Định hải phù sinh lục

Chương 88: Thuỷ triều



Thời gian xoay vòng, thuỷ triều muôn thuở.

 

Mộ Dung Xung cau mày: “Nhỏ giọng một chút đi! Ngươi muốn gọi toàn bộ người Tấn đến à?”

 

Trần Tinh định xuống ngựa, Mộ Dung Xung lại nói: “Đừng xuống ngựa, trên ngựa dễ hành động hơn.”

 

Trần Tinh đành nghĩ thầm được thôi, ngươi nói gì thì làm cái ấy. Hai người nhìn nhau một lát, Mộ Dung Xung nói: “Đại Thiền Vu đâu rồi?”

 

Trần Tinh nhún via, Mộ Dung Xung hiển nhiên tới tìm Hạng Thuật, hai bên trao đổi tin tức, sau khi Mộ Dung Xung rời Lạc Dương, đội Ngân kỵ bị Phù Kiên thu nạp, thế là hắn chạy trốn, đầu tiên là về núi Tiên Ti, sau đó đi thuyết phục Sắc Lặc Cổ Minh, hi vọng Thạch Mạt Khôn nhân lúc Phù Kiên nam chinh thì tấn công, nhưng tân Đại Thiền Vu từ chối.

 

Đương nhiên, Tiểu Thú Lâm Vương cũng không nể mặt hắn, thế là Mộ Dung Xung thử tiếp cận Mộ Dung Thuỳ, còn chưa thấy thúc phụ thì suýt nữa đã bị bán đứng, ám sát, con đường này quả là chông chênh.

 

“Ngươi thì sao?” Cuối cùng Mộ Dung Xung hỏi.

 

“Ta hôn mê ba tháng.” Trần Tinh dùng một câu đã nói xong.

 

Mộ Dung Xung: “…”

 

Trần Tinh: “…”

 

Hai người nhìn nhau không nói gì, Trần Tinh nói: “Ngươi đến làm gì?”

 

Mộ Dung Xung nói: “Ta muốn nhân dịp hai quân Tần Tấn giao chiến, trà trộn vào ám sát Phù Kiên.”

 

Trần Tinh nói: “Ngươi không định sống nữa à?”

 

“Không cần.” Mộ Dung Xung nói, “ý nghĩa cuộc đời ta là làm việc này.”

 

Mộ Dung Xung nhìn sang hướng khác, ánh mắt chứa đầy vẻ cô độc không hiểu thấu.

 

“Thi thể chị ta không biết ở đâu,” Mộ Dung Xung nói, “Nếu như ngươi tìm được nàng…”

 

Mộ Dung Xung quay đầu ngựa, rời đi, còn nói lại: “…thay ta thiêu xác cho nàng, ta không biết đi đâu tìm nàng nữa.”

 

“Chờ một chút!” Trần Tinh nói, “Đi theo ta.”

 

Trần Tinh dẫn Mộ Dung Xung, đi vòng qua hậu trận quân Tấn. Quân Bắc phủ bắt đầu lui ra sau, rõ ràng Tạ An đã huấn luyện rất nghiêm chỉnh, lúc mười vạn người lùi lại vẫn rất chỉnh tề hàng lối. Trần Tinh gọi một người, hỏi: “Đang làm gì vậy?”

 

“Tạ Huyền tướng quân đồng ý với yêu cầu của Phù Kiên.” Đội trưởng kia nói, “Toàn quân lùi ra sau mười dặm để quân Tần sang sông, quyết một trận sống mái!”

 

Trần Tinh và Mộ Dung Xung ghìm ngựa, đứng ở bờ nam Phì Thuỷ quan sát.

 

Mộ Dung Xung lẩm bẩm: “Thật là ngạo mạng, nửa đường qua sông mà bị một kích, nhất định sẽ bại.”

 

“Thế mới là hắn.” Trần Tinh nói.

 

Bờ bắc Phì Thuỷ, chiến tuyến quân Tần.

 

Phù Kiên mặc giáp đế vương, eo đeo kiếm Thiên tử, ghìm ngựa đứng bên bờ sông.

 

Phù Dung nói: “Bệ hạ, không thể tin người Tấn, nếu chúng ta qua sông…”

 

“Nhìn đại quân phía sau ngươi xem,” Phù Kiên không chờ PD nói xong đã ngắt lời, “Rồi nhìn con sông này đi.”

 

Đám người im lặng.

 

“Dùng quân của Cô, chỉ cần ném roi ngựa vào TG cũng có thể ngăn nước chảy!” Phù Kiên không nói nhảm nữa, gằn giọng, “Qua sông!”

