Đời người có chuyện không toại lòng, mới có ‘Chấp niệm’.
“Cô muốn giao dịch với ngươi.”
“Cuộc mua bán này, chắc hẳn ngươi sẽ không từ chối đâu.”
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Đến đây, bên trong Huyễn Ma cung có tất cả những gì ngươi muốn biết.”
Hạng Thuật đứng ở bờ bắc Phì Thuỷ, trong đầu vang lên giọng nói Xi Vưu của ba tháng trước. Bầy quạ đậu rợp cả mặt đất, nhìn chằm chằm Lạc Giản phía tây, nơi đây là một vùng bình nguyên rộng rãi, phóng tầm mắt nhìn sẽ thấy phương bắc là quân Tần, kéo dài đến tít tận đường chân trời.
Một trăm mười hai vạn người, Phù Kiên dốc toàn bộ quốc lực, thề san bằng sông núi phía nam, lúc này bọn họ còn đang gấp rút xây dựng công sự phòng ngự.
Một con qua bay qua mặt Hạng Thuật, nhảy xuống hạ du bờ sông, Hạng Thuật cởi áo nhảy xuống nước, kỹ thuật bơi của y rất thành thạo, từ như một tấm lụa trắng trên sóng* sông hồ ở Sắc Lặc Xuyên.
*lãng lý bạch điều
Dòng nước lạnh băng chảy qua vai lưng y, trước mắt Hạng Thuật lại hiện ra tình cảnh ba tháng trước.
Lúc xuyên qua Y Khuyết, màn sáng ‘vù’ một tiếng, bao trùm khắp nơi.
“Rốt cục ta cũng tìm được.” Vương Tử Dạ cất giọng nói, “Quả nhiên chỉ có sức mạnh của Long châu mới mở được chỗ này.”
Hạng Thuật còn không kịp chuẩn bị đã đưa vào trong một thế giới kỳ dị. Y thu lại sức mạnh của Tâm Đăng, tan biến xong, y rơi xuống đất, gằn giọng: “Vương Tử Dạ, đây là kế hoạch của ngươi?”
Nơi đây như thế giới bên trong Âm Dương Giám, xuất hiện một cái đài cao hình tròn bằng bạch ngọc, trên đài là những phù văn kỳ lạ đang phát sáng. Ở giữa là vòng Âm Dương và Thái Cực, cảnh vật xung quanh xuất hiện sương mây lượn lờ quanh non xanh nước biếc, như ở trong tranh.
Vương Tử Dạ cúi đầu nhìn đài cao, và Hạng Thuật cầm trọng kiếm đứng trên đài.
“Không cần vội.” Vương Tử Dạ lạnh nhạt nói, “So với thời gian ở đây thì bên ngoài đang dừng lại, trừ phi ta lấy pháp bảo chống đỡ nơi này đi. Thuật Luật Không, chúng ta nói chuyện đi.”
Hạng Thuật thu kiếm, hạ giọng: “Đến lúc này rồi, không có cơ hội giảng hoà đâu Vương Tử Dạ.”
Vương Tử Dạ chầm chậm đáp xuống giữa phần âm của vòng Thái Cực, Hạng Thuật đứng phần dương, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
“Không cần nóng vội đập vỡ nó để ra ngoài đâu,” Vương Tử Dạ đáp, “Ta nói rồi, pháp bảo quan trọng ở đây, ta sẽ mang đi, lúc đấy ngươi cũng sẽ thuận lợi rời đi.”
Hạng Thuật không nói gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm Vương Tử Dạ.
“A,” Vương Tử Dạ lẩm bẩm, “Tám năm trước, ta từng gặp ngươi, trước lều ở Sắc Lặc Xuyên, lúc ấy ngươi cũng dùng ánh mắt này nhìn ta…”
Lời kia lập tức thổi bùng lửa giận trong lòng Hạng Thuật, cái chết của phụ thân, Xa La Phong mất mạng, con đường từ bấy đến nay, ngàn ngàn vạn vạn người ngã xuống đều do kẻ chủ mưu này!
