Định hải phù sinh lục

Chương 79: Điều tra



Như vậy chúng ta phải làm sao để đưa Định Hải châu đến tay gã?

 

“Không đủ người,” Tạ An nhìn bản đồ từ Trường An đến Lạc Dương, từ Huyện Thọ đến Giang Nam, nói: “Bệ hạ vốn không muốn khai chiến, trước khi xuất phát có dặn dò qua, nếu không phải đánh thì cố mà không đánh.”

 

“Không thể không đánh được.” Trần Tinh nói, “Nam bắc sớm muộn gì cũng sẽ có chiến tranh, Tạ sư huynh, nghĩ theo hướng tốt nhất thì hiện giờ huynh có đồng minh rồi.”

 

Cảnh xuân Lạc Dương quá đẹp, tháng hai hoa liễu bay đầy đường, sau đó đến ngày Tị thì sẽ là thời khắc cảnh xuân đẹp nhất Trung Nguyên. Cách đêm uống máu ăn thề với Mộ Dung Xung mấy ngày, trời trong xanh, sưởi ấm toàn thân Trần Tinh, nội tâm cậu lại rục rịch giữa ngày xuân hoa nở, không muốn làm chính sự, chỉ muốn ra ngoài chơi, nhưng Tạ An lại cứ kéo cậu hỏi cố vấn kế hoahcj.

 

Hạng Thuật vốn ném việc này cho Tạ An trù tính xong là mặc kệ, nhưng Tạ An lo trái lo phải vẫn mãi không yên lòng.

 

“Ký kết với Mộ Dung Xung cũng là nhờ mặt mũi Võ thần,” Tạ An bất đắc dĩ, “Nếu không làm sao hắn tin tưởng người Hán chúng ta? Năm đó Hoàn Ôn, Vương Mãnh giết không ít người Tiên Ti. Thôi, khâu quan trọng nhất của kế hoạch này làm sao lừa được Phù Kiên và Vương Tử Dạ đến Lạc Dương, chỉ cần bọn hắn rời khỏi Trường An, mọi chuyện đều có hi vọng.”

 

Trần Tinh dần phát hiện ra vị sư huynh nhận vơ Tạ An này cũng có bản lĩnh, từ khi hắn gia nhập Khu ma ti, mọi chuyện được sắp xếp rõ ràng, như một cái túi càn khôn, hắn nắm rõ thời cuộc hơn Trần Tinh nhiều, chỉ thoáng qua cũng đã nhìn thấu những mạch ngầm phía sau.

 

Hắn bác bỏ đề nghị phá huỷ đại doanh Bạt quân của Hạng Thuật, dù sao nếu ba mươi vạn Bạt quân mất khống chế, náo loạn Lạc Dương sẽ gây hậu quả nghiêm trọng, mà không chừng Vương Tử Dạ còn bố trí cạm bẫy ở núi Long Môn, đợi bọn họ chui đầu vào lưới.

 

Cách tốt nhất là kiên nhẫn chờ đợi, lùi bước để đánh trả.

 

Tạ An bài bố binh lực nhiều lần, sẵn sàng chờ đàm phán không thành, Phù Kiên giận dữ phát binh xuôi nam thì Mộ Dung Xung sẽ suất lĩnh kỵ binh, lưng bụng giáp công, nhưng tính đi tính lại, Bắc phủ binh và Ngân kỵ chỉ có mười vạn, binh lực cách nhau quá sxa.

 

“Huynh cứ từ từ nghĩ đi.” Trần Tinh bị tuyến hành quân, điểm đóng quân, binh pháp chiến thắng ở sơn cốc, bình nguyên làm cho hoa mày chóng mặt, quyết định đứng dậy đi tìm Hạng Thuật.

 

Hạng Thuật đang ở trong dịch trạm viết thư, Phùng Thiên Quân và mấy hiệp khách dưới trướng đang chờ đợi, lúc Trần Tinh đến, Hạng Thuật vừa dán xi xong, đưa ba phong thư cho người đưa tin bên ngoài.

 

“Huynh muốn gửi thư về Sắc Lặc Xuyên sao?” Trần Tinh hỏi.

 

Hạng Thuật không trả lời, nói với người đưa thư: “Dù không giữ được mạng cũng không được để thư rơi vào tay người ngoài.”

