Định hải phù sinh lục

Chương 83: Màn sáng



Trần Tinh! Chắc chắn chúng ta trúng kế rồi!

 

Trên đỉnh núi Long Môn, Phùng Thiên Quân đối mặt Thanh Hà công chúa, hít sâu.

 

“Ngươi không phải nàng.” Phùng Thiên Quân lạnh lùng nói, “Ta biết ngươi không phải, rốt cuộc ngươi là ai?”

 

Thanh Hà công chúa nhắm hai mắt, lẩm bẩm: “Ta có ký ức của nàng khi còn sống, ngươi nói xem vậy ta là ai? Thiên Quân?”

 

Phùng Thiên Quân hét lên giận dữ, “Ngươi để người chết không được yên nghỉ! Ngươi… người làm chuyện táng tận thiên lương như vậy, mau cút khỏi cơ thể nàng!”

 

Phùng Thiên Quân rút hai thanh Sâm La Đao, ánh đao bắn vụt ra!

 

Thanh Hà công chúa tung người lên không, lẩm bẩm: “TQ, đến đi, không phải ngươi muốn ca ca ngươi còn sống sao? Vì sao vẫn chấp mê bất ngộ? Mấy ngày này, ta biết ngươi vẫn rất hối hận…”

 

Phùng Thiên Quân gầm lên phẫn nộ, Sâm La Đao hút lấy oán khí từ Bạt doanh bên dưới, vạn vật khô héo lụi tàn, từ trong núi dây leo khổng lồ bay lên, cuốn lấy Thanh Hà công chúa lôi nàng xuống dưới!

 

Tiêu Sơn liên tục lùi ra sau, khom người, hủ lang há mồm, trong họng phát ra tiếng gầm gừ, ngay sau đó Tiêu Sơn cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình như bị đảo lộn, như bị một sức mạnh khủng bố nào đó móc hồn phách, ép ý thức của nhóc từ trong thân thể ra ngoài!

 

Tiêu Sơn đau đớn hô một tiếng, hai tay nắm chặt bộ vuốt run rẩy, không có chỗ để trốn.

 

Ngay sau đó, từ trong lồng ngực nhóc, có ánh sáng của Tâm Đăng yếu ớt, gắng gượng trấn áp lực nhiếp hồn của Thương lang, lại kéo hồn phách của nhóc quay về!

 

Từ hồng lư phía xa có tiếng kêu, vang vọng khắp vùng đất hoang vắng!

 

Tiêu Sơn liên tục há miệng thở dốc, giương cung cài tên, TLg giận dữ gào lên, nhào về phía nhóc, cắn vai nhóc, quẳng nhóc con từ trên vách đá xuống.

 

Thân thể Tiêu Sơn ở giữa không trung, nửa thân trên ngửa ra sau nhưng vẫn nắm chặt cung tên, bắn một tiễn lên trời!

 

Tiếng tên xé tai thứ hai vang lên, rạch ngang trời.

 

Sâm La Đao trong tay Phùng Thiên Quân toả ra những sợi gai đen, kéo Thanh Hà công chúa xuống đỉnh núi. Hai tiếng tên bay lần lượt vang lên, Thanh Hà công chúa cười thê thảm, toàn thân toả ra oán khí đen ngòm, toàn bộ trút vào Sâm La Đao.

 

“Đến đi… đừng giãy dụa nữa…” Thanh Hà công chúa hất văng dây leo, giang hai tay bay về phía Phùng Thiên Quân.

 

Trong thoáng chốc, Phùng Thiên Quân bỏ đao, giương cung cài tên, quát: “Yên nghỉ đi!”

 

Nhưng gương mặt Thanh Hà công chúa vẫn có chút đau đớn, Phùng Thiên Quân cắn răng, nước mắt trào ra, đau đớn hô lên một tiếng, mũi tên bị lệch hướng, một tiếng kêu chói tai vang lên, tên xuyên thủng bụng Thcc, bắn thủng người nàng, máu đen phọt ngược ra sau.

