Hiện giờ ta thấy chắc đủ binh lực rồi.
Thác Bạt Diễm nói: “Đại Thiền Vu một khắc không thấy đệ đã lo lắng, hay là mời hắn đến?”
Trần Tinh khoát tay, đáp: “Huynh cứ nói đi.”
Trần Tinh có vẻ thấp thỏm, tại cậu đang buồn bực, chỉ sợ tâm tình của mình ảnh hưởng đến Thác Bạt Diễm, nhưng hết lần này đến lần khác hắn cứ tìm lúc này mà đến.
Hai người đi qua bờ sông Lạc Thuỷ, xuyên qua màn hoa liễu bay.
Thác Bạt Diễm duỗi ngón tay thon dài, nhặt cánh hoa rơi trên vai áo Trần Tinh, nói: “Ta muốn, xin đệ một việc, Thiên Trì.”
Trần Tinh nhướng mày không hiểu.
Thác Bạt Diễm nghĩ nghĩ, nói: “Ta là một thiếu niên mất cha, bệ hạ đối với ta, tựa như cha ta vậy… ta biết ta không có tư cách để nói lời này, nhưng mà…”
“Ta hiểu,” Trần Tinh đáp, “Phù Kiên đối với huynh rất tốt.”
Lúc trước Phù Kiên dùng thân phận quân chủ một nước, đắc tội với Đại Thiền Vu mà xin ban hôn cho Thác Bạt Diễm với Trần Tinh, đến giờ cậu còn nhớ kỹ. Ắt hẳn Phù Kiên rất thương yêu Thác Bạt Diễm.
“Ta không muốn bệ hạ bị Vương Tử Dạ khống chế, cũng không muốn người bị làm nhục.” Thác Bạt Diễm nói, “Nếu như có thể, ta muốn quay về hiệu lệnh cấm quân bảo vệ bệ hạ, có thể nhờ đệ gửi lời cho Đại Thiền Vu, đến lúc đó trả bệ hạ lại cho chúng ta?”
Trần Tinh ‘ừ’ đáp lại, nghĩ đến việc Hạng Thuật và Phù Kiên cũng coi như quen biết, dù thế nào cũng không để Phù Kiên chịu nhục, nhưng Tạ An thì không chắc, đại diện lợi ích một đất nước, lúc nào phải xuống tay nhất định sẽ không từ.
“Hạng Thuật sẽ đồng ý.” Trần Tinh nói, “Sư huynh ta sẽ không vui đâu, nhưng ta sẽ nghĩ cách, chỉ cần diệt trừ Vương Tử Dạ, Hạng Thuật cũng sẽ trả Phù Kiên cho bọnhuynh, sẽ không để hắn rơi vào tay người Hán, hơn nữa, ai bắt nạt ai còn chưa rõ mà.”
Thác Bạt Diễm cười nói: “Ta sẽ cố sức bảo vệ mọi người.”
Nếu như có thể nhờ Thác Bạt Diễm xúi giục Cấm quân, sẽ là một quân cờ hữu dụng, chỉ là không biết dưới trướng Cấm quân có bao nhiêu người phân biệt được đúng sai, chống lại mệnh lệnh Phù Kiên để theo Thác Bạt Diễm.
“Hạng Thuật!” Trần Tinh gọi Hạng Thuật.
Hạng Thuật đứng bên bờ nhìn dòng nước, Trần Tinh vì biết Hạng Thuật lừa cậu vẫn còn đôi chút phiền muộn, nói: “Chuyện chúng ta nói…”
Cậu biết nhất định Hạng Thuật đã nghe thấy, tên này với Tiêu Sơn thính tai vô cùng, mỗi lần cậu từ đông sương đến tây sương, chỉ chừng hơn chục bước là bọn họ đã phát hiện ra.
“Ta thật sự không nghe!” Hạng Thuật có vẻ bực bội, “Ngươi coi ta là ai?! Thích gì thì đi mà nói, ta không muốn quan tâm.”
Thác Bạt Diễm xấu hổ cười một tiếng, hiển nhiên còn nhớ rõ chuyện xảy ra dưới gốc cây ở Sắc Lặc Xuyên, thế là khoát tay mấy cái, ra hiệu Trần Tinh đừng cãi nhau.
Trần Tinh dở khóc dở cười: “Vậy huynh đang làm gì?”
“Suy nghĩ.” Hạng Thuật nói, “Ta không để ý hai ngươi nói gì cả, cứ nói đi.”
“Suy nghĩ chuyện gì?” Trần Tinh không nhịn được lại muốn chọc y, nói: “Muốn xuống sông tắm sao?”
