Định Kiến

Chương 11



Nghiêm Mạc mặc áo choàng tắm, không có mẫn cảm như vậy với nhiệt độ chung quanh, nhắc hắn như thế, ngược lại cũng cảm thấy có chút khô nóng, trừ cái đó ra, còn có một mùi mơ hồ phảng phất trong không khí. Hai người liếc nhau, thấy được sự bất an ở trong mắt lẫn nhau, Hứa Khiêm kéo kéo cà vạt vừa mới muốn nói gì, liền bị tiếng chuông chói tai cắt ngang, Nghiêm Mạc bước một bước lớn xông về phía cửa sổ, kéo rèm ra, phát hiện chẳng biết từ lúc nào bên ngoài đã khói mù trời, sắc mặt tức khắc đại biến.

Hứa Khiêm cũng lờ mờ mấy giây, mắng thao một câu, bay nhanh về phía toilet, thuận tay lấy xuống hai cái khăn mặt ngâm trong nước. Nghiêm Mạc đi theo vào, y liền khoác lên người đối phương một cái trong đó, lại quay đầu bận rộn phủ lên người mình.

Lúc này, cánh cửa bị người gõ, kéo ra liền nhìn thấy, quả nhiên khói khét dày đặc đập vào mặt, em gái phục vụ che mũi miệng, đứt quãng muốn nói chuyện, Hứa Khiêm liền vội vàng lấy khăn mặt che phủ lên miệng cô, tỏ ý có chuyện gì chờ một hồi hãy nói.

Nghiêm Mạc híp mắt thấy hành lang tối tăm, toàn bộ đèn trên đỉnh đầu đều tắt, chỉ còn lại đèn báo cháy đang loé lên, không khí ngột ngạt. Hắn khẽ ho khan mấy cái, trong lòng khó tránh khỏi đầy tràn sự hoang mang, so sánh ra Hứa Khiêm trái lại bình tĩnh hơn nhiều, một đường cúi thấp xuống đi tới trước lối thoát nạn, đến nơi húc vào cửa.

Khách sạn có tổng cộng 23 tầng, Nghiệm Mạc đặt phòng VIP, nằm ở tầng 21, hơn nữa cũng không phải là mùa du lịch, khách vốn cũng không nhiều, trừ hai người bọn họ ra, còn có mấy người phục vụ, bây giờ tất cả đều đang chen ở trong lối đi, một người trong đó đang cố gằng dùng bộ đàm trao đổi với tổng bộ, thế nhưng tín hiệu bị đứt quãng, quả thật đáng lo lắng.

Khói trong hành lang ít, Hứa Khiêm dứt khoát thừa cơ hội này hỏi đại khái chân tướng một lượt, nhận được đáp án là tầng giữa bốc cháy, lửa lan tràn lên phía trên, hơn nữa tháp tín hiệu ở phụ cận đang được trùng tu, không thể kịp thời liên lạc. Mà cho đến hiện nay, đội cứu hoả đang đến, nhưng bởi vì tầng lầu quá cao, cần có thời gian điều máy bay trực thăng… Đúng là giây phút nguy cấp, Hứa Khiêm đoạt lấy bộ đàm, tỉnh táo mở miệng: “Tôi có hai máy bay tư nhân ở sân bay XX, bây giờ mấy người lập tức liên hệ cô Lâm thư ký của tôi, số điện thoại của cô ấy là…”

Sau khi y kỹ càng phân phó xong, lại quay người an ủi nhân viên phục vụ tuổi còn nhỏ, mắt cô gái trẻ này đều đỏ, che khăn mặt ở dưới miệng khẽ khóc thút thít, được đồng nghiệp ở một bên nắm lấy bờ vai, vỗ nhè nhẹ.

Lúc này Nghiêm Mạc vẫn còn mặc áo choàng tắm, trên người phủ khăn mặt thấm nước, nhưng mặc dù như thế, cũng không thể chống lại từng đợt hơi nóng quật về phía da dẻ. Hắn khó chịu nhắm mắt lại, bên tai là thanh âm của ngọn lửa nóng rực, cùng với tiếng tim đập càng ngày càng vang dội của mình, nói không sợ đó là giả, dù sao hắn chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, đổi thành lúc bình thường, còn có thể hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, bây giờ lại không dám thở mạnh, cả người lui vào trong góc, trơ mắt nhìn khói mù nồng nặc từ từ bao phủ tầm mắt.

Trong mấy người sống sót Hứa Khiêm là người lớn tuổi nhất, liền tiện thể đảm nhiệm trách nhiệm trao đổi với cứu viện, thỉnh thoảng báo cáo một chút tình trạng bên này. Nhưng mặc dù biểu hiện coi như lãnh tĩnh, cả đầu y đều ra mồ hôi, khi điện thoại bị cắt đứt tứ chi đều mềm nhũn, tựa vào trên tường khẽ thở hổn hển. Nước đọng trên khăn mặt đã từ từ bị hơi nóng làm bốc hơi, hoá thành mồ hôi nóng dính vào da, giống đang bị thả vào trong lò nướng, tựa như có thể ngửi được mùi khét của da thịt, sởn cả tóc gáy.