 

“Ngươi vốn, còn rất nhiều cơ hội…” Thanh Hà công chúa nhào về phía Phùng Thiên Quân, ấn hắn xuống, Phùng Thiên Quân giãy dụa muốn đẩy Thanh Hà công chúa ra thì đã bị nàng đè xuống hôn.

 

Tiếng tên thứ ba vang lên, buổi chiều, mây đen cuồn cuộn, trong núi Long Môn tiếng động ầm ầm vang lên, mặt đất rung chuyển, hàng ngàn vạn bình dầu bay vào đại doanh Bạt quân, lửa to bùng lên nuốt chửng cả ngọn núi! Bên cạnh cổng khuyết, dãy núi tồn tại từ thuở khai thiên lập địa bị ngọn lửa bao trùm, như hoá thành một con rồng lửa uốn lượn mười dặm giữa đất trời!

 

Bên trong hồng lu, ngay sau khi Hạng Thuật gầm lên hai từ ‘động thủ’, Tiểu Thú Lâm Vương, Thạch Mạt Khôn và Ht đồng thời giương cung, ba mũi tên bay thẳng đến chỗ Phù Kiên, Vương Tử Dạ vung quạt xếp trong tay, oán khí trong hồng lư phóng thẳng lên đến tận trời.

 

Nhưng tên kêu vang một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, núi Long Môn cháy rực!

 

Trong âm phong bao trùm trời đất, theo tiếng hô của Trần Tinh, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi, như hai vòi rồng va chạm, âm phong của Vương Tử Dạ lập tức tan tác.

 

“Xem ra ngươi cũng chưa bố trí hoàn mỹ lắm đâu.” Trần Tinh thu Tâm Đăng lại, đối diện với Vương Tử Dạ phía xa, “Xem trí tuệ của người sống ngàn năm lợi hại, hay là may mắn của Tuế Tinh cho ta mạnh hơn?”

 

Vương Tử Dạ cười lạnh một tiếng.

 

“Bắt lấy Phù Kiên!” Hạng Thuật quát.

 

Quân đội xung quanh bị kinh động, ba tiếng hiệu lệnh vang lên, núi Long Môn bị thiêu, ngân kỵ của Mộ Dung Xung như dời non lấp bể, giết vào vùng bình nguyên, ngay sau đó là thiết kỵ Sắc Lặc Xuyên, kỵ binh Cao Câu Ly cũng lao vào!

 

Mộ Dung Xung đứng trong hắc khí vung kiếm, gầm lên một tiếng xông vào, đột nhiên máu tươi văng ra, Phù Kiên dùng tay đỡ một chiêu của Mộ Dung Xung…

 

“Võ nghệ của ngươi là tự tay trẫm chỉ dạy.” Phù Kiên gằn giọng, “Còn cho rằng trẫm không biết ý đồ của ngươi sao?”

 

Mộ Dung Xung: “…”

 

Trong chớp mắt, một quyền của Phù Kiên đã nện lên ngực Mộ Dung Xung, Mộ Dung Xung bay văng ra như con diều đứt dây, phun một ngụm máu.

 

“Đi, bệ hạ.” Vương Tử Dạ không nói nhiều, đáp xuống bên cạnh Phù Kiên.

 

Phù Kiên quay người, tức giận nhìn Vương Tử Dạ, giận dữ hét: “Ngươi giải thích rõ ràng cho trẫm…”

 

Vương Tử Dạ vươn tay, oán khí nuốt cả trời đất lập tức cuốn theo Phù Kiên.

 

“Đã uống Ma Thần huyết,” Vương Tử Dạ nói, “hiện giờ không bỏ ngươi được.”

 

Tiếng của Phù Kiên im bặt, hai mắt đỏ ngầu như máu, lửa giận vì bị Mộ Dung Xung phản bội bùng lên, như sắp mất lý trí.