 

Quân Tần bắt đầu qua sông, đúng lúc này ở chân trời có tiếng sấm rền, gió lạnh cuốn lên, xuyên qua đồng bằng Phì Thuỷ, nước sông bỗng chảy xiết, dường như toả ra một luồng khói đen, chia thành hai hướng lao dọc theo bờ sông!

 

Mây đen cuồn cuộn, trong chốc lát che lấp mặt trời, sắc trời mờ dần, chủ soái Tạ Huyền, Hoàn Y, Tạ Diễm nhìn lên trời.

 

“Trời sắp mưa.” Mộ Dung Xung nói, “Bắt đầu mưa sẽ càng khó đánh.”

 

“Không.” Trần Tinh lẩm bẩm, “Không phải mưa, đây là oán khí? Từ đâu đến vậy?”

 

Bên trong Huyễn Ma cung.

 

Xi Vưu nói: “Bất Động Như Sơn giờ vô dụng với ngươi rồi, giao cho Cô đi.”

 

Hạng Thuật ngồi xếp bằng trước tế đàn, Bất Động Như Sơn đặt ngang trên gối.

 

“Vội cái gì?” Hạng Thuật trầm giọng, “Thân thể này sớm muộn cũng là của ngươi, cần gì phải sợ một thanh kiếm.”

 

Xi Vưu cười lạnh: “Cũng được, chẳng qua ngươi e ngại Cô, sợ Cô không giữ lời. Chẳng mấy chốc ngươi sẽ biết, một khi sức mạnh của Cô khôi phục như cũ, chính là vị thần phi phàm của trời đất này! Vương Tử Dạ! Mở Vạn Linh Trận!”

 

Vương Tử Dạ đứng trước tế đàn, Hạng Thuật mở mắt nhìn chăm chú Vương Tử Dạ, Vương Tử Dạ có vẻ hơi lùi lại.

 

“Mở… Vạn Linh Trận.” Vương Tử Dạ nói, “Chúa công, oán khí chưa đủ, lần trước dùng oán khí trong quạt Thiên La, cưỡng ép luyện hoá Thương Lãng châu…”

 

“Sẽ bổ sung thêm.” Xi Vưu nói, “hiến tế.”

 

Quanh người Vương Tử Dạ phóng ra ngàn vạn luồng khói đen, lao về phía địa mạch, theo địa mạch mà đi.

 

Trái tim đột nhiên toả ra ánh đỏ rực rỡ!

 

Trong chớp mắt, trên toàn bộ Thần Châu, oán khí và Ma Thần huyết theo địa mạch tràn ra, bắn về hai cực nam bắc…

 

Dao Quang, điểm cực bắc, giữa dãy núi TLS.

 

Khăn quàng trên cổ Tiêu Sơn tung bay giữa gió lớn, nhóc cầm Thương Khung Nhất Liệt trong tay, oán khí ở phương bắc cuộn tròn, hoá thành hai vòng xoáy, bị Thương Khung Nhất Liệt hút vào bên trong.

 

Một tay Tiêu Sơn chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đất, oán khí tràn ngập TLS từ sau đại chiến lần trước tụ lại, hoá thành một cột khói đen, xông thẳng lên trời.

 

Khai Dương, Cáp Lạp Hoà Lâm.

 

Tháp đá như có cảm ứng, pháp bảo bị trấn trong đó ù ù cộng hưởng. Quỷ vương cao lớn đi qua tháp đá, không thèm để ý, hắn đi đến hoàng cung. Cư dân từ Sắc Lặc Cổ Minh rời đến đây bắt đầu hò hét, nháo nhào bắn tên, Thạch Mạt Khôn dẫn theo dũng sĩ Thiết Lặc, chặn trước hoàng cung, dùng tiếng Thiết Lặc chửi bới.

 

Quỷ vương giơ tay, dùng Lạc Hồn Chung bị oán khí quấn lấy, ‘đông” một tiếng, một hồn của người dân Cáp Lạp Hoà Lâm bị lấy đi, hoá thành bươm bướm bay vào trong chuông.

 

Quỷ vương lại khom người, đột nhiên rút kiếm, hoá thành bóng đen lao lên, trong chớp mắt đã chém đầu Thạch Mạt Khôn xuống!

 

Cáp Lạp Hoà Lâm hoàn toàn yên tĩnh, Quỷ vương đi đến hoàng cung, giơ Lạc Hồn Chung chỉ về phía chân trời.

 

Ngay sau đó, đỉnh hoàng cung Hung Nô vang lên một tiếng, mái vòm bị cột sáng màu đen xuyên thủng.

 

Ngọc Hành, đỉnh núi Âm, nơi có cột đá.