“…Ánh mắt hoài nghi.” Vương Tử Dạ nói, “Nhưng tám năm trước, ta chưa từng phát hiện ra người chính là Định Hải châu, kỳ quái, sao ta lại ngu xuẩn như vậy, ấy mà nhìn lầm…”
Trong chớp mắt, như có tiếng nổ vang trong đầu Hạng Thuật, như một tiếng sấm, tay y cầm kiếm liên tục run rẩy.
“Cái gì?” Hạng Thuật không tin nổi, “ngươi… ngươi nói cái gì?”
Hạng Thuật vô thức lấy hạt ngọc đoạt được từ tay Vương Tử Dạ trước kia từ trong lồng ngực ra.
Vương Tử Dạ nói: “Đó là Thương Lãng châu, là Long châu từ người bạn rồng của phụ thân ngươi, sau khi bị Hạng gia của mẫu thân ngươi trấn áp đã để lại.”
Hạng Thuật: “…”
Vương Tử Dạ nói: “Xem ra ngươi vẫn chưa phát hiện ra chuyện gì, nói ‘phụ thân’ có vẻ không đúng nhỉ? Thế nhưng là nội đan rồng hoá thành, Long lực của Chúc Âm lưu lại trên thân thể ngươi, coi như là ấn ký cha ngươi để lại.”
“Ngươi…” Trước mắt Hạng Thuật hiện ra vô số cảnh tượng, thời gian lúc còn nhỏ sống với cha mẹ trên thảo nguyên, lần đầu học kỵ xạ… lời nói lúc này của Vương Tử Dạ đã phá vỡ nhận biết của y.
“Nói bậy bạ!” Hạng Thuật không kìm được cơn giận, rống lên, rồi vung kiếm xông lên, Vương Tử Dạ biến mất khỏi phần âm vòng Thái Cực, xuất hiện ở phần dương.
Hai người đổi vị trí, Hạng Thuật nhíu mày, định sử dụng Tâm Đăng của Trần Tinh, muốn một chiêu đánh chết Vương Tử Dạ.
“Chính là Long lực này,” Vương Tử Dạ lẩm bẩm, “Long lực à, nhớ lần trước chúng ta gặp mặt ở Hồng Hồ ta nói gì không? Những gì ngươi muốn biết, ta đều rõ.”
“Long lực còn sót lại vẫn lưu chuyển trong kinh mạch ngươi.” Vương Tử Dạ cười nói, “bình thường khiến ngươi không thể nào bình tĩnh, trong người có phải luôn cảm giác có một sức mạnh muốn phá huỷ, phát nát không? Nó khiến ngươi thành đệ nhất thiên hạ cũng khiến cho ngươi chịu khốn khổ, ngay cả người thân cận nhất cũng không kiềm được lửa giận của ngươi.”
Hạng Thuật: “…”
Hạng Thuật từ từ tỉnh táo lại, Vương Tử Dạ cẩn thận quan sát Hạng Thuật, lại nói: “Mấy năm nay, ta tìm Định Hải châu, nhưng không ngờ tới, bảo vật có năng lực thay đổi nhân quả mạnh nhất trời đất này, lại… thác sinh thành người.”
Ánh mắt Hạng Thuật mờ mịt, nhìn quanh bốn phía.
Vương Tử Dạ nói: “Nào làm giao dịch đi, Thuật Luật Không.”
Phì Thuỷ, ban đêm, quạ đen ở trên mặt nước dẫn lối cho Hạng Thuật, không nhanh không chậm, cho đến khi y đến một mỏm đá lớn ngay giữa sông.
Quạ đen đậu xuống mỏm đá, dòng nước trong cửa hang tối om chảy xiết, lại có một chỗ ở Phì Thuỷ có nước tràn vào mạch nước ngầm bên trong.
Hoá ra dưới nước, bảo sao không tìm thấy… Hạng Thuật nghĩ thầm, y nhỏm lên hít sâu một hơi rồi lặn xuống sông ngầm sâu không thấy đáy, ở cuối bóng tối lại có cái gì đó loé sáng, như sông núi lấp lánh ở Y Khuyết ngày đó.
“Ta cần ngươi giúp một việc.” Vương Tử Dạ cũng nhìn xung quanh, “từ đầu đến giờ, lần trước phát hiện chốn này đã là ba trăm năm trước. Mẹ ngươi và TL định phát động Vạn Thế Triều Tịch ở đây, quay về thời xa xưa. May mà ta ngăn kịp, nói ngắn gọn thôi.”