 

“VVT!” Vương Tử Dạ quát, “Triệu tập Cấm quân, tập hợp ở cổng khuyết!”

 

Cấm quân của Phù Kiên vô cùng hỗn loạn, dường như có nội đấu.

 

“Nguy rồi,” Vương Tử Dạ bỗng nhiên nhớ tới một người mà gã vô tình quên mất, “Thác Bạt Diễm…”

 

Trên đỉnh Long Môn hạp, Phùng Thiên Quân rơi vào trong nước, Thanh Hà công chúa không biết đi đâu. Chỉ nghe phía xa thanh âm động trời, tiếng vó ngựa rung chuyển mặt đất như từng hồi trống trận, Cao Câu Ly, Sắc Lặc Cổ Minh, Ngân kỵ Bình Dương, ba quân hợp lại, bắt đầu bọc đánh Cấm quân của Phù Kiên.

 

Mà Cấm quân VVT suất lĩnh vốn chia hai phe, gần một vạn quân do Thác Bạt Diễm dẫn đầu, gây ra hỗn chiến, quân Lạc Dương ở bên ngoài không cách nào tiến vào được. Lúc này trên bình nguyên, tính cả Thác Bạt Diễm là bốn quân tiến đánh VVT, chưa đến một chốc VVT đã bại, ngay sau đó dẫn quân Lạc Dương dẫm đạp lên nhau chạy về phía núi Long Môn!

 

“Hắn chạy rồi!” Trần Tinh nói.

 

“Không sao,” Hạng Thuật thuận miệng, “Sẽ bắt được, lên ngựa.”

 

Hai người lên ngựa xong, Hạng Thuật huýt sao, sau đó lại huýt thêm một tràng, bắt đầu chỉ huy, bốn đội quân, Hạng Thuật rút trọng kiếm, giơ lên.

 

“Tâm Đăng.” Hạng Thuật nói.

 

Mây đen vần vũ trên bình nguyên, Trần Tinh thắp Tâm Đăng, Bất Động Như Sơn trong tay Hạng Thuật toả sáng rực rỡ!

 

“Hỡi các tộc, các bộ của Thần Châu, nghe ta hiệu lệnh!” Hạng Thuật quá, “Trận diệt trừ ma, vì sự sống còn! Chiến không sợ chết! Theo ta tấn công!”

 

Trong chốc lát núi thở biển gầm, bốn quân hò hét, năm vạn đại quân hội hợp, dưới sự chỉ huy của Hạng Thuật, bắt đầu tấn công vào đám Cấm quân còn sót lại.

 

Trần Tinh ở giữa vạn mã lao nhanh, không biết phải phản ứng gì, chỉ có thể theo Hạng Thuật phóng ngựa vọt  tới, thời điểm thấy bóng lưng y, cảm thấy y không còn là chủ nhân tái ngoại, không có thần dân, chẳng có lãnh thổ nhưng vẫn có thể làm vương cả vùng phía bắc.

 

Cảm ơn ngươi, Tâm Đăng, Trần Tinh thầm nghĩ, đã giúp ta tìm được huynh ấy.

 

Vương Tử Dạ và Phù Kiên rút đến dưới LMS, VVT và thủ hạ bị đánh tơi bời chạy đến, hô: “Mau bỏ đi! Quốc sư! Mau bỏ đi thôi! Thuật Luật Không mưu phản rồi!”

 

Vương Tử Dạ lạnh lùng nói: “Phế vật, cút sang một bên!”

 

VVT: “Thác Bạt Diễm cũng tạo phản! Không còn đường lui rồi!”

