Giữa thời thế loạn lạc này, huynh ấy hoàn toàn xứng là một anh hùng.
Lòng đất, trong Huyễn Ma cung.
“Ngô chủ… ngô chủ…” hồn phách Vương Tử Dạ kêu rên thảm thiết, chậm rãi bò trên đất về phía trái tim
Thanh Hà công chúa, Phùng Thiên Quân, Tiêu Sơn, Vương Mãnh dáng người cao lớn, đội mũ giáp Tiên Tần che gương mặt, tay bị chặt đứt, Tư Mã Vĩ và thêm một con sói lớn thối rữa vây sau lưng Vương Tử Dạ, hai hồn bảy phách còn sót lại của Vương Tử Dạ giãy dụa trên đất, bò lên tế đàn, duỗi một tay về phía trái tim.”
“Cái loại phế vật… nhà ngươi,” Giọng XI VƯU vang lên, “Tự nói là kế hoạch tính toán kỹ càng thế rồi kết quả lại như vậy.”
Trái tim nhỏ ra một giọt Ma Thần huyết, rơi vào hồn phách Vương Tử Dạ, Vương Tử Dạ tru một tiếng quỷ dị, hư ảnh hồn phách loang ra một làn sóng, chầm chậm tan ra, rồi tụ lại, một bóng người mờ ảo hiện ra.
“Ta cần… nhiều oán khí… hơn.” Vương Tử Dạ chậm rãi nói, “Sức mạnh tu luyện ngàn năm, thế mà bị Tâm Đăng thiêu đốt không còn…”
“Ngu xuẩn không ai bằng.” XI VƯU gắt lên.
Vương Tử Dạ run rẩy, hồn phách quỳ rạp xuống đất.
“Ngươi tìm được trận pháp?” XI VƯU lạnh lùng hỏi.
Vương Tử Dạ đáp: “Đúng, bên trong núi Long Môn, xác nhận có di tích của Triều Tịch Cổ Trận.”
XI VƯU: “Bày trận đi, dùng linh khí Định Hải châu, phát động bảy món pháp bảo, chờ ngày Phù Kiên khai chiến, tái tạo nhục thân cho Cô.”
Vương Tử Dạ: “Thế nhưng Định Hải châu…”
XI VƯU đáp: “Sẽ đến thôi.”
Vương Tử Dạ: “Còn các pháp bảo.”
XI VƯU: “Rồi sẽ đến, Quỷ vương đã ổn định rồi, ở đây đủ bảy người thủ trận, ngươi lập tức sắp xếp đi.”
Vương Tử Dạ nhìn về phía tướng lĩnh cao lớn, được gọi là ‘Quỷ Vương’ kia.
XI VƯU lại nói: “Dùng sức mạnh của Cô, tạm thời có thể điều khiển hắn mấy tháng, để hắn đi CLHL đi.”
“Vâng.” Vương Tử Dạ nói, “Thuộc hạ vẫn cần thân thể.”
“Tự tìm đi.” XI VƯU trầm giọng.
Vương Tử Dạ quay đầu nhìn đám thủ hạ, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn ánh mắt mơ hồ, ở trái tim có ánh sáng màu đỏ toả ra.
Giọng XI VƯU nhỏ dần: “Hắn vì cứu tính mạng Trần Tinh nhất định sẽ đến thôi, nhưng trước đó không thể tiêu hao thêm sức mạnh của Cô nữa…”
Vương Tử Dạ vội gật đầu.
Thái Nguyên năm thứ bảy, ngày mười lăm tháng tám.
“Lần này ngủ bao lâu rồi?” Trần Tinh độc thoại, lúc rời giường thì đau đầu không chịu nổi.
Qua trận chiến với Vương Tử Dạ mà cậu còn sống sót, không thể tin nổi.
“Hạng Thuật đâu?” Trần Tinh lẩm bẩm, “Hạng Thuật! huynh ở đâu?”
Hạng Thuật không canh giữ bên giường, Trần Tinh cúi đầu nhìn chỉ thấy mình mặc áo mỏng, không khác những lần hôn mê trước, thế là cậu xuống giường, mở cửa phòng ngủ, giờ đang buổi đêm, trong gió có hương vị mùa thu, vô cùng mát mẻ.
