Định Kiến

Chương 19



Nghiêm Mạc nghe vậy ngoan ngoãn đứng dậy, tính khí nửa mềm rút ra khỏi hậu huyệt, phát ra một tiếng ‘ba’, mang theo một chuỗi dịch thể chảy ra.

Hứa Khiêm theo bản năng run lên, miệng huyệt ham muốn tựa như bất mãn đóng mở, bài trừ ra càng nhiểu dịch lỏng, y mắng thao một câu, chân mềm nhũn lảo đảo thả xuống từ trên ghế salon, kéo áo choàng tắm dúm dó khập khễnh đi tới phòng tắm.

Dòng nước ấm áp chảy qua toàn thân, Hứa Khiêm ngồi trong bồn tắm, hai chân tách ra treo trên hai thành, cau mày móc thứ gì đó ra từ trong người. Trước kia đều là y xử lý cho người khác, hôm nay rơi xuống trên đầu mình, ngược lại lộ ra vài phần mới lạ… Nặng nề chậc một tiếng, Hứa Khiêm nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể ngâm mình trong nước, cái gì cũng không thèm nghĩ nữa.

Kết quả về sau không cẩn thận ngủ thiếp đi, Nghiêm Mạc ở bên ngoài thấy y đã hơn một tiếng rồi vẫn chưa đi ra, liền tự chủ trương đẩy cửa phòng tắm ra. Hơi nóng bốc hơi làm mờ đường nhìn, hắn lần theo tường chậm rãi đi tới bên cạnh bồn tắm, vừa cúi đầu xuống, liền có thể thấy thân thể trần truồng của Hứa Khiêm, bị nước nóng ngâm đến da chuyển hồng, hiện đầy dấu vết do mình lưu lại. Nghiêm Mạc nuốt nước miếng, sợ y ngâm nước có chuyện gì, liền cúi người xuống bế ra. Hứa Khiêm thật là có hơi hôn mê, lúc bị ôm mơ mơ màng màng thức dậy, mắt không mở ra.

Nghiêm Mạc ôm y trở lại phòng ngủ, bản thân đi tắm, khi đi ra Hứa Khiêm đã thanh tỉnh, đang ngồi hút thuốc ở ghế salon nơi bọn họ vừa mới hoan ái xong, thấy hắn đi ra, vẫy vẫy tay, khàn giọng nói: “Qua đây.”

Nghiêm Mạc do dự một giây, đi tới trước mặt y ngồi xuống, ân cần hỏi: “Anh… có gì không thoải mái không?”

Hứa Khiêm không đáp nhanh như vậy, chỉ bình tĩnh nhìn hắn, mãi cho đến khi người kia không được tự nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác, trốn tránh tầm mắt của y.

Nghiêm Mạc khẽ cắn môi: “Nếu anh… thấy thật sự khó chịu, thì đánh tôi một trận đi.”

Nghe nói như thế, rốt cuộc y mới không kềm được nở nụ cười.

“Tôi đánh cậu làm gì? Cậu nghĩ cậu là cây rụng ra tiền hả, đạp một cước liền có thể rụng vàng xuống…” Chậm rãi hít một hơi thuốc, Hứa Khiêm chuyển đề tài: “Về sau coi như tôi tự nguyện, cậu không cần khó chịu, thật sự có ý bồi thường, vậy thì cho tôi thượng một lần là được rồi.”

“…” Lúc này Nghiêm Mạc không nói, ngồi ở đó ấn đường nhíu chặt lại đến bế tắc, Hứa Khiêm nhìn dáng vẻ rầu rỉ này liền ngại nói nhiều, cười khúc khích một tiếng, chế giễu nói: “Được rồi, cậu cho rằng tôi thật sự nhớ thương cậu? 419 mà thôi, tôi làm người anh tốt, chỉ đạo miễn phí cho cậu.”

“Nhưng mà sau này lúc làm với người khác, nhớ mang bao, tôi đây làm kiểm tra định kỳ, ai biết mấy mèo hoang chó hoang kia có bệnh hay không… Đúng rồi, cậu không có bệnh chứ?”

Nghiêm Mạc nghẹn một lúc: “Dĩ nhiên không có!”

Hứa Khiêm lại hít một hơi thuốc, hỏi hắn: “Vừa rồi thoải mái không?”

Nhảy qua đề tài này quá nhanh, Nghiêm Mạc rất lâu mới phản ứng được, không được tự nhiên nói: “… Thoải mái.”

Hứa Khiêm cười khà khà, dựa trên ghế salon phun một vòng khói thuốc: “Thoải mái là được rồi, không phải cậu muốn quên Văn Bân sao? Sảng khoái thêm vài lần, cam đoan ngay cả cậu là ai cũng đều quên.”

Nghiêm Mạc cũng nhíu nhíu mày, theo phản xạ: “Anh từng có rất nhiều lần sao?”

Lời vừa mới ra khỏi miệng, hắn đã cảm thấy mình ngốc nghếch, mà Hứa Khiêm càng sửng sốt một chút, sau khi không cách nào nhịn được nữa cười to lên: “Cậu cho rằng ai cũng giống cậu? Gần 25 vẫn còn là một xử nam hả?”

Y cười quá hăng, bị sặc khói, vỗ ngực ho khan đến xé gan xé phổi, Nghiêm Mạc vừa giận vừa buồn bực, nói thẳng: “Tôi đây là chung tình, dáng vẻ này của anh là hoa tâm không có tiết tháo!”

