Định hải phù sinh lục

Chương 89: Trùng phùng



Phong thuỷ luân chuyển, cuối cùng ta được làm nhà cái rồi!

 

Thái Nguyên năm thứ tư, mùng một tháng hai, Tương Dương.

 

“Địa lao.”

 

Địa lao địa lao địa lao… giọng nói Chu Tự bên tai như tạo thành tiếng vọng, Trần Tinh giật vải che mắt, kinh ngạc quay đầu, thấy ánh mắt nghi hoặc của Chu Tự.

 

“Hắn giả mù!” Chủ bộ lập tức hô lên, “Giả vờ! Lừa đảo!”

 

Trần Tinh quay người, đi đến cuối địa lao, đồng thời, từ trong hư không một cánh bướm bay tới, đập cánh, bay vào bóng đêm.

 

Hạng Thuật, Hạng Thuật?! Huynh ở đây sao?

 

Trần Tinh thất tha thất thểu, suýt nữa ngã sấp, cánh bướm lại nhẹ nhàng bay về phía thân hình trong trong bóng tối, biến mất. Trần Tinh lộn nhào, quỳ sụp xuống đất, ép sát mặt đất trượt tới.

 

Hạng Thuật không nhúc nhích, nằm nghiêng trên mặt đất, cực kỳ yên tĩnh.

 

Trần Tinh lệ nóng doanh tròng, kích động hô to ôm chầm lấy Hạng Thuật.

 

Mọi người: “…”

 

Một nén nhang sau.

 

Vì thân phận của Trần Tinh mà phủ Thứ sử hỗn loạn thành một đống, đám người nháo nhào thể hiện, ý đồ của thiếu niên này rất khả nghi, nhất định phải kiểm tra kỹ.

 

“Văn thư của Lại bộ do Tạ An ký phát không phải giả, ngươi để ta…” Giọng Chu Tự bỗng dừng lại, sững sờ, tự hỏi: “Có vẻ như ta đã từng nói ra câu nào như thế này rồi?”

 

Mọi người cũng cảm thấy tình cảnh này rất quen thuộc, sau khoảnh khắc nghi hoặc ngắn ngủi, tham tán lại cất lời: “Đại nhân, thiếu niên này nhất định là vì tử tù này mới đến, chẳng qua giả thần giả quỷ, mượn thân phận ‘Khu ma sư’. Lai lịch tử tù vô cùng kỳ quặc.”

 

Chu Tự vô cùng nghi ngờ, sau đó im lặng.

 

Phủ Thứ sử, phòng khách.

 

Trần Tinh ôm Hạng Thuật, đầu tiên là kích động đến mức khóc lớn, sau đó lại cười, sau khi mang người về thì không làm gì cả, chỉ ôm Hạng Thuật trong lòng vừa khóc vừa cười.

 

Đúng là ôm đầu Hạng Thuật khóc rống.

 

Hạng Thuật: “…”

 

“Sao huynh lại thế này?” Trần Tinh vô cùng đau lòng, nhớ đến lúc cuối thấy Định Hải châu, không nhịn được nhìn Hạng Thuật, nức nở nói: “Vì sao lại không nói cho ta?”

 

Định Hải châu vỡ nát, gió thổi lộng trời, Vạn Pháp Phục Sinh, nhân quả luân chuyển… trong giây phút ngắn ngủi, Trần Tinh nhớ đến vô số cảnh tượng trước chết của hai người, lập tức đoán được, vào đúng thời khắc cuối cùng, bọn họ quay trở về ba năm trước!

 

“Lần này chúng ta nhất định sẽ thành công!” Trần Tinh nói với Hạng Thuật, “Nhất định là thế! Ta sẽ không rời bỏ huynh! Hạng Thuật!”

 

Hạng Thuật nhắm chặt hai mắt, vừa mới tỉnh lại được một lúc từ khi rời khỏi địa lao, rồi tiếp tục hôn mê. Trần Tinh mặc dù còn chưa hiểu chuyện lúc cuối xảy ra thế nào, có lẽ là Hạng Thuật chết rồi, Định Hải châu vỡ vụn, vì bảo vệ cậu mới đưa bọn họ quay về? Không liên quan, chờ Hạng Thuật khôi phục rồi hỏi lại cũng không muộn, nhất định là y dùng hết pháp lực để thay đổi vận mệnh bọn họ.

