Ngươi không chỉ có một mình, bây giờ ngươi đã hiểu chưa?
Phủ Thọ Dương bao trùm trong không khí căng thẳng, Tạ Huyền mở bản đồ, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, Thọ Dương không thể chống đỡ được thiết kỵ của Phù Kiên, tất nhiên sẽ giống Tương Dương ba năm trước, trước khi thành phá sẽ bị đồ thành. Thế là Bắc phủ binh đẫn quân đến Thọ Dương, Tạ An quyết định sáng suốt – di tản chín phần bách tích về Mạt Lăng, chỉ còn lại một số ít dân phu và công tượng.
Chu Tự đến chiêu hàng thì đồng thời truyền quân lệnh xuống, dân thường còn lại trong thành cũng rút đi.
Khi Hạng Thuật quay về, dọc đường toàn vườn không nhà trống.
“Đêm nay canh ba,” Tạ An nói. “Toàn bộ Bắc phủ binh cũng sẽ rút đi, lùi đến suối Lạc bên ngoài Thọ Dương chừng bảy mươi dăm, tìm cách giao thủ, tiêu hao lực lượng tiên phong của bọn chúng. Tốt quá rồi! Võ thần, ngài đã về rồi!”
Mọi người dọn cơm, ngồi bên sảnh đường vừa trò chuyện vừa dùng bữa. Toàn bộ các món ngon của Thọ Dương được bày ra, thành một bàn ăn vô cùng phong phó.
“Trên đường quay về, ta gặp tướng quân Lưu Lao Chi,” Hạng Thuật nói, “Đang mai phục bên suối Lạc, hắn dẫn theo bao nhiêu người?”
Tạ Huyền đáp: “Năm nghìn, hi vọng Lao Chi có thể tăng tốc,” Vừa nói hắn vừa hướng chỗ Tạ An, “Đây là trận chiến có số người tham gia nhiều nhất từ xưa tới giờ.”
Trần Tinh: “…”
Mọi người nhớ lại từ sách sử, chợt phát hiện đây là trận đánh quy mô nhất trong lịch sử… Trong khoảng năm trăm năm gần đây có trận nào có thể so sánh thì chỉ có Xích Bích thôi, nhưng ngay cả trận XB, phía Tào Tháo cũng chỉ có năm mươi vạn người.
Tạ An nói: “Có vẻ là vậy, ừm.”
Trần Tinh nói: “Sao mấy người như đang bàn chuyện người khác đánh trận vậy.”
Tạ An nói: “Tiểu sư đệ, đừng thấy ta không có vấn đề gì, thực ra mọi người đều lo lắng lắm đó.”
Thế là mọi người cười vang, Trần Tinh bất đắc dĩ, Vương Hi Chi lại nói: “Võ thần cũng đánh trận với chúng ta chứ?”
“Ta có việc quan trọng hơn,” Hạng Thuật nói vậy, “Các ngươi tự dựa vào bản thân thôi.”
Tạ An nói với Trần Tinh: “Võ thần đã quay về, chuyện sư huynh đã nói với đệ… Theo lý thuyết, chuyện của Thiên Quân và tiểu huynh đệ Tiêu Sơn, sư huynh không thể mặc kệ, nhưng quốc nạn đến rồi, mấy ngày này việc trừ ma, sư huynh không làm được…”
Trần Tinh phát điên: “Huynh lo đánh trận đi! Giờ này còn quan tâm chuyện trừ ma!”
Mọi người lại cười ồ lên, Hạng Thuật nhanh chóng ăn xong, bỗng nhiên dừng lại, mọi người đang trò chuyện cũng ngừng theo nhìn y, chờ xem y có lời gì muốn nói, hoặc có tin tức gì thay đổi được chiến cuộc không.
Nhưng Hạng Thuật chỉ nói: “Đi tắm đây, Trần Tinh, ngươi cứ nói chuyện với bọn họ đi.”
Thế là y đứng dậy rời đi.
Trần Tinh vốn định hỏi y mấy chuyện, nhưng người cũng về rồi lúc nào hỏi chẳng được, thế lại cùng Tạ An, Vương Hi Chi hàn huyên vài câu. Tạ An thấy trời tối hẳn rồi, mới nói: “Được rồi, mọi người tranh thủ thời gian, nghỉ đi đã, canh ba còn phải chạy nạn, tiểu sư đệ, huynh đưa đệ về phòng.”
Trần Tinh biết hắn có chuyện muốn nói, hoặc muốn gặp Hạng Thuật, thấy Vương Hi Chi cười cười đứng dậy, theo sau lưng Tạ An, lát sau Tạ Huyền cũng tới, Hoàn Y từng cùng bọn họ đi sứ Lạc Dương cũng xong quân vụ, quay về uống ngụm trà rồi cũng đi theo.
Trần Tinh: “? ? ?”