Hạng Thuật nhìn Vương Tử Dạ chăm chú.
“Đưa ta về ba ngàn năm trước,” Vương Tử Dạ lạnh lùng nói, “Để ta tự tay thay đổi số mệnh ta, ta muốn thành tân Ma Thần. Chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ dạy ngươi làm thế nào khống chế linh khí đất trời trong người, từ nay về sau, ngươi sẽ…”
Hạng Thuật thu kiếm, hoài nghi nhìn Vương Tử Dạ, cũng chầm chậm đi về phía gã.
Vương Tử Dạ cười nói: “Muốn cho ai sống thì sống, muốn cho ai chết thì nhất định sẽ chết. lkdt đều trong tay ngươi, ngay cả Ma Thần Binh chủ Xi Vưu cũng không đánh lại ngươi. Đương nhiên, ngươi là người từ bi thiện lương như thế, chắc chắn sẽ không giết người tuỳ tiện, nhưng ngươi nghĩ xem người bạn nhỏ kia tuổi thọ chẳng còn mấy, thêm vào một số, cái giá này ngươi sẽ không từ chối đâu.”
“Sau đó thì thế nào?” Hạng Thuật hỏi.
“Sau đó, ngươi sẽ thành thần của nhân thế.” Vương Tử Dạ ngước lên, nhìn Hạng Thuật cao hơn gã nửa cái đầu, lẩm bẩm nói: “Từ đây ngươi sẽ đời đời sống mãi, trường sinh bất tử…”
Hạng Thuật cẩn thận quan sát Vương Tử Dạ, đột nhiên lao đến như chớp, bóp chặt yết hầu gã.
Trong chớp mắt, hào quang màu đen của Vương Tử Dạ bùng lên, quét qua toàn thân hai người, Hạng Thuật chịu xung kích của hắc khí lập tức rống lên, nhưng vẫn bóp chặt Vương Tử Dạ không buông, năm ngón siết lại, chỉ bằng sức lực kia có thể bóp gãy cổ Vương Tử Dạ.
Quạt xếp trong tay Vương Tử Dạ sáng lên, tung một chiêu, tiếng nổ ầm ầm, toàn bộ đài cao sụp đổ, hiện ra địa mạch màu xanh lam, cả không gian bị địa mạch nuốt chửng, tan ra. Từng phù văn bay ra, đậu xuống đất.
Tay trái Hạng Thuật vẫn giữ chặt Vương Tử Dạ, tay phải gập lại đoạt lấy quạt xếp của gã.
“Điều kiện của ngươi không tồi đâu.” Hạng Thuật lạnh lùng nói.
“Nhưng ta muốn tính mạng ngươi hơn, báo thù cho phụ thân và an đáp của ta!” Hạng Thuật bị oán khí bao trùm, giọng nói uy nghiêm nhưng tà ác, như là một con rồng rống lên đầy uy hiếp với kẻ phàm, trong chớp mắt cả trời đất như run rẩy trước mặt y, không gian huyễn thế lập tức sụp đổ, vỡ vụn!
Vương Tử Dạ dùng hết sức lực toàn thân, dùng oán khí đối chọi với long uy của Hạng Thuật, bay ngược ra ngoài, Hạng Thuật vung trọng kiếm, từ trên đài cao đang sụp dần, chém xuống Vương Tử Dạ!
Đêm ở Phì Thuỷ.
Chưa được bao lâu, bốn phía bỗng nhiên phát sáng, Hạng Thuật rời khỏi mặt nước, vuốt mái tóc ướt, quan sát vách đá địa mạch quanh mình. Địa mạch từ bốn phương tám hướng kéo dài tận đến tít sâu trong mật đạo, nó như bộ rễ um tùm của một cây cổ thụ, càng vào sâu, ánh đỏ càng hừng hực, cho đến một không gian cao khoảng mười trượng, trong đậu toàn là địa mạch đỏ quạch, như mạch máu toả ra từ một trái tim khổng lồ.
