Định Kiến

Chương 20



Đây là một cửa hàng chuyên bán đồ dùng cho nam giới, từ giày da đến âu phục đầy đủ mọi thứ, Hứa Khiêm chọn size và kiểu dáng xong, lại điền địa chỉ —— dù sao cũng nhiều đồ như vậy, y không có thể một người đem về nhà được, phải có người chuyên biệt đưa tới.

Đến thời điểm tính tiền, Hứa Khiêm rõ ràng cảm giác được có ánh mắt của ai đó chăm chú nhìn bên này, mang theo kinh ngạc lẫn thèm muốn, nóng hừng hực đến thiêu cháy. Y thản nhiên nhíu mày, ra vẻ như không biết, chậm rãi làm xong giấy tờ, tiêu sái rời khỏi trong nụ cười toét miệng đến mang tai của nhân viên phục vụ.

Kết quả vừa mới rẽ, đã thấy một bóng người lao ra từ bên cạnh, một phần không thiếu đụng vào lồng ngực của Hứa Khiêm. Hứa Khiêm cao hơn gã một cái đầu, từ trên nhìn xuống, vừa vặn thấy được đầu tóc xoăn xoăn của đối phương, xuống chút nữa, chính là khuôn mặt xinh đẹp trẻ tuổi kia.

Tuổi trẻ thật tốt mà… Y cảm thán, không nhẹ không nặng đẩy người ra: “Không sao chứ?”

“Không sao… Cảm ơn anh.” Thiếu niên ngẩng đầu lên, mang theo vài phần ngượng ngùng, sau đó lại lần lượt hoá thành kinh ngạc: “Chúng ta không phải đã từng gặp ở đâu đó rồi sao?”

Hứa Khiêm không cố kềm nữa, đặc biệt cười ra tiếng không nể mặt: “Đúng vậy, cậu còn nói tôi đợi đấy, đợi cái gì? Hửm?” Nói đến sau cùng, cũng toát ra vài phần ám muội.

Khuôn mặt của thiếu niên cũng đỏ ủng, ấp úng nửa ngày, Hứa Khiêm trêu chọc gã một hồi, lại vươn tay ra sờ sờ mái tóc quăn mềm mại của đối phương: “Cậu là An Thần?”

Hứa Khiêm cười cười: “Quan hệ của cậu và Ray không tệ đi.”

Phản ứng của An Thần ngược lại cũng mau mắn, bừng tỉnh hiểu ra nói: “Người bảo cậu ta hẹn với tôi là anh?”

“Rồi cậu nói cho tôi biết cậu đã có người.” Hứa Khiêm tiếc hận nhún vai: “Sau đó, tôi liền rời khỏi quán bar…”

“Tôi không biết anh là… là như vậy.” Nhớ tới một màn lúng túng kia, An Thần hận không thể chui xuống đất: “Còn bạn của anh cũng không phải do tôi bỏ thuốc, là bạn của tôi, tối hôm qua tâm tình của tôi không tốt, tính tình bùng nổ hơn nhiều, xin anh chớ để ý.”

Gã ở đầu này cố gắng muốn vãn hồi thiện cảm của đối phương, không biết rằng dáng vẻ trốn tránh trách nhiệm này rơi vào trong mắt Hứa Khiêm, càng khiến cho hình tượng giảm thêm nhiều, kỳ thật nhìn kĩ lại, dáng dấp của An Thần không tính là hoàn mỹ, dù cho da rất trắng, tóc rất mềm, cảm giác khi sờ không tồi…

Y đã triệt để buông tay bên phía Văn Bân, lúc này Hứa Khiêm cần khẩn cấp cái gì đó để lấp kín cái lỗ nơi trái tim —— giống như hắn đã nói với Nghiêm Mạc tối qua, sảng khoái thêm vài lần, có thể quên đi rất nhiều thứ, mặc dù chỉ là tạm thời, chung quy còn mạnh mẽ hơn so với một mực ủ rũ.