Thế là sau lưng Trần Tinh có một đống người, Tạ An nói chuyện phiếm với Hoàn Y, Vương Hi Chi cảm thán ThoD đẹp như vậy mà sắp bị huỷ trong tay người Hồ. Trần Tinh nghĩ thầm, chẳng qua các ngươi muốn gặp Hạng Thuật mới đi theo hùng hùng hổ hổ như vậy, y như đi đánh nhau.
Trần Tinh đến đình viện ngoài phòng ngủ lại thấy ánh đèn rực rỡ, Tạ Đạo Uẩn đưa một đèn lồng cho Hạng Thuật, Hạng Thuật vươn tay treo lên ngọn cây.
“Oa!” Trần Tinh thấy trong viện treo đầy đèn, muôn màu muôn vẻ, vô cùng đẹp đẽ, còn đẹp hơn cả tết Nguyên Tiêu. Trong viện bày mấy chiếc giường, lại có bàn trà, bên trên có hoa quả và điểm tâm.
“Đến rồi.” Tạ Đạo Uẩn cười nói,
Hạng Thuật đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Trần Tinh.
Trần Tinh: “Mọi người đang làm gì đấy? Ăn tết à?” Nghĩ thầm các ngươi định bỏ thành chạy trốn mới lấy đồ ngon ra rượu chè ăn uống hả.
“Chúc mừng sinh nhật ngươi.” Tạ Đạo Uẩn khẽ cười, “Chờ ba tháng, Võ thần nhà ngươi cũng về.”
Hạng Thuật đã tắm xong, cất công chuẩn bị, đổi một bộ áo văn võ màu xanh đen, hai mắt sáng tỏ nhìn Trần Tinh, nói: “Là hôm nay phải không, ta nhớ không sai chứ?”
“Không phải hôm nay thì cũng tính từ hôm nay.” Vương Hi Chi cười nói.
“Đúng vậy.” mắt Trần Tinh nhoè đi, không ngờ lúc chiến loạn vẫn còn một khoảng trời riêng dịu dàng đến vậy.
“Hôm nay tộc nhân của ngươi đều ở đây,” Hạng Thuật ngồi xuốn giường, nghiêng đầu nhìn Trần Tinh, nói, “Cũng không chỉ có một mình.”
Trần Tinh vô cùng vui vẻ, nhưng lại không nói ra lời, sau đó đáp: “Vốn đâu phải vậy.”
Tạ An, Tạ Đạo Uẩn, Tạ Huyền, Vương Hi Chi và Hoàn Y tự tìm chỗ ngồi, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn gần gũi với cậu nhất lại không ở đây, Thác Bạt Diễm đã chết. Nghĩ đến đó, Trần Tinh lại cảm thấy chua xót, biết lúc này không thể mất hứng được, lập tức cười nói: “Cám ơn mọi người.”
“Thiên Trì hôm nay mười chín rồi.” Tạ An cười nói.
“Đúng vậy.” Trần Tinh nói, “Mười chín.”
Tạ Đạo Uẩn nói: “Năm sau là hai mươi, có thể làm lễ Cập quan rồi.”
Trần Tinh ‘Ừ’ một tiếng, nói: “Đến lễ Cập quan, lúc đó lại mời mọi người đến.”
Mọi người đều đồng ý.
Vương Hi Chi nói: “Lúc chúng ta mười chín tuổi, cũng quên đang làm gì rồi.”
Hoàn Y nói: “Chắc là đeo bội kiếm bên hông, đi khắp thiên hạ tìm tiên nhân, mặt dạn mày dày xin bái sư học nghệ.”
Mọi người không nhịn được mà cười, Tạ An trêu ghẹo: “Không ngờ rằng, tìm một đời, mà đến tuổi này lại tìm được Đại khu ma sư, lúc này còn ở bên cạnh tổ chức sinh nhật, chuyện số mệnh quả khó mà nói.”
Ngày mai Phù Kiên dẫn trăm vạn đại quân san bằng Thọ Dương, nhưng lúc này mọi người đều quên đi chuyện đó. Hạng Thuật ngắt lời: “Uống một chén, ta mời mọi người, ba tháng này cảm ơn vì đã chăm sóc cho Trần Tinh, về sau còn làm phiền chư vị.”
Tạ An cảm nhận được gì đó, nhưng không nói toạc ra, Trần Tinh cũng không nghe hiểu, chỉ thấy Hạng Thuật nghiêng ấm rót rượu, tự mình đưa cho mọi người.
Rồi tự mình nâng chén rượu, lúc uống, trong mắt Tạ Đạo Uẩn có ánh nước.
“Đạo Uẩn?” Trần Tinh hỏi.
Tạ Đạo Uẩn tiện tay lau mắt rồi cười, lắc đầu nói: “Thanh nhi bây giờ chắc hẳn cũng đi đầu thai rồi.”