Mỗi khi trái tim đập, nhịp nhàng từng nhịp, thì khói đen toả ra theo rung động của nó, toàn bộ hầm ngầm này chìm trong ánh đỏ.
“Ngươi đến rồi,” trái tim Xi Vưu cất lời, “Định Hải châu.”
Ánh đỏ chiếu lên lông mày Hạng Thuật, y nói: “Đã đến đúng hẹn.”
“Cô cảm thấy khí tức Long thần trên thân thể ngươi.”
Bên trong Huyễn Ma cung im lìm, chỉ có một người xa lạ đứng phía dưới trái tim kia.
“Vương Tử Dạ?” Hạng Thuật lẩm bẩm, “ngươi còn sống.”
Vương Tử Dạ muốn nói lại thôi, Xi Vưu nói: “Không cần quan tâm gã, gã bị các ngươi lấy đi một hồn đã gần như phế vật rồi.”
Hạng Thuật nhướn mày với Vương Tử Dạ.
Xi Vưu lại nói: “Vương Hợi đúng lại định nhòm ngó sức mạnh của Cô, muốn nhờ ngươi hỗ trợ cướp thân thể Cô. May mà ngươi không tin gã.”
Vương Tử Dạ lập tức lùi ra sau Ma Tâm, liên tục run rẩy.
Hạng Thuật: “Trước mặt ta, gã không đàm phán được gì cả. Không ngờ là ngươi biết hết mọi chuyện?”
Xi Vưu đáp: “Ta hiểu rõ con người, trước khi ta tỉnh lại, gã giãy dụa đau khổ trong lòng đất, chẳng qua cũng chỉ là một phàm nhân.”
Hạng Thuật hướng về phía trái tim khổng lồ kia, Vương Tử Dạ liên tục lùi ra sau, giọng Xi Vưu lại vang lên: “Trong tay ngươi là Bất Động Như Sơn Minh Vương giao cho phàm nhân các ngươi?”
Hạng Thuật đứng trước trái tim, nghiêng đầu nhìn thanh kiếm sau lưng, không trả lời.
Xi Vưu đáp: “Ánh nắng, ánh trăng, ánh sao, ánh chớp, ánh lửa và tinh lân, sáu thứ ánh sáng nguyên sơ của thế gian, cùng đồng Thủ Sơn được Hiên Viên thị đúc thành kiếm… Ngươi có thể thử dùng thanh kiếm này giết ta, đây là lý do nó được tạo ra.”
“Nhưng nó không giết được ta.” Xi Vưu nói, “Ta bây giờ, là chứng minh rằng Minh Vương và Hiên Viên thị có lòng mà không có sức – bên ngoài sáu thứ ánh sáng nguyên sơ, còn một loại ánh sáng khác, là ánh sáng từ tâm hồn.”
“Muốn diệt ta, ngươi phải dùng tính mạng của Khu ma sư, lấy hồn phách hắn và cả Tâm Đăng, luyện vào kiếm này.” Xi Vưu nói, “Đó mới là sứ mệnh mà các ngươi gánh vác, tự tay giết người ngươi yêu, hoàn thành bước đcú kiếm cuốic ùng, như vậy mới là gắng hết sức.”
Hạng Thuật đáp: “Nhưng nếu vì thế, Trần Tinh sẽ phải chết.”
Trái tim Xi Vưu cười một tràng quái dị, nói: “Đúng vậy, ngươi cũng có thể bỏ mặc, mặc kệ số mệnh, như thế đến năm sau, khi Tuế Tinh quay về trời, Tâm Đăng cũng diệt theo. Đời người có chuyện không toại lòng, mới có ‘Chấp niệm’, trời đất xoay chuyển, chấp niệm và không cam chịu, ở đâu cũng có.”
“Hiện giờ, Cô cho ngươi lựa chọn thứ ba,” Xi Vưu tiếp lời, “Trở thành thân xác mới cho Cô, cùng Cô sống trong một thân thể, nếu hồn phách ngươi đủ mạnh để nuốt chửng hồn phách Cô, Cô sẽ trở thành ngươi.”
“Còn ngươi không cản nổi, ngươi sẽ trở thành Cô.”
Hạng Thuật nhìn chăm chú trái tim, lẩm bẩm nói: “Xi Vưu, ngươi vì một thân thể mà dám mạo hiểm nhường này?”
