Nhưng thứ lỗi, ta phải bịa đặt đây.
Trần Tinh còn đang tưởng tượng, sau khi Phù Kiên đến thì ai nên mở lời, quả nhiên mọi người đều nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật lại không nói, cũng không hành lễ, bỗng nhiên Tạ An bắt đầu, cười nói: “Không sớm không muộn, bệ hạ quả là để cho chúng ta ôn chuyện một lượt.”
Phù Kiên không nhận ra Tạ An, nghe vậy thuận miệng nói: “Hoá ra người Hán và Sắc Lặc Cổ Minh chúng ta cũng có giao tình, thoải mái như vậy lại khiến Trẫm bất ngờ đó.”
“Bốn bể đều là huynh đệ,” Tạ An mỉm cười, “hoặc nói là ‘mới quan đã thân’. Thường nghe đồn phong thái của Thiên vương bệ hạ, hôm nay được diện kiến một lần, tại hạ xin truyền đạt lại sự ngưỡng mộ của bệ hạ chúng ta.”
“Ừm.” Phù Kiên đám, sau đó nhìn mọi người đang ngồi, nói: “Trẫm cũng nhận phần tình cảm này.”
Tạ An nói: “Lần này đến đây cũng vì nhân tình của bệ hạ, vô cùng cảm kích ngài vì nghe chuyện tranh chấp hai nước mà đến Lạc Dương.”
Sau khi Phù Kiên đến đây, suýt nữa đã khống chế cục diện, nhưng Tạ An không cho hắn cơ hội này, tạm thời Tạ An lại thành trung tâm, Mộ Dung Xung rõ ràng cùng phe với đám người Tấn cũng không hề nhắc cho Phù Kiên thân phận của Tạ An. Lúc đầu Phù Kiên chỉ cho rằng người Tấn phái sứ giả bình thường, kiêng kị mỗi Thuật Luật Không, chợt phát hiện ra tên người Hán này có vẻ không đơn giản.
Như hai phe giằng co, đằng sau lưng người trung niên này chẳng có mấy ai, nhưng khí thế như thiên quân vạn mã, ở trong hồng lư này có thể trò chuyện vui vẻ, ngang cơ với Phù Kiên.
Phù Kiên nhìn qua đám người, ánh nhìn dừng lại trên gương mặt Trần Tinh.
“Dừng tranh chấp hai nước lại?” Phù Kiên không vui nói, “Đây là cách của các ngươi? Ban đầu trẫm còn tưởng các ngươi đến đánh trận.”
Hạng Thuật định nói nhưng Tạ An hờ hững đpá: “Không thể đàm phán thì sẽ đánh thôi, cho nên mục đích của mọi người vì không muốn đánh, nghe nói bệ hạ thích đọc sách người Hán, bốn chữ ‘tiên lễ hậu binh’ chắc cũng biết chứ.”
Sắc mặt Phù Kiên đã xám ngắt, từ lúc thắng Mộ Dung thị Tiên Ti xong không ai dám nói chuyện như thế với hắn. Hắn là người Hán đầu tiên dám nói như vậy lại còn chặn lời cả Phù Kiên.
Trần Tinh quan sát Phù Kiên, chỉ thấy mặt mày Phù Kiên có sắc đen, có phần giống Thác Bạt Diễm… chẳng lẽ Thác Bạt Diễm đến rồi? VVT ở đâu? Ở bên ngoài suất lĩnh Cấm quân?
Hạng Thuật ngồi xếp bằng từ đầu tới giờ không nói một câu, lúc này bàn tay nắm mu bàn tay của Trần Tinh, nhìn cậu một cái, khẽ gật đầu, Trần Tinh biết mọi chuyện đã sắp xếp thoả đáng nên cậu không cần lo.
“Đến giải quyết chuyện quan trọng nhất chứ.” Tạ An nói nhẹ như mây gió, “căn cứ vào hiểu biết của chúng ta, Phù Kiên bệ hạ ở Trường An, Lạc Dương thậm chí ở Tương Dương dùng tà thuật của thuật sĩ Vương Tử Dạ, khiến người chết không được nghỉ ngơi, tạo nên một đội quân. Ý đồ dùng nó đến đánh chiếm lãnh địa Đại Tấn ta, không biết chuyện này có thật không?”