“Người đi đầu thai chuyển thế,” Vương Hi Chi chợt nhận ra nói: “Chúng ta có thể tìm được không?”
Trần Tinh nghĩ nghĩ, sau đó đáp: “Ta không biết.”
Thiên mạch vắt ngang trời, địa mạch như dòng nước chảy. Ngoài thành Thọ Dương là trăm vạn địa quân của Phù Kiên, trong thành thì hoa đăng rực rỡ, như trung tâm của Thần Châu, chiếu sáng toàn bộ thế gian vốn đang chìm trong tăm tối.
“Thế nhưng,” Trần Tinh nghĩ rồi lại nói, “ông trời đã để cho người ta đầu thai chuyển thế, kiếp này cũng không nhớ được kiếp trước, cho dù chấp nhất đến đâu cũng không thể tìm được người, nghĩ kĩ cũng có nguyên nhân. Ngươi chỉ cần biết rằng, ở đâu đó, một lúc nào đó, nàng vẫn còn sống, lại sống vui vẻ, không phải tốt sao?”
Tạ Đạo Uẩn khẽ gật đầu, Tạ An nói: “Tiểu sư đệ, cho chúng ta giải thích mọt chút.”
Trần Tinh nhìn đèn hoa đầy viện, đang ngẩn người, nghe thấy thì giật mình, đáp: “Giải thích cái gì?”
“Mảnh trời phía trên này,” Tạ An bộc lọ cảm xúc, “cùng mảnh đất dưới chân này, lâu lắm mới có được, ấy vậy mà lại đi đàm huyền luận đạo.”
Vương Hi Chi nói: “Khi còn bé, ta luôn nghĩ đạo có thể hiểu rõ, nhưng lớn lên lại thấy đạo không hiểu được rõ. Thế nhưng đến bây giờ, ta lại có hi vọng, có lẽ thứ gọi là ‘Đạo’ sẽ phát triển theo tuổi tác, mình cũng dần hiểu ra, chẳng qua không nói rõ mà thôi.”
“Đây chính là lời của Khổng Khâu ‘năm mươi hiểu thiên mệnh’ đó sao?” Trần Tinh cười nói, rồi nghĩ nghĩ, “Ta học được từ sư môn, thứ liên quan đến ‘Đạo’ cũng không nhiều, phần lớn là ‘Thuật’ và ‘Khí’. Cái gọi là ‘Đạo’ ta cảm thấy là trên thế giới, thương sinh sinh sống, chúng ta đặt mình vào trong đó sẽ cảm nhận được mọi thứ, chúng gọi là ‘Bản tướng’? Thứ gọi ‘Bản tướng’, gồm cả Thiên mệnh, nhưng cũng không chỉ có Thiên mệnh, nói đạo lý, chỉ là từ đâu tới đây, là cái gì, muốn làm gì, đi nơi nào. Những chuyện này… nếu như mọi người không chê ta dông dài, tâm sự cũng được, qua ngày kia còn không biết thế nào.”
“Nói nói nói.” Tạ An lập tức nói.
“Xin lắng tai nghe.” Vương Hi Chi nói.
Hoàn Y vốn định đứng dậy đi sắp xếp quân vụ, nghe đến đó, lại tiếp tục nghe.
Trong ánh mắt thanh tịnh của Trần Tinh phản chiếu ánh đèn rực rỡ, hơi nghiêng đầu, nhìn Hạng Thuật cười cười, bắt đầu nói những gì học được từ sư môn.
“Truyền thuyết Bàn Cổ khai thiên tích địa,” Trần Tinh chậm rãi nói, “Vạn vật sinh ra, hai mắt hoá thành nhật nguyệt, giữa đất trời có thứ ‘đầu tiên’, hoá thành Long thần, mở mắt là ngày, nhắm mắt là đêm, thúc đẩy thiên địa mạch luân chuyển, thế là thời gian được sinh ra…”
Trong đêm này, Trần Tinh chậm rãi giảng thuật, từ Bàn Cổ khai thiên đến lúc núi Bất Chu đổ sụp, lại nói Tam Hoàng Ngũ Đế, cùng đại chiến Sơn Hải kết thúc, chúng thần quy ẩn, cho đến trận Mục Dã, Thần Châu về tay người phàm, như đưa bản thể tất cả đứng giữa thời gian luân chuyển, chăm chú nhìn hưng vong chìm nổi của vùng đất Thần Châu này.
Một lát sau, cậu giảng về sự tương liên của thiên mạch địa mạch, hồn phách giữa thế gian tụ tán, sức mạnh kỳ dị của sao trời, nội đan yêu tộc, bí thuật nhân tộc, đã biến mất cùng linh khí đất trời.
