các ngươi đã làm thôi, một năm rồi không có tin tức gì của ThT.”
“Liên quan gì đến ngươi?” Hạng Thuật gằn giọng, đầy ý uy hiếp.
“Hạng Thuật!” Bỗng nhiên Trần Tinh phẫn nộ quát.
Mọi người lại im lặng, Tạ An đành nói: “Chuyện này… hai người có ân oán gì, không thì… Được rồi, ai cũng hiểu ý của ta mà. Sao ta dài dòng thế nhỉ? Chắc là người già nên dông dài đấy, thứ lỗi thứ lỗi.”
Mộ Dung Xung nói: “Phù Kiên tước binh quyền của ta, lại tin tỷ tỷ, nuôi dưỡng mấy chục vạn người chết sống lại ở dưới núi Long Môn… Về nói cho bệ hạ các ngươi, giữ mạng đi.”
Phùng Thiên Quân nhíu mày, trầm giọng: “Tỷ ngươi còn sống?”
Mộ Dung Xung nói: “Ta không biết coi nàng đã chết hay còn sống, bây giờ nàng là một quái vật rồi.”
Thác Bạt Diễm nói: “May mà Vương Tử Dạ đã chết.”
“Vương Tử Dạ mà chết,” Hạng Thuật gằn giọng, “Vậy quái vật chúng ta gặp ở Giang Nam kia là cái quái gì?”
Chớp mắt, Mộ Dung Xung cảm thấy nguy hiểm, nói: “Gã không chết?”
Một tháng trước buổi tế ở Giang Nam phát sinh sự việc lớn như vậy, đã truyền khắp nam bắc đại giang, Mộ Dung Xung hiện giờ không biết ắt hẳn là bị giam lỏng trong cung, không nhận được tin tức bên ngoài.
“Làm sao đây?” Thác Bạt Diễm lại rất thành thực, hỏi Mộ Dung Xung.
Trần Tinh không trả lời, cậu thắp Tâm Đăng ấn lên trán Thác Bạt Diễm.
Thác Bạt Diễm đang giữ chặt cánh tay không cho Trần Tinh nhìn vết thương của hắn, không ngờ Trần Tinh dùng Tâm Đăng truyền vào tâm mạch khiến hắn vô cùng đau đớn.
Rất giống Xa La Phong trước khi chết… hoặc là nói tình huống rất giống lúc hoá thành Bạt. Trần Tinh có thể xác nhận, Thác Bạt Diễm bị Vương Tử Dạ hạ Ma Thần huyết, có lẽ là phối thuốc khác, ức chế sự phác tác của Ma Thần huyết khiến hơn một năm hắn vẫn chưa bị chuyển hoá.
Thác Bạt Diễm cố nén sự khắc chế của Tâm Đăng với Ma Thần huyết trong kinh mạch, trên trán rớm mồ hôi, Mộ Dung Xung thấy Tâm Đăng biết đã tìm đúng người, hỏi: “Hắn thế nào?”
“Ngươi sẽ khoẻ lại thôi.” Trần Tinh nói với Thác Bạt Diễm.
Thác Bạt Diễm thở dốc một lát, nhắm hai mắt lại, Tâm Đăng vừa thu lại lập tức ngất đi.
Trần Tinh để hắn nằm ngửa, nói thật với mọi người: “Trong cơ thể hắn, sức sống và Ma Thần huyết đang đấu đá nhau, may mà lượng Ma Thần huyết không nhiều, nói không chừng có thể sống được. Mấy ngày tới dể hắn tĩnh dưỡng, ta không biết hắn có sống nổi không, nhưng vẫn cứ chuẩn bị cho ình huống xấu nhất đi.”
“Còn sống cũng là chịu khổ,” Mộ Dung Xung lại nhìn rất thoáng, người hắn quan tâm cứ lần lượt từ phụ mẫu, tỷ tỷ, anh em họ, người thân, cứ thế chết sạch, có người chết trong tay người Tần, có người chết trong tay người Hán, “Chết cũng là giải thoát, hắn đồng ý đến Lạc Dương với ta vì một ngày kia, nếu hoá thành Bạt thì muốn ta tự tay giết hắn, không muốn bị Phù Kiên điều khiển.”