Chân trời treo một vành trăng tròn, trăng đêm nay sáng tỏ, sáng đến nỗi không còn giống buổi đêm.
Trần Tinh nghe từ phía xa có tiếng cười nói, thế là cậu đi xuyên qua hành lang, đến hoa viên, chỉ thấy khách quý chật nhà, Tạ An và Tạ Huyền, đám Vương Hi Chi đang uống rượu, ăn điểm tâm, ngắm trăng, Tạ Đạo Uẩn thì lo lắng ngồi một bên.
“Mọi người…” Trần Tinh không hiểu rõ tình cảnh hiện giờ.
“Tỉnh rồi!” Tạ Đạo Uẩn hô to một tiếng.
“Tỉnh, tỉnh rồi!” Tạ An lập tức bước nhanh đến, đỡ lấy Trần Tinh.
Khách khứa cả vườn xôn xao, nhanh chóng đến đón, Trần Tinh nói: “Mọi người mở yến tiệc gì thế? Chờ đã, để ta về thay quần áo khác…” Nói xong cậu lảo đảo, Tạ Đạo Uẩn vội bảo: “Mau về nghỉ ngơi đi đã, ngươi vừa mới tỉnh.”
Vương Hi Chi nói: “Ai đó mau đi báo cho Võ thần.”
“Y bảo,” Tạ An giải thích, “Dù chưa tỉnh thì mai mốt cũng sẽ lập tức quay về.”
“Hạng Thuật đâu?” Trần Tinh mờ mịt hỏi, “Thiên Quân đâu? Tiêu Sơn lại đi đâu rồi?”
Tạ Đạo Uẩn dẫn cậu về phòng, từ từ kể lại, Hoàn Y cũng ở đây, đám Vương Hi Chi và Tạ Huỳnh lại đến.
Trần Tinh uống ít nước trà, tỉnh táo lại rồi mới giương mắt nhìn Tạ An, tỏ ý hỏi thăm.
“Ta ngủ ba tháng?” Sau khi biết được, Trần Tinh nói, “Ừm, không tệ, không khác lần hôn mê trước lắm, so với những gì ta nghĩ còn tốt hơn. Đây là đâu?”
Tạ Đạo Uẩn nói: “Huyện Thọ.”
“Sao các ngươi đều ở đây?” Trần Tinh nghi ngờ, “Toàn bộ chạy tới huyện Thọ làm cái gì?”
Tạ An có vẻ muốn nói lại thôi.
“Từng người đến đây.” Cuối cùng Tạ An nói, “Võ thần lần theo hành tung của Tư Mã Vĩ, truy tìm vị trí Huyễn Ma cung.”
“Ừm.” Trần Tinh nói, “Thế là ngay gần rồi, khó trách hôm nay không ở bên cạnh ta, có tra ra tin tức gì không?”
Tạ Đạo Uẩn lắc đầu, Vương Hi Chi nói: “Mỗi tháng y sẽ quay về một lần, y bảo dù đệ có tỉnh hay không gần tới mười bảy tháng tám, y nhất định sẽ về.”
“Ừm.” Trần Tinh nói, “Trận lần trước đánh xong thì sao? Mọi người thế nào?”
Tạ Đạo Uẩn nói: “Phùng Thiên Quân và tiểu sư phụ Tiêu Sơn đều mất tích, Thuật Luật Không nói, y nhất định sẽ đưa bọn họ về, ngươi không cần lo lắng.”
“Sao ta không lo được chứ?” Trần Tinh mỏi mệt.
Đó là kết quả mà Trần Tinh không muốn thấy nhất, nhưng nó vẫn xảy ra. Từ khi bọn họ sử dụng oán khí để phát động pháp bảo, Trần Tinh đã có dự cảm bất thường. Nhưng cuối cùng, đốm sáng màu đỏ giữa trái tim bọn họ đã ra đòn quyết định, hai người bọn họ uống Ma Thần huyết khi nào chứ?
Trần Tinh càng nghĩ càng đau đầu, may mà từ sớm cậu đã đề phòng gieo vào trong kinh mạch bọn họ một hạt giống của Tâm Đăng, có lẽ sẽ đối chọi lại được.