 

Cấm quân không còn đường lùi, phía sau lưng là LMS hừng hực cháy, đến gần một chút sẽ bị lửa liếm thành than. Chỉ thấy lửa ngập trời, một màu đen kìn kịt, mà Hạng Thuật dẫn đại quân tiếp tục áp sát, ép đám Phù Kiên lùi về phía Cổng khuyết đang cháy bừng bừng. Bắt đầu có người kéo nhau nhảy sông chạy trốn.

 

Vương Mãnh cũng trốn ra đến bên cạnh Vương Tử Dạ, Vương Tử Dạ thấy quân địch trên bình nguyên ngày càng nhiều, vòng vây thu hẹp dần mới giơ tay lên.

 

Một luồng oán khí bắn vọt lên trời, trong tiếng nổ, cây cối trên núi bị lửa thiêu đổ sụp, ngay sau đó Bạt quân bị thiêu đốt xông ra từ trong hẻm núi, bao phủ cả bình nguyên.

 

Dưới Cổng khuyết.

 

Phùng Thiên Quân cũng tìm thấy Tiêu Sơn, vai Tiêu Sơn bị răng sói đâm thủng, khói đen toả ra, ở trong nước chật vật vùng vẫy.

 

“Đệ không sao chứ!” Phùng Thiên Quân lo lắng hỏi.

 

Tiêu Sơn miễn cưỡng gật đầu, chỉ phía xa, nói: “Ta… ta nhìn thấy…”

 

“Đi trước rồi nói!” Phùng Thiên Quân nói, “cháy rồi!”

 

Bốn phía đều là lửa, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn từ bên bờ sông Y chỉ  thấy xung quanh là Bạt bị thiêu chạy loạn, ba mươi vạn đại quân bị đốt thành than. Còn lại chưa đầy mười vạn kéo theo tứ chi và xác thịt bị nướng chín, cố lắm mới cản được thiết kỵ của Hạng Thuật, nhưng chỉ vài lần công kích đã bị đạp xuống.

 

Bên trên bình nguyên, Tiểu Thú Lâm Vương hoảng sợ nhìn tình cảnh này, rốt cuộc hắn mới nhận ra nếu không có trận chiến này, không lâu sau đại nghiệp phía nam của Phù Kiên hoàn thành, đất nước hắn sẽ phải đối mặt nguy hiểm thế nào.

 

“Giao cho các ngươi!” Hạng Thuật chở theo Trần Tinh, quát lên với Thạch Mạt Khôn, “Chúng ta đi bắt Vương Tử Dạ!”

 

Trần Tinh nói: “Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân đâu?”

 

Hạng Thuật: “Không chờ bọn họ được!”

 

Kế hoạch đến giờ cũng gọi là thuận lợi, Bạt quân của Vương Tử Dạ gần như bị diệt sạch, sau đây là thời khắc mấu chốt, Trần Tinh lo lắng nhìn về phía xa.

 

Chỉ thấy Vương Mãnh lùi ra sau một chút, mặt đất trăm trượng phía sau là Cổng khuyết, hắn dang tay, lộ ra một lá cờ rách rưới. Lá cờ cuốn lấy oán khí, cuồn cuộn bay tới.

 

Trần Tinh nhìn lá cờ kia bỗng nhiên nhớ ra kẻ địch còn pháp bảo đáy hòm nào có thể sử dụng, lập tức quát: “Lui binh! Đừng hỏi lý do! Mau lên!”

 

Lúc Hạng Thuật giục ngựa lao nhanh, vung ngang Bất Động Như Sơn, ra hiệu, bốn quân quay lại, biến trận, lui về bốn phương tám hướng, chỉ thấy Vương Tử Dạ giương cờ, tiếng nổ rền vang, một luồn kình khí bao trùm.

 

“Cờ Bạch Hổ?! Pháp bảo sao?” Tạ An lập tức nhận ra hai món pháp bảo đế vương, truyền thuyết kể lại đây là bảo vật trấn quốc thời Hán, biểu tượng cho quyền lực dẫn chiến dừng binh.

