Định Kiến

Chương 10



Về phần triển lãm tranh kia, Nghiêm Mạc vẫn đi.

Hắn không có nhiệt tâm tha thiết với tranh sơn dầu bằng Văn Bân, nhưng bản thân cũng có một phần hứng thú, huống gì hắn cũng cần một cơ hội như vậy… giải sầu một chút.

Triển lãm tranh được tổ chức tại một nhà thi đấu nổi danh ở một thành phố khác, chủ đề là nghệ thuật hiện đại, trưng bày những tác phẩm của mấy hoạ sĩ cận đại khá nổi tiếng mấy năm gần đây, cũng không thiếu nhân vật nổi tiếng đích thân đến thăm, ngoại trừ đi xem triển lãm, chủ yếu dùng để mở rộng mạng lưới giao thiệp.

Hiện giờ Nghiêm Mạc không có lòng dạ cho cái kia, cũng chỉ khiêm tốn đi khắp nơi trong nhà thi đấu, lắc lư đi dạo hơn nửa vòng, rẽ ngoặt, liền bị một bức tranh phong cách khác lạ hấp dẫn, khó tránh khỏi dừng bước lại, thưởng thức thật kĩ một phen.

Nghiêm Mạc đang nhập thần, vai bỗng nhiên bị người khác vỗ một cái, vừa quay đầu lại, liền thấy một cô gái trẻ đứng phía sau, mặc một bộ váy liền ngắn màu hồng phấn, tóc buộc thật cao ở sau gáy, tướng mạo mặt mũi xinh đẹp như tranh vẽ trang sức nền nhã, tuổi trẻ phơi phới.

“Anh cũng thích bức hoạ này sao?” Cô gái kia chỉ chỉ tác phẩm treo ở trên tường.

Nghiêm Mạc có chút khó hiểu đối với chuyện bắt chuyện bất thình lình thế này, vẫn lễ phép gật đầu một cái.

Thiếu nữ lại nói: “Vậy anh cảm thấy, bức hoạ này có chỗ nào thiếu sót?”

Nghiêm Mạc trầm mặc một hồi, nói: “Hình ảnh được dùng đối lập nhau nghiêng về sắc lạnh, ngược lại với chủ đề “Xuân” được vẽ, tác giả hình như muốn mượn điều này bày tỏ quá trình đông đi xuân tới, cho nên lựa chọn phương thức như vậy… Tổng thể mà nói, ý tướng mới lạ, mạnh dạn dùng màu sắc tươi sáng, nhưng hơi lộ ra chỗ thiếu sót chính là còn chưa nắm chắc về màu sắc nên không dùng đúng chỗ, thế nhưng khuyết điểm không lấn át được ưu điểm, với tuổi tác của tác giả hiện tại mà nói, đã là một thành tựu rất tốt rồi.”

Thiếu nữ phốc cười ra tiếng: “Con người của anh, luôn luôn nghiêm túc như vậy sao? Rõ ràng cũng không lớn hơn tôi mấy tuổi… Nhưng trái lại nói rất đúng chỗ.”

Cô gái vươn tay ra: “Giới thiệu một chút, tôi tên Lâm Ngữ Khê, là tác giả của bức hoạ này, cảm ơn anh đã thích tác phẩm của tôi, đại thiết kế sư.”

Nghiêm Mạc vươn tay ra bắt tay với nàng: “Cô biết tôi?”

“Có một người bạn thường xuyên nhắc tới anh, tuy rằng… Khụ ừm.” Lâm Ngữ Khê liếc nhìn phía sau hắn: “Anh để chính y nói cho anh đi.”

Cô vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến một thanh âm quen thuộc.

“Vì sao cậu lại ở chỗ này?”

Khoé mắt Nghiêm Mạc nhảy nhảy, trong lóng thầm mắng oan gia ngõ hẹp, nhưng vẫn tỉnh táo quay người lại: “Những lời này có lẽ tôi hỏi anh chứ… Không phải anh đi công tác sao?”

Hứa Khiêm liếc nhìn y một cái, không nói tiếp, trái lại Lâm Ngữ Khê bước từng bước nhỏ đi tới, cười híp mắt gọi một tiếng Hứa ca.

Người kia nghe vậy, ngữ khí nhu hoà xuống, thậm chí cưng chiều vỗ vỗ đầu cô: “Chỉ trong một chốc mà đã chạy loạn khắp nơi, con bé này thật đúng là không để cho tôi đỡ lo.”

Thái độ này có thể nói là trên trời dưới đất, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, Nghiêm Mạc tức khắc cảm thấy cùng người ta nói chuyện sẽ mất hết mặt mũi, xoay người muốn rời đi, mới bước vài bước lại nghĩ tới gì đó, móc chìa khoá nhà Hứa Khiêm từ trong túi ra, nhét vào trong tay đối phương: “Trả lại cho anh.”

Hứa Khiêm nhếch mày, vỗ vỗ Lâm Ngữ Khê ý bảo cô tạm thời tránh đi, bước nhanh đuổi kịp Nghiêm Mạc đang rời đi: “Cậu chạy cái gì? Sợ tôi ăn cậu hả?”

Thanh âm của y không lớn, thế nhưng bên trong triển lãm tranh tương đối yên tĩnh, trong lúc nhất thời toàn bộ ánh mắt từ bốn phía đều nhìn lại, Nghiêm Mạc chậc một tiếng, bước nhanh đi tới trong góc phòng, Hứa Khiêm đi phía sau hắn, còn đặc biệt quen thuộc khoác vai của đối phương: “Thiết kế bản vẽ thế nào rồi?”