“Sau trận chiến ở Y khuyết, Phù Kiên quay về Trường An.” Tạ Huyền nói với Trần Tinh, “Các ngươi diệt hết Bạt quân của hắn, nhưng Phù Kiên vẫn quyết định khai chiến.”
Sau khi Âm Dương Giám vỡ vụn, không biết tung tích Vương Tử Dạ đâu nữa. Phù Kiên quay về Trường An cũng không nói gì, hắn tập hợp tất cả quân lực, y theo kế hoạch lúc trước, tiến quân về huyện Thọ, chuẩn bị khai chiến, muốn rửa sạch nhục nhã. Mộ Dung Xung thì bỏ Ngân kỵ, rời khỏi Lạc Dương không rõ tung tích.
“Lạc Hồn Chung đâu?” Trần Tinh nói.
Tạ An đáp: “Pháp bảo đều được Võ thần bảo vệ, chắc không có việc gì.”
Vương Hi Chi ngồi xuống bên cạnh, gật đầu: “Chúng ta tới thăm An Thạch một chút, mấy ngày nữa sẽ khai chiến, mọi người phải quay về.”
Trần Tinh khẽ gật đầu, bỗng dưng lại nhíu mày, nói: “Thác Bạt Diễm thì sao?”
“Đi rồi.” Tạ An nói.
“Đi đâu?” Trần Tinh hỏi, “Đi cùng Mộ Dung Xung sao?”
“Chết rồi.” Tạ An bổ sung, “Võ thần tránh không muốn thi thể hắn bị lợi dụng, từ trước lúc đệ tỉnh lại đã hoả táng hắn trên hồ rồi.”
Tạ Đạo Uẩn đứng dậy, đến giá sách tìm một cái hộp, đưa cho Trần Tinh, Trần Tinh mở ra, bên trong là chiếc nhẫn mà Thác Bạt Diễm từng tặng cho cậu.
“Đại quân Phù Kiên đến đâu rồi?” Trần Tinh nói.
“Bọn hắn trú quân ở thành Hạng,” Tạ Huyền đáp, “Còn chưa có dấu hiệu khai chiến. Huyện Thọ thành tiền tuyến, theo lý thuyết các ngươi nên rút trước nhưng chưa chính thức khai chiến nên mọi người chưa cảm thấy lo lắng.”
Trần Tinh khẽ gật đầu: “Mấy ngày này ai chăm sóc cho ta vậy?”
Tạ An nói: “Đa phần là ta ở bên, Đạo Uẩn biết đệ bị ốm, lo lắng cho đệ nên cũng qua thăm.”
Trần Tinh gật đầu nói cảm ơn, Vương Hi Chi nói: “Đệ nghỉ một lát đi, ngủ lâu mới tỉnh vẫn chưa tỉnh táo ngay được.”
Thế là đám Ta lui ra ngoài, Trần Tinh mê man, một lát sau lại không nhịn được ngủ thêm, nhưng lần này đã nhanh chóng tỉnh lại. Ở bên ngoài Tạ Đạo Uẩn mang cháo đến, Trần Tinh hỏi không ít chuyện, Tạ Đạo Uẩn cũng trả lời từng câu, sau trận chiến ở sông Y, Vương Tử Dạ và Bạt của gã như biến mất, không có tin tức gì.
Nhưng Trần Tinh luôn cảm thấy sự việc sẽ không đơn giản như vậy, Vương Tử Dạ tuy bị Lạc Hồn Chung hút mất một hồn, nhưng XI VƯU vẫn còn sống, sự thật đã chứng minh đến giờ chỉ vì khinh thường XI VƯU mà thất bại trong gang tấc, tên Ma Thần này còn chưa ra mặt, khiến cho bọn họ bị ảo giác Vương Tử Dạ là mục tiêu duy nhất.
Nhưng Ma Thần bị chia năm xẻ bảy, việc có thể làm được cũng sẽ hạn chế, nếu không hắn đã tự mình làm rồi, không có chuyện nhờ vả Vương Tử Dạ. Hạng Thuật đi điều tra nơi bọn chúng ẩn náu sao? Chỉ hi vọng trước đại chiến Tần Tấn có thể tìm được Ma cung, giải quyết việc này.