Suy nghĩ lung tung thật lâu, cúi đầu xuống, liền đối mặt với ánh mặt thận trọng của An Thần, trưng ra khuôn mặt trẻ tuổi và sự khẩn thiết không hợp tuổi. Giống như gã là người ở trong vòng này quá lâu rồi, dựa vào tuổi trẻ và khuôn mặt mà ba mẹ sinh ra, mỗi ngày lăn lộn vào những sinh hoạt về đêm, dùng đủ loại phương pháp để nâng cáo giá trị bản thân, cuối cùng được ông chủ có tiền bao dưỡng, không buồn không lo trải qua thời gian cả đời người là quan trọng nhất.

Mỗi người có chí riêng, Hứa Khiêm tự nhận không phải là người trong sạch gì, hơn nữa loại chuyện này, từ trước đến nay chỉ trao thân không trao tâm, hắn cần, chỉ là một bạn giường hiểu chuyện khôn khéo, nhưng hôm nay xem ra, An Thần này trái lại nhìn qua không đơn giản như vậy.

Để một đoạn thời gian nữa sẽ nhìn kĩ càng lại một chút.

Tối đó, Hứa Khiêm mời gã ăn một bữa cơm, sau khi ăn xong hai người trao đổi WeChat, An Thần đỏ mặt hỏi y: “Em bình thường có thể tìm anh… không?”

Hứa Khiêm có hơi không tập trung, ậm ờ ‘đừng’ một tiếng, sau đó suy nghĩ lại, nói bổ sung: “Tôi bình thường tương đối bận rộn, có thể không trả lời cho cậu nhanh như vậy.”

An Thần mặc dù còn có chút bất mãn, nhưng cũng không dám nói nhiều. Đối với gã mà nói, Hứa Khiêm có đủ tư cách là một con cá lớn để phóng dây câu dài, ngộ nhỡ có thể thành công, cũng đủ cho gã khoe khoang trở mình, mặt dài thoòng trước mặt mấy chị em gái.

Đến khi ra khỏi nhà hàng, đã hơn 10h tối, Hứa Khiêm lái xe chở đưa An Thần đến dưới lầu, người kia muốn mời y lên ngồi một chút, Hứa Khiêm do dự một hồi, vẫn cự tuyệt.

Y ngược lại cũng không phải không có cảm giác, chỉ là dấu vết Nghiêm Mạc lưu lại tối qua vẫn chưa biến mất, để tiểu tình nhân trông thấy có phần hơi mất mặt.

Trải qua một ngày dọn dẹp, trong nhà sáng bừng lên, tâm tình chán nản của Hứa Khiêm cũng trở nên không tệ lắm, nằm ở trên giường chơi điện thoại di động, mơ mơ màng màng đã ngủ.

Lại qua mấy ngày, y nhận được lời mời của Văn Bân đi ra ngoài ăn cơm, dĩ nhiên sẽ gặp Nghiêm Mạc đã không thấy một tuần. Trước kia Hứa Khiêm cắn một cái đủ ác, bây giờ hắn vẫn còn mang khẩu trang, lúc thấy tên đầu sỏ gây hoạ hận không thể đi đường vòng, làm Hứa Khiêm vui mừng, nụ cười cũng treo trên mặt, không có một chút giấu giếm, Văn Bân cho rằng đây là y thấy hài lòng, còn đặc biệt nhường chỗ, để hai người bọn họ ngồi cùng nhau.

“Trước đây thật là rất cảm ơn hai anh, đặc biệt là Hứa ca, còn có sư huynh… Nếu như không phải là nhờ các anh, e rằng người kế tiếp vào phòng cấp cứu chính là em.” Văn Bân nhớ tới tình huống lúc đó liền đổ mồ hôi, ngữ khí kích động hơn, hơi rùng mình: “Em cùng Tư Song đã bàn bạc rồi, đến lúc đó để Xảo Xảo nhận hai anh làm cha nuôi…”

Nghe được câu nói sau cùng, Hứa Khiêm phụt thẳng một ngụm nước ra ngoài, vừa điên cuồng ho khan, còn không quên liếc trộm vẻ mặt của Nghiêm Mạc, quả nhiên một vẻ mặt tuyệt vọng chán nản. Cũng may lực chú ý của Văn Bân đều bị y hấp dẫn, bây giờ đang bận đưa giấy cho y, cũng không phát hiện ra.