Xi Vưu đpá: “Cô có thể dùng cách này để giành lấy cuốc sống mới, dù sau ngươi làm chúa tể, thì có gì không đáng? Nếu ngươi biết Cô một đời chắc hẳn cũng sẽ lựa chọn như vậy. Nói Viêm hoàng là tổ tiên loài người, nhưng lại không ai biết, Cô cũng là tiên tổ bọn chúng. Sau trận Trác Lộc, máu thịt của Cô thấm vào Thần Châu, trong mấy ngàn năm, nước suối, dược tháo nhân tộc ăn uống, thậm chí toàn bộ những gì hấp thụ, được thiên địa nuôi dưỡng đều có tinh huyết của Cô.”
“Cô đã đồng hoá vào Thần Châu rồi, chim bay thú chạy, cây cỏ núi sông đều có ý chí của Cô! Hiên Viên thị giết Cô nhưng cũng là thành toàn cho Cô!”
“Nhưng cuối cùng dù ai thắng ai thua, Cô cũng hứa với ngươi, vì ngươi thay đổi vận mệnh, quay về hai mươi năm trước, đưa Tuế Tinh chưa nhập vào mệnh bàn của hắn ra ngoài.”
“Ngươi muốn cứu bạn mình,” Xi Vưu nói tiếp, “Cô cũng bỏ oán khí trên người bọn họ, trả người cho ngươi.”
Hạng Thuật đáp: “Làm sao đảm bảo là ngươi sẽ không nuốt lời?”
Xi Vưu trầm giọng: “Cô là thần, thần chưa bao giờ nuốt lời. Phàm nhân trong mắt Cô chỉ là con sâu cái kiến, sinh linh giữa trời đất này là hậu thế của Cô, chấp niệm sống chết, không cam lòng và oán phẫn, Cô hiểu rõ đau khổ trong đấy hơn các ngươi nhiều. Dến khi trở thành Cô, hoặc để lại một tia thần hồn trong cơ thể Cô, ngươi rồi sẽ biết.”
“Tới đây, Phù Kiên sắp khai chiến, oán khí đầy đồng, Định Hải châu sắp luyện thành. Đưa ngươi pháp bảo là chúng ta có thể chuẩn bị Vạn Linh Trận.”
Hạng Thuật im lặng như cũ, vẫn không nói gì, Xi Vưu nói lời cuối: “Cô không hứng thú gì với hiện thế này của các người, đến lúc Vạn Linh Trận thành công, làm xong mấy việc cho ngươi, Cô sẽ quay về trận Trác Lộc ba ngàn năm trước, nơi đó mới là chiến trường của Cô. Định Hải châu ngươi còn lo lắng điều gì? Làm một thể với Cô trở thành vị thần ngàn đời của Thần Châu, mới là kết quả tốt nhất.”
Hạng Thuật cũng lắc túi quần áo, Thương Lãng châu, Tranh Cổ, Lạc Hồn Chung, cờ Bạch Hổ, cờ Ngu Sô, quạt Thiên La, sáu pháp bảo bay về phía trái tim, sáng lấp lánh.
“Quạt Thiên La vẫn để Vương Tử Dạ dùng, ngươi phụ trách Thiên Quyền Lạc Dương, thêm Sâm La Vạn Tượng, Thương Khung Nhất Liệt là đủ bảy.” Xi Vưu nói, “Vương Tử Dạ, đợi lúc đủ oán khí, sẽ phát động Vạn Linh Trận, tái tạo thân thể cho Cô.”
Vương Tử Dạ kinh ngạc nhìn Lạc Hồn Chung, hồn phách bên trong Lạc Hồn Chung như ẩn như hiện.
Bờ nam Phì Thuỷ, canh bốn.
Hoàn Y và Tạ Huyền ra roi thúc ngựa chạy tới, cùng hội hợp với Tạ Diễm chờ sẵn ngoài doanh địa. Trần Tinh vội vàng xuống ngựa, nói: “Hạng Thuật đâu? Có ai thấy Hạng Thuật khôgn?”
Tạ Diễm đáp: “Võ thần đại nhân đã đi qua quân doanh, không biết qua sông chưa. Nếu qua sông rồi, chắc hẳn là đi về phía quân Tần.”