Hiếm lắm Hạng Thuật mới đồng ý với Mộ Dung Xung, đến một bên ngồi xuống: “nói đúng.”
Người nhà Hạng Thuật, an đáp, những người y quý trọng cũng lần lượt rời xa nhân thế, ở điểm này, y có thể lý giải được tâm trạng của Mộ Dung Xung.
Phùng Thiên Quân im lặng không nói, vì hắn cũng như vậy.
Trần Tinh thì càng không cần nói.
Vì thế Tạ An nói: “Nói như vậy, ý dốt của ta, mọi người chắc cùng phe rồi.”
Mộ Dung Xung nói: “Không sai, ngươi là Tạ An Thạch phải không?”
Tạ An hớn hở cười, không hề phủ nhận lại còn hào sảng gật đầu, nói: “Hậu sinh khả uý.”
Mộ Dung Xung trầm giọng: “Ngươi thân là trọng thần một nước, đi vào hiểm cảnh, ta ở Lạc Dương bắt ngươi làm con tin, ngươi có nghĩ sẽ có hậu quả gì không?”
“Tử đệ Giang Nam ngàn năm vẫn kiên cường bất khuất,” Tạ An cười nói, “Chưa từng bị một ai lung lạc, nói cách khác, dù bệ hạ có băng hà, chúng ta vẫn đánh với Phù Kiên. Nhưng MD đại nhân à, ngài nghĩ lại cục diện phương bắc xem, nếu một đêm Phù Kiên biến mất sẽ hậu quả thế nào? Đây chính là sự khác nhau của hai chúng ta.”
Không ai nói gì, ngữ khí Tạ An tuy nhỏ nhẹ nhưng lời nói lại rất nặng, ngay trong tình cảnh bị đại quân Phù Kiên áp đảo lòng tin vẫn mãnh liệt như vậy.
“Chúng ta vẫn nên thương lượng cẩn thận xem,” Tạ An nói, “làm sao phá được kế hoạch của Vương Tử Dạ, dù sao đây cũng là việc bệ hạ chúng ta quan tâm nhất, tiêu diệt Bạt quân trước mới có thể công bằng mà phân thắng thua.
Mộ Dung Xung: “Ta cứ nghĩ các ngươi sẽ đến nghị hoà cơ.”
“Có thể nghị hoà là tốt nhất,” Tạ An mỉm cười, “Người mang thiên mệnh, TC cũng có, việc này không cưỡng cầu đc.”
Mộ Dung Xung thở dài một tiếng, Phù Kiên sắp khai chiến, lúc trước Vương Tử Dạ nói gì nghe nấy, giờ Vương Tử Dạ lại chưa chết, chẳng mấy sẽ quay về Trường An, thế cục chỉ càng hung hiểm hơn.
Mộ Dung Xung trầm ngâm rất lâu, nói: “Đúng, tỷ tỷ đã bỏ mình, ta muốn nàng về với cát bụi, không bị Vương Tử Dạ lợi dụng, lại diệt Bạt quân kia báo thù cho tỷ tỷ.”
Hạng Thuật lạnh lùng nói: “Tiện tay khai chiến với Phù Kiên, phục hồi Đại Yên?”
Mộ Dung Xung nhìn về phía Hạng Thuật, trong chớp mắt ngắn ngủi hai đều hiểu rõ, Hạng Thuật nghi ngờ mục đích của Mộ Dung Xung là tiếp quản Bạt quân, tiến đánh quân Tần. Mộ Dung Xung nếu không tỏ rõ thái độ, chắc chắn hai bên sẽ không thể hoà giải được.
“Ngươi coi ta là gì?” Mộ Dung Xung nói.
Hạng Thuật thuận miệng nói: “Được, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay.”
Mộ Dung Xung hỏi Tạ An: “Các ngươi có bao nhiêu người?”
Tạ An nhún vai, cười nói: “Một nhóm chưa đến hai mươi người.”
Mộ Dung Xung: “. . .”