Nghiêm Mạc nhìn thoáng qua một đoàn nhân viên phục vụ run rẩy ôm nhau, cũng liền tự mình nhích lại gần Hứa Khiêm ở bên kia, người kia liếc nhìn hắn một cái, hơi lộ ra cặp mắt hoa đào hẹp dài cong cong, như là cười.

“Sợ sao?”

Giữa khói mù lượn lờ, tiếng nói của tình địch trước mặt trở nên khàn khàn, nhưng giọng điệu khinh bạc không khác gì ngày xưa.

Giống như khiêu khích, hoặc giống như trêu chọc, Hứa Khiêm cúi đầu nở nụ cười: “Đừng sợ, anh đây sẽ dẫn cậu sống sót ra ngoài.”

Mà hiện tại, Nghiêm Mạc cũng mất tâm tình đánh trả, nhưng lại không muốn để cho bầu không khí tiếp tục bị đè nén hơn nữa: “Máy bay qua đây, phải mất bao lâu?”

“Khoảng cách không xa, nhưng khoảng chừng hơi mười mấy phút… Tôi vừa mới hỏi, tầng bốc cháy là tầng 13, cách xa chúng ta ở đây, chính là khói mù quá dày, bằng không chúng ta có thể tự chạy đi…”

Thanh âm của y vừa phải, nhưng đủ rõ ràng và kiên định, vang vọng trong hành lang tràn ngập khói mù, sưởi ấm lòng người.

Lòng của Nghiêm Mạc cũng theo đó mà bị khuấy động, hắn vừa mới muốn nói gì, lại bị khói mù làm sặc, cong lưng ho khan không thở được, việc này cũng doạ sợ Hứa Khiêm, liền vội vàng kéo người qua, nhẹ nhàng vỗ trên lưng.

Nghiêm Mạc bởi vì thiếu dưỡng khí mà đầu choáng váng, nên cũng mất sức lực đấu tranh, hắn dựa vào trên vai Hứa Khiêm một lúc, nghe được tiếng thở dốc càng ngày càng nặng nề của nhau, không biết sao, đột nhiên nhớ tới một đêm hỗn loạn kia…

Có lẽ là thật sự bị cháy hỏng đầu, Nghiêm Mạc quơ quơ đầu, nói: “Nếu như tôi chết, thì A Bân… nhờ anh vậy.”

Thanh âm của Nghiêm Mạc cực nhỏ, Hứa Khiêm chỉ nghe được hai chữ cuối cùng, liền đoán được cả câu.

Y vốn không nói gì, về sau bị tức giận đến mắc cười, hận không thể cho hai người bọn họ một cái bạt tai để đại thiếu gia chưa ăn khói lửa nhân gian này tỉnh táo lại một chút, con mẹ nó hút hai ngụm khói sẽ phải chết, mình hút mười mấy năm vì sao còn chưa ung thư phổi chứ? (Đừng hút nữa anh ơi T_T)

Xét thấy theo nguyên tắc bớt nói chuyện trong lúc cháy, Hứa Khiêm lười mắng hắn, tay vừa nhấc lên, trực tiếp dùng khăn lông bịt kín miệng hắn.

Cứ đè nén trong trầm mặc như vậy, thời gian từng giây từng phút trôi qua, vì khói mù dày đặc, đã có người trẻ tuổi không nhịn được suýt hôn mê, ngay cả Nghiêm Mạc cũng vô lực tựa trên vai y, hai mắt hơi hé ra thành một đường may, bất cứ lúc nào cũng có thể khép lại.

Ở nơi ranh giới giữa sống và chết, chỉ có Hứa Khiêm vẫn còn thanh tỉnh, y nắm bộ đàm, giống như nắm một cọng rơm cứu mạng sắp cháy hết cả cây.

Lúc ngoài cửa sổ vang lên tiếng ồn của cánh quạt chuyển động, cuối cùng y mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, chỉ thấy lính cứu hoả mặc đồ chống cháy nghe theo tiến vào từ cửa sổ, mang từng người bị mắt kẹt lên máy bay.

Số lượng khách của máy bay trực thăng có hạn, Hứa Khiêm tự nguyện xếp cuối hàng, mắt thấy từng đồng bạn được cứu, y tựa bên cửa sổ, trong tay nắm lấy mặt nạ dưỡng khí được đưa tới thở dốc từng ngụm, khói dày đặc xông lên khiến người không thể mở mắt nổi, động cơ bên tai vang lên ầm ầm, xen lẫn với gió lớn vù vù, khiến người ta có một loại cảm giác đang bay lượn.

Lúc này Nghiêm Mạc cũng đã tỉnh táo rất nhiều, hắn và Hứa Khiêm được bố trí cùng một chiếc máy bay, mà cũng đúng lúc này, thế lửa mãnh liệt đến cực điểm, cửa phòng cháy bằng sắt nóng lên đến đỏ rực, giấy quảng cáo dán ở phía sau bị lửa đốt hết, từng mảnh cháy đen rơi trên mặt đất.

Thật sự đập đập tan sự bình tĩnh của Hứa Khiêm, chính là đoạn sau cùng này.

Là một người bị bệnh sợ độ cao, lúc này bị treo trên dây thừng đong đưa, y thậm chí không dám mở mắt, lúc được kéo lên cả người đều tê liệt, đầu óc trống rỗng, mãi cho đến khi được đưa lên xe cứu thương mới từ từ lấy lại sức.