Người muốn khống chế sức mạnh hắc ám của nhân gian này, cuối cùng sẽ bị oán khí phản phệ.
Trường An huyễn thế.
Trải qua đại chiến lần trước, thế giới trong gương đã tan tành thành từng mảnh, nhà cửa sụp đổ, cung đình thì cháy đen, như một phế tích khổng lồ.
Trần Tinh cầm tấm gương trong thế giới này, lối ra duy nhất.
Trước cung Thái Sơ, Hạng Thuật, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn canh giữ ba mặt, Hạng Thuật chắn trước người Trần Tinh, gằn giọng: “Giao chiến chỗ này thì hồn phách của ngươi không chạy thoát được đâu.”
Vương Tử Dạ giờ mới nhận ra, mục đích nhóm Khu ma sư này là muốn diệt trừ chính gã.
“Ta đã mong chờ cái ngày được chết đi, rất lâu, rất lâu rồi.” Vương Tử Dạ nói trôi chảy, “Đáng tiếc trời không toại lòng người, hôm nay các ngươi có thể thực sự giết được ta, ngược lại cũng là một nguyện vọng được hoàn thành.”
Trần Tinh nói: “Đằng sau cánh cổng Y khuyết kia, rốt cuộc có thứ gì?”
Vương Tử Dạ cười nói: “Rồi có ngày ngươi sẽ biết. Ta chỉ không ngờ, bằng một ngọn đèn trong lòng mà ngươi làm được nhiều việc như vậy, đúng là vô thức đẩy ta đến tuyệt cảnh. Âm Dương Giám khi trước lấy được từ tay TL thế mà còn có thể dùng như vậy, các ngươi thông minh lắm.”
“Hạng Thuật…” Trần Tinh chợt nhận ra Hạng Thuật có vấn đề.
Hạng Thuật lắc đầu, vung Bất Động Như Sơn ra hiệu xuất chiến, ánh mắt khoá chặt trên người Vương Tử Dạ.
Cây quạt bị đoạt mất, Bạt quân cũng diệt, bốn quân vây quét, nhanh chóng bắt được Phù Kiên và Vũ Văn Tân đang chạy chốn, đó mới đúng là Vương Tử Dạ rơi vào cùng đường mạt lộ.
“Vương Tử Dạ,” Trần Tinh nói, “Xua tan oán khí của ngươi, hồn về thiên mạch đi. Ông trời muốn ngươi rời đi nên mới sắp xếp cho ta xuất hiện trên cõi đời này, đó mới là thiên ý.”
“Còn chưa kết thúc,” Vương Tử Dạ lẩm bẩm, “Còn xa, chưa tới. Đến đây, ta rất muốn xem ngươi thiêu đốt hồn phách của mình sẽ cầm cự được bao lâu, ta nghĩ sẽ không ngã xuống trước đâu, bên ngoài đang có chuyện gì nhỉ? Ta tò mò lắm đó.”
Nói xong, Vương Tử Dạ lại bay lên, oán khí tuôn ra như một cơn lốc quét qua Trường An, cuốn lên từng mảnh gỗ vụn, ngói vỡ và gạch đá, hoá thành dòng lũ ụp xuống đầu bọn họ!
Oán khí kia còn mạnh hơn những gì Trần Tinh tưởng tượng, gió lốc cuốn đến, Trường An trong gương như gặp tận thế, Hạng Thuật quát: “Giữ vững ngọn đèn.”
Hai tay Trần Tinh thu lại, thắp sáng Tâm Đăng, trong gió lốc của oán khí đen ngòm, một đốm đèn sáng mãi không tắt, cho dù oán khí kia có đào núi lấp biển ra sao vẫn không hề bị lay động.
Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn rút vũ khí, cùng xông lên, ầm ĩ gào thét.
Phùng Thiên Quân: “Ta muốn thay Thanh nhi, khiến ngươi…”
Một đao Phùng Thiên Quân chém xuống.
Hạng Thuật vung ngang Bất Động Như Sơn, mang theo ánh sáng của Tâm Đăng, cũng không dám cưỡng ép lấy sức mạnh từ Trần Tinh, chỉ để lưỡi kiếm hơi loé sáng, chực chờ lúc Vương Tử Dạ rơi xuống sẽ rút kiếm xông lên trước.