 

Cự lang thối rữa biến hoá, trở thành một nam tử trên xương lông mày còn vết kiếm chém, tay trái cầm cờ Bạch Hổ, tay phải chầm chậm xoa nhẹ, toàn thân toả hào quang màu đen, bắn lên trời.

 

Thiên Quyền, Lạc Dương.

 

Vương Tử Dạ xuất hiện trước núi Long Môn, dùng quạt Thiên La, oán khí phủ khắp đất trời, bùng lên thành một cột sáng, trên chạm trời, dưới chạm đất.

 

Thiên Cơ, Hội Kê.

 

Phùng Thiên Quân đứng trên cổng thành, cầm Sâm La Vạn Tượng, giơ trước người, thân đao toả ra ánh sáng màu đen, nối liền trời đất.

 

Thiên Toàn, núi Long Trung.

 

Tư Mã Vĩ phất cờ Ngu Sô, ánh đen tiếp trời nhập đất.

 

Trường An.

 

Thanh Hà công chúa lắc tay áo, bay lên không, trong tay cầm Thương Lãng châu. Bách tính Trường An sợ hãi, nhao nhao hô: “Yêu quái! Yêu quái đến rồi!”

 

Dân chúng Trường An vẫn còn sợ hãi từ Bạt loạn hai năm trước, nháo nhào chạy trốn. Vũ Văn Tân dẫn theo Cấm quân chẳng còn mấy người, hốt hoảng bắn tên lên trời.

 

Vũ Văn Tân: “Đó, đó là ai?!”

 

Thanh Hà công chúa tế Thương Lãng châu, cười lạnh một tiếng, oán khí như dời non lấp biển từ Thương Lãng châu phóng ra, lập tức phá huỷ hoàng cung Trường An, sau đó tụ lại ở trung tâm, đánh xuyên qua đỉnh cung và mặt đất, chiếu vào địa mạch bên dưới, hướng ngược lại chiếu thẳng lên trời.

 

Thoáng chốc, giữa trời đất có sự thay đổi thấy được bằng mắt thường, Phì Thuỷ chỉ là một trong số đó, bảy cột sáng khổng lồ nối liền với trời, xoay tròn, như một bánh xe vận hành cả thế gian bị cản lại, những gì chân nguyên nhất của Thần Châu bắt đầu tụ hợp vào cột sáng, hoá thành từng đốm sáng, bị oán khi đồng hoá.

 

Cột sáng cuốn lên gió bão, đất trời tối sầm. Những hắc ám từ sâu thẳm tụ lại, dịch chuyển qua địa mạch, từ bảy Vạn Linh Trận hợp lại, đi vào trong trái tim Xi Vưu.

 

Trái tim lập tức đen kịt, huyết khí ngập tràn.

 

Kiến Khang.

 

Thiên tượng biến dị, Tư Mã Diệu đang tế thiên, văn võ bá quan do Tạ An dẫn đầu vội vàng chạy ra, quan sát bầu trời bị mây đen che khuất.

 

Tạ An cau mày: “Chuyện gì xảy ra?”

 

Vương Hi Chi lẩm bẩm: “Không phải Phì Thuỷ có chuyện gì chứ?”

 

Tư Mã Diệu trầm giọng: “Trận này là trận sống còn, các khanh nếu lo lắng hãy cùng trẫm cầu chúc đi.”

 

Cùng lúc đó, đại quân Phù Kiên đã bắt đầu qua sông dưới ánh sáng này, gió thổi lồng lộng, cát bay đá lăn, khói đen trong Phì Thuỷ ngày càng đậm. Binh sĩ bắt đầu bàn tán ầm ĩ.

 

“Qua sông!” Lính liên lạc đứng sau trận nói, “Mau qua sông!”

 

Bờ nam.

 

“Gió lớn quá!” Hoàn Y nói, “Thế này sao đánh trận.”

 

Tạ Huyền quả quyết: “Khai chiến!”

 

Ba chủ soái trong giây lát cùng đồng ý với nhau, đây là cơ hội duy nhất, một là chiến hoặc là chết!

 

Tấn quân gõ vang trống trận, ba nhịp trống vang dội khắp đất trời, cuồng phong che trời, toàn bộ oán khí tụ thành gió bão, gom lại ở hậu quân quân Tần, ngay lúc mấy chục vạn kỵ binh đang qua sông, đứng mũi chịu sào, thấy yêu phong từ bờ bên kia điên cuồng thổi tới, không nhìn rõ nổi những gì trước mắt.