Hạng Thuật: “Muốn xem làm thế nào ném ngươi xuống sông ấy!”
Quá nửa đêm, vốn là Thác Bạt Diễm hẹn Trần Tinh, không ngờ lại đến nhìn hai người cãi nhau qua lại, cũng không biết phải làm thế nào, Trần Tinh mặc kệ Hạng Thuật, sóng vai với Thác Bạt Diễm, vòng qua rừng dương.
Hạng Thuật bỗng nhiên ngửi ngửi mùi trên người mình, thấy hai người rời đi, lại chầm chậm đi theo.
“Vậy là chuyện đó sao?” Trần Tinh cười nói, “Đáng giá nửa đêm tự mình đến một chuyến, có rảnh thì nói cũng được mà.”
Thác Bạt Diễm cười, nói: “Vì người như cha ta, với ta mà nói, người là người thân duy nhất.”
Trần Tinh nghĩ nghĩ, lý giải tâm tình của Thác Bạt Diễm, thực tế Hạng Thuật cũng không muốn làm nhục Phù Kiên, càng không định giao hắn cho người Hán, từ điểm đó, dự tính ban đầu của Thác Bạt Diễm và Hạng Thuật đều giống nhau.
“Ta sẽ thương lượng với Hạng Thuật.” Trần Tinh đáp.
“Đêm khuya rồi, đệ về đi.” Thác Bạt Diễm đứng giữa đường, ra hiệu cho Trần Tinh, Hạng Thuật cũng dừng bước phía bên kia, Trần Tinh gật gật đầu, vỗ vỗ vai Thác Bạt Diễm.
Hạng Thuật vẫn bực bội như cũ, không biết nghĩ gì, thấy Trần Tinh trở về không thèm đợi mà quay người đi thẳng.
Quay về xong, Tiêu Sơn tò mò nhìn Trần Tinh, Trần Tinh nghĩ nghĩ, nói: “Tiêu Sơn, hôm đó Thác Bạt Diễm hỏi đệ chuyện gì?”
Tiêu Sơn đáp: “Không có gì, hỏi ta, huynh với ca ca thế nào. Mấy người đi đâu, làm gì.”
“Ca ca?” Trần Tinh kỳ quái nói, “Ca ca là ai? Đệ còn có ca ca?”
Tiêu Sơn: “Ta không biết gọi người là gì, người bảo ta gọi là ca ca.”
Hạng Thuật còn có thể như thế?
Trần Tinh ngồi xuống, nói: “Đệ cũng nói cho Thác Bạt Diễm rồi à?”
Tiêu Sơn gối đầu lên tay, nhìn lên mặt trăng, nghiêng đầu nhìn Trần Tinh, nói: “Ta nói cho hắn biết, lúc huynh ngủ, ca ca cởi quần áo lên giường đánh huynh…”
“Cái gì?!” Trần Tinh nghe được nửa câu, như bùng nổ, phát điên: “Đệ nói gì cơ?”
Thế là Tiêu Sơn miêu tả ngày ấy Trần Tinh hôn mê, tình cảnh Hạng Thuật ôm cậu thế nào, Trần Tinh không tin nổi, nói: “Sao ta lại không biết?”
“Huynh ngủ mà,” Tiêu Sơn không giải thích được, nhìn Trần Tinh nói: “Đương nhiên là không biết.”
“Sau đó thế nào?” Trần Tinh lộ rõ vẻ bối rối.
Tiêu Sơn: “Về sau ta không thấy, không biết.”
Trần Tinh níu cổ áo Tiêu Sơn, nói: “Sao đệ không xem hết?!”
Tiêu Sơn nói: “Hắn không cho ta xem! Hắn đánh ta đó!”
Trần Tinh đỡ trán, nói: “Chuyện quan trọng như vậy sao đệ không kể cho ta?”
Tiêu Sơn nói: “Quan trọng lắm sao?”
Giọng nói Tiêu Sơn giống y đúc Hạng Thuật, hỏi lại cứ có vẻ trào phúng thế nào, Trần Tinh nói: “Đệ không thể học theo huynh ấy được… toàn học xấu! Suốt ngày thế này, cứ như người khác thiếu tiền hai người ấy, huynh ấy mua chuộc đệ rồi đấy à? Bảo sao ta thấy huynh ấy suốt ngày dạy võ cho đệ…”
Tiêu Sơn đáp: “Hắn nói nếu một ngày hắn chết, bảo ta phải bảo vệ huynh.”
Trần Tinh: “. . .”