 

“Đúng rồi,” Trần Tinh nhớ ra, nói, “Uống thuốc trước đã, nào uống thuốc.”

 

Trần Tinh suýt nữa quên mất, lần đầu gặp Hạng Thuật, y đang trong tình trạng hấp hối, nhờ một viên đan dược cuối cùng của sư môn truyền lại mới dần khôi phục, uống thuốc xong thì sáu canh giờ không thể nói chuyện, không thể động đậy.

 

Trần Tinh ngậm thuốc, sau khi cho Hạng Thuật uống xong, lại sờ trán y, chăm chú nhìn môi Hạng Thuật.

 

“Lần này ta không rời xa huynh nửa tấc,” Trần Tinh nhỏ giọng, “Dù chạy đến chân trời góc bể, dù ngày mai ta có chết, huynh cũng đừng hòng bỏ được ta.”

 

Có lẽ được ông trời thương xót nên kỳ tích xảy ra, trở lại ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau, lúc này Hạng Thuật gầy quá, gầy đến mức Trần Tinh đau lòng vô cùng, cậu vừa khổ sở, vừa vui sướng, nhớ lúc cuối cùng Hạng Thuật ôm cậu vào lòng, cũng cúi đầu hôn cậu… tình cảm trong lòng bùng cháy hừng hực, không cách nào kiềm chế mà phát ra.

 

Thân thể rét run của Hạng Thuật ấm dần, bờ môi cũng ấm hơn, khôi phục huyết sắc.

 

Trần Tinh ôm Hạng Thuật, hơi cúi đầu, không nhịn được định thừa dịp y còn mê man, hôn một cái.

 

Hôn một cái cũng được, Trần Tinh tự nói với mình, dù sao y chưa tỉnh, hôn một tí.

 

Nhưng Hạng Thuật tỉnh, mở mắt.

 

Hạng Thuật: “…”

 

Phòng ngủ không đóng cửa, Chu Tự đến quan sát Trần Tinh, thấy Trần Tinh ôm tử tù không thể động đậy mới cứu từ trong lao ra, cúi đầu định hôn y nhưng không xuống miệng được.

 

Chu Tự: “…”

 

Trần Tinh lập tức ngại ngùng ho một tiếng, nghi hoặc nhìn Chu Tự, Chu Tự có vẻ như quên mọi thứ, hoặc nói là quay lại ba năm trước đây, người nhớ những chuyện xảy ra chỉ có mình mình?

 

“Chu đại nhân, ta có chính sự muôn làm,” Trần Tinh để Hạng Thuật nằm ngang, tiến lên đóng cửa đuổi người, “Lúc nữa ngài hãy đến đi. Thế nhưng ta nghĩ lát nữa ngài cũng không rảnh đâu, gặp lại sau nha.”

 

“Người đâu!” Chu Tự giận dữ hét, “Lôi tên bịp bợm giang hồ này xuống, giam lại rồi nói!”

 

“Khoan khoan khoan!” Trần Tinh nghĩ thầm sao chuyện này lại không giống lúc trước, vội nói, “Nghe ta giải thích đã! Nào! Giờ ta giải thích đây!”

 

Nhưng quan binh đã phá cửa vào, tóm lấy Trần Tinh kéo cậu đi, để Hạng Thuật nằm một mình trên giường.

 

Hạng Thuật: “… … … …”

 

“Tối nay quân Tần sẽ công thành!” Trần Tinh bị kéo xềnh xệch trên đất, hô, “Chu đại nhân! Thời điểm ta vào Tương Dương là điều tra được quân tình quan trọng! Ngươi nghe ta nói đã!”

 

Chu Tự dừng lại, quay đầu, nhìn Trần Tinh.

 

Một nén nhang sau, Trần Tinh ở trên đài cao phủ Thứ sử, nói: “Nghe ta giải thích, đừng làm gì Hạng Thuật, thân phận của huynh ấy rất quan trọng.”