Hi vọng Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn không gặp chuyện gì xấu, XI VƯU đã đưa bọn họ đi có lẽ là muốn lợi dụng hai người, mới thời gian ngắn chắc không nguy hiểm tính mạng đâu.
Kỳ hạn của mình, cũng chỉ còn một năm.
Buổi chiều, Trần Tinh trầm ngâm suy nghĩ rất nhiều chuyện, lại lo lắng cho Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân, nên càng nghĩ càng buồn, nếu như biết bọn họ ở đâu, không chừng khi tỉnh lại sẽ lập tức đi cứu người, nhưng bọn họ bặt vô âm tín, ngay cả việc XI VƯU ở đâu cũng không biết.
Cậu thử sử dụng Tâm Đăng, mọi thứ vẫn bình thường, sức mạnh linh hồn đang dần khôi phục.
Mà lúc cậu sử dụng Tâm Đăng, phương xa như có cảm ứng, loé lên một cái.
Là Hạng Thuật! Trần Tinh lập tức nhận ra, phán đoán khoảng cách giống như ngày tìm thấy Hạng Thuật ở Tương Dương, ba năm nay bọn họ đồng sinh cộng tử, dũng cảm chiến đấu, liên kết giữa hai người ngày một chặt chẽ hơn.
“Huynh ở đâu?” Trần Tinh lẩm bẩm nói, lại thắp Tâm Đăng.
Hạng Thuật ở phương xa cũng có cảm ứng, Tâm Đăng loé lên. Lúc Trần Tinh lại sử dụng Tâm Đăng lần nữa, Hạng Thuật lại mặc kệ cậu, có lẽ sợ cậu ngủ lâu mới tỉnh, sợ hao phí tâm lực.
Hôm sau, Trần Tinh ăn rất nhiều, rất có tinh thần, Tạ Đạo Uẩn lại nấu canh sâm cho cậu bổ sung khí huyết, mặt Trần Tinh cũng hồng hào lại, quấn cẩm bào ngồi trong sân nhìn sắc trời thu xanh biếc.
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào, cứ tưởng Hạng Thuật quay về, lúc ra ngoài xem thì thấy một người Hán mặc quan phục người Tần, đi vào trong phủ Thái thú huyện Thọ, trong tay còn cầm văn thư.
Sứ giả của Phù Kiên?
Đám người do Tạ An dẫn đầu lập tức tránh đi, để cho sứ giả không biết có quan lớn Đại tấn ở đây, chỉ còn Tạ Huyền ra tiếp đón.
“Kia là ai?” Trần Tinh nhỏ giọng hỏi.
“Chiêu hàng.” Một quan viên trẻ nói với Trần Tinh, “Nhóm Tạ đại nhân núp sau bình phong, Trần đại nhân muốn nghe thì mời đi theo ta, ta đưa ngài qua.”
Dù sao sau buổi tế trời, Đại khu ma sư Trần Tinh đã nổi tiếng ở Giang Nam, Tạ An cũng không che giấu chuyện gì với cậu. Trần Tinh vốn không định nghe, nhưng cảm thấy người Hán đến chiêu hàng kia rất quen, mới theo viên quan trẻ tuổi đến đằng sau bình phong.
“Thật lâu không gặp.” Tạ Huyền cười nói, rõ ràng quen biết với quan chiêu hàng kia.
Trần Tinh đi đến sau bình phong, Tạ An và Vương Hi Chi đã đứng sẵn ở đấy, ba người gật đầu chào hỏi. Trần Tinh nhìn từ đằng sau bình phong ra ngoài, thấy mặt người kia nhưng lại không nhớ ra là ai.
“Bệ hạ nắm rõ binh lực Bắc phủ binh như lòng bàn tay.” Quan văn trung niên kia vuốt râu, nói, “Mộ Dung Thuỳ đã dẫn quân đến bờ tây Phì Thuỷ…”
Trần Tinh nghe thấy giọng nói này, với tướng mạo lập tức nhớ ra: Thứ sử Lương Châu, Chu Tự!