“Bắt đầu bằng thân xác!” Hạng Thuật quát.
Xác thịt Vương Tử Dạ lập tức bị quật nát, biến thành đống máu thịt be bét, sau đó hồn phách màu đen tụ lại, giọng nói chói tai vang lên, giễu cợt nói: “Sau thì thế nào? Các ngươi muốn làm gì ta?”
“Lùi ra sau mau!” Trần Tinh quát.
Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn nhường lối, Hạng Thuật lùi ra sau lưng Trần Tinh, Trần Tinh đẩy Tâm Đăng tới, ánh sáng tuôn ra, xoay tròn về phía Vương Tử Dạ.
Vương Tử Dạ lơ lửng giữa không trung, cười quái dị dữ tợn, tập hợp oán khí, ấn về phía Trần Tinh.
Ánh sáng bùng lên trong tay Trần Tinh, tạo thành cột sáng, hắc hoả trong tay Vương Tử Dạ lượn lờ, cũng thành một cột khí, hai luồng sức mạnh đối kháng trên không, oán khí mãnh liệt chỉ tiếp xúc đã áp chế được ánh sáng từ Tâm Đăng, ánh sáng của Trần Tinh bị đẩy ngược về.
“Sức mạnh hồn phách của một Khu ma sư chưa đến hai mươi tuổi,” Vương Tử Dạ cười, “Dám so với ba ngàn năm tu vi của ta…”
Hạng Thuật đứng sau lưng Trần Tinh, hai tay vòng qua vai cậu, ôm hờ lấy, tay làm Âm Dương Quyết, áp bên ngoài hai tay Trần Tinh đang phóng thích Tâm Đăng, bốn tay thi pháp, ánh đèn tăng vọt, phía trước Trần Tinh sáng chói rực rỡ.
Trong chớp mắt Trần Tinh cảm nhận được đất trời sáng rực, được bảo phủ trong ánh lửa vàng từ ngàn xưa, Hạng Thuật sau lưng cậu như được liên kết bằng cách nào đó, hồn phách như hai vòng sáng, lồng vào nhau xoay tròn, cộng hưởng từng đợt!
Ánh sáng cản lại oán khí, ngang sức với hắc hoả của Vương Tử Dạ, giằng co trên không.
Vương Tử Dạ: “Ngươi… Thuật Luật Không?!”
Hạng Thuật không nói gì, mở hai mắt ra hướng về phía Vương Tử Dạ trên cao, lông mày tóc tai chìm trong ánh sáng rực rỡ, thân thể Trần Tinh toả sáng như bóng mờ, được y ôm vào lòng.
“Ra tay đi,” Hạng Thuật gằn giọng, “Giữ vững ánh sáng trong lòng mình.”
Vương Tử Dạ cảm thấy không ổn, chỉ chốc lát, Phùng Thiên Quân đã xoay đao, ngưng thần.
Tiêu Sơn nhấc vuốt, cùng Phùng Thiên Quân hấp thụ oán khí.
Vương Tử Dạ gầm thét, oán khí trên người bị hút sạch, cuồn cuộn truyền vào trong Sâm La Vạn Tượng và Thương Khung Nhất Liệt, oán khí của gã ngày một ít dần, trong khoảnh khắc Tâm Đăng lao lên, ánh sáng cản lại hắc hoả, tiến nhanh về phía Vương Tử Dạ!
Vương Tử Dạ: “Các ngươi… Các ngươi…”
Vẻ mặt Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn cực kỳ đau đớn, cả người chìm trong lửa đen.
Hiện thế, bình nguyên phía bắc bờ sông Y.
Phù Kiên phẫn nộ, Thác Bạt Diễm dẫn Cấm quân còn lại đuổi tới bờ sông, các cánh quân còn lại thì cách một khoảng lập tức dừng lại, lùi ra xa ngoài một dặm, tuân theo mệnh lệnh của Hạng Thuật để người Tần tự xử lý chuyện nhà.
Thác Bạt Diễm ho khan vài tiếng mà đã ho ra máu.