“Này….” Trần Tinh nói, “là sao? Nhưng sao huynh ấy lại chết? Quên đi… huynh ấy đánh nhau như vậy sao có thể chứ? Tiêu Sơn, ta hỏi để… ừm…”
Lúc Trần Tinh nghe vậy, cay hết cả sống mũi, suốt ngày Hạng Thuật nghĩ chuyện gì? Liếc nhìn Tiêu Sơn xong cậu lại đổi ý, nói: “Không có gì.”
Tiêu Sơn lại nói: “Ta nói huynh không cần ta bảo vệ, hắn bảo cần, hắn nói rằng huynh rất cô độc, còn cô độc hơn người khác. Huynh chưa từng thấy chuyện vui, cũng không có người thân. Từ ngày hắn gặp huynh đến giờ, chưa từng thấy huynh thực sự vui vẻ một lần nào.”
Trần Tinh mỉm cười: “Lời này không đúng, hiện giờ không phải ta rất vui vẻ đó sao?” Nói xong cậu xoa đầu Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn nhìn chăm chú Trần Tinh, đáp: “Không phải, huynh cũng như LA, giống như ngày mai sẽ chết, khi cười đều có vẻ chua xót.”
Trần Tinh: “. . .”
Quên đi vậy, Trần Tinh nghĩ thầm, các người sao cứ nhìn mặt nói chuyện thế, hơn nữa ta còn sống hơn một năm đó! Đừng có rủa ta! Cái gì mà ngày mai sẽ chết chứ, còn lâu!
Đêm này Tiêu Sơn nói cho cậu quá nhiều tin tức, khiến cậu trằn trọc mãi, thế Hạng Thuật làm gì lúc cậu hôn mê? Nhưng cậu không cảm thấy có gì bất thường cả!
Cậu định đến hỏi Hạng Thuật, nhưng mà hỏi sẽ chỉ kỳ cục hơn thôi.
Mà lúc này có tiếng đập cửa.
“Ngủ rồi à?” Hạng Thuật nói, “Ta có lời muốn nói với ngươi, Trần Tinh.”
Trần Tinh đứng dậy, nghe lời Tiêu Sơn kể lại đang xấu hổ, vốn định không để ý đến y, nhưng Hạng Thuật đã đẩy cửa vào, Trần Tinh cởi trần chỉ mặc mỗi quần dài, lập tức ngồi ở mép giường. Hạng Thuật cũng cởi trần chỉ mặc quần dài trắng, trên mặt, trên người còn vương đầy giọt nước, có vẻ vừa dùng nước giếng rửa mặt để tỉnh táo.
“Huynh…” Trần Tinh cau mày, “ta còn chưa mời vào mà!”
“Thác Bạt Diễm nói với ngươi chuyện gì?” Hạng Thuật nghi ngờ.
Trần Tinh kể lại thỉnh cầu của Thác Bạt Diễm cho Hạng Thuật, Hạng Thuật thuận miệng nói: “Đã biết.”
Trần Tinh hỏi: “Được chứ? Ta đoán huynh cũng định như vậy…”
Ht không nhịn được nói: “Ta nói, đã biết! Có phải ngươi không hiểu ý ta không?”
Trần Tinh hiểu ý Hạng Thuật là ‘có thể’, thế là không nói gì nữa, để khỏi bị đánh.
“Huynh muốn nói chuyện gì?” Trần Tinh nói.
Hạng Thuật nói: “Mới nãy ở ngoài không phải ngươi bảo ta đi tắm à?”
“Mấy người nửa đêm rồi, có phải bị thần kinh không?” Trần Tinh đáp, “Chạy đến chỗ ta nói chuyện tắm rửa?”
“Không phải!” Hạng Thuật lại gắt gỏng.
Trần Tinh thúc giục: “Nói nhanh chút, nói xong thì về đi ngủ, mấy giờ rồi chứ?”
“Ngươi…” Hạng Thuật lập tức bốc hoả, giơ nắm đấm, Trần Tinh nói: “Huynh điên à? Khuya khoắt gọi ta dậy là muốn đánh ta?”
Hạng Thuật đành nén lửa giận, không có chỗ phát tiết, tên nhóc này dài dòng với Thác Bạt Diễm ở ngoài không chê lãng phí thời gian, mình vừa đến đã đuổi, suýt tức chết. Đang định quay người rời đi, thì đến trước cửa phòng lại đổi ý, gằn giọng: “Ngươi sẽ hối hận nếu không nghe, nên ta sẽ đặt lời ở đây.”
Trần Tinh lúc đầu thừa dịp Hạng Thuật quay người, nhìn nửa thân để trần của y không chớp mắt, thấy Hạng Thuật định quay lại lập tức tỏ vẻ oan ức, đổi ánh mắt: “Huynh nói đi! Không thì không cho huynh nói!”