Trần Tinh lập tức ra hiệu, cậu biết hắn, Tạ An khẽ gật đầu, trao đổi ánh mắt với Vương Hi Chi, Trần Tinh chỉ bên ngoài lại chỉ mình, làm khẩu hình, ý là muốn nói chuyện với hắn.
“…ít ngày nữa, lập tức công thành.” Chu Tự thản nhiên nói, “Tạ Huyền, ta vì cố quốc tận dụng cơ hội cuối này, Thiên vương bệ hạ không muốn thương vong vô nghĩa, có lời này nhờ ta gửi đến, gọi là ‘tiên lễ hậu binh’, ngài nói, các ngươi tự hiểu được.”
Tạ Huyền cười nói: “Sau khi Tương Dương phá, không biết hắn có từng nhìn đến bách tính không?”
Chu Tự giả vờ nghe không hiểu châm chọc của Tạ Huyền, thực tế, gần ba năm trước, sau khi Mộ Dung Thuỳ chiếm được Tương Dương xong, không tuân thủ ước định của Chu Tự mà còn cướp của giết người khắp thành.
“Đó là vì Đại tướng quân Mộ Dung sinh lòng trả thù,” Chu Tự nói, “nếu không phải vô tình huỷ hoại nửa gương mặt hắn, ta vốn có thể bảo vệ dân chúng trong thành.”
Trần Tinh thầm nghĩ, thế là lỗi ta rồi, vì ta phóng hoả đốt mặt Mộ Dung Thuỳ khiến hắn giận dữ đồ thành, xem lời nói này này.
Tạ An thuận miệng nói: “Muốn đến thì đến, lời qua tiếng lại cũng chỉ vô ích.”
Chu Tự nói: “Ngày mai huyện Thọ sẽ rơi vào chiến hoả, Tạ Huyền, thứ cho ta nói thẳng, vỏn vẹn tám vạn người của các ngươi, thực không biết lượng sức mình.”
Tạ Huyền cũng là người không nhượng bộ, mà truyền thống của Tạ gia là châm chọc khích đểu kẻ địch, đám văn nhân này từ Tạ An đến Trần Tinh trước giờ không cho ai tí thể diện nào, hắn lại cười: “Phù Kiên ở Lạc Dương còn chưa chữa khỏi bệnh điên à?”
Chu Tự nhìn Tạ Huyền, không nói gì, Tạ Huyền lại nhỏ giọng: “Chu đại nhân cẩn thận tâm tình hắn không vui, thọc cho một kiếm. Người đâu, tiễn khách!”
Chu Tự thấy chiêu hàng không có kết quả, biết trận này nhất định phải đánh rồi, người Hán trước giờ kiên cường, năm đó thủ Tương Dương chính hắn cũng không muốn hàng, cuối cùng vì bị bắt nhưng không muốn tử tiết. Phái hắn đến làm ‘tiên lễ hậu binh’ chẳng là Phù Kiên còn ghi thù Tạ An chế nhạo lúc ở sông Y.
“Như vậy thì cáo từ.” Chu Tự khách khí nói, “Ngày mai gặp lại trên chiến trường.”
Tạ Huyền vẫn ngồi, không đứng dậy tiễn khách, Chu Tự để lại thư khuyên hàng, nói: “Ngươi không xem à?”
Tạ Huyền nói: “Đâu phải Lan Đình tập tự*, chữ mọi rợ có đẹp mấy cũng mất hứng, đi nhanh đi.”
*Lan Đình Tập Tự: Một tác phẩm thư pháp để đời của Vương Hi Chi, vẫn còn được lưu giữ đến tận giờ.
Chu Tự: “…”
Chu Tự rời khỏi phủ Thái thú huyện Thọ, người vừa đi, Tạ Huyền lập tức đứng dậy hội họp với Tạ An, Vương Hi Chi. Chu Tự đi qua đình viện, đang định cưỡi ngựa rời khỏi huyện Thọ, bỗng nhiên có giọng ai gọi hắn lại.
“Chu đại nhân,” Trần Tinh cười nói, “Thật lâu mới gặp lại.”