Đầu Vũ Văn Tân bê bết máu, nhìn chật vật vô cùng, Phù Kiên cầm kiếm đối diện Thác Bạt Diễm.
Mộ Dung Xung cũng tới, nhưng ở ngoài giữ trận không đi vào, vốn hắn có thể nhân dịp náo loạn giết Phù Kiên nhưng Hạng Thuật đã ngờ trước, để Thác Bạt Diễm dẫn Cấm quân chạy tới, bởi như vậy Mộ Dung Xung không cách nào xuống tay được.
“Diễm, ngươi đến giết ta hay đến cứu ta?” Phù Kiên trầm giọng, “Ngươi cũng phản bội trẫm?”
Thác Bạt Diễm thở dốc: “Thác Bạt Diễm chưa từng dám quên ân tình của bệ hạ, Cấm quân… chưa bao giờ dám phản bội bệ hạ! Hôm nay như vậy chỉ vì muốn bảo vệ Đại Tần! Yêu nhân Vương Tử Dạ gây loạn Đại Tần, mê hoặc bệ hạ, Cấm quân nghe lệnh! Thề sống chết cũng phải bảo vệ bệ hạ!”
“Ngu xuẩn!” Phù Kiên bỗng dưng quát lên, “Các ngươi có biết đã phá huỷ thứ gì không?”
Phía sau Phù Kiên và Vũ Văn Tân là gần một trăm Cấm quân, trước mặt là Thác Bạt Diễm suất lĩnh vạn người, lúc này Tạ An mới rẽ đám người đi lên, nói: “Bệ hạ, theo chúng ta đi. Bằng danh dự của Võ thần Thuật Luật Không, sẽ đảm bảo ngài không bị khinh thường, chờ khi Vương Tử Dạ bị diệt trừ sẽ thả ngài về.”
Vũ Văn Tân nơm nớp lo sợ, thấy Phù Kiên không thoát khỏi thiên la địa võng, một khi bị bắt nhất định sẽ thành kẻ vong quốc, một đời tiếng tăm lúc này như nước chảy bèo trôi, hắn không biết có nên bỏ vũ khí đầu hàng hay không. Thác Bạt Diễm lại chân thành nói: “Binh sĩ Cấm quân, còn muốn tự giết lẫn nhau à?”
Người trong Cấm quân vốn bất mãn Vũ Văn Tân, hôm nay thấy tận mắt yêu thuật của Vương Tử Dạ và Bạt quân xong đã hiểu lần trước Trường An gặp hoạ là do tên này, lòng không ở đây lập tức ùn ùn lùi ra sau, muốn quay sang phía Thác Bạt Diễm.
Thác Bạt Diễm khom mình hành lễ với Phù Kiên, nói: “Bệ hạ, theo chúng ta đi.”
Đúng lúc này, Phù Kiên cười to một tràng.
“Còn nghĩ rằng trẫm không có cách với các ngươi sao?” Phù Kiên dữ tợn nói.
Ngay sau đó từ bụi cây phía sau bắn ra một luồng oán khí ngập trời, một con sói lớn xông ra1
“Giết đám phản đồ này cho trẫm!” Phù Kiên xoay người lên lưng cự lang, giận dữ hét.
Nhưng cự lang không nghe lời Phù Kiên, mắt nhắm thẳng vào Tạ An, trong chốc lát, Tạ An lập tức quyết định, nhận ra ý định của cự lang là cướp Âm Dương Giám!
Chưa kịp trốn đi, con sói đã lao đến trước mặt Tạ An, Mộ Dung Xung phía sau quát: “Cẩn thận”.
Ngay sau đó Mộ Dung Xung nghiêng người xông đến, dùng giáp sắt cản hàm răng nhọn của cự lang lại, Tạ An cướp cơ hội, lập tức khom người chạy trốn, Thác Bạt Diễm biến sắc, quát: “Bảo vệ bệ hạ! Bảo vệ người Hán kia!”
Tạ An suýt nữa bị hủ lang ngoạm đầu, cuối cùng là Mộ Dung Xung cứu được hắn, hai bên bị bất ngờ. Đột nhiên Cấm quân xông lên đẩy ngã hủ lang, khu vực này quá hẹp không thể bắn tến, Mộ Dung Xung quát: “Đừng để ý hắn! Quan tâm bệ hạ trước!”