 

Quân thiên hạ thấy cờ Bạch Hổ sẽ chiến, gặp cờ Sô Ngu là dừng, rất nhiều năm trước hai lá cờ cực kì mạnh mẽ, cho đến khi VPQT, người phàm không hiểu nguyên nhân nhưng vẫn coi như biểu tượng đế quyền. Trần Tinh từng thấy trong thư phòng Phù Kiên một lần, không ngờ Vương Tử Dạ lại đem cờ Bạch Hổ ra trận thật!

 

“Vương Tử Dạ!” Tạ An nổi giận, “Các ngươi dám dùng pháp bảo người Tấn, còn mặt mũi nào không?!”

 

May mà Hạng Thuật rút quân nhanh, toàn bộ kỵ binh đã lùi ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của cờ Bạch Hổ, nếu không dưới sức mạnh của nó nhất định sẽ lao vào tàn sát lẫn nhau. Mà bên cạnh Vương Tử Dạ chừng một dặm, Cấm quân còn sót lại bị cờ Bạch Hổ ẩnh hưởng, giết nhau đỏ cả mắt, không hề lập đội, chỉ đơn thương độc mã lao ra.

 

“Ai mà không có pháp bảo chứ?” Trần Tinh giễu cợt.

 

Sau một khắc, Tranh Cổ ‘thùng’ một tiếng, lại ‘thùng thùng’ hai tiếng, Bạt quân bị nấu chín, dẫm đạp thành xương trắng lại ùn ùn bò dậy, xông tới chỗ Cấm quân đánh lén.

 

Tình cảnh như luyện ngục trần gian, lửa ngập trời nuốt sạch núi rừng, xung quanh mười dặm đất đai khô cằn,  trên mảnh đất ấy hàng vạn hàng ngàn thi cốt đang chém giết.

 

“Đừng dùng!” Hạng Thuật cả giận nói, “Giữ lại để quyết chiến! Các ngươi lùi xa chỗ giao chiến!” Hạng Thuật quát: “Đừng đến gần Vương Tử Dạ.”

 

“Nghĩ cách thu lại món pháp bảo kia đi.” Trần Tinh thở dốc nói.

 

“Không kịp rồi.” Hạng Thuật vô cùng bực bội, cau mày nói, “Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân đi đâu rồi?”

 

Phùng Thiên Quân ướt nhẹp kéo theo Tiêu Sơn, leo lên bờ sông, bắn lên trời mũi tên thứ tư.

 

Phục binh cuối cùng phát động, Phùng gia dùng vàng ròng bạc trắng mời sáu vạn viện quân, bọn họ lao ra từ chỗ ẩn núp hai bên Cổng khuyết, lập tức siết cổ quân địch. Phù Kiên tự mình ra trận, bốn phía chém giết, phe mình thì vô cùng hỗn loạn, dù cờ Bạch hổ thay hắn điều động thủ hạ đến mức hung hãn không sợ chết mà giết chóc, nhưng cũng khiến bọn họ điên cuồng không nghe lời chủ soái nữa.

 

Vương Tử Dạ nhìn chiến trường, vô thức lùi ra sau nửa bước.

 

“Dẫn bọn hắn đến.” Vương Tử Dạ nói, “Đừng để bệ hạ xuất chiến!”

 

Sau một khắc, Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân từ dòng nước lao ra, một đao Phùng Thiên Quân chém tay Vương Mãnh, Tiêu Sơn không kìm nổi cơn giận lao đến chỗ Vương Tử Dạ.

 

“Ta phải giết ngươi!” Tiêu Sơn từ bé đến giờ chưa khi nào phẫn nộ như vậy.

 

Vương Tử Dạ lập tức bứt ra, vứt lại Vương Mãnh không kịp phòng bị, cánh tay cầm cờ Bạch Hổ của Vương Mãnh bị Phùng Thiên Quân chém đứt.