Cuối cùng, trong viện im lặng, Trần Tinh thản nhiên nói: “Cái gì là ‘bản tướng’ trên đời này? Ta nghĩ, có lẽ mỗi người sẽ có góc nhìn không giống nhau? Mặc dù nghe nhiều như vậy, vẫn không thể đưa ra được đáp án. Ta lại cảm thấy, bản tướng là ‘vô tướng’, hoa là hoa cây là cây, vốn được xác định, mà bản tướng vốn không có kết luận, cũng không thể kết luận, trong lòng chúng ta, thứ mà chúng ta luôn bảo vệ gìn giữ đó, nó và vùng dất Thần Châu, thậm chí là thiên địa mạch đều là một thể, nhưng tồn tại trong linh trí của ta, đó mới là ‘Đạo’.”
“Chính là ngọn đèn kia sao?” Tạ Đạo Uẩn nói.
Trần Tinh cười nói: “Tâm Đăng là ‘hình dáng’ của nó, mà ta cảm thấy mỗi người đều có Tâm Đăng, không chỉ mình ta có, nếu không vì sao hôm nay mọi người đều ngồi đây?”
Ý của Trần Tinh rất rõ ràng, người Hán dù ở xa Kiến Khang, Tư Mã Diệu, nhưng vẫn giữ tôn nghiêm với giang sơn, dù thấy hắn phải chết cũng dốc toàn lực mà chiến. Giống như Phù Kiên nam chinh, một ngọn đèn chập chờn trong đêm, chiếu rọi đêm dài, ánh sáng trải khắp.
Mà từ đầu Trần Tinh đã cảm thấy, không chỉ Chu Tự, Tạ An, Tạ Huyền, Vương Hi Chi, Hạng Thuật, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn ở trong lòng đều có một điều gì đó để kiên trì.
Chính như ba hồn bảy vía vẫn hướng về đốm sáng đó, khi nào ánh sáng loé lên, Tâm Đăng cũng sẽ cháy theo, chỉ dẫn cuộc đời bọn họ.
“Ta đánh đàn cho mọi người nhé?” Trần Tinh bỗng nhiên nghĩ đến, mang đàn tới, gảy mấy cái, tiếng đàn du dương uyển chuyển vang lên, đó là bản ‘Phù sinh lục’, mọi người im lặng ngồi nghe, chỉ có Hạng Thuật đứng dậy vào phòng. Một lát sau, y đi ra mang theo Khương địch, đứng thẳng sau lưng Trần Tinh.
Tiếng Khương địch và Cổ cầm hoà vang, tiếng đàn xưa cũ cùng tiếng khương réo rắt quyện vào nhau, so với ‘Phù sinh lục’ bọn họ từng đánh lại khác hẳn, như một dòng sông cuồn cuộn, trải qua nhân thế mấy lần gió mưa, thế sự xoay vần.
Âm thanh dừng lại, mọi người thở nhẹ ra một hơi, vô cùng cảm khái.
“Được rồi,” Hoàn Y nói, “Người già cũng nên đi thôi, chừa chút thời gian cho bọn họ ở cùng nhau đi.”
Mọi người ùn ùn đứng dậy, Tạ An nói: “Hai canh giờ nữa, đến cổng sau tập hợp.”
Hạng Thuật khẽ gật đầu, người đi rồi chỉ còn Trần Tinh và Hạng Thuật sóng vai ngồi trên giường, nhìn về hoa đăng trong viện. Từ lúc Hạng Thuật quay về đến giờ bọn họ còn chưa nói chuyện mấy.
“Này,” Trần Tinh cười nói, “sao cứ ngây người thế? Huynh đang nghĩ gì vậy, Hộ pháp?”
“Tối nay có thể đừng nói chuyện trừ ma không?” Hạng Thuật nói, “Ta hứa với ngươi, nhất định sẽ cứu bọn họ về.”
Trần Tinh nói: “Huynh tìm được nơi Vương Tử Dạ ẩn thân rồi?”
Hạng Thuật quay đầu, nghiêm túc nhìn Trần Tinh, Trần Tinh hiểu ra, nói: “Được, ta sẽ không hỏi.”
“Nhưng thân thể ta khoẻ hơn rồi,” Trần Tinh nói, “Ngày mai ta nghĩ, chúng ta rời Thọ Dương không cần rút về phía nam cùng bọn họ, chi bằng…”
Hạng Thuật cau mày, “Ta vừa mới nói gì?”
Trần Tinh vội nói được được, không muốn cãi nhau khi Hạng Thuật mới vừa quay về, hôm nay thấy Hạng Thuật, dù y có làm gì với cậu, Trần Tinh sẽ không tức giận.
Hai người im lặng một hồi.
“Ta rất nhớ huynh,” Bỗng nhiên Trần Tinh cười nói, “Lúc tỉnh lại, thấy không có huynh bên cạnh ta, ta rất hoảng hốt.”