Hạng Thuật đi vài bước, liếc nhìn Trần Tinh, Trần Tinh ngơ ngác nhìn lại Hạng Thuật, cuối cùng Hạng Thuật bớt giận, không nhịn được nói: “Mới nãy ta và Tạ An thảo luận vài việc, chúng ta bỗng nhắc đến Thi Hợi có thể dùng địa mạch di chuyển, ta mới nghĩ đến chuyện này.”
Trần Tinh: “Ô?”
Hạng Thuật ngồi xuống mép giường: “Ta nghĩ một kế hoạch, không biết có hiệu quả không, kế hoạch là nhờ vào việc Vương Tử Dạ có thể xuất hồn khỏi xác dễ dàng hành động, để ta sắp xếp lại một chút…”
Trần Tinh nói: “Huynh muốn cùng Vương Tử Dạ chui qua địa mạch đến Huyễn Ma cung sao? Nhưng thứ cho ta nói thẳng, địa mạch chỉ nhận linh thể, trừ khi chúng ta bỏ xác thịt lại nếu không sẽ không đi được đâu.”
“ ‘Mượn xác hoàn hồn’ là gì?” Hạng Thuật đột nhiên hỏi.
Trần Tinh nghĩ nghĩ, cái này cậu từng học qua, giải thích: “Gã dùng pháp thuật ‘mượn xác hoàn hồn’ thì thời cổ có ghi chép. Một số quỷ hồn có sức mạnh đặc biệt, quả thực sau khi chết có thể tìm đến người sống, hoặc người chết, sống ký sinh một thời gian.”
Hạng Thuật nói: “Vương Tử Dạ ắt hẳn dùng cách này, như ngày đó bị Tạ An chuốc thuốc vào ký chủ, trên người toả ra khói đen, chính làm ba hồn bảy vía của gã.”
Trần Tinh nhíu mày, khẽ gật đầu.
“Đúng, nghiêm túc mà nói, gã được coi là quỷ.” Trần Tinh nói, “hoặc là một linh hồn lang bạt tồn tại giữa đất trời. Ta đã nghĩ rất nhiều khả năng, vì sao gã không giống các linh hồn khác, sau khi chết bị hút vào thiên mạch đi luân hồi? Có lẽ gã dùng oán khí và Ma Thần huyết luyện hoá chính mình, mới có thể dùng hồn phách rời xác để tự do hành động.”
Người chết đi rồi, ba hồn bảy vía sẽ biến mất, bị thiên địa mạch hút đi, bắt đầu luân hồi chuyển thế. Oán khí còn lại trông hồn phách sẽ bị linh khí đất trời thanh lọc, oán khí và linh khí triệt tiêu, giằng co lẫn nhau.
TL dùng Định Hải châu hút đi linh khí khiến oán khí không thể tịnh hoá, vậy Vương Tử Dạ tập hợp oán khí vào một chỗ, thực sự là một cách phòng ngự.
“Cái này xác nhận suy đoán của ta, bản chất của gã là Nhân hồn.” Hạng Thuật nói, “Đây là nguyên nhân vì sao gã có thể di chuyển nhờ địa mạch, xuất hiện ở nơi cách xa ngàn dặm, vì địa mạch chỉ tiếp nhận hồn phách.”
“Đúng thếi.” Trần Tinh nói, “Cái này cực kỳ hợp lý, huynh thông minh lắm, không học cũng hiểu, thế mà có thể suy luận ra được nguyên hình của Thi Hợi.”
Mấy ngày nay, Hạng Thuật cũng nghiên cứu phần lớn cổ tịch của Hạng gia, có thêm hiểu biết về thế giới của Khu ma sư. Lúc này y vươn tay, vô thức đặt lên bờ vai trần của Trần Tinh, nói: “Trên đời không có cách nào diệt trừ hồn phách sao? Như việc ‘siêu độ’ ta từng nói với ngươi.”
Trần Tinh định nói nhưng Hạng Thuật siết nhẹ lòng bàn tay, nắm lấy vai cậu như ra hiệu để y nói xong trước đã.
Chỉ nghe Hạng Thuật lại nói: “Nếu muốn tiêu diệt gã triệt để, đầu tiên phải lôi gã từ ký chủ ra ngoài, giống ngày đó Tạ An làm, mà trong thời gian ngắn khiến gã không thể tìm được nơi bám vào, dùng ‘nguyên hình’ xuất hiện trước mặt chúng ta.”
Trần Tinh: “! ! !”
Trần Tinh bỗng nhiên mơ hồ cảm nhận được, có lẽ Hạng Thuật tìm được một con đường thắng lợi từ trong sương mù dày đặc.