Chu Tự nghi ngờ quay lại, trời chạng vạng, nhìn mãi mới nhận ra Trần Tinh, kinh ngạc nói: “Là ngươi sao?”
Trần Tinh hành lễ với Chu Tự, Chu Tự đáp lễ, sau ba năm mới gặp lại, nhớ khi trước như đã qua mấy đời, cả hai cũng xúc động không thôi. Sau khi Chu Tự đầu hàng nhà Tần, đầu tiên bị nhốt một thời gian, một năm trước mới được tin dùng, ban chức quan. Cũng có nghe qua Trần Tinh hành động khắp Thần Châu, quái lực loạn thần, mới đầu hắn còn nghĩ là chuyện bịa đặt tới tận lúc xong trận ở sông Y, Chu Tự mới tin năm ấy Trần Tinh không lừa hắn.
Trần Tinh quan sát gương mặt Chu Tự, bỗng nhiên hơi lo lắng, cầm tay hắn, truyền Tâm Đăng vào trong kinh mạch, xác nhận Vương Tử Dạ không bám trên người Chu Tự mới thở phào nhẹ nhõ.
Pháp thuật ‘mượn xác hoàn hồn’ của Vương Tử Dạ khiến cậu cứ nghi thần nghi quỷ.
Nhưng ngay lúc Tâm Đăng di chuyển, Trần Tinh phát hiện trong tâm mạch Chu Tự có hạt giống của Tâm Đăng?
Là ngày đó, lúc mới gặp Hạng Thuật, khi ở trên đài cao cậu vô tình gieo xuống?
“Lần trước gặp nhau đã là ba năm.” Chu Tự thở dài, “nghe nói ngươi làm rất nhiều việc, còn nhớ tâm nguyện khi đó là khôi phục đại nghiệp Khu ma ở nhân gian, hiện giờ đạt được rồi chứ?”
“Chưa đâu,” Trần Tinh cũng cảm khái, “tương lai vẫn như sương mù dày đặc.”
Chu Tự: “Cả triều đều tin Vương Tử Dạ là yêu nhân có thể phục sinh xác chết, còn khống chế bệ hạ, ngươi ở Y Khuyết diệt trừ gã, Bạt quân cũng tự sụp đổ. Ba năm trước lời ngươi nói về nguy nan của Thần Châu, cũng được hoá giải rồi.”
Trần Tinh cười khổ: “Còn chưa đâu, vừa xong một việc, lại có việc khác, hơn nữa Phù Kiên dẫn quân xuôi nam không biết bao nhiêu người chết nữa… chỉ sợ Vương Tử Dạ lại… bùng lên từ tro tàn. Oán khí giữa đất trời còn dễ tịnh hoá chứ oán khí trong lòng người thực khó thay.”
Chu Tự nghĩ nghĩ, nói: “Ta có thể làm gì đó cho ngươi không? Không gạt ngươi, tiểu huynh đệ, sau khi hàng Tần, bị ngàn người cười chê, vạn người thoá mạ, ta cũng nghĩ thoáng rồi.”
Trần Tinh hơi cau mày, hỏi: “Tình hình Phù Kiên thế nào?”
Đây là mục đích cậu tìm Chu Tự, Chu Tự nói: “Sau khi trở về từ sông Y, so với lúc trước thì bình thường hơn rồi. Nhưng kiên định nam chinh hơn.”
“Vương Tử Dạ có còn xuất hiện không?” Trần Tinh nghi ngờ, “Thanh Hà công chúa đâu? Có động tĩnh gì khác không?”
Chu Tự nói sơ qua tình hình triều chính, với thân phận của hắn chắc chắn là bị bài xích, không thể tiếp cận được trung tâm quyền lực, cũng chỉ biết qua loa. Nhưng có thể xác định, sau khi Phù Kiên trở về thì không có vấn đề gì, cũng không trách phạt MDt, dường như trở lại như thường, kiên quyết thúc đẩy việc nam chinh, điều động một trăm mười hai vạn đại quân, hung hăng ngang tàng xong tới.
“Hơn một trăm vạn?!” Trần Tinh không tin nỏi.
Chu Tự đáp: “Nhiều người như vậy chen chúc phía tây Phì Thuỷ, xoay người cũng khó khăn.”