 

Người đưa thư gật đầu đáp vâng, Phùng Thiên Quân nhận một bức thư, nói với Trần Tinh: “Trở về lại gặp, Thiên Trì.”

 

“Huynh muốn làm gì?” Trần Tinh mờ mịt nói.

 

Hạng Thuật vẫn không đáp, rửa tay xong hỏi, “Tiêu Sơn đâu rồi?”

 

Tiêu Sơn đang nằm trong sân phơi nắng, Trần Tinh đuổi theo sau lưng Hạng Thuật, hỏi: “Huynh bảo Phùng đại ca đi làm gì thế?”

 

Hạng Thuật đáp: “Để hắn nghĩ cách kiềm chế Phù Kiên. Sói con, làm việc đi.”

 

Tiêu Sơn lười biếng trở mình, sau đó mặt mũi hằm hằm ngồi dậy, bình thường nhóc con rất ít nói chuyện, chỉ khi nào đối mặt với Hạng Thuật và Trần Tinh mới ngoan ngoãn. Có lúc Trần Tinh nhìn Hạng Thuật và Tiêu Sơn, cảm thấy bọn họ như hai cha con, về sau nếu như có một ngày, Hạng Thuật có con, không chừng chắc cũng chung sống như thế.

 

“Đi đâu?” Trần Tinh nhìn Hạng Thuật và Tiêu Sơn leo lên ngựa của dịch trạm.

 

Hạng Thuật có vẻ mất kiên nhẫn, hình như đang chờ cậu, Tiêu Sơn mờ mịt nói: “Không biết.”

 

Hạng Thuật: “Ngươi có lên không? Không thì ta đi.”

 

“Chờ chút!” Trần Tinh vội vàng đuổi theo sau lưng Hạng Thuật, Hạng Thuật giục ngựa đi không xa lại chờ Trần Tinh, lúc Trần Tinh đuổi gần kịp, Hạng Thuật lại đi. Trần Tinh đuổi theo một đoạn đường rồi bực mình, đứng xa xa nhìn Hạng Thuật.

 

“Lên đi.” Cuối cùng Hạng Thuật cũng nói.

 

Trần Tinh lên ngựa, ôm eo Hạng Thuật, bị y đưa ra khỏi Lạc Dương, đi dọc quan đạo về phía bắc.

 

“Quân thủ thành đang theo dõi chúng ta.” Trần Tinh nói.

 

“Phát hiện ra rồi, để bọn chúng chọc ta thử xem?”

 

Trần Tinh đoán Hạng Thuật muốn đến núi Long Môn điều tra tình hình, quả nhiên, ba người rời khỏi Lạc Dương, chưa đầy nửa ngày đã đến Long Môn hạp, Long Môn có tên cũ là Y Khuyết, thời tuyết đầu xuân phủ sương mù lên rừng núi, hơi nước lạnh lẽo. Thuận theo bờ đông sông Y tiến lên, chỉ thấy hai núi ngược chiều như cổng khuyết, ở giữa là dòng sông Y, dưới núi là đồng cỏ vạn dặm, cỏ mọc oanh bay, chỉ tiếc qua nhiều năm chiến loạn, ruộng đất không còn ai cấy cày.

 

“Nhìn được gì không?” Hạng Thuật nói.

 

“Địa mạch,” Trần Tinh nói, “Địa mạch quan trọng dọc theo nam bắc Thần Châu.”

 

Hạng Thuật nói: “Từ TLS đến CLHL, đến Sắc Lặc Xuyên, là chuôi của BDTrần Tinh, đến Y Khuyết tiến vào bốn vùng Trung Nguyên.”

 

Trần Tinh đáp: “Đúng, đây là nơi nối phần chuôi và phần muôi trong Vạn Linh Trận.”

 

Có oán khí lờ mờ tụ lại, dọc theo hai ngọn núi Long Sơn cao chọc tầng mây tạo thành một luồng âm phong thổi xuyên bắc nam, nếu như ở thời điểm Vạn pháp chưa quy tịch, nơi này nhất định là đệ nhất động thiên phúc địa chốn nhân gian.

 

Hạng Thuật cởi hành lý trên lưng ngựa xuống, ba người ngồi xuống bờ sông, trong hành lý còn có cả lương khô.