 

Hậu trận quân Tấn, Trần Tinh lập tức đoán được hướng oán khí di chuyển, nói: “Ngay ở bên bờ bên kia! Đi cùng bọn họ!”

 

“Đừng chịu chết như thế.” Mộ Dung Xung ngồi trên ngựa, tómc hặt cổ áo Trần Tinh, hạ giọng nói với cậu: “Ngươi không như ta, ngươi còn có Đại Thiền Vu, không có ngươi hắn sẽ chết, đừng có đi.”

 

Mộ Dung Xung buông Trần Tinh, nói: “Ta đi, đời sau gặp lại, nếu còn có kiếp sau.”

 

Ba tiếng trống đã xong.

 

“Giết!” Quân Tấn cầm trường kích, bắt đầu tấn công về phía Phì Thuỷ. Tên bay rợp trời, mặt đất liên tục chấn động, không nghe thấy nổi âm thanh nào khác.

 

Sau đó Mộ Dung Xung thúc chân vào bụng ngựa, rút kiếm, gia nhập quân Tấn, quyết tử một trận giữa dòng nước chảy xiết.

 

Trần Tinh kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, Phì Thuỷ bị máu tươi nhuộm đỏ, bầu trời, mặt đất tối tăm, oán khí điên cuồng giữa Thần Châu, xông qua cây cối, cuốn lên sóng to gió lớn, thuẫn theo đó mà bay.

 

Thế này không bình thường chút nào, Trần Tinh lẩm bẩm: “Xi Vưu, ngươi ở đâu?”

 

Lòng đất, Huyễn Ma cung.

 

Oán khí quét qua, như màu mực nhuộm đen toàn bộ thiên địa mạch, cuồn cuộn không dừng tiến vào trong Ma Tâm khổng lồ, tiếng Xi Vưu vang vọng.

 

“Ta sẽ bắt đầu luyện hoá ngươi, Định Hải châu.” Xi Vưu phóng ra oán khí ngày càng dày đặc, quấn lên Hạng Thuật, khiến hắc hoả bốc lên trên người y, “Dùng toàn bộ ý chí của ngươi, cản lại sự chống cự của ngươi… long lực cũng được, Tâm Đăng cũng tốt, lúc này ta chính là thiên địa, ý của ta… ta biết ngươi cầm thanh kiếm kia, thừa dịp ta không chuẩn bị, giết ta, nhưng lúc bắt đầu di hồn, ngươi sẽ không phản kháng nổi đâu…”

 

Hạng Thuật vẫn ngồi im trên tế đàn, nhắm hai mắt, nghe nói như vậy thì đột nhiên mở mắt, hồn phách bị thần hồn của Xi Vưu xuyên qua, xúc tu oán khí đâm sâu vào đầu y, thứ y có thể làm là nắm chặt thanh kiếm trong tay, ánh sáng trong lòng lấp loé, giữ vững ý chí còn sót lại.

 

“Hạng Thuật?” Trần Tinh lập tức cảm nhận được, tiếng giết chóc như nhấn chìm thế gian, thậm chí cậu không nghe được giọng của mình, nhưng lúc này Tâm Đăng yếu ớt loé lên phía xa.

 

“Hạng Thuật!” Trần Tinh quát, “Huynh làm gì đấy! Sao lại không chờ ta!”

 

Trần Tinh phi ngựa xuống gò núi, phóng tới Phì Thuỷ đầy rẫy xác người. Quân Tấn vừa vào sông đã bị quân Tần chống cự, Tạ Huyền biết thế cục này chỉ có sống hoặc chết, không thể có khả năng nào khác, một lần tấn công dùng toàn bộ binh lực.

 

“Trần Tinh!” Hoàn Y bỗng nhiên phát hiện Trần Tinh phi ngựa tới, hô: “Đừng qua đó! Ngươi điên rồi!”

 

Binh sĩ hai bên giết nhau đến đỏ mắt, Phì Thuỷ như một con ác ma khổng lồ, liên tục nuốt chửng quân sĩ hai bên. Trần Tinh ghìm ngựa phía bờ nam, chỉ nghe thấy tiếng nổ vang rất lớn, mặt đất vỡ ra, khói đen xoáy tròn nâng một tế đàn khổng lồ trồi lên.

 

Huyễn Ma cung xuất hiện!

 

Mặt đất nứt toang, địa mạch đen ngòm, nuôi dưỡng trái tim trên tế đàn.

 

“Đánh đi,” Xi Vưu nói, “đánh đến thời khắc cuối cùng, đây là số mệnh của các ngươi…”

 

Quân Tần bị oán khí lôi đi, mất lý trí, không còn điều khiển nổi bản thân, cứ thế tấn công.