Trần Tinh đã chuẩn bị hết, còn đưa cả Tư Mã Vĩ đến, xe ngựa giam hắn ở ngay bên ngoài, chỉ chờ Phù Kiên phủ nhận sẽ truyền lệnh đưa vào cho mọi người xem. Trong đây có Thạch Mạt Khôn đã thấy tận mắt, Tiểu Thú Lâm Vương thì không hiểu rõ việc này lắm.
Ai ngờ Phù Kiên không phủ nhận, còn đáp: “Người đã chết? Nói quá lời, đây chỉ là một đội quân trường sinh. Chỉ không biết các vị ở đây có tình nguyện gia nhập với chúng ta, chở thành một người không thể chết?”
Trần Tinh: “…”
Gió nổi lên, vải bay đầy trời, từ bình nguyên phía trước hồng lư, có thể nhìn thấy cổng khuyết núi Long Môn. Lúc này Phùng Thiên Quân dẫn thủ hạ và Tiêu Sơn tiếp cận khu vực cổng khuyết.
Mấy vạn thích khách Đông Doanh tốn không biết bao tiền, cùng võ sĩ phương nam ở cùng một chỗ, mỗi người phất một bình dầu dễ cháy, dùng dây thừng có móc treo người lên vách núi xung quanh, chuẩn bị chờ đợi Phùng Thiên Quân phát lệnh.
Càng gần cổng khuyết, oán khí càng dày, đến nỗi mà hai món thần binh của Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân có phản ứng, bắt đầu vù vù tác hưởng, không khống chế được mà run rẩy.
“Cuối cùng ngươi cũng đến.”
Lúc đến vách núi, một giọng nữ trầm thấp vang lên.
Phùng Thiên Quân: “…”
“Thi Hợi đại nhân nói sớm muộn ngươ cũng đến.” Thanh Hà công chúa mặc váy lụa trắng, đứng trên đỉnh cổng khuyết phía nam núi Long Môn, gió hè thổi tung váy áo của nàng.
“Đó là ai?” Tiêu Sơn hỏi.
Phùng Thiên Quân: “Một người quen cũ.”
Phùng Thiên Quân thu đao, đứng ở đỉnh núi bên này, im lặng đối mặt với Thanh Hà công chúa.
Tiêu Sơn nhìn thấy Thanh Hà có phần giống Cố Thanh, Phùng Thiên Quân lại nói với Tiêu Sơn: “Đệ đi tiếp đi, ta có thể giải quyết, ta thông suốt từ lâu rồi.”
Tiêu Sơn cũng không ngoan cố, khẽ gật đầu, nói: “Huynh cẩn thận.”
Thế là Tiêu Sơn dùng móng vuốt bám vào đá, nhảy vọt lên, vung móc câu, vượt qua khoảng cách mấy chục trượng, đu xuống phía đông cổng khuyết núi Long Môn.
Bóng người gầy của Tiêu Sơn bay qua đỉnh núi, đến nơi cao nhất, cởi trường cung sau lưng, nhìn bình nguyên sông Y dưới núi, ở phía nam là hồng lư trên mặt đất bao la, hai bờ sông là quân đội uy phong. Phía xa có đội Ngân kỵ Bình Dương của Mộ Dung Xung đang ùn ùn kéo tới bình nguyên sông Y, tới chỗ bọn họ đã ước định với Mộ Dung Xung từ trước.
Phía sau là đại doanh ba mươi vạn Bạt quân bao trùm trong oán khí.
Tiêu Sơn nhìn tây khuyết cách hơn trăm bước, chỉ thấy Phùng Thiên Quân đứng thẳng người, gió nổi, hắn cũng cởi trường cung chỉ chờ hiệu lệnh từ phía hồng lư dưới bình nguyên, thành công áp chế Phù Kiên sẽ bắn tên lên trời.
Mà lúc này từ cây cối trên đỉnh núi có mùi hôi thối, trong bụi cỏ có tiếng động, một cái đầu cự thú xuất hiện trước mặt Tiêu Sơn.