“Sau đó ta dùng Tâm Đăng tinh lọc oán khí của gã!” Trần Tinh nói, “Nhưng gã đã hấp thu rất nhiều oán khí theo năm tháng, tất nhiên sẽ hồi sinh người, hoặc yêu quái đến tấn công chúng ta, để bảo vệ ta, chỉ trông cậy vào huynh.”
Hạng Thuật nói: “Đúng, Tâm Đăng của ngươi có thể xua tan oán khí, sau đó thế nào? Nghĩ thử xem, chúng ta khiến gã hao tổn oán khí xong hắn sẽ hiện ra dáng vẻ vốn có, là chính gã, chỉ có ba hồn bảy vía.”
Trần Tinh nói: “Gã sẽ chạy trốn, tìm một nơi có nhiều người chết, dùng oán khí làm thức ăn, tu luyện lại từ đầu. Hiện giờ ta cũng nắm được pháp lực của gã là tu luyện từ hàng trăm, hàng ngàn năm mà có…”
Hạng Thuật nói: “Ngươi quên sao? Chúng ta có một pháp bảo, hiện giờ ta cảm thấy, khi trước nó thuộc về mẹ ta không chừng chính là để khắc chế gã.”
Trần Tinh nhớ lại: “Lạc Hồn Chung!”
Trong chớp mắt, máu của Trần Tinh như đông lại, trong đầu ‘vù’ một tiếng.
Hạng Thuật gật đầu, nói: “Lạc Hồn Chung chuyên dùng đối phó với hồn phách.”
Hai người nhìn nhau.
Trần Tinh lẩm bẩm: “Có thể! Chuyện này có khả năng! Chúng ta nghĩ cách khiến gã không có gì để bám vào, giao chiến bằng hồn phách, diệt sạch oán khí của gã, đến lúc quay trở về diện mạo ban đầu dùng Lạc Hồn Chung lấy đi hai hồn của gã, Địa hồn và Nhân hồn vừa mất, không có thân thể, bảy phách sẽ tản mất, khi này gã chỉ còn Thiên hồn, sẽ bị thiên mạch hút đi chuyển thế! Nếu không phải thế gã cũng sẽ mất đi ký ức của Nhân hồn, không thể nhớ rõ mọi chuyện, đúng! Đúng rồi! Trời ơi!”
Hạng Thuật trầm ngâm: “Gã thu thập bao nhiêu oán khí cũng để bản thân mạnh hơn, chúng ta cũng không rõ để tiêu hao oán khí của gã, việc đấy cần xem xét…”
Trần Tinh nói: “A ha ha ha, chúng ta có thể dùng đỡ gã mà! Ta nghĩ, Tiêu Sơn và Phùng đại ca sẽ không để ý đâu. Sao ta lại thông minh thế nhỉ?”
Trần Tinh bắt đầu tự khen mình, Hạng Thuật có vẻ không nghe thấy, đang suy nghĩ về tính khả thi của kế hoạch này.
Trần Tinh ôm Hạng Thuật, hô: “Tốt quá! Tốt quá rồi!”
Hạng Thuật lập tức ngại ngùng, vặn mở vòng tay đang ôm cổ mình của Trần Tinh, nhưng Trần Tinh ôm chặt quá, y đành quay mặt đi chỗ khác, mặt y hơi nóng lên, nói: “Ta còn chưa nghĩ kỹ, đừng nghịch! Để ta nghĩ lại xem… làm thế nào để tạo ra một chiến trường khiến gã không bám vào được ai.”
Trần Tinh cũng nghĩ đến chuyện này, hai bên giao chiến, chỉ cần Vương Tử Dạ muốn thì gã có thể trốn, đánh không thắng thì hoá thành khói bay đi, không ai làm gì được gã. Trần Tinh và Hạng Thuật có sức mạnh Tâm Đăng, có lẽ Vương Tử Dạ không bám vào được, Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân là Khu ma sư, hồn phách rất mạnh mẽ.
Nhưng trong chu vi trăm dặm muốn tìm người phàm chẳng lẽ không có? Bám vào rồi trốn đi là không tìm được gã.
“Đúng nhỉ,” Trần Tinh cau mày nói: “Còn không thể làm trận pháp, không có linh khí mà dùng…”
“Cho nên ta bảo ngươi đừng ngắt lời!” Hạng Thuật bực bội, bỗng nhiên nói: “Có! Âm Dương Giám!”
Trần Tinh: “… . . .”
Trong nháy mắt, tâm tình Trần Tinh lại thay đổi rất nhanh, cuối cùng đành bội phục cúi đầu với Hạng Thuật.