“Ba tháng này,” Hạng Thuật nói, “Ta đi mấy nơi, vốn nên ở lại chăm sóc ngươi, như thế ngươi sẽ không mê man lâu, nhưng cân nhắc lợi hại, ta vẫn phải đi.”
Trần Tinh: “Vì… được rồi, không có gì.”
Trần Tinh vốn định hỏi y đi tìm nơi ẩn náu của Xi Vưu sao? Nhưng hỏi như thế, nhất định sẽ cãi nhau, nên đành nhịn xuống.
“Ta có đến Hoa Sơn một chuyến,” Hạng Thuật nói, “đến nơi ngươi và sư phụ từng ở.”
Trần Tinh kinh ngạc: “Huynh biết nơi ấy sao?”
“Tạ An Thạch nói cho ta vị trí.” Hạng Thuật đáp, “Ta đến thăm nơi ngươi lớn lên, sư phụ ngươi có phải sinh bệnh, nằm giường nhiều năm.”
Trần Tinh dở khóc dở cười, nói: “Đúng, lúc rời Hoa Sơn thì nơi đó lộn xộn lắm, không thu dọn gì, huynh muốn tìm cổ tịch Khu ma sư truyền lại à?”
Hạng Thuật tự nhủ: “Lớn lên chốn ấy, còn phải chăm sóc cho sư phụ, chắc rất cô độc.”
Trần Tinh vốn định cười, trêu ghẹo vài câu, nói ‘vẫn chịu được’, nhưng nghĩ kỹ lại, một đời ngắn ngủi của cậu chỉ có vậy, nói thật một chút cũng không sao.
“Đúng vậy,” rốt cục Trần Tinh cũng thừa nhận, “rất buồn chán.”
Hạng Thuật nói: “Hôm nay lúc thấy Chu Tự, ta nghĩ tới việc ngươi rời Hoa Sơn đến Tương Dương tìm ta.” Sau đó, Hạng Thuật đứng dậy, đến dưới đèn hoa, ngẩng đầu nhìn lên, trong ánh mắt có vẻ không hiểu thấu.
Trần Tinh cũng vì gặp Chu Tự nên nhớ lại ngày ấy, khoé miệng vẽ thành một nụ cười dịu dàng.
“Ngươi tìm ra ta, đưa ta tù nhà lao ra ngoài,” Hạng Thuật quay lưng về phía Trần Tinh, thản nhiên nói, “Không chỉ vì muốn ta làm Hộ pháp cho ngươi, đúng không? Ban đầu, ngươi coi ta như người bầu bạn bên đời, dù đời này dài ngắn ra sao.”
“Cuối cùng huynh cũng hiểu rồi.” Trần Tinh thương cảm, cười nói, “Cho nên ngày ấy huynh nói không muốn làm Hộ pháp, ta rất khó chịu. Nhưng ban đầu là lỗi của ta, ta không nghĩ đến tâm tình của huynh…”
Hạng Thuật đứng trong viện, hơi quay đầu, nghiêm túc nhìn Trần Tinh, hoa đăng soi rọi gương mặt của y, Trần Tinh ngơ ngác nhìn Hạng Thuật.
Hạng Thuật đứng dưới ánh sao vô cùng đẹp đẽ, so với những người Trần Tinh quen biết đều đẹp hơn, nhưng lông mày y vẫn nhíu lại, có cảm giác kiên định nhưng rất đỗi dịu dàng.
“Tinh nhi.” Bỗng nhiên Hạng Thuật nói.
Lúc Hạng Thuật gọi hai tiếng ‘Tinh nhi’, mặt Trần Tinh đỏ ửng.
“Huynh…” Trần Tinh không biết nên làm gì.
“Ta sẽ không để em phải chết.” Hạng Thuật chân thành nói, “Sẽ không, em sẽ không chết.”
“Sao lại nói chuyện này chứ?” Trần Tinh dở khóc dở cười.
Hạng Thuật lại nói: “Vì thực ra em không muốn chết, mà lần này ta quay về là muốn nói với em, em không chỉ có một mình, lần này em hiểu rồi chứ?”
Lúc Trần Tinh nghe như thế, trong lòng ngập tràn cảm giác ấm áp, dưới bóng đêm đen kịt một màu, những đêm dài VPQT, như nhìn thấy một luồng sáng xé trời – bọn họ nói, cậu là một ngọn đèn, mà lúc này Trần Tinh cảm thấy Hạng Thuật mới ánh sáng chiếu rọi cậu trong đêm tối tuyệt vọng.
“Đúng vậy.” Cuối cùng Trần Tinh cũng thừa nhận, “Nếu có hi vọng, ta muốn được sống tiếp, muốn ở bên cạnh huynh… làm rất nhiều việc. Nhưng nếu tương lai không thể tránh được, ta chỉ mong khi ta rời đi có thể để cho huynh, Tiêu Sơn, Phùng đại ca, Tạ sư huynh… rất nhiều người khác được sống tốt.”