 

Trên mái hiên đài cao, có một con chim toàn thân đỏ rực đậu xuống.

 

Chu Tự lạnh lùng nói: “Ta biết ngươi có mưu đồ, nói đi, nói sai một câu thì đầu hai ngươi rơi xuống. Dù tối nay thành phá, ta cũng phải giết hai ngươi trước!”

 

Tuyết rơi không ngừng, Chu Tự đứng trên ban công tầng ba đài cao phủ Thứ sử, nhìn ra toàn thành Tương Dương, nhìn đèn đuốc trong thành.

 

Trần Tinh hít sâu một hơi, lúc này cậu còn chưa dám tin mình đã quay trở về quá khứ, như mở cờ trong bụng, nhưng cũng cảm thấy có gì đó không đúng, hình như thiếu thứ gì.

 

Cậu như nằm mơ, lúc thì cười lúc thì im lặng, nhưng không rảnh nghĩ lại, trước cứ giải quyết phiền phức trước mắt này đã.

 

“Nói thế nào nhỉ?” Trần Tinh nghĩ tới nghĩ lui, nói: “Vẫn nên nói ngắn gọn thôi, Chu Tự đại nhân, không lừa ngài, ta đúng là Khu ma sư, đến nơi đây vốn vì ba trăm năm trước vạn pháp…”

 

Nói đến đây, Trần Tinh bỗng nhớ ra, bây giờ vẫn còn Vạn Pháp Quy Tịch? Hay đã phục sinh rồi? Linh khí đất trời có còn không?! Cậu cảm thấy! Linh khí đang chuyển động! Vạn Pháp Phục Sinh!

 

Chu Tự: “? ? ?”

 

Chu Tự quay người, uy nghiêm nhìn Trần Tinh, chầm chậm rút kiếm, đúng là muốn chém chết cậu ở đây.

 

“Đừng kích động!” Trần Tinh lập tức nói, lập tức nhớ lại, lần trước làm thế nào lung lạc hắn?! Chết rồi, nãy vui quá quên mất!

 

“A, đúng rồi!” Trần Tinh khôi phục vẻ mặt nghiêm túc như cao nhân thế ngoại, nói, “Đại nhân, ngài tin trên đời này có yêu quái, thần tiên không? Ngài tin ta có pháp lực không? Ấy ta không nhịn được, ta vui quá! Chu đại nhân! Đã lâu không gặp lại! Vạn Pháp Phục Sinh! Xi Vưu chết đi! Phong thuỷ luân chuyển cuối cùng ta lại làm nhà cái rồi!”

 

Hạnh phúc trong lòng Trần Tinh không biết chia sẻ với ai, chỉ muốn tóm lấy Chu Tự náo loạn với hắn.

 

Chu Tự: “… … … …”

 

Chu Tự giận dữ hét: “Tới…”

 

“Ta chứng minh cho ngài xem!” Trần Tinh hít sâu một hơi, nói, “Sau khi xem xong nếu ngài không tin ta nguyện bó tay chịu trói.”

 

Chu Tự bị Trần Tinh chọc tức đến nỗi run rẩy cả người, Trần Tinh lại chăm chú mỉm cười: “Ta biết hôm nay ngài như vậy là muốn ổn định lòng quân, trong lòng ngài cũng từng có một ngọn đèn.”

 

Chu Tự bỗng nhiên biến sắc, sao cảm giác lời này quen thuộc vậy? Hắn nhìn chằm chằm Trần Tinh, nỗi lòng cũng ổn định lại, nhịn không được nói: “Chờ đã, mới nãy ta không biết vì sao, bỗng dưng cảm thấy dường như lúc trước chúng ta có quen biết?”

 

Trần Tinh lập tức nói: “Chuyện này đúng, mặc dù lúc nữa ngài sẽ đầu hàng hiến thành, nhưng ta tin sâu trong lòng ngài vẫn trung thành với Đại Tấn…”

 

Chu Tự nghe như thấy, lửa giận lại bùng lên không chỗ phát tiết, cả giận nói: “Thành Tương Dương còn chưa phá! Rốt cục cũng lộ mặt gian tế rồi?!”