Tạ An hô: “Không được! Ta đang cầm Âm Dương Giám!”
Thác Bạt Diễm phi thân đuổi theo, nhưng tốc độ của cự lang quá nhanh, Cấm quân vừa mới đuổi tới đã bị bỏ lại, tính mệnh Tạ An lúc này như ngàn cân treo sợi tóc, đúng lúc này lại phát huy được sức mạnh tiềm ẩn, liên tục trốn chạy. Mộ Dung Xung và Thác Bạt Diễm cuối cùng vây lại được, Phù Kiên nhìn thấy nếu không chạy sẽ bị bắt, hắn giận dữ hét: “Đi!”
Tạ An bị Cấm quân vây vào giữa, vô cùng khiếp sợ, mắt nhìn Phù Kiên, ngay sau đó cự lang khom người, Thác Bạt Diễm thấy xong nhủ thầm không ổn, phi thân đạp lên thuẫn của Cấm quân, Mộ Dung Xung cũng vọt tới chỗ Tạ An, lập tức cứu viện.
Quả nhiên cự lang nhảy lên, vượt qua mười trượng, bay qua đỉnh đầu Cấm quân nhào về phía Tạ An, nó há cái miệng rộng, đúng thời khắc Tạ An sắp bị tha đi thì Mộ Dung Xung ở trên không vung trường kiếm, xuyên qua bả vai Phù Kiên đang ngồi trên lưng sói khiến hắn ngã xuống.
Thác Bạt Diễm cầm trường kích, trong chớp mắt đã đuổi tới, kích đỡ đầu cự lang, cạnh bên đâm vào cổ nó, cự lang lại cắn vào tay Thác Bạt Diễm, xé đứt một nửa.
Thác Bạt Diễm không dám hô, cũng không thấy đau đớn, ngược lại còn giơ tay phải, dùng sức mạnh kinh thiên của mình, đấm lên đầu sói, cự lang bị đánh đến mức lăn lộn, sau đó nó nhanh chóng đứng dậy, bỏ mặc Phù Kiên, lại vọt lên hất văng Cấm quân để chạy trốn.
“Bảo vệ Tạ An đại nhân!” Thác Bạt Diễm ấn lên cánh tay đứt của mình, nói: “Chỉ sợ nó còn quay lại!”
Tạ An biết mình cầm Âm Dương Giám nên đã trở thành mục tiêu tấn công, nói ngay: “Ta phải tìm chỗ trốn đi…”
“Bệ hạ.” Thác Bạt Diễm bước nhanh đến, vai Phù Kiên bị đâm xuyên, cố gắng ngồi dậy, trên vết thương đầy máu đen.
“Xung nhi…” Phù Kiên lẩm bẩm, “Diễm…”
“Bệ hạ!” Thác Bạt Diễm lo lắng nói, lúc muốn đỡ Phù Kiên dậy thì lại dừng lại.
Thiên tử kiếm đâm thẳng vào lồng ngực Thác Bạt Diễm, mũi kiếm lộ ra sau lưng hắn, cả người Thác Bạt Diễm úp sấp lên người Phù Kiên, kinh ngạc nhìn Phù Kiên.
Miệng Thác Bạt Diễm ứa máu, không thể nói thành lời, một kiếm đâm xuyên tim hắn, ánh sáng trong mắt hắn tắt dần, con ngươi giãn ra.
Hai mắt Phù Kiên đỏ ngầu, trong tay nắm chặt Thiên tử kiếm, gằn giọng: “Còn có ai muốn dùng thân thử Thiên tử kiếm của trẫm không?”
Cấm quân chậm chạp lùi lại, Tạ An lẩm bẩm: “Phù Kiên, ngươi có biết mình đang làm gì hay không?”
Phù Kiên hạ giọng: “Đứa ta nuôi lớn dám phản ta, tính mạng của nó là ta cho, vậy cũng phải là ta lấy đi.”