 

“Có chim chóc.” Trần Tinh luôn có dự cảm, là bọn họ chạy đến tận hậu phương của Vương Tử Dạ rồi mà gã chưa xuất hiện, không biết có mưu đồ gì phía sau.

 

“Tiêu Sơn.” Hạng Thuật nói.

 

Tiêu Sơn lấy một cái ná ra, nhặt đá cuội định nhắm bắn thì chim chóc ở đồng cỏ đã sải cánh bay mất.

 

“Đừng vội vàng quá,” Trần Tinh nói, “Không phải quạ đen, ta không sợ chúng ta bị theo dõi, lực lượng Vương Tử Dạ bị hao tổn nhiều rồi, chỉ sợ…”

 

Trần Tinh nghĩ đến lời Cố Thanh nói trước khi chết, ý đồ mở cánh ‘cổng’ của Vương Tử Dạ, cổng ở đâu?

 

Hạng Thuật: “Đến cái chết ngươi còn không sợ, mà sợ Vương Tử Dạ?”

 

Trần Tinh nghĩ thầm, ta sợ kế hoạch thất bại, nhưng không muốn nhắc đến việc này. Ăn xong, Hạng Thuật và Tiêu Sơn một lớn một nhỏ đứng bên bờ sông, nhặt đá cuội ven dòng nước, Hạng Thuật nhặt được mấy viên đá nhãn dạy cho Tiêu Sơn làm sao vận lực để ném đá đi càng xa càng tốt. Năm nay Tiêu Sơn đã cao hơn hẳn một cái đầu, sắp đến ngang lông mày Trần Tinh, sắp đến vai Hạng Thuật rồi.

 

Bấm tay tính toán, Trần Tinh cảm thấy Tiêu Sơn đã gần mười bốn, cứ thế này không chừng lúc mười bảy mười tám có khi còn cao hơn Hạng Thuật. Bình thường Hạng Thuật nhàn rỗi sẽ luyện mấy chiêu với Tiêu Sơn, Tiêu Sơn ban đầu bị Hạng Thuật đánh không phản kháng nổi, bị đánh váng cả đầu cũng không chạm được góc áo của y. Đến bây giờ bắt đầu có thể giao thủ với Hạng Thuật, mặc dù chỉ đánh được hai, ba chiêu.

 

Bỗng nhiên hai người nhìn thấy bên bờ có gì, dừng lại cùng lúc.

 

“Đừng đụng vào nó.” Hạng Thuật nhắc nhở.

 

“Trần Tinh!” Tiêu Sơn nói, “Đến đây!”

 

Trần Tinh không hiểu, đứng dậy đến bên bừo sông, thấy một cỗ thi thể mục nát trôi theo dòng nước.

 

“Phải vớt nó lên,” Trần Tinh lập tức nói, “nếu không nguồn nước nhiễm độc sẽ gây ôn dịch cho thôn trang phía hạ du.”

 

Hạng Thuật mang dây thừng có móc câu đến, kéo thi thể lên bờ sông, Trần Tinh nhíu mày cẩn thận quan sát, thấy đây là thi thể quân Tần, đầu bị phá huỷ, dường như bị cái gì đó đập thẳng vào đầu.

 

“Bị đá đập?” Trần Tinh nhìn phía thượng du sông Y, cau mày.

 

Tiêu Sơn giơ nắm đấm, làm điệu bộ về phía thi thể, lại nhìn Hạng Thuật. Hạng Thuật gật đầu, nói: “Bị đấm, ai có sức mạnh như vậy?”

 

Nói xong Hạng Thuật quay lại, lên ngựa, huýt sáo, chở Trần Tinh hướng lên phía thượng du.

 

Càng gần đến cổng núi, oán khí ngày càng dày, không khí càng âm lãnh hơn, đến tận chân núi không còn đường đi nữa, Hạng Thuật lại phát hiện một lối nhỏ rẽ ngoặt lên sườn núi. Tới chỗ cao hơn, oán khí ngưng lại như sương tránh, cách đó không xa có một quân doanh của quân Tần, tiếng ho khan truyền đến không ngừng.

 

“Là người sống.” Trần Tinh nói.

 

Lúc trước nghe đồn Vương Tử Dạ lập Bạt doanh ở đây, Phù Kiên lại phái người trông coi, không để cho trinh sát quân Tấn tiếp cận, chắc hẳn là chỗ này. Về sau, khu vực rừng rậm xung quanh oán khí ngập trời, có vẻ chỗ này là chân núi mặt Bắc của ‘Long Môn’.