Nghiêm Mạc giật giật bả vai, tận lực kéo dài khoảng cách: “Bản thảo căn căn bản đại thể đã hoàn thành, kế tiếp cần tiến thêm một bước thay đổi vài chỗ nhỏ… Nếu như anh muốn nhìn, chờ trở lại khách sạn tôi sẽ email cho anh.”

Hứa Khiêm gật đầu: “Cậu ở khách sạn à?”

Nghiêm Mạc nói tên một khách sạn lân cận, Hứa Khiêm aiz một tiếng, nói thật là vừa khéo, tôi cũng ở đó.

“Nếu chúng ta đều ở cùng một chỗ, buổi tối tôi sẽ trực tiếp đi tới phòng cậu vậy, nào nào nào, nhắn WeChat số phòng cho tôi…” Y vừa nói vừa móc điện thoại di động ra, căn bản không cho đối phương có cơ hội cự tuyệt, hơn nữa yêu cầu của đối phương cũng không tính là vô lý, Nghiêm Mạc không còn cách nào khác, đành phải thành thành thật thật nói cho y.

Lúc Nghiêm Mạc rời khỏi triển lãm tranh đã là 6h, hắn tới vùng phụ cận lấp đầy bụng, thừa dịp chưa tới thời gian về khách sạn trước tắm rửa một cái.

Đợi đến hơn 8h, Hứa Khiêm đúng hẹn gõ cửa, thấy Nghiêm Mạc còn khoác áo choàng tắm, gương mặt tuấn tú bị chưng đến phiếm hồng, cổ áo hơi mở rộng, ngọn tóc ướt sủng nhỏ nước xuống. Y huýt sáo một tiếng, cợt nhã đùa giỡn mấy câu, kẹt cái đối phương mặt đen dùng chân đóng sập cửa lại, hai ba bước chui vào trong phòng.

Sau khi Hứa Khiêm vào phòng, nhìn quanh bốn phía một vòng, tuỳ tiện dựa lên ghế salon: “Nào, cho tôi coi bản thảo.”

Nghiêm Mạc thấy bộ dáng đại gia của y quả thật giận không có chỗ phát tiết, âm thầm hít thở sâu mấy lần, tự nói với mình phải phân biệt giữa việc công và việc tư… Từ trong cặp công văn hắn lấy ra một cái máy vi tính. Trong khoảng thời gian chờ máy khởi động, Hứa Khiêm vẫn âm thầm đánh giá người đàn ông trước mặt, trong ánh mắt mang theo vài phần hiếu kỳ và nghiên cứu kĩ càng.

Hứa Khiêm thừa nhận, sau khi mình thấy bức hoạ kia, ấn tượng đối với Nghiêm Mạc có thay đổi cực lớn, hơn nữa chuyện Văn Bân đã thành kết cục đã định, mâu thuẫn lớn nhất giữa hai người đã được hoá giải, còn bởi vì có thêm vài phần đồng bệnh tương lân cùng thất tình, nếu có thể làm bạn bè, cũng tốt.

Chỉ có điều Hứa Khiêm người này luôn sĩ diện hảo, không thể nói trắng ra nguyên nhân được, chỉ có thể không được tự nhiên kéo gần khoảng cách ở giữa… Hơn nữa, y cũng thật sự kỳ vọng vào tác phẩm của Nghiêm Mạc.

Phong cách thiết kế của đối phương phù hợp với khẩu vị của y, bây giờ nhìn thấy bản thảo, quả nhiên không khiến Hứa Khiêm thất vọng. Y tỉ mỉ nhìn qua một lần, tham khảo vài chi tiết và vấn đề với Nghiêm Mạc, người kia cũng không nhiều lời, móc bút ra sửa đổi ngay tại chỗ, chớp mắt hai tiếng đồng hồ đã qua, kim đồng hồ dần dần nhích về vị trí mười giờ, Hứa Khiêm đứng dậy duỗi người, đi rót hai ly cà phê bưng tới, Nghiêm Mạc nhìn y một cái, chìa tay nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn thật khẽ.

Nhận lấy mới uống một ngụm, thiếu chút nữa không bị đắng chết, một bên Hứa Khiêm cũng nhíu mày: “Mẹ nọ cà phê này sao đắng như vậy, rõ ràng tôi bỏ thêm không ít đường mà…”

Nghiêm Mạc nhìn trong ly của y đã thả vào năm sáu cục đường vuông, lặng lẽ thả phần trong tay xuống.

“Không nhìn ra anh thích ăn ngọt như thế.” Hắn nói.

“Hửm? Ngọt tốt mà, đời người đã đủ đắng rồi.” Hứa Khiêm nói: “Cậu nghỉ một lát đi, hôm nay là cuối tuần, tôi sẽ tính tiền làm thêm giờ cho cậu.”

Nghiêm Mạc không muốn nhận ân huệ của y, nói thẳng: “Không cần, đây là chuyện nằm trong bổn phận của tôi, Hứa tổng không cần khách khí… Sau này ăn ít ngọt một chút, đề phòng bệnh tiểu đường.”

Hứa Khiêm trợn trắng mắt nhìn hắn, lại uống thêm một ngụm lớn cà phê, động tác ấu trĩ này chọc cho Nghiêm Mạc buồn cười, hắn quay đầu đi, liếc nhìn bản thảo thiết kế trên màn hình, thật đúng là thuận mắt so với trước kia nhiều, tâm trạng dậy nên vài phần cảm tình phức tạp.

Hắn ở bên này đang xoắn xuýt, chỉ thấy Hứa Khiêm đột nhiên cởi áo khoác âu phục ra: “Cậu không cảm thấy hơi nóng?”