Cấm quân nhường ra một mảnh đất trống, đứng ở giữa là Phù Kiên đang toả ra oán khí, và Thác Bạt Diễm bị Thiên tử kiếm đâm xuyên tim quỳ trước mặt hắn.
Mộ Dung Xung từ từ đi tới, cách mười bước thì dừng lại, kinh ngạc nhìn Thác Bạt Diễm, rồi giương mắt nhìn Phù Kiên, hắn không tin nổi Thác Bạt Diễm lại rơi vào tình cảnh này.
“Toàn bộ Đại Tần, chỉ có Thác Bạt Diễm,” Mộ Dung Xung nói, “là trung thành với ngươi nhất, bệ hạ, ngươi điên rồi.”
Phù Kiên rút kiếm, quay người về phía Mộ Dung Xung, Mộ Dung Xung lại nói: “Bắt hắn lại, để bệ hạ mau tỉnh lại!”
Cấm quân nhao nhao hét lớn, xông lên, Phù Kiên vung kiếm, oán khí ngập tràn, nhưng người đến một nhiều, cuối cùng vây khốn hắn, vô số móc câu, lưới sắt bay tới, trói chặt hắn trên mặt đất.
“Trẫm mới là… chủ nhân vĩnh viễn của… thiên hạ này!” Phù Kiên điên cuồng hét lên.
Huyễn thế, phế tích Trường An.
Khi tiếng vang từ chân trời truyền tới, bỗng nhiên Trần Tinh mở to hai mắt.
“Tranh thủ lúc này!” Hạng Thuật không kịp suy nghĩ, thúc đẩy Tâm Đăng, thiêu đốt hồn phách Trần Tinh đến cực hạn, Vương Tử Dạ kêu rên tuyệt vọng, không còn cứu binh, oán khí trên người bị đánh tan, hồn phách linh thể lấp loé ánh hồng!
Vương Tử Dạ gào thét chói tai, quay người bay lên, sau đó gã nhận ra không có chỗ trốn, nơi duy nhất có thể đi được là mặt gương trên người Trần Tinh.
Vương Tử Dạ: “Đây không phải số mệnh của ta…”
Ngay sau đó, hồn phách Vương Tử Dạ lao xuống, linh thể hoá thành song trảo, chụp lên Trần Tinh.
Trần Tinh giơ tay, ánh sáng loé lên, Lạc Hồn Chung hiện ra.
Hai mắt đỏ ngầu của Vương Tử Dạ trợn to, gã không nhận ra Trần Tinh đã dồn toàn bộ pháp lực vào Lạc Hồn Chung từ khi nào, thân chuông màu đồng hoá thành sắc vàng, ánh sáng rực rỡ.
“Đông…”
Lạc Hồn Chung vang vọng, Vương Tử Dạ muốn chạy trốn nhưng hồn phách bị sức mạnh của Lạc Hồn Chung kéo lại, hoá thành ánh sáng thu vào trong chuông.
“Ta không cam lòng.” Vương Tử Dạ điên cuồng quát ầm lên.
Pháp lực của Trần Tinh đã cạn, kiệt sức điều khiển Lạc Hồn Chung đối chọi với Vương Tử Dạ, Hạng Thuật quát: “Cố chịu.”
“Sức mạnh hồn phách của gã… mạnh quá.” Trần Tinh quát, “Vương Tử Dạ! Kết thúc rồi!”
Linh hồn thuàn tuý của Vương Tử Dạ bị sức mạnh của Lạc Hồn Chung làm biến dạng, hồn lực bị rút vào trong chuông, đồng thời rền vang đất trời! Mà đúng lúc này, từ trong lồng ngực Vương Tử Dạ, một giọt máu đỏ sậm như bảo thạch loé sáng.
Trong chốc lát trước mặt Trần Tinh đen kịt, lại nhìn thấy Huyễn Ma cung.
Trái tim khổng lồ kia toả ánh sáng, truyền vào địa mạch, địa mạch lập tức bị nhuộm đỏ.
“Phàm nhân,” một giọng nói vang bên tai Trần Tinh, “Ngươi có thể làm tới mức này.”
Giọt máu vỡ vụn, tụ vào trong hồn phách Vương Tử Dạ, lại bị Lạc Hồn Chung cưỡng ép rút đi, chỉ tranh đoạt được chút ít thời gian cuối cùng cho gã.