Hứa Khiêm thở dài từ tận đáy lòng. Nhưng ngoài miệng giảng hoà: “Cái kia, Xảo Xảo tuổi còn nhỏ, em cũng đừng thay cháu quyết định, hơn nữa chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, chúng ta không giúp em thì giúp ai đây? Có đúng không? Cho nên em cũng chớ khách sáo, lộ vẻ quá xa lạ mà…”

Văn Bân bị y nói có chút xấu hổ, cũng không nhắc lại nữa, chào hỏi xong thì bắt đầu ăn cơm.

“Sư huynh, lúc ăn cơm tháo khẩu trang xuống đi, nếu không sẽ bất tiện…”

Lúc này Nghiêm Mạc mới từ trong đả kích tỉnh táo lại, nghe cậu vừa nói như vậy, trứng càng đau, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Cũng may dấu răng kia thoạt nhìn đã hơi phai nhạt, hơn nữa toàn bộ quá trình cúi đầu xuống, Văn Bân cũng không phát hiện ra.

Nhưng Hứa Khiêm ngồi bên cạnh hắn lại nhìn thấy rõ mồn một, nghẹn cười đến nội thương, nhưng coi như có nghĩa khí bao che thay hắn, chờ thật vất vả chịu đựng qua bữa ăn, thừa kịp Văn Bân đang thanh toán tiền, Nghiêm Mạc ngẩng đầu lên, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Khiêm ăn uống no đủ gác chéo chân, đốt một điếu thuốc: “Tôi gặp được thằng nhóc bỏ thuốc cậu trước đây.”

Nghiêm Mạc sửng sốt một chút, rất nhanh nhớ tới một màn khiến người ta lúng túng kia, lắp bắp nói: “Anh, anh không làm gì người ta chứ…”

Hứa Khiêm phun khói ra nở nụ cười: “Không nhìn ra nha, tính cậu vẫn rất tốt, tôi còn tưởng rằng cậu muốn chỉnh gã một trận chứ.”

Nghiêm Mạc ho khan vài tiếng: “Tuổi tác của gã cũng không lớn, tính toán với một đứa con nít làm gì… Huống gì, coi như tôi thiếu kinh nghiệm…”

“Yên tâm đi, tôi không phải là người lòng dạ hẹp hòi như vậy… Mọi người đều là là đồng loại, cùng là bạn bè mà thôi.” Huống gì người bị gã bỏ thuốc cũng không phải là tôi.

Hứa Khiêm vừa dứt lời, Văn Bân đã trở lại, cười hỏi y: “Hứa ca vừa gặp người nào?”

“Không gì… nào nào nào, đây là quà anh tặng Xảo Xảo, em nhận thay cho cháu đi.”

“Cái này… cái này quá quý trọng, em…”

“Ô kìa em cầm đi, anh đây là người thiếu tiền sao? Em vừa mới nói để anh làm cha nuôi của con bé, anh mua ít đồ cho con gái thì thế nào chứ?”

Văn Bân vẫn khước từ không chịu nhận, Hứa Khiêm không nhịn được, kéo Nghiêm Mạc bên người lại: “Aiz tôi nói Tiểu Nghiêm nè, trước đó có phải cậu có bản thảo gì chưa đưa cho tôi xem không nhỉ? Đi đi đi chúng ta tìm một chỗ xử lý tiếp.”

Hai người ba chân bốn cẳng chạy, để lại một mình Văn Bân ở trong phòng, dọc đường Nghiêm Mạc vẫn không nhịn được quay đầu nhìn lại, Hứa Khiêm ở bên cạnh hắn liếc đến trắng mắt, châm chọc nói: “Cậu cứ luyến tiếc cha ruột của người ta mãi vậy hả?”