“Nhưng như vậy,” Hạng Thuật nói, “Ngươi phải chịu gánh nặng quá lớn, đã phải điều khiển Lạc Hồn Chung lại còn cả Âm Dương Giám…”
“Không sao cả.” Trần Tinh lẩm bẩm, “Trước dùng Âm Dương Giám, đưa chúng ta và Vương Tử Dạ vào cùng một chỗ, quyết chiến với gã ở Trường An huyễn thế, Hạng Thuật… huynh thực sự rất thông minh!”
Hạng Thuật nghiêng đầu nhìn Trần Tinh, hai người im lặng không nói, nghĩ đến các khả năng có thể xảy ra khi giao thủ với Vương Tử Dạ, muốn tiêu hao oán khí của gã, nói thì đơn giản nhưng quá trình lại rất phức tạp.
Hạng Thuật nâng hai ngón tay, ấn lên bờ môi hồng hào của Trần Tinh, tiện tay miết khoé miệng cậu xuống.
“Ngươi xem, ta nói có cách mà.” Hạng Thuật đứng dậy, “Ta nghĩ kĩ lại các chi tiết, không phải lo.”
Hành động kia quá nhanh, đến mức Trần Tinh còn chưa kịp phản ứng Hạng Thuật đã quay người đi, chỉ còn Trần Tinh ngẩn ngơ. Nhưng sau đó Xi Vưu phải làm sao? Dù thế nào nếu có thể diệt trừ Vương Tử Dạ, không chừng sự việc sẽ có thể chuyển biến tốt đẹp.
Trần Tinh vô thức lau khoé miệng mình, dường như chỗ bị Hạng Thuật chạm quá có hơi nóng lên.
Qua mấy ngày sau, lúc nhìn thấy Hạng Thuật, trong lòng Trần Tinh cứ thấp thỏm không thôi, mà vẻ mặt Hạng Thuật cũng tươi sáng hơn nhiều. Hai người như ngầm hiểu lẫn nhau, cố gắng không ở cùng một chỗ
Tạ An cũng nhận ra, đương nhiên hắn không nói gì, bình thường chỉ bàn luận với Hạng Thuật cách vây công Phù Kiên, lật đi lật lại, tưởng tượng lúc Phù Kiên đến Lạc Dương đàm phán sẽ có chuyện gì xảy ra. Quân Bình Dương, thủ hạ của Phùng Thiên Quân mai phục ở đâu, phải nói thật kỹ càng.
Hạng Thuật ngày nào cũng nghe những khả năng Tạ An đưa ra, nhưng dần dần cũng không chịu nổi, dù vô cùng kiên nhẫn cũng không muốn chơi với hắn nữa, nói: “Tạ An, sẽ không có chuyện gì kỳ quái đâu.”
Tạ An nói: “Người già lắm lời, Võ thần, ngươi rất hiểu ta.”
Lạc Dương có năm vạn quân canh giữ, phần lớn là lính điều động tại chỗ, so với Cấm vệ được huấn luyện của Phù Kiên thì không đáng kể. Nhưng Phù Kiên sẽ không đi một mình, ít nhất cũng phải hai vạn người.
Nhiệm vụ của bọn họ là lúc hai bên hội đàm, khống chế Phù Kiên và đoạt lấy Lạc Dương, chuyển thủ thành công, từ Mộ Dung Xung, Thác Bạt Diễm, Hạng Thuật, ba người dẫn binh đốt cháy Bạt doanh ở hạp cốc núi Long Môn, dụ Vương Tử Dạ ra trực tiếp quyết chiến.
Vương Tử Dạ không có Giao nữa, Hạng Thuật đã xác nhận mấy lần với Tư Mã Vĩ, Tư Mã Vĩ biết binh lực, cũng chỉ có sáu Tấn vương khi trước được phục sinh, Phùng Thiên Dật, Chu Chân ở Sắc Lặc Xuyên, Ôn Triệt vùng Giang Nam và Hủ Giao kia. Hai năm qua, Trần Tinh đánh bậy bạ, đầu tiên ở núi Long Trung diệt một tên chưa từng gặp mặt, sau đó oanh oanh liệt liệt đi thẳng một đường, cùng Hạng Thuật tiêu diệt gần hết nhân thủ của kẻ địch, khiến Vương Tử Dạ giờ một thân một mình, không thể không đập nồi dìm thuyền, lộ bộ mặt thật với Phù Kiên.