“Đúng vậy.” lông mày Trần Tinh nhướn lên, đáp: “Ngươi không cứu được thủ hạ của ngươi, XI VƯU.”
Lạc Hồn Chung rút đi địa hồn của Vương Tử Dạ, sau đó Trần Tinh lại rung chuông.
“Đông!” Tiếng chuông thứ hai vang lên, u hồn của Vương Tử Dạ rời thân xác, chỉ còn hai hồn không thể nào chống cực, vô cùng yếu ớt, không cản nổi sức mạnh của Lạc Hồn Chung và Tâm Đăng nữa.
Nhưng lúc này, một chấm sáng đỏ ở trong cơ thể Phùng Thiên Quân loé lên, một đốm khác cũng như ẩn như hiện ở giữa tim Tiêu Sơn.
“Nói sớm quá.” Giọng nói XI VƯU vang vọng giữa đất trời, “Nhìn xem Tâm Đăng của ngươi chiếu rọi thế gian, hay Ma huyết của ta phân rõ lòng người…”
Hồn thứ hai của Vương Tử Dạ chưa bị hút đi, Hạng Thuật đã đổi tư thế, ôm lấy Trần Tinh, nghiêng người xoay đi, nhào xuống từ trên bậc thang! Sau đó oán khí bao bọc lấy Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn, từ hai phía lao vụt tới, Sâm La Vạn Tượng và Thương Khung Nhất Liệt cùng ra chiêu, phá cung Thái Sơ thành mảnh vụn!
Tiếng phá huỷ ầm ầm, như gió lốc nổi lên, Vương Tử Dạ kêu thảm, hoá thành hư ảnh, thoi thóp bò lên từ mặt đất, Trần Tinh bị Hạng Thuật ôm vào lòng, từ phế tích chui ra. Thi pháp bị gián đoạn, Trần Tinh không thở nổi nữa, tựa vào cột trụ bên cạnh.
“Chỉ thiếu chút nữa…” Trần Tinh nói, “chỉ một chút…”
Nhưng Phùng Thiên Quân đã lao lên, hai mắt đỏ ngầu, cầm đao chém Hạng Thuật, Hạng Thuật giơ ngang Bất Động Như Sơn gầm lên một tiếng, đỡ chiêu thức của Phùng Thiên Quân.
“Các ngươi vì thi triển pháp bảo,” âm thanh của XI VƯU vang vọng, “Dùng oán khí thay thế lkdt.”
Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn nhào tới, oán khí lượn lờ quanh người, cả hai hoá thành bóng mờ, như cuồng phong mưa rào điên cuồng tấn công Hạng Thuật. Hạng Thuật vừa phải bảo vệ Trần Tinh sau lưng lại phải đối phó với đồng bạn bị Ma Thần huyết điều khiển, vô cùng tốn sức.
“Ấy thế mà lại không biết, người muốn khống chế sức mạnh hắc ám của nhân gian này, cuối cùng sẽ bị oán khí phản phệ. Cô đã từng nói với ngươi, một ngày kia, tất cả những gì ngươi tin tưởng sẽ phản bội ngươi…”
“Trừ… trừ ma.” Khoé miệng Trần Tinh ứa máu, gắng gượng đứng dậy, giơ tay, một đốm sáng bùng lên trong tay, đẩy về phía Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn điên cuồng gào lên, vung Thương Khung Nhất Liệt.
Hạng Thuật bị Phùng Thiên Quân cản lại, quay người mặc kệ Phùng Thiên Quân, nhào tới cứu Trần Tinh, định ôm lấy cậu thì một trảo của Tiêu Sơn cũng ngay sát ngực Trần Tinh rồi.
“Chết đi.” XI VƯU nói, “thời đại của Khu ma sư kết thúc rồi.”
“Còn chưa đến lúc.” Một giọng thiếu niên vang lên, “Cảm tạ, binh chủ.”
Một vuốt của Tiêu Sơn chạm đến lồng ngực, cứ tưởng sẽ xé toạc lồng ngực cậu ra, nhưng một tiếng ‘đinh’ vang lên, thế tấn công của Thương Khung Nhất Liệt bị pháp bảo Trần Tinh giữ trong ngực cản lại.