Nói xong Trần Tinh tiến tới, nhẹ nhàng ôm Hạng Thuật, tựa đầu lên vai y, hơi thở Hạng Thuật dồn dập, nhưng chưa được một lát, Trần Tinh đã buông ra.
Trần Tinh nhỏ giọng: “Thế nhưng, Thuật Luật Không, ta lừa huynh, lừa cả mọi người.”
Hạng Thuật: “…”
Trần Tinh ngẩng đầu nhìn y, nói: “Ta chỉ còn sống được một năm.”
Ht không trả lời, thậm chí cũng không hề bất ngờ, chỉ im lặng nhìn Trần Tinh.
“Bởi vì Tuế Tinh,” Trần Tinh nói, “mỗi lần Tuế Tinh nhập thế, chỉ ở lại nhân gian hai mươi năm. Mặc dù ta chưa từng thấy tận mắt, nhưng trong cổ thư đều ghi lại như vậy, lúc ta vừa tròn mười sáu, sư phụ đã cho ta biết… Ta cũng từng nghĩ sẽ có vận may, nhưng Bạt loạn xảy ra, càng ngày ta càng cảm thấy…”
Hạng Thuật đáp: “Cuối cùng em cũng chịu nói ra.”
Trần Tinh khẽ giật mình, lẩm bẩm nói: “Huynh biết rồi? Sao lại biết được?”
“Bộc Dương điều tra chân tướng cho ta.” Hạng Thuật đáp, “Vì muốn xác nhận, ta đến sư môn của em một lần, tìm được thư tịch hai người để lại. Nếu ghi chép là thật, em sẽ không sống quá sinh nhật năm sau, từ giờ trở đi, là năm cuối cùng của đời em.”
“Đúng.” Trần Tinh thoải mái đáp, “Không phải ta chưa từng nghĩ tới việc chống lại vận mệnh của mình, ta cũng không muốn sống mà không phải mình, nhưng khó quá, không phải do ta sợ. Huynh xem, bên bờ sông Y chúng ta đã thua. Không phải không muốn làm mà ta còn có chuyện quan trọng hơn. So với ngàn ngàn vạn vạn người sống trên mảnh đất Thần Châu này, sống chết của một mình ta có xá là bao? Vì thế, Hạng Thuật.”
Trần Tinh thầm nghĩ, ta rất thích, rất thích huynh, cậu nhỏ giọng: “Ta muốn hoàn thành tâm nguyện ngày ấy, cũng là ngày cuối cùng của ta, mà từ đó về sau ta không thể làm gì được cho huynh nữa, ta không thể hứa hẹn với huynh đời này, cũng chỉ có thể mong rằng kiếp sau, nhưng mà…”
Trần Tinh cười, nhìn Hạng Thuật, nói: “Rồi rất lâu về sau, mọi thứ sẽ quên lãng dần theo thời gian, như hình dáng cha mẹ thế nào ta đã không nhớ rõ nữa, huynh cũng sẽ quên đi hình bóng ta.”
Hạng Thuật im lặng nhìn Trần Tinh.
Trần Tinh cười nói: “Nhưng ta để lại cho huynh nhân gian tươi đẹp này, nếu ta làm được, vậy đó là điều duy nhất ta có thể cho huynh? Có phải huynh thường cảm thấy ta hết lòng vì Thần Châu, không quan tâm cảm nhận của huynh không? Không phải vậy đâu, vì Vạn Pháp Phục Sinh, toàn bộ vui sướng phồn vinh, đều vì thế gian này… có huynh.”
“Đó là vì nhân gian này có huynh, có Phùng đại ca, có Tiêu Sơn, có Tạ sư huynh, vì thế nó mới có ý nghĩa với ta…”
Lông mày Hạng Thuật cuối cùng cũng giãn ra, đáp: “Ta hiểu rồi.”
Trần Tinh chân thành nói: “Cho nên, từ ngày mai đừng sợ ta sẽ chết, được không? Hãy giúp ta đi hết con đường này, mà ta sẽ mãi mãi nhớ rằng…”
“…Trên đời này có một người quan tâm đến ta, gọi tất cả bằng hữu tới, tiêu tán hết gia tài,” Trần Tinh nhẹ nhàng nói, “Chỉ vì muốn ta được sống, bầu bạn với ta.”
Hạng Thuật vô thức siết chặt nắm tay, quay đầu đi chỗ khác, không nhìn Trần Tinh.
“Ta cũng luôn khắc ghi.”
Trần Tinh nhướn mày, nhìn sườn mặt y.