“Nói như thế,” Tạ An nói, “quả nhiên tiểu sư đệ có Tuế Tinh phù hộ, ngươi xem, Vương Tử Dạ bố trí nhiều như vậy cuối cùng bị tiêu diệt từ từ, đến giờ chật vật như vậy cũng là người tính không bằng trời tính.
Suốt hành trình này nếu không có Trần Tinh và Hạng Thuật cố gắng, Vương Tử Dạ vốn sẽ có sức mạnh phá huỷ toàn bộ Thần Châu.
Trường An có PTâm Đăng và hai mươi vạn Bạt giấu trong Âm Dương Giám, Sắc Lặc Xuyên có âm binh Nhu Nhiên, Giao nơi Giang Nam, thêm Bạt quân chủ lực ở Lạc Dương, nói không chừng sau trận TuDu, số lượng Bạt sẽ lên đến trăm vạn. Lại khích cho Phù Kiên khai chiến với phương nam, trong đại chiến phát động toàn bộ những gì đã sắp đặt, thử hỏi có ai địch nổi?
Nhưng lại không hiểu sao, Vương Tử Dạ cứ bước sai lại càng sai thêm, thế cuộc vốn mỹ mãn không chê nổi lại trở thành nát bét, Hạng Thuật cảm thấy tên này đúng là không gặp may.
“Cứ vậy thôi.” Cuối cùng Hạng Thuật nói, “Không muốn bàn luận với ngươi, Đoan Ngọ sắp đến rồi.”
Tạ An hít sâu một hơi, nói: “Chỉ cầu liệt tổ liệt tông Đại Tấn ta phù hộ.”
“Bạt quân bị trừ, sau đó còn một trận của phàm nhân các ngươi,” Hạng Thuật hạ giọng, “Lúc đó cầu tiếp cũng không muộn.”
“Ngoài thành nhiều người lắm!” Trần Tinh bước nhanh đến, nói, “Phù Kiên đến, Hạng Thuật! Tạ sư huynh! Hai người muốn ra xem không?”
Phù Kiên đúng hẹn tới, y hệt suy đoán của Tạ An và Hạng Thuật, mang theo hai vạn Cấm quân, lúc vào thành toàn bộ bách tính Lạc Dương đều quỳ lạy. Mộ Dung Xung và Thác Bạt Diễm đứng chờ ngoài hoàng cung, nghênh đón hoàng đế phương bắc.
Hạng Thuật và Tạ An không rời khỏi dịch trạm, chỉ đứng ở cửa sổ lầu hai, từ góc này nhìn thấy được Phù Kiên cưỡi ngựa vào thành. Cấm quân tiến vào là chuyện đầu tiên, sau đó tiếp quản phòng vệ cả thành, bố trí dày đặc đảm bảo quan toàn cho Phù Kiên.
“Không phải trước giờ hắn không sợ trời không sợ đất sao?” Hạng Thuật giễu cợt.
Tạ An lau mồ hôi, nói: “Vẫn được, ngươi xem, kế hoạch chu toàn cũng đúng thôi.”
Tạ An suy diễn mấy lần, thông qua thủ hạ Phùng Thiên Quân để lại, liên hệ toàn bộ hiệp khách ẩn thân ở Lạc Dương, để bọn họ đề phòng việc Cấm quân loại bỏ gian tế, chiêu này thực sự rất cần thiết.
“Đã đổi Tán kỵ Thường thị rồi.” Hạng Thuật liếc mắt nhìn, hờ hững nói: “Ngươi còn nhớ được ai không?”
Trần Tinh đứng trước cửa sổ, rất lâu không mở miệng, thấy VVT giục ngựa theo sau Phù Kiên, khiến cảm xúc cậu ngổn ngang trăm bề.
“Không thấy Vương Tử Dạ.” Tạ An phải bắc thang, nói: “Có lẽ không ở bên cạnh Phù Kiên. Khi nào Thiên Quân trở về?”
Dưới lầu có tiếng động, Trần Tinh nhanh chân bước xuống, thấy Phùng Thiên Quân quay về.
“Việc nhắn gửi đã xong rồi.” Phùng Thiên Quân mệt mỏi dặm trường, hai tháng này không biết đi những đâu, cuối cùng cùng cũng về, nói với Hạng Thuật.
Trần Tinh: “Làm việc gì?”
Hạng Thuật: “Bao nhiêu.”
Phùng Thiên Quân: “Ta cố hết sức, tiêu hai trăm vạn bạc triệu tập sáu vạn người, tiền còn lại chế không ít hoả long và bình dầu, đến tây thành rồi.”
Trần Tinh: “…”
Hạng Thuật: “Những người khác đâu?”
Phùng Thiên Quân: “Hạ trại ta thấy phương bắc đến không ít, chắc cùng tới.”