 

“không phải.” Trần Tinh xắn tay áo phải, nói, “Gian tế? Ta sẽ thể hiện cho ngài…”

 

Nói xong, Trần Tinh giơ tay, vô cùng thành khẩn nói với Chu Tự: “Mời, ngài, xem.”

 

Sau đó Trần Tinh vận lực, thắp Tâm Đăng.

 

Chỉ một thoáng, ba tầng đài cao phủ Thứ sử, trong thời điểm lkdt dồi dào, Tâm Đăng không được khống chế, bộc phát thành một luồng sáng như khai thiên tích địa.

 

Trần Tinh và Chu Tự đồng thời hô đau một tiếng.

 

Chu Tự thét lên ầm ĩ: “Mắt của ta!”

 

Trần Tinh kêu thảm: “Chuyện gì thế! Ta mù rồi!”

 

Chu Tự: “Thích khách! Người đâu! Có thích khách!”

 

Trần Tinh sử dụng Tâm Đăng là tâm quyết và thi pháp suốt ba trăm năm qua, khi linh khí cạn kiệt, chỉ dùng được năm phần sức mạnh, không ngờ nhờ có linh khí, Tâm Đăng bỗng nhiên được củng cố, giống như giữa khoảng cách hai người đối mặt, một tia chớp loé lên, mắt bị Tâm Đăng chiếu lập tức bị mù tạm thời.

 

Trước mắt Trần Tinh trắng xoá, rồi lại dịu xuống thành màu đen, giống như có vô vàn ánh sáng lay động. Tâm Đăng loé lên, con chim màu đỏ ngoài mái hiên giương cánh bay đi.

 

Dưới tiếng la của Chu Tự, tham tán hoảng hốt vọt lên, trong tay còn cầm danh sách, giật mình nói: “Đại nhân! Hai người không sao chứ!”

 

Trần Tinh: “Thích khách ở đâu?! Mau bắt thích khách!”

 

Chu Tự nghĩ Trần Tinh định ám sát mình mới hô lên thích khách, Trần Tinh lại tưởng rằng lúc bị mù thì có thích khách tới, hai người đi loạn khắp nơi, sờ tới sờ lui rồi thành ôm lấy nhau.

 

Một lúc lâu sau, toàn bộ binh sĩ lên, thấy không có thích khách, Trần Tinh và Chu Tự cũng khôi phục thị lực, nhìn xung quanh thở phào.

 

Chu Tự còn chưa tỉnh táo, nhìn Trần Tinh. Trần Tinh nhủ thầm, quả nhiên là Vạn Pháp Phục Sinh! Có phải mình dùng lực hơi quá không?”

 

“Cho nên… là nhưu vậy.” Trần Tinh nói, “Ta không lừa ngươi, ngươi xem? Ta biết pháp thuật!”

 

Trần Tinh vừa đưa tay, Chu Tự lập tức hoảng sợ, nói: “Dừngta! Mới nãy bị ngươi làm chói mù mắt! Pháp thuật của ngươi, luồng sáng này có thể làm gì?”

 

Trần Tinh đáp: “Ấy… có vẻ không làm được gì, vì sao Vạn Pháp Phục Sinh ta vẫn chỉ phát sáng được thế này? Đúng rồi, lửa đâu! Sao lại không được? Bài xích Tâm Đăng?” Trần Tinh búng tay mấy cái, niệm Ngũ Hành quyết cũng không triệu hồi được pháp thuật.

 

Trong đầu Trần Tinh bây giờ chỉ nghĩ đến Hạng Thuật, kiên nhẫn nói: “Được rồi, cho nên ngươi thấy, ta đúng là Khu ma sư, đến đây tìm Hộ pháp của ta, không hề lừa ngươi, hiện giờ tìm được, ta lập tức…”

 

Chu Tự: “Ngươi và Hộ pháp cùng nhau giúp ta thủ thành?”

 

Trần Tinh: “Ta phải dẫn huynh ấy đi, ta rất bận, ngươi cứ vất vả tiếp đi, rồi gặp lại ở Thọ Dương!”