 

“Đi thôi.” Hạng Thuật nắm được vị trí cụ thể, không muốn đến gần. Trần Tinh ngồi trên lưng ngựa, nhìn hai bên núi đi ngược chiều, giống một cái cửa khuyết, tự hỏi sao trước khi chết Cố Thanh lại biết đến ‘cổng’ trong trí nhớ của Vương Tử Dạ.

 

“Sao vậy?” Hạng Thuật hỏi, “Ngươi muốn vào xem?”

 

Trần Tinh lắc đầu, nói: “Không có gì.”

 

Đột nhiên cậu có dự cảm, nếu như pháp lực vẫn còn, nhờ một pháp thuật náo đó, ở nơi này có thể mở ra được mổt cánh cửa toả ra cường quang khắp nơi?

 

Hôm sao, Tạ An đã lập được kế hoạch, sau khi giảng giải cho mọi người xong, Trần Tinh mới biết người đưa ra chi tiết cụ thể là Tạ An nhưng người quyết định tác chiến là Hạng Thuật.

 

“Theo phán đoán của Võ thần, chúng ta cần phải quyết chiến với Phù Kiên và Vương Tử Dạ ở Lạc Dương.” Tạ An nói, “Mấu chốt đầu tiên, là dẫn Phù Kiên và Vương Tử Dạ tới, buổi sớm nay, Hách Liên Sảng đã phái người đến báo tin, Phù Kiên sẽ đến Lạc Dương hội kiến chúng ta vào tiết Đoan Ngọ.”

 

*tiết Đoan Ngọ/Đoan Dương: ngày 5/5 âm lịch hàng năm

 

“Tốt lắm.” Hạng Thuật ngồi ở vị trí chủ vị trong dịch trạm.

 

Tạ An nói: “Phùng Thiên Quân ra ngoài chưa về, ba ngàn người của hắn phải làm sao đây?”

 

“Không cần chờ,” Hạng Thuật nói, “Đến lúc hắn sẽ về, cứ theo kế hoạch của ngươi.”

 

Tạ An nói: “Vương Tử Dạ có hai khả năng, một là xuất hiện ở bên cạnh Phù Kiên; hai là núp trong tối. Chúng ta cần triệu tập binh lực, trong quá trình đàm phán dùng thế đánh như sét không kịp bưng tai, khống chế Phù Kiên.”

 

Trần Tinh nói: “Cứ thế, Phù Kiên sẽ không bị bắt đi làm thân thể cho XV, khống chế hắn thì đơn giản, nhưng huynh nên nghĩ tới cấm quân,…”

 

Hạng Thuật đáp: “Do ta đảm nhận, không cần lo lắng.”

 

Trần Tinh nói: “Phù Kiên đến Lạc Dương đàm phán bên cạnh sẽ có ít nhất hai ba vạn người.”

 

Hạng Thuật: “Ta nói rồi! Không cần phải lo! Ngươi không hiểu sao?”

 

Tạ An lập tức nói: “Một khi thành công, sẽ để Mộ Dung Xung dùng danh ‘Thanh quân trắc’, khai chiến với Vương Tử Dạ. Sau đó diệt trừ Bạt quân của Vương Tử Dạ, chúng ta phải chia một đội, đưa Phù Kiên rời đi…”

 

Hạng Thuật nói: “Đưa đến Kiến Khang? Cho hắn đi dạo phố à?”

 

Tạ An cười nói: “Chuyện hứa với ngươi, tất nhiên sẽ làm được, không giao hắn cho bệ hạ đâu, sẽ tạm thời giữ hắn ở huyện Thọ phía nam sông Phì Thuỷ.”

 

Trần Tinh biết giữa Hạng Thuật và Phù Kiên vẫn còn chút ân tình cũ, y không muốn thấy Phù Kiên chịu nhục.

 

“Sau đó, Mộ Dung gia sẽ không còn lựa chọn, nhất định phải cử binh theo Mộ Dung Xung,” Tạ An nói, “Đây cũng là lý do chúng ta thuyết phục Mộ Dung Xung ký kết, là một phần trong kế hoạch. Chúng ta cần mượn quân đội bọn hắn, cùng nhau đối phó Bạt quân ở núi Long Môn, không biết hai người…”

 

“Đã điều tra được vị trí cụ thể.” Hạng Thuật nói.