“Vâng vâng vâng, tôi hoa tâm, tôi không có tiết tháo… Trước kia cũng không biết ai mắt đỏ, nắm lấy chân tôi cọ xát thứ đồ chơi kia lên, ai za nếu đổi thành trinh tiết liệt phụ, còn không phải dùng một cước đạp gãy cái kia của ngươi hả?”

Không đề cập tới việc này còn được, nhắc tới Nghiêm Mạc lại rầu rỉ, nói cả buổi vẫn là một câu kia: “Nếu không anh đánh tôi một trận đi.”

Hứa Khiêm đã bó tay với hắn, tự mình hút thuốc xong, vỗ vỗ tay tính trở về phòng ngủ bù, trước khi đi nhìn thấy đối phương vẫn còn ngồi ở đó, thật sự không nhịn được: “Cậu rất sợ thiếu nợ tôi hả?”

Nghiêm Mạc nhìn y, tuy không nói chuyện, nhưng ý là xác định đúng vậy.

Hứa Khiêm cười lạnh một tiếng, đi tới trước hai ba bước, vặn cằm đối phương cắn một cái, cắn không hề nể tình, lưu lại một dấu răng vừa đỏ vừa tím. Nghiêm Mạc trăm triệu lần không ngờ tới y sẽ dùng chiêu thức này, cả người đều bối rối, Hứa Khiêm nhìn bộ dáng này của hắn, trong lòng cũng sảng khoái không ít, vung tay lên nói: “Bây giờ hai chúng ta không thiếu nợ nhau, cậu có thể cút.”

Không để ý đối phương có phản ứng gì, sau khi nói xong câu đó, Hứa Khiêm mang theo tâm tình khoái trá trở lại phòng ngủ, vừa nằm vào chăn đã ngủ đến trời đất mịt mù…

Lúc mở mắt ngày hôm sau mặt trời đã lên cao, Nghiêm Mạc đã sớm lăn, trong phòng khách chỉ còn dư lại đồ dùng trong nhà trống rỗng. Hứa Khiêm ngáp rót cốc nước, lại gọi điện thoại cho công ty vệ sinh, để người ta tới dọn dẹp hiện trường ngày hôm qua một chút, dù sao đi nữa ghế salon là da, không thể nào vứt đi, chỉ có thể chùi.

Sắp xếp công việc trong nhà xong xuôi, y cũng không đợi ở nhà, cầm ví tiền lên đi ra ngoài chạy một vòng, lúc đi ngang qua cửa hàng tổng hợp thì dừng lại, ở trước quầy chọn tới chọn lui, mua một cái vòng bằng vàng cho Văn Xảo Xảo, định chờ mấy ngày nữa sẽ đưa đến cho người ta.

Văn Xảo Xảo chính là con gái của Văn Bân, mới vừa sinh ngày hôm qua, khi Hứa Khiêm rời giường lúc giữa trưa thấy “Moments”* trong vòng bạn bè trên WeChat, cũng chúc mừng vài tiếng ở phía dưới.

(*Moments: đăng “Moments” (những khoảnh khắc) trên WeChat giống như mình đăng status trên Facebook)

Kết quả cũng không bao lâu y liền nhận được tin nhắn của Văn Bân, bảo là muốn mời bọn anh ra ăn một bữa cơm, cảm ơn cho đàng hoàng và vân vân. Hứa Khiêm ngoài miệng khách khí, nhưng dừng lại ngay tại cái chữ “bọn”, truy hỏi tới, quả nhiên mời Nghiêm Mạc. Nghĩ đến một bộ dạng đau lòng của đối phương trước kia, y nhìn có chút hả hê hỏi Văn Bân: “Hắn có đồng ý với không vậy?”

Người kia hoàn toàn không biết ẩn tình trong đó, thành thật đáp: “Đồng ý rồi ạ.”

Hứa Khiêm cố nén cười hồi âm: “Vậy đến lúc đó gặp.”

Chọn được quà tặng, lúc này tạm thời không có gì để làm, Hứa Khiêm vô cùng buồn chán đi lang thang trong mall, lúc đi ngang qua một cửa hàng bán đồ xa xỉ vô tình liếc mắt qua, cái này không nhìn thì không sao, vừa nhìn liền thấy người quen —— cái tên đang ra ra vào vào phòng thử áo quần, không phải là tiểu tử đụng phải ở quán bar ngày hôm qua sao?

Ngươi thật sự đừng có nói, đêm qua ánh sáng mập mờ, hôm nay ban ngày nhìn rõ, khá xinh đẹp, rất non.

Hứa Khiêm luôn thích sinh viên chừng 20, nhìn một hồi, cũng không ẩn núp, hai ba bước nhảy vào trong cửa hàng, hào khí ngút trời nói: “Ngoại trừ cái này, trừ cái này, bọc lại tất cả những thứ khác!”

Trong lúc nhất thời, bốn phía lặng như tờ, người phục vụ đeo một nụ cười tươi rói đi tới trước: “Xin chào ngài, xin hỏi ngài cần phục vụ gì không…”

Hứa Khiêm cũng cười theo, chậm rãi lấy ra một tấm thẻ vàng trong ví tiền: “Phiền cô giúp tôi gói lại.”