 

“Chuyện khác không vội.” Giọng Xi Vưu vang vọng, “Giết Khu ma sư kia đi.”

 

Trong oán khí cuồn cuộn như sóng lớn, trăm vạn quân Tần bắt đầu tấn công, chen chúc về phía bờ nam Phì Thuỷ.

 

Trần Tinh nhìn quân Tần như dời non lấp biển, quân Tấn không cản nổi nữa, chia thành hai mũi tránh né, quân Tần tấn công như biển gầm sóng trào phá huỷ tất cả, vọt về phía cậu.

 

Sau đó, toàn thân Trần Tinh toả ra luồng sáng dịu dàng của Tâm Đăng.

 

“Hạng Thuật, ta tới đây.”

 

Trần Tinh nhỏ giọng nói, sau đó khống chếc hiến mã, hướng về phía quân Tần như biển dữ, một mình đi ngược dòng nước.

 

Ánh sáng kia thoáng hiện giữa bóng đêm, như sao băng vạch thành một đường trên mặt đất, giữa chiến trường vạn người, dòng lũ oán khí, vẫn kiên định tiến tới hậu quân quân địch.

 

“Tinh nhi.” Giọng Hạng Thuật vang bên tai Trần Tinh.

 

Trần Tinh mở to hai mắt, lúc này, quân Tần bị Tâm Đăng chiếu tới dẫm đạp, ngã lật lên nhau.

 

Hạng Thuật: “Quay về đi.”

 

Trần Tinh lẩm bẩm: “Huynh muốn làm gì?”

 

Hạng Thuật: “Còn nhớ em đã hứa với ta một việc không?”

 

Trần Tinh giận dữ hét: “Hạng Thuật! Đồ khốn này nữa! Huynh muốn giết Xi Vưu một mình đấy hả?!”

 

Xi Vưu cười rền cả trời: “Nhanh thôi, các ngươi sẽ được gặp nhau.”

 

Thân thể Hạng Thuật bốc cháy giữa hắc hoả, được tách ra.

 

Định Hải châu cuối cùng cũng xuất hiện, nó là đốm sáng lấp loé từ lồng ngực Hạng Thuật bị oán khí quấn quanh, bên trong viên ngọc có một chiếc nhẫn vàng, dẫn dắt vòng quay thời gian của thiên địa mạch, ở bên trong viên ngọc chầm chậm xoay tròn.

 

Xi Vưu: “Thấy rõ không, đất trời là lò lửa, vạn linh là ngọn lửa, kiệt tác muôn đời lại ra đời trong tay Cô…”

 

Oán khí liên tục xâm nhập Định Hải châu, nhuộm nó thành một màu đen kịt.

 

Viên ngọc bị oán khí nhiễm vào thành màu đen như mực, sau đó oán khí bám lấy chiếc nhẫn, bám lấy.

 

“Tinh nhi?” Hạng Thuật nhắm chặt hai mắt, giọng nói vang lên trong đầu Trần Tinh, tay phải bị hắc hoả thiêu đốt đến chảy máu, vẫn nắm chặt Bất Động Như Sơn.

 

Trần Tinh không trả lời, vẫn cứ vọt tới, đột nhiên bạch quang lập loè, vô số kí ức hiện lên trong đầu.

 

Địa lao Tương Dương, một vệt sáng phá vỡ bóng đen sâu không thấy đáy, Hạng Thuật kinh ngạc nhìn Trần Tinh, bốn phía mông lung không nhìn rõ, chỉ có Trần Tinh ôm chặt tay y, và gương mặt được ánh sáng chiếu rọi.

 

Sau đó các mảnh vụn kí ức lấp loé.

 

Trong núi Long Trung, Hạng Thuật bực bội trách cứ Trần Tinh, Trần Tinh nhìn y cười, rồi kéo y lại nhỏ nhẹ giải thích.

 

Trên đường phố Trường An, Hạng Thuật nghi hoặc nhìn Trần Tinh, Trần Tinh cứ vờ như thật, chăm chú cầu nguyện.

 

Trong hoàng cung, Trần Tinh ngủ mơ màng, ôm chặt lấy Hạng Thuật.

 

Đêm trăng ở Sắc Lặc Xuyên, Trần Tinh thừa dịp Hạng Thuật quay người, nghiêng đầu nhìn lén y.

 

Thân thể Hạng Thuật như hoá thành linh hồn, trái tim toả khói đen thấm vào ngũ tạng lục phủ, ba hồn bảy vía, quang điệp từ trí nhớ ào ào bay ra, lượn lờ xung quanh.