 

Tạ An nói: “Lúc hội đàm, sắp xếp thủ hạ của Phùng Thiên Quân, bí mật đột nhập, dùng dầu hoả thiêu hết bọn chúng, vì an toàn của bách tính, chúng ta phải phóng hoả thiêu huỷ núi LM. Quá trình chắc chắn không thuận lợi, chúng ta phải dốc hết sức mình khi Bạt quân còn chưa bị thiêu rụi. Lúc này, quân của MDt nhất định phải phát động rồi.”

 

“Nhưng Vương Tử Dạ thì sao? Gã không phải kẻ ngu, một khi phát hiện ra mọi chuyện không ổn, gã cũng sẽ động thủ.” Trần Tinh nói, “Dù chúng ta đã diệt trừ Giao long kia nhưng ta nghĩ gã còn phương án chuẩn bị khác, lỡ như gã lại hồi sinh một cái gì kỳ quái khác, một yêu quái chưa từng gặp thì sẽ phiền lắm.”

 

 Tạ An gật đầu: “Đúng, đây là việc mà mọi người cần đối mặt, thủ hạ của gã không còn Bạt vương, điều tra kỹ rồi, chúng ta cũng chưa phát hiện trong thành Lạc Dương có Bạt quân giả làm quan viên cả. Theo suy đoán, binh tướng của Thi Hợi đã tiêu hao khá nhiều rồi… Hiện giờ quân doanh núi Long Môn là vốn liếng cuối cùng của gã, thứ gã còn khống chế được chỉ còn Thi Hợicc mà thôi.”

 

Nói xong, Tạ An cũng có vẻ phiền não, lại cau mày: “Trinh sát Phùng gia đã thám thính một lượt, bên ngoài núi LM ngoài quân doanh Bạt quân thì cũng không phát hiện sơn động khả nghi hay tế đàn nào, Vương Tử Dạ muốn tìm ‘cổng’ ở đâu?”

 

Trần Tinh nói: “Có lẽ ở trong doanh trại Bạt quân?”

 

Tạ An lắc đầu: “Bạt doanh là một hẻm núi, ngoài oán khí ra thì không có gì dị thường. Hiện giờ thứ có thể tạo ra biến số chỉ có thể là cánh ‘cổng’ kia. Đừng để vào thời khắc sống còn, tự dưng thả thứ gì đó kỳ quái ra.”

 

Hạng Thuật mở bản đồ, phía trên là chữ viết của TL, ở giữa là cổng núi khuyết ngược chiều nhau.

 

“Nếu là địa điểm TL từ xác định,” Hạng Thuật tự nhủ, “Sẽ không có yêu quái gì mới đung, ta đoán nơi Vương Tử Dạ muốn vào sẽ có liên quan đến Định Hải châu.”

 

“Huống chi, giả thiết với việc phục sinh yêu thú,” Hạng Thuật nói, “Ta nghĩ không khó đối phó hơn Giao đâu.”

 

Trần Tinh nghĩ nghĩ, nói: “Như vậy chúng ta phải làm sao để đưa Định Hải châu đến tay gã?”

 

Trong dịch trạm yên lặng một hồi, Tạ An và Hạng Thuật trao đổi ánh mắt, Tạ An bỗng nhiên nói: “Vì sao phải giao Định Hải châu giao vào tay gã?”

 

Trần Tinh nói: “Nếu không làm như vậy, sẽ không có các nào trả pháp lực về, diệt trừ Xi Vưu.”

 

Tạ An nói: “Mục đích của chúng ta là khiến Vương Tử Dạ hồn phi phách tán, không tạo ra được Bạt nữa, Võ thần đã chắc chắn sẽ diệt trừ được Vương Tử Dạ trong trận này, ta thấy không cần phải trả cái giá quá đau đớn thê thảm như vậy…”

 

Hạng Thuật cắt lời Tạ An, nói: “Đến lúc đó ta sẽ tuỳ cơ ứng biến, có thể thử dùng Định Hải châu khiến hồn lực suy kiệt, giả vờ hôn mê. Vương Tử Dạ cướp Định Hải châu đi, dù sao Phù Kiên đã bị bắt, Bạt quân bị diệt, Mộ Dung gia coi hắn là tử địch, Vương Tử Dạ không còn mánh khoé gì nữa. Món pháp bảo này sẽ trở thành hi vọng duy nhất của gã.”