Hạng Thuật: “Hai phe sao?”
Phùng Thiên Quân đáp: “Khó mà nói, chờ lát nữa sẽ biết.”
“Hách Liên Sảng đại nhân đến.” Bên ngoài có người thông truyền.
Hách Liên Sảng vào dịch trạm, rạng rỡ ,nói: “Bệ hạ của chúng ta đến rồi, tối nay mời đoàn sứ giả Nam Tấn gặp mặt trước, có chén rượu nhạt đón tiếp các vị, giờ Dậu ba khắc…”
Tạ An hớn hở: “Bệ hạ đường xa đến đây, coi trọng hoà đàm hai nước như vậy, thực khiến chúng ta vinh hạnh, nhất định…”
Hạng Thuật lại cắt lời Tạ An, nói với Hách Liên Sảng: “Kiên đầu hôm nay rất bận, ngươi nhất định phải chọn lúc này thiết yến chiêu đãi?”
Hạng Thuậtiêu Sơn ban đầu còn chưa kịp phản ứng, nghe hai chữ ‘Kiên đầu’ thì lập tức giận dữ, đối với hắn y chỉ là hộ vệ trong đoàn sứ giả người Hán, gã cả giận: “To gan! Ngươi dám… dám…”
Đột nhiên Hách Liên Sảng cảm thấy không đúng, Phù Kiên vừa vào thành đã muốn gặp đám người này, cũng không hợp lẽ thường, nói xong cũng mới để ý một vài chuyện, võ sĩ tướng mạo tuấn mỹ này lần trước gặp không hề nói gì, nhưng ai cũng coi trọng nhận định của y… không phải quan viên lớn nào của người Hán chứ? Một câu này lại không thể nói ra.
Hạng Thuật nói: “Nếu hắn muốn gặp ta gấp như vậy, để hắn đến đi, các bộ như nhau.
Tạ An không ngờ Hạng Thuật lại ra chiêu này, nói: “Võ thần? Bệ hạ có lệnh, ta thấy chi bằng…”
Nhưng lúc này, bên trong dịch trạm thành Lạc Dương, đã có hai vị khách đến.
“Bốn bề thảo nguyên là đất của Đại Thiền Vu, vạn dân Phổ Thiên là con dân Đại Thiền Vu.” Sứ giả đầu tiên nói, “Chúng ta đại diện cho Đại Thiền Vu Thạch Mạt Khôn ở Sắc Lặc Cổ Minh xuôi nam, đến đây vì ước hẹn với dũng sĩ đệ nhất thiên hạ Thuật Luật Không, đã đến đúng hẹn.”
Hách Liên Sảng: “…”
“Bốn bề thảo nguyên là đất của Đại Thiền Vu, vạn dân Phổ Thiên là con dân Đại Thiền Vu.” Sứ giả còn lại nói, “Chúng ta đại diện Tiểu Thú Lâm Vương của Cao Câu Ly, ứng với lời thề của Thuật Luật thị ở núi Bạch Đầu, và tình nghĩa của Sắc Lặc Cổ Minh, nhận ước hẹn của đệ nhất dũng sĩ Thuật Luật Không, đã tới.”
Trần Tinh trợn mắt, nhớ ra hai tháng trước, Hạng Thuật đã gửi thư đi.
Thái Nguyên năm thứ bảy, mùng ba tháng năm.
Phù Kiên theo ước hẹn với sứ giả Nam Tấn đến đây đàm phán, nhưng ngày đầu tiên đến Lạc Dương, Trung Nguyên xảy ra đại sự. Đại Thiền Vu Sắc Lặc Cổ Minh Thạch Mạt Khôn dẫn theo kỵ binh mười sáu tộc Hồ xuôi nam, tổng cộng hai vạn.
Tiểu Thú Lâm Vương Cao Câu Ly thì từ Giao Châu lên bờ, dẫn theo hai vạn bộ binh đến Lạc Dương.
Phù Kiên vạn lần không ngờ, trong một đêm Lạc Dương đã bị cô lập, Tiểu Thú Lâm Vương và quân đọi của Thạch Mạt Khôn từ phía đông, phía bắc, phong toả hai hướng, đồng thời Bắc phủ quân cũng nhổ trại lên bắc, cùng đội dong binh của Phùng Thiên Quân tập hợp được, hoả lực dồn lại, chỉ để cho Phù Kiên một con đường quay về Trường An phía tây.
“Hiện giờ ta thấy chắc đủ binh lực rồi.” Hạng Thuật nói với Tạ An.
“Đủ… đủ rồi.” Tạ An lau mồ hôi, gật đầu nói.