 

Khói đen dường như đã nuốt chửng Định Hải châu, ngay lúc nó sắp hắc hoá, chiếc nhẫn xoay tròn bên trong, ở ngay trung tâm, hoa lửa bắn ra một đốm nho nhỏ.

 

“Tinh nhi,” Hạng Thuật nhỏ giọng, “Hứa với ta, phải sống thật tốt.”

 

“Ta không, không đồng ý.” Nước mắt Trần Tinh ứa ra, giận dữ hét, “Ta không đồng ý! Đừng có nghĩ thế! Trừ ma cho ta!”

 

Ngay sau đó, Trần Tinh xong qua đại trận trăm vạn quân Tần, hoá thành ngôi sao băng mang theo dải sáng lao thẳng lên tế đàn!

 

Xi Vưu cười như điên: “Đốm lửa cỏn con này mà… có thể đối nghịch với thần uy của Cô sao…”

 

Thân thể Hạng Thuật bị Xi Vưu chiếm cứ, tay trái cầm kiếm, tay phải mơn trớn thân kiếm, chín phù văn tắt ngúm bắt đầu bốc ra lửa đen.

 

Sau đó, hắn đưa tay chỉ về phía Trần Tinh. Lúc Trần Tinh đánh tới, bị trọng kiếm xuyên qua lồng ngực, đâm thẳng vào kiếm.

 

Trần Tinh bị chặn lại khoảng một thước trước Hạng Thuật, trong tay ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi gương mặt anh tuấn của Hạng Thuật, kinh ngạc nhìn y, trong miệng máu tươi trào ra.

 

Giọng của Hạng Thuật đã hoà với Xi Vưu, chăm chú nhìn Trần Tinh, cười nói: “Nó sẽ dập tắt khi ngươi chết đi, đốm lửa ấy vĩnh viễn không còn…”

 

Nhưng lời chưa dứt, ánh mắt Hạng Thuật lại sáng tỏ như cũ.

 

“Ta biết, em sẽ không buông bỏ ta, em sẽ đến mà.” Trong mắt Hạng Thuật là nét cười dịu dàng.

 

Trần Tinh khó khăn nói: “Ta… lần này, không vì gì… khác, là vì… huynh.”

 

“Cho ta Tâm Đăng.” Hạng Thuật nhẹ nhàng nói.

 

Thoáng chốc, ánh sáng trên thân thể Trần Tinh ngược dòng theo Bất Động Như Sơn, trọng kiếm rực sáng hoá thành một mũi tên, mũi tên hướng về phía Hạng Thuật, Hạng Thuật nắm lấy nó, đâm vào ngực chính mình!

 

Đất trời lặng im.

 

Quang tiễn đánh thẳng vào Định Hải châu đen kịt, ‘đinh’ một tiếng.

 

Đốm lửa bên trong Định Hải châu ở lồng ngực Hạng Thuật nhận cảm ứng, bỗng nhiên rực sáng, ánh sáng tuôn ra, khiến chiếc nhẫn khôi phục như cũ, lại toả ra một vệt sáng, phát ra tiếng ‘lách tách’ khi Kim Cương tiễn chạm vào.

 

Định Hải châu bị nứt rạn, vết nứt lan ra.

 

Ma Tâm hét lên một tiếng!

 

“Hạng Thuật?” Trần Tinh kinh ngạc.

 

Định Hải châu vỡ nát, một luồng linh khí cuốn qua đất trời, một vòng gió lớn, dãy núi, sông nước, mặt đất, cây cối, con người, binh đao vỡ vụn, Vạn Pháp Phục Sinh!

 

Hạng Thuật duỗi tay, cầm lấy cổ tay kéo Trần Tinh về phía mình, ôm chặt trong lòng, hai người đứng giữa cơn gió, ngay sau đó tiếng rồng ngâm vang, vờn quanh hai người.

 

Hạng Thuật nửa ngồi nửa dựa trên tế đàn, như một Võ thần trang nghiêm bảo vệ Thần Châu trừ ma, ôm Trần Tinh, chăm chú cúi đầu, buộc một sợi dây đỏ lên tay cậu.

 

“Đây là chút thời gian cuối cùng chúng ta được ở bên nhau.” Hạng Thuật hạ giọng nói, “Ta muốn nói cho em, Tinh nhi.”

 

“Huynh…” Trần Tinh lẩm bẩm, “Định Hải châu… huynh… vì sao lại… là…”

 

Ngực cậu bị Bất Động Như Sơn đâm xuyên, mở miệng nói chuyện là máu tươi lại ứa ra, cảnh tượng trước mắt mờ dần.