Đó là một con sói, nó chậm rãi đến trước mặt Tiêu Sơn, cao chừng một trượng, bộ lông xám xanh, hai mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Tiêu Sơn, Tiêu Sơn lùi ra sau nửa bước, do chênh lệnh hình thể mà nhóc con nhìn càng nhỏ bé hơn.
“Nhận ra nó không?” Một giọng nói giễu cợt, “Hô Diên Hàn Cổ Lạp, ta phải phí hết công sức mới tìm được nó. Ngươi nên gọi nó là gì nhỉ? Theo ý ta thì chắc phải gọi là ‘phụ thân’ nhỉ?”
Một người Hán toả hắc khí, xuất hiện sau lưng cự lang, mặc dù gương mặt thay đổi nhưng kia vẫn là giọng nói của Vương Tử Dạ.
Hủ lang cúi đầu, hơi há mồm, răng nanh bén nhọn, Tiêu Sơn nín thở, lùi đến tận bên bờ vực.
“Xem ra vẫn cảm nhận được.” Vương Tử Dạ cầm quạt xếp, ôn hoà cười nói, “Đáng tiếc giữa đường có ý chạy trốn, may mà cũng ép theo kế hoahcj được. Các ngươi ở đây ôn chuyện cũ đi, ta còn nhiều việc phải làm, thứ không phụng bồi.”
Nói xong Vương Tử Dạ vẩy quạt, hoá thành lưu tinh bay về phía hồng lư giữa bình nguyên.
Bên trong hồng lư, không khí im lặng, Phù Kiên ngồi ngay ngắn ở chủ vị, sắc mặt âm trầm, các thế lực xung quanh cảm thấy rõ ràng, không thể tránh khỏi trận chiến này, mọi người ai cũng nhìn chằm chằm Phù Kiên.
Cuối cùng Thạch Mạt Khôn nói: “Sắc Lặc Cổ Minh yêu cầu ngươi, giải tán Bạt quân trong tay, huỷ bỏ quân đội trái đạo nghĩa thiên lý, chịu sự giám sat của chúng ta, diệt nó đi.”
Phù Kiên lạnh lẽo đáp: “Nếu không thì sao?”
Tiểu Thú Lâm Vương nói: “Nếu không ngươi chính là kẻ địch của cả thiên hạ.”
Hạng Thuật giờ mới mở miệng: “Nếu không hôm nay ngươi sẽ chôn thây chốn này.”
Phù Kiên bỗng nhiên cười ầm lên, tiếng cười tràn ngập sự điên cuồng hung bạo, khác hẳn những gì Trần Tinh từng biết về hắn.
“Cho nên hôm nay, vì đón tiếp đám người Hán này xét xử ta mới đến hả?!” Phù Kiên nói, “Nói rõ ra, các vị ngồi ở đây, nghĩ rằng mình đủ tư cách, phán xét một hoàng đế?”
Nói xong, Phù Kiên chầm chậm đứng dậy, tạo ra một cảm giác áp bách, mọi người đè tay lên vũ khí mang theo, chỉ chờ Hạng Thuật hạ lệnh sẽ động thủ.
Lúc đó, Mộ Dung Xung cũng nắm lấy chuôi kiếm, đứng sau lưng Phù Kiên gật đầu với Tạ An, ánh mắt cực kỳ kiên quyết.
“Phù Kiên bệ hạ, ngươi đang sợ cái gì?”
Tạ An ung dung không vội, hắn đứng dậy, cảm giác áp bức lập tức biến mất, khí thế quân vương của Phù Kiên lập tức giảm hẳn, khí thế vô hình của Tạ An như chống lại sự uy hiếp của Phù Kiên.
Hai người chủ trì của đại doanh nam bắc, bắt đầu tạo thế cục giằng co không nhường bước.
Phù Kiên khẽ giật mình.
Tạ An mỉm cười, nói: “Là ngươi sợ hãi đám ô hợp, còn chưa vượt qua Phì Thuỷ đã nổi loạn lật đổ ngươi. Hay sợ người Hán vốn chẳng là thứ gì trong mắt ngươi đánh ngươi thất bại tan tác quay về?”
Phù Kiên vốn nổi giận định gầm lên một tiếng ‘láo xược’, nhưng lời kia còn chưa ra khỏi miệng thì đúng lúc đó Trần Tinh thấy một màn kỳ quái. Một luồng sức mạnh vô hình của đất trời hội tụ, phía bắc như có một con rồng vô hình, bóp méo không gian, từ phương xa lao tới.