 

“Ừm.” Trần Tinh nghe đến đó, cảm thấy rất đáng tin, nói: “Lấy được Định Hải châu xong gã sẽ về Huyễn Ma cung, phục sinh VD, bởi vì gã đến đường cùng rồi. Như vậy, chúng ta phải làm thế nào mới xác định được vị trí của Huyễn Ma cung? Nếu không sao tìm tới được.”

 

Phần này Hạng Thuật còn chưa nghĩ kĩ, mà Trần Tinh mơ hồ cảm nhận được là Hạng Thuật đang lừa cậu. Thực tế cậu cảm giác mọi chuyện không đơn giản như vậy. Quả nhiên Hạng Thuật không cân nhắc đề nghị đêm đó, dù y là người nói ra trước.

 

“Mọi người suy nghĩ lại một chút đi.” Trần Tinh hạ giọng nói.

 

Tạ An nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật biết tâm tư mình đã bị Trần Tinh đoán ra, đành im lặng không nói. Trần Tinh không nặng lời, cậu biết muốn quyết định vậy, Hạng Thuật còn rơi vào thế khó hơn cậu, nhưng cậu nhất định phải làm.

 

Chớp mắt đã là tháng ba mùa xuân, từ giờ đến lúc cậu tròn hai mươi tuổi còn chưa đầy một năm rưỡi.

 

“Theo như mọi người đã thấy, Vương Tử Dạ dùng địa mạch để dịch chuyển.” Tạ An nói, “Hồn phách của gã có thể rời khỏi thân thể, bám vào cơ thể người khác, nhưng nếu mang cả Định Hải châu, nhất định phải dùng nhục thân để hành động.”

 

“Huyễn Ma cung ở ngay Phì Thuỷ,” Hạng Thuật trầm giọng nói, “Trước khi chết Cố Thanh đã nói qua, chỉ là ngoài thủ hạ của gã, Vương Tử Dạ sẽ không cho ai vào… cầm theo Định Hải châu, có khi ta hoài nghi nó không phải Định Hải châu.”

 

Tạ An nói: “Nếu như ngươi nghĩ kỹ đề nghị của ta, mặc dù biết sẽ phải mạo hiểm nhưng lại có thể thực hiện.”

 

Hạng Thuật lạnh lùng nói: “Ta sẽ không để Trần Tinh rơi vào tay gã, cho dù đệ ấy bị đưa đến Huyễn Ma cung, ta cũng có thể nhờ vào Tâm Đăng hô ứng, hội hợp với đệ ấy, nhưng nếu đệ ấy chết đi, những gì ta làm bây giờ còn có ý nghĩa gì chứ?”

 

Tạ An nghiêm túc nói: “Nhưng đó là lý tưởng của sự đệ, Đại Thiền Vu, người Hồ bao năm qua vẫn chưa bước chân đến phương nam, ngươi biết vì sao không?”

 

Hạng Thuật có vẻ bực bội nhìn Tạ An.

 

Tạ An cười nói: “Bởi vì Phù Kiên không thể lay chuyển nổi thứ đã gần như tín ngưỡng này.”

 

Nói xong, Tạ An thở dài, đứng dậy: “Sau loạn Vĩnh Gia, con đường phía trước của chúng ta tối tăm không thấy nổi năm ngón, vẫn có người đốt đèn trong bóng đêm dẫn đường cho chúng ta. Trừ ma cũng được, khôi phục non sông cũng tốt, có phải đều giống nhau không? Ánh mắt sư đệ, ta từng gặp qua không ít, không phải chỉ mình đệ ấy, bọn họ sinh ra vì lý tưởng này, cũng chết vì lý tưởng này, xả thân, hi sinh vì đại nghĩa.”

 

Phía sau có tiếng vang lớn, Hạng Thuật lật bàn trà, như gió lao ra ngoài. Nhưng đúng lúc y muốn phá thứ gì đó để xả lửa giận, bỗng nhiên dừng lại, lẩm bẩm: “Rời đi bằng địa mạch?”

 

Vào đêm.

 

“Huynh.” Tiêu Sơn đưa một phong thư cho Trần Tinh.