Mộ Dung Xung hỏi Tạ An là có thể thay mặt Tư Mã Diệu cấp bao nhiêu binh lực, Tạ An lại không muốn trả lời trực tiếp vấn đề này.
Phùng Thiên Quân nói: “Tính cả ta, môn khách mà Phùng gia nuôi được triệu tập thì có ba ngàn binh mã.”
Hạng Thuật nói: “Mộ Dung Xung, ngươi thì sao? Nói thử xem ngươi có thể cung cấp cái gì?”
Mộ Dung Xung hiện giờ bị nhốt trong cung, một thân một mình, hắn bước mấy bước, đáp: “Bình Dương còn có kỵ vệ của ta, hai vạn người có thể điều động, nhưng một khi dùng người là đập nồi dìm thuyền, Phù Kiên sẽ không bỏ qua cho ta, Mộ Dung gia ở Trường An sẽ trở thành con tin, chắc chắn bị thảm sát.”
Tạ An nghĩ nghĩ: “Chỉ cần thuận lợi tiêu diệt Vương Tử Dạ, để Phù Kiên tỉnh táo lại, ta nghĩ sẽ không có vấn đề này. Trừ gian phụ Tần, Thiên vương còn phải cám ơn ngươi.”
“Nói nghe thì dễ?” Mộ Dung Xung lạnh lẽo nói, “hiện giờ hắn như biến thành người khác, chút nhân tính cuối cùng cũng chẳng còn…”
“Cái này ngươi không cần lo,” Tạ An cười nói, “Chúng ta có Tâm Đăng, tất nhiên sẽ giúp Thiên vương tỉnh táo lại.”
Trần Tinh muốn nói Tâm Đăng không thể dùng như vậy nhưng bị ánh mắt chăm chú của Hạng Thuật cản lại, bỗng nhiên nhận ra tất cả mọi người ở đây đều có mục đích riêng. Nhưng thành công diệt trừ Vương Tử Dạ, vây khốn Phù Kiên, Giang Nam tuyệt sẽ không thả hắn về Tạ An dễ dàng như vậy, nếu không chẳng phải là tự mình tìm khó sao?
Mộ Dung Xung cũng hiểu, Tạ An chẳng qua là muốn khích hắn để thành công liên minh.
“Phùng gia có ba ngàn người,” Mộ Dung Xung hướng Hạng Thuật, nói, “Các ngươi thì sao? Thuật Luật Không, ngươi không còn là Đại Thiền Vu.”
Hạng Thuật thuận miệng đáp: “Chỉ có chính ta thôi.”
Tạ An lặp tức nói: “Chúng ta còn có kms, có mấy món pháp bảo.”
Mộ Dung Xung hoài nghi nhìn Trần Tinh, Trần Tinh lại tự nhiên nói: “Chỉ cần đúng lúc Vương Tử Dạ xuất hiện, chuyện còn lại có thể giao cho chúng ta.”
Mộ Dung Xung nói: “Như vậy chúng ta chỉ có hai vạn thêm ba ngàn người Phùng gia, ngươi cảm thấy thực sự nhờ vào chút người này có thể khai chiến với ba mươi vạn Bạt quân?”
“Ba mươi vạn?!” Trần Tinh không ngờ có nhiều như vậy, rốt cuộc Vương Tử Dạ lấy đâu ra lắm người chết như thế?!
“Nhắc lại lần nữa,” Hạng Thuật nói, “Ngươi tính thiếu ta, là hai vạn ba ngàn lẻ một người.”
“Lúc cần thiết,” Tạ An nói, “Bắc phủ binh Giang Nam có thể giúp đỡ, nhưng chúng ta chỉ có thể giúp ngươi kìm chân Phù Kiên, không thể trực tiếp đối đầu với Bạt quân.”
Giang Nam đã trải qua ôn dịch, Tạ An không muốn mạo hiểm như vậy.
Mộ Dung Xung im lặng thật lâu, còn đang suy tính, Hạng Thuật biết hắn còn chưa ra quyết định, chỉ vì liên quan đến tồn vong của MDt tộc Tiên Ti. Một khi giơ cờ phản loạn với Phù Kiên, sẽ dẫn đến xung đột của Ngũ Hồ, càng liên luỵ nhiều người hơn.