 

“Chờ một chút!” Chu Tự đuổi theo Trần Tinh, nói: “Khu ma sư! Ta bỗng nhiên nghĩ ra cách này, sau đó ngươi đứng trên thành lâu, dùng ánh sáng làm mù mắt kẻ địch…”

 

“Không rảnh!” Trần Tinh nhanh chóng về phòng, hô: “Khoảng cách xa thế, ngươi cảm thấy hữu dụng không hả Chu đại nhân? Người khác công thành còn phải thắp đèn giúp à! Sợ ban đêm quân địch không thấy đường?”

 

Chu Tự nghĩ cũng phải, khoảng cách ngắn chỉ một sải tay thì được, nhưng xa như thế khác gì chiếu sáng cho quân địch đâu, khéo quá hoá vụng, vội nói: “Vậy ngươi còn…”

 

Trần Tinh quay đầu lại, nói: “Ta cho ngài biết vấn đề này! Chờ lúc nữa bọn chúng sẽ đến! Tương Dương hôm nay không giữ được! Nhưng khi Mộ Dung Thuỳ đến, tấn công vào thành thì sẽ lấy phủ Thứ sử làm cứ điểm! Ngài nên mau bố trí mai phục đi! Không chừng có thể thay đổi càn khôn…”

 

Chu Tự giật mình, mà đúng lúc này, bên ngoài có tiếng la.

 

“Quân Tần công thành!”

 

“Thành phá rồi!”

 

Chu Tự không lo Trần Tinh nữa, lập tức quay đầu chạy về phía phòng khách.

 

Mộ Dung Thuỳ dẫn quân công thành, cầu lửa đầy trời như sao băng. Trần Tinh lao về phòng ngủ, thấy Hạng Thuật vẫn nằm im như cũ trên giường, nghe thấy tiếng động thì đảo mắt nhìn về phía cậu.

 

“Mau trốn thôi.” Trần Tinh dùng chăn bọc kỹ Hạng Thuật, nói, “Yên tâm, chúng ta có thể chạy thoát.”

 

Bỗng nhiên Trần Tinh nhớ ra lúc nữa sẽ có quân Tấn giết đến… trước tiên phải giả vờ treo cổ. Thế nên cậu nhanh chóng dựa vào tình hình đã xảy ra, bọc kỹ Hạng Thuật nhét dưới gầm giường, kéo ga giường thành một dải, ném lên xà ngang, thắt nút, bắt đầu treo người.

 

Hạng Thuật ở dưới gầm giường nhìn Trần Tinh.

 

Hạng Thuật: “… … … …”

 

Trần Tinh vừa làm được một nửa, có tiếng phá cửa, quân Tần cầm đao kiếm, xông vào.

 

Trần Tinh vạn lần không ngờ tới bọn chúng đến nhanh như vậy! Lúc này hai binh sĩ nhìn nhau, binh sĩ kia nghĩ là người đọc sách muốn treo cổ, không biết có nên cho cậu một đao không.

 

Làm sao đây? Trong bầu không khí giằng co, tâm niệm Trần Tinh thay đổi rất nhanh, làm sao đây?! Sao lại xui xẻo thế này?! Không phải sẽ chết ở đây chứ!

 

Dường như lúc binh sĩ kia nhấc đao, vọt tới chỗ cậu, cái mạng nhỏ của Trần Tinh sẽ chấm dứt vào lúc này.

 

Liều mạng đi, Trần Tinh quyết tâm, trong chớp mắt, cậu khom người phóng qua bàn thấp, hô một tiếng, nhào về phía binh sĩ!

 

Binh sĩ không kịp trở tay, không ngờ cái người một khắc trước còn định treo cổ lại phát điên, vô thức lùi về sau, Trần Tinh ôm eo hắn, đẩy hắn ngã nhào ra ngoài!

 

Hạng Thuật: “…”

 

Binh sĩ cầm kiếm, mắng to một câu, Trần Tinh vừa bò vừa đứng dậy, sợ hắn phát hiện Hạng Thuật dưới gầm giường, hô: “Đến bắt ta sao! Ngươi đến bắt ta sao!”