“Ta cũng sẽ khắc ghi, trên đời này từng có một người,” Hạng Thuật nói, “Tình nguyện thiêu sạch ba hồn bảy vía của chính mình, để hoá thành một ngọn đèn chiếu rọi khắp thế gian.”
Nói xong, vành mắt Hạng Thuật đỏ ửng, y quay người mang theo một cơn gió, lướt ngang qua Trần Tinh.
“Hạng Thuật, ” Trần Tinh vội nói, “Hạng Thuật!”
Cậu thấy Hạng Thuật khóc, thế mới dừng bước, kinh ngạc đứng nhìn theo.
“Tinh nhi, Hạng Thuật.” Trần Tinh nhỏ giọng nói, “Hạng Thuật, Tinh nhi…”
“Ta rất thích huynh.” Trần Tinh tự nhủ.
Cậu đến cõi đời này lẻ loi một mình, lúc rời đi có lẽ cũng thế. Trần Tinh có nhiều điều muốn nói, nhưng cậu biết nếu nói ra sẽ như cái ngày bên bờ Hồng Hồ, có một người sẽ liều lĩnh dẫn cậu rời khỏi phàm trần đầy rẫy trách nhiệm này, dẫn cậu…
Trần Tinh mở cửa phòng, bỗng nhiên dừng bước.
Cậu thấy trên gối đầu trong phòng, có một chuỗi vòng Nguyệt Bối.
Thu Xã năm trước, bọn họ mua một đôi ở chợ phiên Kiến Khang, Trần Tinh đã quên chuyện này, chạy ngược chạy xuôi, hôn mê mấy lần, chiếc vòng của cậu không biết đã vứt đâu rồi.
Hạng Thuật mua xong vẫn luôn giữ kỹ, dây đỏ bạc màu, Nguyệt Bối qua thời gian cũng không còn toả sáng.
Trần Tinh cầm vòng tay lên, im lặng rất lâu mới quay người bước ra ngoài.
Các võ quan đã chuẩn bị xe ngựa, Tạ An đang xác nhận lần cuối. Trần Tinh chạy vội vào viện, nói: “Hạng Thuật đâu? Tạ sư huynh, phòng huynh ấy đâu?”
Tạ An nói: “Không phải y ngủ cùng phòng với đệ sao? Không xếp phòng khác cho y.”
Ba tháng trước, lúc Hạng Thuật đưa Trần Tinh đến Thọ Dương xong, bầu bạn được mấy ngày thì đều ở trong phòng ngủ của Trần Tinh, sau khi về, đến buổi tối muốn rời khỏi nhưng không ai xếp chỗ ở cho. Trần Tinh nói: “Thế… hành lý của huynh ấy đâu? Đồ vật tuỳ thân đâu?”
Hạng Thuật đã đi, Trần Tinh lập tức nói: “Chuẩn bị ngựa.”
“Chờ! Chờ đã!” Tạ An nói, “Tiểu sư đệ, đệ đi theo chúng ta đi, hiện giờ còn có một đường ra khỏi thành, ta sẽ phái trinh sát đi tìm Võ thần…”
Trần Tinh: “Mọi người không cần để ý ta!”
“Không được!” Tạ An nói, “Võ thần đã đặc biệt dặn dò….”
Trần Tinh đi ra ngoài, đang định lên ngựa thì Tạ Huyền chạy đến, nói: “Mau! Chuẩn bị rời thành, quân của Phù Kiên tới rồi!”
Tạ An lập tức mắng to: “Tên trời đánh Chu Tự, thế mà dám lừa người! Ôi cái đồ lừa đảo!”
Chu Tự lúc chiêu hàng nói rất đúng ‘ngày mai công thành’, vừa qua canh hai, Phù Kiên dẫn hai mươi vạn đại quân lập tức tấn công.
“Binh bất yếm trá, binh bất yếm trá.” Tạ Huyền nói, “Mọi người đi mau lên! Trần đại nhân, ta thấy Hộ pháp nhà ngài! Y rời khỏi thành đi về phía bắc, bảo ngài cùng chúng ta về Kiến Khang trước! Y nói xong chuyện thì sẽ về tìm ngài!”
Trần Tinh nói: “Không được! Huynh ấy mới về xong lại muốn đi đâu? Tên khốn này nữa! Đồ khốn! Ta còn bao nhiêu điều phải nói cho huynh cơ mà!”
Tạ An thấy Trần Tinh thì sốt ruột đến phát khóc, nói: “Đệ có đi hướng khác cũng vô dụng, giờ chỉ có phía nam an toàn…”
Trần Tinh: “Ta có Tuế Tinh! Đi đâu cũng an toàn!”
“Quân Tần đến rồi!” Có người hô.
“Công thành!” Lại có tiếng binh sĩ hô lên phía xa, trong thành Thọ Dương gõ chuông, ‘Đông… đông…” liên tiếp từng tiếng, toàn thành lập tức vội vã.