 

Hạng Thuật cúi đầu hôn lên trán Trần Tinh, đột nhiên từ bên người Trần Tinh loé lên ánh sao trời, xoay tròn bay lên, dường như lại không muốn rời đi, quẩn quanh hai người.

 

Hạng Thuật nhìn về phía chân trời, thì thào niệm tụng chú văn, linh khí từ Định Hải châu bộc phát trùm khắp đất trời, cơn gió chiếc nhẫn vàng vẫn còn bọc quanh tế đàn, như thuỷ triều vạn năm không thay đổi giữa biển cả mênh mông.

 

Thân ảnh to lớn của Xi Vưu xuất hiện, hồn phách Ma Thần cố chống lại sự tấn công của linh khí, giằng co với gió lốc, muốn chiếm lại thân thể này, quát: “Thật là ngu xuẩn!”

 

Hạng Thuật niệm chú văn xong, quanh hai người xuất hiện phù văn khác, tạo thành Cổ trận Triều Tịch, hạ xuống vòng Thái cực trên tế đàn rồi xoay tròn.

 

“Ngươi định làm gì?!” Giọng nói Xi Vưu có vẻ sợ hãi.

 

Hạng Thuật coi như không thấy Xi Vưu, chỉ nói với Trần Tinh trong lòng mình, “Tuế Tinh rời đi rồi, em sẽ sống rất lâu, cũng tìm được một người làm Võ thần Hộ pháp bầu bạn cả đời với em.”

 

Ánh sáng trong mắt Trần Tinh dần tan biến, lúc này Hạng Thuật đưa tay lấy Triều Tịch luân từ trong lồng ngực linh thể của mình ra, nó lơ lửng trong suốt, bắt đầu chuyển động.

 

Xi Vưu bị một sức mạnh hất văng ra ngoài, không thể chống cự, hắn gầm lên giận dữ!

 

Thiên địa mạch nghịch chuyển!

 

Trần Tinh cuối cùng cũng nhắm mắt, trước mắt tối đen.

 

Trong bóng tối.

 

“Này.” Một thiếu niên gọi cậu.

 

Trần Tinh mở mắt, thấy mình đứng trong một vùng tăm tối.

 

“Đây là đâu?” Trần Tinh nói, “ta chết rồi à? Hạng Thuật đâu rồi?”

 

Một thiếu niên toàn thân toả sáng nhà nhạt, ánh sáng kia không phải Tâm Đăng, giống như ánh sao dịu dàng. Thiếu niên chạc tuổi Trần Tinh, gãi đầu một cái, nói: “Nên nói gì nhỉ? Muốn tạm biệt ngươi.”

 

“Ngươi là ai?” Trần Tinh nhìn xung quanh, lại nhìn Trần Tinh, trong chớp mắt cậu nhận ra, “Ngươi là Tuế Tinh! Nhiều lần là ngươi nói chuyện!”

 

Thiếu niên rất tuấn tú, nhưng không nho nhã như Trần Tinh, có vẻ hào hùng khí khái hơn, cười nói: “Đúng, ta là mệnh tinh thứ tư trong chư thiên, được Kỳ Lân sinh ra, bá trọng thúc quý, bọn họ gọi ta là ‘Tiểu Quý’.”

 

*bá trọng thúc quý: cả, hai, ba, tư.

 

“Ta phải chết,” Trần Tinh nói, “nên ngươi cũng phải đi.”

 

“Ấy…” Tiểu Quý nói, “Chuyện này… có hơi phức tạp, vốn là còn một năm, nhưng Định Hải châu lại trộm mất một năm, cho nên… phải làm thế nào đây?”

 

Trần Tinh nói: “Chờ chút, ta nhớ rồi, Hạng Thuật… huynh ấy là Định Hải châu?”

 

Tiểu Quý không trả lời, nhìn Trần Tinh, nghĩ trái nghĩ phải. Trần Tinh nói: “Xi Vưu đâu? Hắn chết rồi?”

 

Tiểu Quý nói: “Có thể nói chết rồi, cũng có thể nói chưa chết.”

 

Trần Tinh: “? ? ?”

 

Tiểu Quý cười nói: “Ta thực sự không muốn rời bỏ ngươi đâu, ngươi là một người vô cùng dũng cảm.”

 

Hốc mắt Trần Tinh hơi ướt, nhưng là linh hồn rồi nên không có nước mắt, cậu nói: “Cảm ơn ngươi chăm sóc ta lâu vậy, Tiểu Quý.”

 

“Về sau sẽ không may mắn được như vậy đâu.” Tiểu Quý nói, “Ngươi cũng phải chăm sóc mình cho tốt. Đúng! Ta nhớ rồi, còn có một pháp bảo!”