“Ngươi cứ từ từ suy nghĩ đi.” Hạng Thuật nói, “cáo từ trước.”
“Chờ chút,” Mộ Dung Xung nói, “Ta quyết định.”
Mộ Dung Xung biết thời cơ chớp mắt là qua, Tạ An đại diện người Tấn ở Giang Nam xa xôi đến, nước xa không cứu được lửa gần, mà người thúc đẩy hắn hạ quyết định lại là Hạng Thuật. Từ khi Thuật Luật Không tiếp nhận vị trí Đại Thiền Vu của Sắc Lặc Cổ Minh trở đi, năm mười sáu thành danh ở bãi săn Xuyên Trung chưa bao giờ bại một lần nào. Thiếu niên người Hồ đều tôn thờ võ giả, Hạng Thuật có vẻ đã tính toán rất nhiều việc, mà lời đồn vùng tái ngoại nói rằng, chỉ cần là việc y đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm được, chưa từng nuốt lời.
Đứng ở phe của y mới là lựa chọn chính xác.
Mộ Dung Xung cầm bình, châm năm chén rượu, sau đó lấy chuỷ thủ cắt tay, thả máu vào trong rượu.
Trần Tinh nghĩ thầm, không thể nào, muốn cắt máu ăn thề à? Nhìn đau quá!
Phùng Thiên Quân và Tạ An cũng làm vậy, nét mặt Trần Tinh run rẩy, lúc sắp nhận chuỷ thủ, Hạng Thuật lại cản lại không cho cậu cắt máu, nói: “Ta với kmt coi là một.”
Nói xong Hạng Thuật nhỏ máu vào chén, Mộ Dung Xung nói: “Sắc Lặc Xuyên và dãy núi Âm, Long thần phương bắc chứng kiến, dùng máu người Tiên Ti.”
“Máu người Hán.” Tạ An hiển nhiên biết rõ nghi thức này.
“Máu người Hán, máu người Thiết Lặc.” Cuối cùng Hạng Thuật cũng thừa nhận thân phận nửa người Hán của mình, nói xong nhìn Tiêu Sơn, giơ tay mời rượu, “cùng với máu của người Hung Nô, người Cao Xa, người Nhu Nhiên, máu mười sáu tộc Hồ ở phía bắc Trường Thành. Máu người Cao Ly đã từng thề máu với Thuật Luật thị!”
Trần Tinh: “! ! !”
Trần Tinh nhớ lại, dù Hạng Thuật không còn là Đại Thiền Vu, nhưng trước kia ở Sắc Lặc Xuyên uống máu ăn thề, cũng từng uống máu người Hồ! Có nghĩa là kết minh với Hạng Thuật cũng là kết minh với tất cả người đã từng kết minh với y.
Mộ Dung Xung bổ sung: “Phía nam Trường thành, máu người Đế, người Yết, người Hung Nô, người Khương đã từng thề máu với người Tiên Ti, chống lại bạo Tần, nếu như trái lời ước hẹn, trời tru đất diệt!”
Bốn người cầm chén uống một hơi cạn sạch, lúc Trần Tinh cầm chén, Hạng Thuật lấy chén của cậu uống nốt rồi úp ngược lên bàn.
“Kế hoạch cụ thể, Tạ An sẽ nghĩ rõ ràng, lúc đó sẽ thông báo cho ngươi.” Hạng Thuật nhìn Mộ Dung Xung rồi ra hiệu cho Trần Tinh đi.
Lời thề đã xong, Mộ Dung Xung như mất hết sức lực, như một bước đi chật vật cả một đời, mỏi mệt không chịu nổi ngồi trên giường, ở bên cạnh Thác Bạt Diễm hôn mê bất tỉnh.
Trần Tinh liếc nhìn Thác Bạt Diễm, nói: “Mấy ngày nay có thời gian ta sẽ đến khám cho hắn, để ta đổi phương thuốc, đừng uống thuốc Vương Tử Dạ kê cho nữa.”
Biểu tình Mộ Dung Xung không rõ ràng, ở trong bóng tối nơi khuất ánh đèn cười khổ, khẽ gật đầu.