 

Hạng Thuật ghìm ngựa bên cạnh, thấy VVT suất lĩnh Cấm quân sắp bại rồi, Thác Bạt Diễm dẫn quân đến, thở hổn hển, hội hợp với bọn họ: “Làm sao đây! Đánh tiếp sao?”

 

Hạng Thuật nói: “Chờ chút… ta thấy Phùng Thiên Quân rồi!”

 

Phùng Thiên Quân cướp được ngựa, chở Tiêu Sơn xông về giữa trận, vung cờ Bạch Hổ, lên: “Ta đoạt lại rồi! Dùng thế nào?”

 

“Không không!” Trần Tinh lập tức cản lại, “Tuyệt đối không được dùng! Đừng dùng!”

 

Hạng Thuật quả quyết nói: “Toàn quân tập hợp! Tấn công!!”

 

Phía Phù Kiên không cản nổi nữa, theo chân Vương Tử Dạ chạy về phía Cổng khuyết, dọc theo bờ sông, xuyên qua đại môn Long Môn hạp đã thiêu cháy.

 

Vương Tử Dạ quay người, bay lên không, lơ lửng giữa Cổng khuyết, gã nhìn đại quân liên tục tấn công, lính bên mình ngày càng ít.

 

TML và Tiểu Thú Lâm Vương chia hai cánh, vây núi Long Môn bọc đánh. Hạng Thuật cầm trọng kiếm, dẫn theo Trần Tinh đến Cổng khuyết.

 

Vương Tử Dạ lẩm bẩm: “Như vậy, để ta xem thử có thật mở được hay không…”

 

“Cướp quạt của gã,” Trần Tinh nói, “Cây quạt kia rất quan trọng với gã!”

 

“Tự ngươi làm đi?!” Hạng Thuật cả giận, “Đừng chỉ huy ta! Gã ở trên không, cướp thế nào?!”

 

Nói xong, Vương Tử Dạ tập trung oán khí, từ trên không vung quạt, một luồng hắc hoả như cả ngọn núi gầm rú rơi xuống mặt đất, đúng là muốn dùng uy lực cỡ này tiêu diệt tất cả.

 

“Không kịp rồi!” Trần Tinh nói.

 

Hạng Thuật đành nắm chắc Bất Động Như Sơn, toàn thân toả sáng, hoá thành Bất Động Minh Vương!

 

Một khắc này, cả chiến trường mấy vạn người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Hạng Thuật giục ngựa lao lên, nghiêng người, toàn thân hoá thành áo trắng mạ vàng, Bất Động Như Sơn trong tay hoá thành sáu khí, mang theo ánh lửa vàng chói lọi lao về phía Vương Tử Dạ trên không trung!

 

Trái tim Trần Tinh đau đớn.

 

Ta có thể chịu được, ta nhất định sẽ chịu được… Trần Tinh tự nhủ.

 

Nhưng Vương Tử Dạ thu quạt xếp lại, hắc hoả biến mất trong nháy mắt.

 

Hạng Thuật ở trên không, không ngờ Vương Tử Dạ lại ra chiêu như vậy, nhanh chóng vượt qua một màn oán khí, sau đó chín phù văn trên thân kiếm sáng bừng, Cổng Y khuyết Long Môn bị đốt cháy như có cảm ứng, hai bên vách đá có một vòng ánh sáng loé lên, hai đỉnh núi như cổng lớn xuất hiện phù văn hình rồng phát ra ánh vàng.

 

Trong chớp mắt, giữa Cổng Y khuyết xuất hiện một màn sáng màu vàng, như một cánh cổng phát thuật.

 

“Đó là cái gì?!” Trần Tinh ngạc nhiên.

 

Biến cố ập tới, Vương Tử Dạ cũng bứt ra lập tứ chui ngay vào trong cổng, ngay sau đó Hạng Thuật cũng không dừng lại được, lao vụt vào bên trong.