Trần Tinh lo lắng: “Không ai đi theo huynh ấy sao?”
Tạ Diễm nhún vai, nhìn Hoàn Y dò hỏi, Hoàn Y cũng không biết phải làm gì, quốc nạn lâm đầu, đành phải để Trần Tinh tự nghĩ cách tìm người, nói: “Khu ma sư đại nhân cứ nghỉ một lát, trướng soái ngày cứ dùng, bản tướng phải tham mưu tác chiến, cáo lỗi không thể phụng bồi.”
“Mọi người cứ làm việc đi.” Trần Tinh nói.
Tạ Huyền và Hoàn Y nhỏ giọng bàn bạc: “Hay là chúng ta đưa Trần tiên sinh đi đánh trận cùng?”
Hoàn Y cau mày: “Thế còn ra thể thống gì? Hơn nữa Tuế Tinh phù hộ hắn, đánh không lại, chẳng lẽ ném hắn ra đánh người?”
“Ta nghe thấy hết đấy!” Trần Tinh còn chưa đi xa, phẫn nộ nói: “Đợi ta tìm được Hạng Thuật xong sẽ bảo huynh ấy giáo huấn mấy người!”
Tạ Huyền nghe Trần Tinh có Tuế Tinh phù hộ, gặp dữ hoá lành, dẫn cậu đến Phì Thuỷ cũng chỉ mong xin hưởng ké ít may mắn.
Phong cậu làm chủ soái thì sao? Để cậu cưỡi ngựa đi đầu, dẫn quân Bắc phủ xông ra, không chừng có thể khiến quân Tần đại loạn, chen chúc dẫm đạp, người một nhà dẫm chết lẫn nhau, cuối cùng binh bại như núi đổ, quy mô hơn một trăm vạn người có khi còn đạp chết Phù Kiên trước.
Nhưng chuyện tốt như thế, còn chưa tính xong thì Hoàn Y đã chuẩn bị xong phòng tuyến, phái trinh sát giám thị, Tạ Huyền tập trung tinh thần, chạy đến trướng soái bàn việc. Trần Tinh leo lên tháp quan sát trong quân doanh, mờ mịt nhìn vào màn đêm đen kịt.
Hạng Thuật đâu? Huynh ấy đi đâu rồi? Chẳng biết tại sao Trần Tinh cứ thấy có dự cảm không lành. Cậu tế Tâm Đăng, chiếu về phía màn đem mênh mông, Hạng Thuật không trả lời. Tay cậu đặt trước ngực, Tâm Đăng lại sáng lên, nhưng Hạng Thuật vẫn không đáp lại.
“Đến doanh trại quân Tần hỏi xem vậy.” Trần Tinh tự nhủ, cậu ngày càng lo cho Hạng Thuật, từ lúc rời khỏi Thọ Dương đến Phì Thuỷ, mối liên hệ ba năm qua của bọn họ cứ thế mà cắt mất. Trước đó dù Hạng Thuật không ở bên cạnh nhưng cậu vẫn cảm nhận được.
Trời đã sáng, Trần Tinh cưỡi ngựa, quay đi quay lại mấy lần bên bờ Phì Thuỷ.
Bên kia trắng xoá một màu, Trần Tinh lên chỗ đất cao, nhìn thấy quân Tần phương xa như biển, trải đến tận đường chân trời.
“Mẹ ơi.” Trần Tinh lẩm bẩm, “Nhiều người như thế?! Sao lại nhiều người đến đây thế?”
Trái lại quân Bắc phủ bờ nam, mười vạn người sắp xếp ở bình nguyên, nhìn qua cũng chỉ là mấy phương trận.
“Không biết bọn họ muốn quyết chiến ở bờ bắc hay bờ nam.” Một giọng nói vang lên sau lưng, “Ngươi không định hùng hổ xông vào đại quân một trăm mười hai vạn người chứ?”
Trần Tinh nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, bỗng nhiên quay lại.
Một người mặc võ bào đen, thúc ngựa đến sau lưng Trần Tinh, còn đeo một thanh trường đao.
“Mộ Dung Xung?” Trần Tinh kinh ngạc.