Áo ngoài bị xé, Âm Dương Giám bị bộ vuốt đánh nứt, “rắc rắc” mấy tiếng, vết nứt loang ra, mặt kính vỡ thành từng mảnh.
Hiện thế, bình nguyên sông Y.
Đám người tụ lại, nhìn Phù Kiên bị trói gô ở giữa, các binh sĩ cầm vải vụn nhưng lại không dám nhét vào miệng Phù Kiên.
“Chuyện này…” Phó tướng nhìn xung quanh không thấy ai dám bịt miệng Phù Kiên. Mộ Dung Xung là bộ hạ, Thạch Mạt Khôn cùng tộc, Tiểu Thú Lâm Vương là nước láng giềng, cũng không phải đối địch. Người duy nhất đủ tư cách bịt miệng Phù Kiên là Hạng Thuật nhưng Hạng Thuật không ở đây.
“Để ta đi,” Tạ An nói với mọi người, “Ở Đại Tấn bọn ta, chuyện người khác không muốn làm thì để Tạ An Thạch làm.”
Tạ An không quan tâm ngươi có là Thiên vương hay không, lập tức bịt miệng Phù Kiên lại.
Trên bình nguyên sông Y, ba mươi vạn Bạt quân đã trừ, nguy hiểm được phá giải, chỉ không biết nhóm Trần Tinh quyết chiến trong gương như thế nào. Mộ Dung Xung nói: “Sau đó thì sao? Đưa hắn đi?”
Vốn định giao Phù Kiên cho Thác Bạt Diễm, đưa đến huyện Thọ hoặc Lạc Dương giam lỏng, nhưng Thác Bạt Diễm chết rồi, Tạ An đành nói: “Mọi chuyện vẫn như cũ? Chúng ta không muốn bắt giữ hắn, chỉ cần có người quý quốc đi theo.”
“Tạ đại nhân.” Mộ Dung Xung lẩm bẩm.
Tạ An lập tức nhận ra thay đổi, cúi đầu nhìn lồng ngực mình, lấy Âm Dương Giám ra, chỉ thấy vết nứt liên tục lan ra trên mặt kính, mọi người ùn ùn lùi ra sau.
Tạ An lo lắng, không biết cầm gương hay bỏ xuống, Mộ Dung Xung nói: “Ngươi có muốn tìm chỗ trốn đi không?”
Sau đó tấm gương vỡ vụn, cảnh tượng bên trong cũng sụp đổ theo, sau đó ‘rắc’ thêm một tiếng, mặt kính vỡ vụn, Tạ An hô to một tiếng, Thạch Mạt Khôn kịp phản ứng, quát lên: “Cẩn thận! Lùi ra sau mau!”
Oán khí Vương Tử Dạ bị hút mất lập tức nổ bùng, Tạ An quả quyết ném cái gương lên trời, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hành động này đã cứu được tính mạng mọi người, chỉ thấy sau khi Âm Dương Giám vỡ oán khí bắn ra, ngọn lửa màu đen bùng lên. Mà đầu tiên rời khỏi Âm Dương Giám là một linh hồn màu đỏ máu, sau đó là bóng dáng Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn, cuối cùng là Hạng Thuật và Trần Tinh.
Oán khí nổ ra suýt nữa san bằng diện tích của bình nguyên, khói đen lan toả, trong sương mù có tiếng cười quỷ dị của XI VƯU truyền tới.
Phùng Thiên Quân vừa đáp xuống đã tóm lấy Phù Kiên, cùng Tiêu Sơn hoá thành hắc hoả, bay về phía chân trời.
Hạng Thuật ôm Trần Tinh hôn mê, đứng giữa bình nguyên, oán khí tan dần, đi qua chỗ nào cỏ cây khô héo, mặt đất hoá thành đen xì.
Tạ An: “Võ Thần?”
Hạng Thuật nhìn bốn phía, trên đầu đầy máu, y thở dốc một hồi, nhìn Trần Tinh nằm trong lòng mình.
“Con mẹ nó.” Hạng Thuật nói