 

Phùng Thiên Quân nói: “Trần Tinh! Chắc chắn chúng ta trúng kế rồi!”

 

Hai mắt Trần Tinh tối sầm, thời khắc Hạng Thuật lao vào cổng sáng, hai người mất đi liên hệ của Tâm Đăng, màn sáng tối lại mà mắt thường cũng nhận ra, sau đó loé lên, biến mất hoàn toàn.

 

Ngay vào lúc nó biến mất, Hạng Thuật và Vương Tử Dạ lại xuất hiện, tựa như đi xuyên qua một bức tường, mà sức mạnh Tâm Đăng của Trần Tinh vừa rút đi, chiến giáp Võ thần trên người Hạng Thuật cũng bién mất, Bất Động Như Sơn chỉ là kiếm thường, từ trên trời rơi xuống.

 

Vương Tử Dạ được khói đen bọc lấy, lao xuống đất.

 

Hạng Thuật xoay người, đáp xuống, cả hai đã đến phía sau Cổng Y khuyết.

 

Trần Tinh phi ngựa đuổi theo, hô: “Hạng Thuật! Huynh không sao chứ!”

 

Hạng Thuật đứng thẳng, đưa lưng về phía Trần Tinh, đưa tay, trong tay là quạt của Vương Tử Dạ.

 

“Tốt quá rồi!” Trần Tinh hô.

 

Không thấy bóng dáng Phù Kiên, Vương Mãnh cũng chẳng biết chạy chốn nào, chỉ còn Vương Tử Dạ chật vật bò lên từ bờ sông, bỗng nhiên gã cười một tràng kỳ quái.

 

“Ta biết mà,” Vương Tử Dạ gằn giọng, “Ngươi ngu xuẩn hơn ta tưởng, Thuật Luật Không! Rồi ngươi sẽ hối hận!”

 

“Ngươi biết cái gì?” Trần Tinh kinh ngạc, “Chuyện gì vừa xảy ra?”

 

Trần Tinh tung người xuống ngựa, lo lắng hỏi thăm Hạng Thuật, lúc ánh mắt hai người giao nhau, dường như Hạng Thuật ngẩn ngơ, né tránh ánh mắt Trần Tinh.

 

“Không có gì.” Hạng Thuật tự nhủ, “Quay về… quay về sẽ giải thích cho ngươi.”

 

Vừa nãy xuyên qua màn sáng nhất định có chuyện xảy ra, nhưng lúc này không phải thời điểm để h ỏi. Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn, Tạ An cũng đuổi đến, ba người vây quanh Vương Tử Dạ.

 

“Quả nhiên vẫn chưa được.” Vương Tử Dạ chậm rãi nói, “Hạng Thuật, nghĩ kĩ lời ta nói đi.”

 

“Lời gì?” Trần Tinh nhíu mày, cảm thấy nguy hiểm.

 

Hạng Thuật nhấc Bất Động Như Sơn, chỉ về phía Vương Tử Dạ.

 

“Ta sẽ không cân nhắc lời người chết.” Hạng Thuật nói, “Ra tay mau!”

 

Hạng Thuật, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn đánh về phía Vương Tử Dạ, Vương Tử Dạ cười quái dị, quát: “Không tiếp!”

 

“Còn thứ khác… chờ ngươi đấy!” Trần Tinh chờ đúng lúc này, hai tay bung ra, sử dụng Âm Dương Giám.

 

Tiếng cười Vương Tử Dạ im bặt, Âm Dương Giám đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người, dùng sức mạnh cực lớn hút Vương Tử Dạ vào bên trong!

 

“Các ngươi…”

 

Vương Tử Dạ biến mất đầu tiên, sau đó Trần Tinh hô: “Giao cho huynh! Tạ sư huynh! Bảo vệ tấm gương cho tốt!”

 

Bốn người vào trong gương, Tạ An nhanh chân chạy tới, đón được Âm Dương Giám rơi xuống.