 

Trần Tinh: “Đúng thế, kiếp sau ta cũng không nhớ được.”

 

“Đi thôi.” Tiểu Quý nói.

 

“Chờ chút!” trước mặt Trần Tinh lại có ánh sáng lập loè, nói, “Ta còn có câu hỏi này.”

 

“Ngươi không sao đâu.” Tiểu Quý đáp, thế là biến mất trước mắt Trần Tinh.

 

Trong kẽ hở thời gian, bánh xe thời gian lại bị đảo ngược, thiên mạch bắn ra vô vàn lưu tinh, bay xuống mặt đất, linh thể từ mặt đất bay vè phía bầu trời! Thiên địa mạch dùng kinh khí kết nối, lại nối liền nhau. Dưới sức mạnh nhân quả, sông núi lệch vị trí, mặt trời mọc đằng tây, mặt trăng lặn phía đông, nhanh chóng thay đổi.

 

Từ Định Hải châu vỡ vụn, linh khí bùng nổ, hổ phách bên eo Trần Tinh rơi xuống.

 

Hổ phách bị phá huỷ, dây đỏ đứt rời, tro cốt Phượng Hoàng loé sáng, tan vào gió.

 

Trong gió lốc linh khí, bánh xe dừng lại, sau đó phù văn của Triều Tịch trận tan ra, biến mất, Hạng Thuật nhẹ nhàng đeo chiếc nhân vào ngón tay Trần Tinh.

 

“Ta yêu em.” Hạng Thuật nhỏ giọng, “Tinh nhi.”

 

Trong cơn lốc có tiếng Phượng hót, Hạng Thuật bỗng nhiên ngẩng đầu.

 

Phượng Hoàng xoè cánh lửa che trời, ở giữa gió lốc xoay tròn, nó thiêu đốt tât cả nhưng từ thần hoả cũng thoát thai hoán cốt, nó vung quang phấn như Ngân hà, như dải sáng quấn quanh người Hạng Thuật.

 

Sau đó xoay tròn, ngọn lửa thu lại.

 

Ngọn lửa trùng sinh tụ về phía Hạng Thuật, sau một tiếng nổ vang, thân thể Hạng Thuật bốc lửa, phấn sáng hội lại, như đặt mình vào giữa đàn tế Hoả thần!

 

“Làm phiền ngươi rồi.” Ánh sao xoay quanh tế đàn biến hoá, hiện ra một thiếu niên, nhấc tay.

 

“Cái gì?” Hạng Thuật nghi ngờ nói.

 

“Không phải nói ngươi,” Tiểu Quý nói, “Chuông đâu!”

 

Sau một khắc, Lạc Hồn Chung xuất hiện trong tay Tiểu Quý.

 

‘Đông’ một tiếng, Hạng Thuật và Trần Tinh chấn động, quang điệp màu xanh từ trong cơ thể bay ra.

 

Cùng lúc đó, phương da có ba quang điệp, rồi tự tách ra. Tiểu Quý mở tay, xoay người biến thành ánh sao trở về trời.

 

Trong kẽ hở thời gian, tất cả cảnh tượng như giấy vụn bị đốt bay lên, biến mất vô tung vô ảnh.

 

“Hắn không phải người phàm, ba hồn bảy vía có Long lực và Phượng lực sẽ bài trừ việc đối diện ký ức, ta thấy không được.”

 

Phượng Hoàng nói xong, vỗ cánh bay đi.

 

Trong bóng tối.

 

“Vĩnh biệt,” Tiểu Quý hạ giọng nói, “Ta về nhà. Cảm ơn các ngươi đã phá bỏ gông xiềng Vạn Pháp Quy Tịch, nếu không ta sẽ bị giữ ở đời này rất lâu, Thiên Trì, ta sẽ nhớ ngươi.”

 

“Chờ chút đã!” Trần Tinh nói, “Tiểu Quý! Tuế Tinh! Này! Ngươi quay lại đây! Ta không đi đầu thai! Chạy nhanh thế làm gì!”

 

Trần Tinh chạy nhanh giữa bóng tối, bỗng nhiên nhận ra gì đó, giữa không gian đen kịt lại có ánh sáng loé lên phía xa.

 

Một con bướm vờn quanh người cậu, đi vào thân thể.

 

Đó là một cảm giác rất kỳ quái, tay, chân, lục cảm như được trở về, chỉ là trước mắt tối đen như cũ, không thấy gì.

 

Ta không chết? Trần Tinh sờ loạn xung quanh, tự nhủ: “Đây là chỗ nào?”

 

“Địa lao.” Chu Tự sau lưng đáp lại.