Long khí phía nam như đi ngược dòng nước, tụ lại bên người Tạ An, hai luồng sức mạnh thoáng tiếp xúc, trong giây lát lại biến mất tăm mất tich, như sức mạnh của trời đất, vùng đất Thần Châu vào lúc này như có một trận tranh đấu vô hình, chỉ là đọ sức trong khoảnh khắc mà cũng chỉ có Trần Tinh và Hạng Thuật cảm thấy.
“Đó là gì?” Hạng Thuật cau mày nói.
Trần Tinh lắc đầu, cậu cũng không hiểu rõ.
“Thất bại tan tác mà quay về?” Phù Kiên giận quá hoá cười, “Cũng muốn xem các ngươi có khả năng này không. Thiên hạ chia năm xẻ bảy đã lâu, người Hán ở phía nam chỉ kéo dài hơi tàn, khí số các ngươi sắp tận. Từ xưa đến nay, người sống muôn đời chỉ ghi nhớ anh chủ thống nhất thiên hạ, vì vậy hi sinh vài thứ cỏn con có xá gì? Nếu không phải thiết kỵ của Doanh Chính Đại Tần diệt sáu nước, thì người Hán các ngươi làm sao có ngàn năm cường thịnh huy hoàng?! Thiên hạ này phân chia nam bắc quá lâu rồi, lâu đến mức ông trời cũng không nhìn nổi, trẫm mới là ‘Thiên Mệnh’ duy nhất.”
“Dù là dùng thủ đoạn này,” Tạ An vẫn khách khí như cũ, “bệ hạ cũng không tiếc sao?”
Phù Kiên nói: “Xem ra các ngươi vẫn khinh thường đội quân trường sinh này.”
Hạng Thuật vẫn im lặng quan sát Phù Kiên, tay Mộ Dung Xung đặt trên chuôi kiếm cũng run lên, Hạng Thuật lại âm thầm ra hiệu, đừng tuỳ tiện hành động, chờ y phát lệnh.
“Ta muốn giới thiệu cho các ngươi hai người,” Phù Kiên chuyển hướng câu chuyện, nói, “Xin mời ngồi xuống. Các ngươi, vào đi.”
Tạ An nhíu mày, Phù Kiên quay người ngồi xuống, gió bão vốn sắp nổi lại đột nhiên lặng xuống. Sau đó bên ngoài có người nghe truyền, hai người Hán đáp lời đi vào.
“Ngoài Tiểu Thú Lâm Vương, chỗ này đều là bạn cũ cả,” Vương Tử Dạ cười nói, “Không cần hàn huyên đâu. Nhưng ta còn muốn giới thiệu một vị đại danh đỉnh đỉnh…”
“Vương Mãnh?!” máu nóng của Mộ Dung Xung sôi trào, hắn run rẩy nói.
Một văn sĩ cao chừng tám thước, gương mặt trang nghiêm, màu da xám, hai mắt đục ngầu, sau khi đi vào chắp tay hành lễ với mọi người.
Trần Tinh: “… … … …”
Vương Tử Dạ đã đổi cơ thể khác, người được dẫn đến kia khiến Trần Tinh như bị sét đánh giữa trời quang, lửa giận bùng lên trong lòng, đó là Vương Mãnh! Là đại sư huynh của cậu!
Mộ Dung Xung bị cầm tù ở Trường An, mỗi đêm đều hận tên người Hán này đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ vì năm đó Đại Yên bị diệt trong tay hắn! Ngũ Hồ có biết bao nhiêu người căm hận hắn.
Phù Kiên nói: “Cả đời trẫm tiếc nuối nhất là Cảnh Lược đi trước một bước, đại kế bình thiên hạ bị gác lại. Giờ Vương Tử Dạ vì trẫm mà cầu được phép trường sinh, đưa người đã chết quay về nhân gian… các vị.”
Phù Kiên nhìn bốn phía, nói: “Trên đời này làm gì có gì khiến người ta vui vẻ hơn được chứ?”
Thoáng chốc, trong hồng lư không ai biết nói gì.
“Tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân của trẫm,” Phù Kiên lim dim mắt, lẩm bẩm, “người trẫm yêu thương, cứ liên tiếp rời…” sau đó hắn mở mắt, nhìn Tiểu Thú Lâm Vương rồi lướt sang Hạng Thuật, Trần Tinh, Tạ An, đám Thạch Mạt Khôn, ánh mắt đầy vẻ thương hại: “Phụ thân, mẫu thân, huynh đệ, nhi nữ các ngươi…”
“Tất cả đi rồi đều quay về.” Phù Kiên chậm rãi nói, “Chúng ta sẽ trường sinh, tìm lại những gì đã mất của đời này. Đấy mới chính là thiên thu vạn thế, đời đời bất diệt.”
Vương Tử Dạ nhìn Trần Tinh, khoé miệng cong lên mỉm cười thắng lợi, dường như đoán được chiêu này sẽ đủ để đánh bại cậu. Trần Tinh kinh ngạc nhìn Vương Mãnh, Vương Mãnh qua đời đã bảy năm, chôn ở Trường An, không ngờ hắn cũng bị gọi dậy!
Vương Tử Dạ nói: “Các vị cảm thấy việc phục sinh người chết là trái ý trời, ở trong mắt các ngươi Bạt quân chri biết giết chóc, không có nhân tính, hôm nay mời Vương đại nhân đến để các vị nhìn xem, có khác biệt gì khi hắn còn sống không.”
Vương Mãnh vui vẻ nhìn mọi người, ngay cả Tạ An chịu đả kích như vậy cũng không biết nói gì, nếu như Vương Mãnh trước mắt là Vương Mãnh lúc còn sống vậy chiến thuật phương nam dựng lên để chống lại Phù Kiên sẽ phải làm lại từ đầu! Trí tuệ của tên này không thể khinh thường, khi xưa Hoàn Ôn cũng bại trong tay hắn!
“Tạ An Thạch,” Vương Mãnh chậm rãi nói, “Không ngờ ngươi đích thân đến đây hoà đàm, đã lâu không gặp.”
Tạ An: “…”
Phù Kiên nghe thấy Vương Mãnh bóc trần thân phận của Tạ An, đầu tiên hơi giật mình, sau đó là vẻ mặt ‘quả nhiên là vậy’.
“Ngươi già rồi,” Vương Mãnh thở dài, “An Thạch, không như năm ấy.”
Tạ An trở nên nghiêm túc, lẩm bẩm: “Vương Cảnh Lược, ngươi việc gì phải làm khổ mình thế? Không, ngươi không phải hắn.”
Thời niên thiếu Tạ An cũng từng kết bạn với Vương Mãnh, sau vì chủ mìh, một vì Đại Tấn, một phụng Đại Tần, dù ở phía đối địch nhưng vẫn rất quen thuộc.
“Ta nhớ khi còn sống ngươi từng thuyết phục Phù Kiên,” Tạ An nói, “cả đời không thể nam phạt. Ngươi bây giờ, không còn là ngươi.”
“Mỗi thời mỗi khác.” Vương Mãnh nhướn mày, chân thành nói, “Nhân dịp này, vì sao hiện tại lại không được.” Nói xong, Vương Mãnh nghiêng đầu, nói: “Tiểu sư đệ, nếu ta nhớ không sai, đệ là Tuế Tinh nhập mệnh…”
Trần Tinh lẩm bẩm: “Hoá ra là như vậy, nói nhiều dễ nói sai, ta cảm thấy ngươi nên ngậm miệng đi.”
Hạng Thuật nhíu mày.
Vương Mãnh sửng sốt.
“Cuối cùng ngươi cũng lộ đuôi.” Trần Tinh kinh ngạc nhìn kỹ Vương Mãnh, lại nhìn Vương Tử Dạ phía sau, thực tế từ lúc Vương Mãnh xuất hiện, Trần Tinh vẫn nghĩ làm cách nào phá chiêu phục sinh người chết của Vương Tử Dạ. Muốn chia rẽ Phù Kiên và Vương Tử Dạ thì nhất định phải đả kích bọn hắn, như thế nào mới triệt để? Dĩ nhiên là những người này rồi.