Bình dầu bay ngang qua chân trời, xuyên qua màn đêm, trong thành lửa bốc lên.
Tạ An nhanh trí: “Đừng để Trần đại nhân đi! Mạng sống mọi người nhờ đệ ấy hết!”
Trần Tinh: “? ?”
Vương Hi Chi cũng nhớ ra, nói: “Đúng! Đệ ấy là Tuế Tinh!”
Trần Tinh: “…”
Tạ An: “Đạo Uẩn! Đạo Uẩn đâu!”
Tạ Đạo Uẩn đánh xe tới, hô: “Đi! Mọi người lên xe!”
Thế là mọi người kéo Trần Tinh, nháo nhào lên xe, rầm rộ rời khỏi Thọ Dương, trong chốc lát những gì xảy ra trong đêm thành Tương Dương phá lại được tái hiện. Trần Tinh bị giữ trong xe ngựa, đám quan văn vây quanh cậu, mỗi người giữ một bên góc áo cậu, Tạ Đạo Uẩn đánh xe, Hoàn Y sai người hộ tống, cứ thế rời khỏi Thọ Dương.
Người cũng rút xong, Phù Kiên tiến đến Thọ Dương không gặp phản kháng gì, trời tối om, thế nhưng cạm bẫy Tạ Huyền bày ra cũng bị thiệt hại nhiều. Sau khi rời đi thì có tiếng vang, toàn bộ phủ Thái thú Thọ Dương chìm vào biển lửa, chắc là sau khi dụ quân địch vào thành, phóng hoả thiêu chết bọn chúng.
Không biết nhờ Trần Tinh hay do Tạ Đạo Uẩn đánh xe quá giỏi, chạy xuyên con đường đêm vô cùng thuận lợi, không lật xe, không sa lầy, cũng không bị quân Tần đánh lén, một lát thôi đã chạy xa chừng mười dặm. Một cơn mưa thu hạ xuống, ven đường đầy vũng bùn, sau khi quân Thọ Dương rút lui đến khu vực an toàn, đám quan văn xuống xe, một thân áo trắng, quỳ xuống hướng về Thọ Dương vái ba vái.
“Mọi người vái ai thế?” Trần Tinh nghi hoặc.
“Ba vị binh sĩ ở lại phóng hoả đồng quy vu tận với quân Tần.” Tạ Đạo Uẩn đáp.
Trần Tinh và Tạ Đạo Uẩn cũng xuống xe vái lạy, Hoàn Y và Tạ Huyền nói: “Vậy thì, chúng ta chia tay ở đây, đêm qua đã uống rượu trong tiệc sinh thần của Trần tiên sinh rồi, không cần cáo biệt.”
Tạ An và Vương Hi Chi cùng đám quan văn ngồi trên xe, vái chào Hoàn Y, Tạ Huyền, Tạ An nói: “Trong triều chúng ta sẽ lo liệu.”
Đám Tạ An còn có nhiệm vụ quan trọng, nhất định phải về Kiến Khang bảo vệ hoàng đế, và động viên toàn quốc, sau này có khả năng sẽ xảy ra đại chiến ở đô thành Kiến Khang. Trần Tinh ngồi bên xe ngựa thấy bọn họ ùn ùn rời đi, cậu cũng xuống xe.
“Trần Tinh!”
“Thiên Trì!”
Trần Tinh xoay đầu lên ngựa, ngồi sau lưng Hoàn Y, nói: “Đi!”
Sau đó quay đầu, ánh sáng trong tay loé lên, Hoàn Y gật đầu, thúc chiến mã đưa Trần Tinh đến suối Lạc. Lúc này Bắc phủ binh và quân Thọ Dương đang điều động dân binh khắp nơi chạy đến Phì Thuỷ.
Trăm vạn đại quân của Phù Kiên xuôi nam, đang ở bờ bắc Phì Thuỷ, trận đại chiến có quy mô lớn nhất từ trước đến nay sắp mở màn.
Trong vòng mấy tháng, vạn dặm giang sơn phía nam, miễn là đất của người Hán, nông hộ ngừng cày, lao dịch ngừng việc, thương hộ dừng buôn bán, bách tượng đình công, người đọc sách bỏ sách vở, quân nhân rời giang hồ, miễn là người còn sức lực, hoặc có thể dùng đao kiếm, đều đến Tổ Hồ, hoặc tiêu tán gia tài trợ giúp tiền tuyến.
Chỉ vì trận này không chỉ là tranh chấp hai nước, nếu Kiến Khang bị phái, người Hán tận diệt.
Vết máu của loạn Vĩnh Gia vẫn còn rành rành trước mắt, trận chiến này chính là thời khắc sống còn.
Một khi mất Kiến Khang, người Hán sẽ thực sự…
Mất nước, tuyệt diệt.