 

Trần Tinh: “? ? ?”

 

Có người gửi thư cho mình? Trần Tinh mở thư, thấy trong thư là mấy hàng chữ Hán không lưu loát lắm, lạc khoản đề Thác Bạt Diễm. Không khỏi nhớ tới thời gian còn ở Trường An, Thác Bạt Diễm lần đầu học chữ Hán là viết ‘hành hành trọng hành hành’.

 

Bây giờ Thác Bạt Diễm học được khá nhiều rồi, còn viết được một bức thư hoàn chỉnh.

 

“Đệ xem, sư huynh của đệ viết chữ đẹp hơn đệ đấy.” Trần Tinh để Tiêu Sơn nhì xem.

 

Tiêu Sơn lại hỏi: “Huynh muốn đi à?”

 

Trần Tinh: “. . .”

 

Thư kia Thác Bạt Diễm viết cho cậu vì muốn hẹn gặp.

 

“Hiện giờ sao?” Trần Tinh có vẻ mê man, kỳ thực cậu không muốn đi lắm.

 

Tiêu Sơn ra hiệu Trần Tinh nhìn ra ngoài, ý là Thác Bạt Diễm đã đến.

 

“Ta đi xem huynh ấy muốn nói gì,” Trần Tinh nói, “Một lát thôi, không sao.”

 

Tiêu Sơn chần chừ một lát, Trần Tinh đã đi trước rồi, Tiêu Sơn định đứng đậy đuổi theo, Hạng Thuật lại nhanh chóng từ trong phòng đi ra. Tiêu Sơn có vẻ thấp thỏm nhìn bóng lưng Trần Tinh rời đi, Hạng Thuật cau mày rồi quay người ra ngoài.

 

Ánh trăng dịu dàng chiếu rọi Lạc Dương, Thác Bạt Diễm đứng dưới tán cây chờ cậu, hắn dẫn theo một nam nhân đội mũ rộng vành, vành mũ hạ thấp che khuất nửa gương mặt, nhưng Trần Tinh nhìn dáng người đã biết là Mộ Dung Xung.

 

“Đến rồi.” Mộ Dung Xung nói, “Ta đi đây.”

 

Thác Bạt Diễm lập tức quay đầu, nhìn Trần Tinh mỉm cười.

 

“Ta biết đệ sẽ đến.” Thác Bạt Diễm đứng bên bờ Lạc Thuỷ, cười một tiếng, quả là cảnh đẹp ý vui.

 

Trần Tinh nói: “Xem ra huynh khá hơn nhiều.”

 

“Đệ nói đúng,” Thác Bạt Diễm nói, “Từ đầu xuân đến giờ cũng khoẻ lên dần.”

 

Thác Bạt Diễm hơi gầy, nhưng vẫn khí khái như cũ, sắc mặt cũng đẹp hơn nhiều, Trần Tinh lại hoài nghi kết luận của mình khi trước, chẳng lẽ Tâm Đăng lại giúp Thác Bạt Diễm khoẻ lên theo thời gian?”

 

Trần Tinh nắm cổ tay Thác Bạt Diễm, truyền Tâm Đăng vào thân thể hắn, cũng không thấy chuyển biến gì, không khỏi nhíu mày.

 

Dọc sông hoa liễu bay như tuyết, lượn lờ trong gió đêm, Trần Tinh buông tay Thác Bạt Diễm, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người, là Mộ Dung Xung đứng đó không xa, đang trò chuyện với Hạng Thuật.

 

Tại sao lại ra đây… Trần Tinh có vẻ không yên lòng, cậu nói với Thác Bạt Diễm: “Huynh muốn nói gì?”

 

“Đi dạo một chút không?” Thác Bạt Diễm chủ động hỏi.

 

Sau khi Mộ Dung Xung rời đi, Hạng Thuật theo tới, Trần Tinh đứng im, đang định nói gì đó, thì Hạng Thuật lãnh đạm mở lời: “Ta không nghe chuyện hai người, đã cách xa hai mươi bước rồi.”

 

“Huynh về trước đi,” Trần Tinh nói, “Một lát thôi, không có chuyện gì đâu!”

 

Hạng Thuật lại cố chấp đi theo, Trần Tinh biết y muốn cậu lúc nào cũng trong tầm mắt, để tránh việc đột nhiên bị bắt đi, đành coi như thôi.