 

Ngay sau đó, chân như bôi dầu, chạy biến.

 

Binh sĩ kia bị dẫn đi, cũng mắng to liên tục, hắn cởi cung tiễn bắt đầu bắn tên, Trần Tinh chỉ muốn dẫn hắn đến phòng khách phủ Thứ sử, lúc này Chu Tự còn chưa rời đi tự nhiên sẽ có người giết hắn, thế nhưng vừa chạy qua hành lang đã thấy hai binh sĩ quân Tần hùng hổ lao tới, cậu lập tức xoay người hoảng hốt chạy trốn.

 

Binh sĩ lúc trước với hai tên sau này hội hợp, ba người đuổi theo Trần Tinh. Tim Trần Tinh sắp nhảy ra ngoài, chạy đến hành lang bỗng nhiên cậu xoay người, giang hai tay, tế Tâm Đăng, hai mắt nhắm lại.

 

“Xem đây!” Trần Tinh hô.

 

Một luồng sáng kinh thiên động địa, ba tên lính Tần lập tức hét lên, Trần Tinh nghĩ thầm có cách, lát nữa sẽ nhờ chiêu này chạy đi, tranh thủ thời gian trở về đưa Hạng Thuật đi.

 

Thế là Trần Tinh ra ngoài, không thấy xe ba gác, giận dữ hét: “Xe ba gác lần trước đâu? Ngựa đâu?!”

 

Hạng Thuật từ gầm giường nhìn ra, thấy Trần Tinh từ ngoài viện chạy vào, lúc sắp tới cửa thì ba tên lính lại vọt tới.

 

Trong tầm mắt khi Hạng Thuật nằm dưới gầm giường nhìn ra, là cửa mở rộng, ngoài cửa như một bức tranh động, cảnh tượng là: Trần Tinh biến mất bên trái, rồi nhanh chóng xuất hiện, tay phải cầm một cái lưới vớt lá cây, tay trái lúc ẩn lúc hiện, vô cùng căng thẳng, muốn đển bọn chúng tới gần thì sẽ giơ tay.

 

Ba tên lính xuất hiện bên phải, cầm đao kiếm, không dám tới gần Trần Tinh, hai bên giằng co.

 

Trần Tinh nghĩ thầm trước tiên dùng lưới tấn công vào đầu người kia, dẫn hắn tới, lấy kiếm gác cổ làm con tin, không chừng sẽ hữu dụng, lúc phóng Tâm Đăng ra, nhất định phải nhắm mắt…

 

Binh sĩ cầm đầu rất nghiêm túc đối phó Trần Tinh, không bị vẻ ngoài như người đọc sách của Trần Tinh đánh lừa, gã giơ tay đang định hạ lệnh, ba người chuẩn bị bọc đánh xông lên… thì từ bờ tường phía sau đột nhiên xuất hiện một người, chỉ thấy người kia khom lưng, vung trường đao, xoay một vòng, bạch quang lấp lánh.

 

Trần Tinh lập tức hô to một tiếng!

 

Hạng Thuật: “! ! !”

 

Trong tầm mắt Hạng Thuật, máu tươi toé ra, Trần Tinh bỗng nhiên lùi ra sau, bên kia xuất hiện một hiệp khách anh tuấn cao chín thước, đội mũ vành, ba tên quân Tần đồng thời ngã xuống.

 

Hiệp khách tiêu sái gỡ mũ, nhìn Trần Tinh.

 

“Phùng đại ca!” Trần Tinh nhảy lên, ôm chầm lấy Phùng Thiên Quân, cưỡi lên lưng hắn.

 

“May quá đuổi kịp.” Phùng Thiên Quân nói, “Ta nghe đệ từng kể, ngày này đệ ở Tương Dương, Thiên Trì, Thiên Trì!”

 

Phùng Thiên Quân ôm lấy Trần Tinh, liều mạng nhào nặn cậu, hai người vừa khóc vừa cười.

 

Đúng là cùng Phùng Thiên Quân ôm nhau khóc rống.

 

Hạng Thuật: “… … …”

 

______

 

Hạng Thuật belike: Hai cái đứa này bị điên à???  ̄へ ̄