Nên Trần Tinh thấy làm vậy không được phúc hậu cho lắm, nhưng thứ lỗi, ta phải bịa đặt đây.
Hạng Thuật quay đầu nhìn Trần Tinh.
“Hoá ra, cái các ngươi gọi là ‘trường sinh’, Trần Tinh chân thành nói, “Chính là đào mộ tổ tiên của người khác à?”
Mọi người: “? ?”
Trần Tinh thản nhiên: “Sau đó lại gọi những người quá cố từ trong mộ ra, điều khiển như rối? Những người này vốn không phải là họ! Tất cả đều là Vương Tử Dạ làm trò trên thân thể kẻ khác?”
Vương Tử Dạ: “…”
Lời này với Vương Tử Dạ quả là oan uổng, nhưng lúc này làm gì có cơ hội để giải thích? Huống hồ còn phải đề phòng Trần Tinh nói như vậy để moi thông tin.
“Xem ra muốn nhập vào nhiều người như thế,” Trần Tinh than thở, “còn phải giả bộ y hệt, Thi Hợi đại quả nhiên tốn không ít công sức. Cho ta mạo muội hỏi một câu, ngươi giả bộ Thanh Hà công chúa lúc chung đụng với Phù Kiên không thấy khó chịu sao?”
Phù Kiên giật mình.
Vương Tử Dạ lập tức giận dữ: “Ngươi nói bậy bạ! chính các ngươi không dám nhìn! Ngươi cho rằng bệ hạ mù sao? Nếu ta đóng giả Thanh Hà, sao bệ hạ không nhận ra? Vương Mãnh, tự ngươi nói…”
Trần Tinh: “Không cần nói! Sư phụ chưa hề nói cho sư huynh về thân phận của ta, chứ đừng nói là chuyện Tuế Tinh, đây không phải sư huynh ta.
Vương Mãnh: “Sư đệ, đệ…”
Đám người ngồi đây, chỉ có Trần Tinh là tiểu sư đệ khi Vương Mãnh còn sống, cũng chỉ có cậu có đủ tư cách mở miệng phủ nhận thân phận của Vương Mãnh, thế là Trần Tinh đảm nhiệm chuyện này, dù ngươi là sư huynh ta, ta bảo không phải thì ai dám đối chứng?
Đám người nghe Trần Tinh nói xong lưng rét lạnh, những người chết bị Vương Tử Dạ lôi dậy, có phải như lời cậu nói không có ý thức của mình! Chu Chân, Thanh Hà công chúa, thậm chí… là cả Ôn Triệt… tất cả bọn họ là con rối hành động nhờ ý niệm của Vương Tử Dạ!
Vương Tử Dạ không nhịn được phải giải thích, cười lạnh: “Thanh Hà lúc còn sống ta đã để nàng uống Ma Thần huyết, thế nên bản thân có ý thức, Khu ma sư! Ngươi quả hiểu rõ chuyện này, nhưng vẫn còn thiếu sót, đúng là trẻ người non dạ.”
“Cái gì?” Trần Tinh nheo mắt, thành công lừa Vương Tử Dạ rơi vào bẫy, “uống gì cơ?”
Vương Tử Dạ: “…”
Trong hồng lư yên tĩnh, Vương Tử Dạ nhủ thầm hỏng rồi, lại không lựa lời nói ra chân tướng mất rồi.
Sau đó không cần Trần Tinh phải nói, Phù Kiên nghe xong đã hiểu, lộ ra vẻ tức giận khi bị lừa gạt.
“Vương Tử Dạ!” Phù Kiên lạnh lùng nói, “Ba năm trước, ngươi đã bắt đầu sắp xếp mọi chuyện!”
Vương Tử Dạ bỗng nhiên cười một tràng quái dị, bị Trần Tinh vạch trần nên cũng không giấu diếm nữa, sầm mặt nói ra: “Mọi người đều có chuẩn bị mà đến, không bằng hôm nay chờ xem Tuế Tinh của ngươi có thể phù hộ tất cả, cứu đồng bạn ngươi không?”
Sắc mặt Trần Tinh lập tức thay đổi.
“Đừng nói nhảm với gã! Động thủ!” Hạng Thuật không chịu ảnh hưởng của Vương Tử Dạ, bóp nát chén rượu trong tay.