Trần Tinh đang suy nghĩ, một trăm mười hai vạn người đánh nhau sẽ có bao nhiêu oán khí, Chu Tự thì lại nghĩ chuyện khác, ngay cả Gia Cát Lượng cũng không dẫn nhiều binh như vậy, chỉ dám nói quá lên. Danh tướng dùng binh “càng nhiều càng tốt” chỉ có Hàn Tín, tiếp tế, chỉ huy cho nhiều người như vậy cũng đã rất khó rồi.
“Hộ pháp của ngươi đâu?” Chu Tự nói, “ban đầu trong nhà giam, không biết hắn là Đại Thiền Vu phương bắc, thay ta nói lời xin lỗi với hắn.”
Trần Tinh cười nói: “Huynh ấy có công chuyện bên ngoài, không so đo đâu.”
Chu Tự nói: “Nhưng hắn giết người Hán, việc giam giữ hắn, ta không hối hận. Chỉ là về sau hắn đi theo ngươi, cứu giúp vô số người lại lập công chuộc tội.”
Trần Tinh nói: “Đấy là mọi người đổ oan cho huynh ấy, huynh ấy không phải người thích lạm sát.”
“Ồ?” Chu Tự nói.
Sắc trời tù mù dần, Trần Tinh không muốn Chu Tự chậm trễ, nhưng giải thích cũng quá phức tạp, đành cười nói: “Giữa thời thế loạn lạc này, huynh ấy hoàn toàn xứng là một anh hùng.”
Chu Tự khẽ gật đầu, nói: “Hoá ra trách lầm hắn… thôi, ta phải đi…”
Lúc cáo biệt, một người đứng chờ ở cổng. Trần Tinh nhìn sang thấy người kia.
Đúng là Hạng Thuật.
Trần Tinh: “! ! !”
Trần Tinh lập tức mất kiềm chế, chạy nhanh tới phía y. Chỉ thấy Hạng Thuật vô cùng mệt mỏi, bên ngoài võ bào buộc một tấm da trâu quanh lừng, như một cái áo da tuỳ thân, bên trong chắc cất mấy món pháp bảo, còn đeo Bất Động Như Sơn và một thanh cung dài, trên tay đeo hộ oản, một đôi dày da dầy bùn đất, gương mặt gầy đi nhưng vẫn vô cùng anh tuấn, mấy sợi râu lởm chởm, nhìn giống một dã nhân phơi gió tắm nắng, trèo đèo lội suối vậy.
“huynh về rồi!” Trần Tinh cười nói, sau đó ôm chặt lấy Hạng Thuật.
Hạng Thuật đưa tay, xoa đầu Trần Tinh, lại liếc Chu Tự, hoài nghi nhìn hắn một cái rồi gật đầu.
Chu Tự: “Là ngươi sao, không nhận ra.”
Lúc Hạng Thuật bị bắt về Tương Dương chỉ liếc qua Chu Tự, nhưng vẫn còn nhớ kỹ, y hạ giọng: “Chu Tự?”
Chu Tự gật đầu, thuận miệng nói: “Không ngờ hai người vốn không quen biết, bây giờ tình cảm lại tốt như thế. Trong thời loạn, ăn bữa nay lo bữa mai, cố gắng sống tốt nhé.”
Hạng Thuật ra hiệu Trần Tinh vẫn có khách ở đây, tiễn khách rồi nói, thế là hai người dẫn Chu Tự rời khỏi phủ, giữa trời đầy lá bay, Chu Tự lên ngựa, nhìn bọn họ khẽ gật đầu rồi rời khỏi huyện Thọ.
Người vừa đi, Trần Tinh lập tức kéo tay Hạng Thuật bắt đầu hỏi han.
“Ba tháng này huynh đi đâu?” Trần Tinh nghi ngờ nói, “Sao gầy đi nhiều thế? Tìm được chỗ của bọn chúng rồi?”
“Tìm được rồi.” Hạng Thuật đáp, “Nhưng muốn vào cứu người phải phí chút công sức, rảnh rỗi sẽ lại nói với ngươi, ta muốn gặp Tạ An một lát.”