Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách

Chương 15



Khi Từ Hồng đi ra khỏi nhà ăn, nhìn bóng dáng Quý Ngôn đi sau hai bước, có loại cảm giác kỳ quái. Thấy thế nào đều không giống một thiếu niên mười chín tuổi, tâm trí rất thành thục. Có lẽ là chuyện tốt.

Quý Ngôn mang cơm về cho Hoắc Kiến Đông, trở lại ký túc xá nằm ở trên giường nửa ngày không nhúc nhích.

Hoắc Kiến Đông khó hiểu: “Anh Ngôn, cậu hôm nay không trở về nhà sao?” Hắn đột nhiên phát hiện bản thân đối với Quý Ngôn hiểu biết rất ít, trừ bỏ biết Quý Ngôn là người địa phương, ngoài ra trong nhà có ai ở nơi nào, một mực đều không biết.

Quý Ngôn chỉ 'ừ' một tiếng, đóng lại di động kéo lên bức màn nói: “Tôi ngủ trước.”

Lận Trọng Trình trở lại khách sạn, vốn tưởng rằng Quý Ngôn sẽ ở trên giường chờ mình, mở cửa ra không những trong phòng không có một bóng người, liền quần áo tắm rửa tựa hồ đều ít đi chút.

Toàn bộ phòng cho người ta một loại cảm giác nhiều ngày không có ai ở.

Hắn rửa mặt xong ngồi ở trên giường mở di động ra, trừ bỏ thông tin công việc thì không có một điều nào liên quan đến Quý Ngôn.

Quý Ngôn thật liền thành thật an phận như vậy, thật yên lặng làm tốt tình nhân của hắn?

Bất quá mới mười chín tuổi cũng không nên nhịn xuống, Lận Trọng Trình gọi điện thoại qua, không ai nhấc máy.

Xem thời gian, không đến 10 giờ.

Hay là hai ngày trước khi dễ tàn nhẫn nên hai ngày này đang giận dỗi?

Quý Ngôn sau khi tỉnh dậy sớm thì thấy một cuộc gọi nhỡ, cái mà chỉ có duy nhất số của Lận Trọng Trình.

Cậu xóa bỏ thông báo, xuống giường đi tắm rửa, chuyên môn tắm với nước lạnh.

Hoắc Kiến Đông giúp Quý Ngôn xin phép nghỉ bệnh rồi về ký túc xá, mới vừa mở cửa nghe thấy một trận chuông di động réo rắt, là điện thoại của Quý Ngôn, người đang nằm trên giường, di động thì ở trên bàn.

Không có thói quen xem điện thoại của người khác, hắn có ý để hắn nghe cho, Quý Ngôn nhẹ ‘ừ’ một tiếng, Hoắc Kiến Đông ấn nhận xuống: “Xin chào, tôi là bạn cùng phòng với Quý Ngôn, Hoắc Kiến Đông, hắn hiện tại không tiện nhận điện thoại, phiền trễ chút lại gọi lại.”

dãy số xa lạ không có ghi chú.

Đối diện truyền đến thanh âm một người đàn ông: “Quý Ngôn xảy ra chuyện gì?”

Hoắc Kiến Đông sửng sốt, chẳng lẽ là anh trai Quý Ngôn, nghĩ vậy hắn đứng đắn lên: “Quý Ngôn sinh bệnh, mấy ngày nay đều đang phát sốt, tôi chuẩn bị buổi chiều dẫn hắn đi bệnh viện trường nhìn thử.”

Nửa tiếng sau Lận Trọng Trình xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh, gõ cửa đi vào thấy Hoắc Kiến Đông ngồi ở mép giường chơi điện thoại.

Hoắc Kiến Đông gặp người tiến vào lập tức đứng dậy nói: "Ngài chính là người vừa mới gọi điện thoại cho Quý Ngôn?”

“Đúng vậy,” Lận Trọng Trình nhìn hắn, Hoắc Kiến Đông thật tự giác mà tránh ra chỗ trống, “Đây là chuyện khi nào?” Lận Trọng Trình hỏi.

Hoắc Kiến Đông ‘à’ một tiếng: “Liền mấy ngày nay, vừa mới bắt đầu chỉ là sốt nhẹ, tôi khuyên anh Ngôn đi bệnh viện khám thử, hắn nói là việc nhỏ, kiên trì uống chút thuốc thì khỏe rồi, ai biết lại thành như vậy, bác sĩ nói là viêm ruột, phỏng chừng đến ba bốn ngày mới khỏi.”

“Đã biết,” cho nên mấy ngày này không có liên hệ, bản thân sinh bệnh cũng không muốn phiền toái Lận Trọng Trình, mười phần cảm giác xa cách, Lận Trọng Trình nói: “Tôi ở đây chiếu cố Quý Ngôn, trường học nếu là có chuyện thì cậu đi trước đi.”

Hoắc Kiến Đông ‘ưm’ một tiếng vừa mới chuẩn bị rời đi, phản ứng lại nói: “Xin hỏi ngài cùng Quý Ngôn là quan hệ gì?” Tây trang lạnh lùng, khuôn mặt tuấn lãng, cùng Quý Ngôn cũng không giống, không phải anh em nha, Hoắc Kiến Đông phỏng đoán.

Quý Ngôn sẽ không tùy tiện nói bậy quan hệ của hai người, Lận Trọng Trình qua loa lấy lệ: “Là bạn bè.” Loại này không thể đưa ra ánh sáng.

Hoắc Kiến Đông bán tín bán nghi, làm bạn cùng phòng với Quý Ngôn nửa năm, hiểu biết không nhiều lắm, trước kia là Quý Ngôn không thường ở ký túc xá, tới cũng là cùng cố thần sương ở bên nhau đi học ăn cơm, hiện tại tuy rằng thường tới ký túc xá, nhưng nói chuyện cũng không nhiều, hơn nữa, Quý Ngôn luôn cho người ta một loại cảm giác xa cách. Hoắc Kiến Đông không hỏi nhiều, gật đầu rời đi.

Trước một khắc đóng cửa lại thấy đàn ông xa lạ đó đang vuốt ve trán Quý Ngôn, hắn tay run vội đóng cửa lại, cái loại biểu tình này sao lại giống như xem một đứa trẻ vậy.

Quý Ngôn không biết tỉnh lại khi nào, mơ mơ màng màng nói khát nước, Lận Trọng Trình bế người lên cho người uống nước, đợi tỉnh táo hoàn toàn, Quý Ngôn mới phát giác là Lận Trọng Trình, cậu miễn cưỡng ngồi dậy: “Quý ngài, sao ngài lại tới đây?”

“Tôi không tới, em liền tính bệnh luôn như vậy?”

“Không phải,” Quý Ngôn hữu khí vô lực nói chuyện, “Tôi nghĩ đều là chuyện nhỏ, cũng ngượng ngùng đi phiền toái ngài, hơn nữa chỉ là phát sốt, tôi khi còn nhỏ thường như vậy chịu đựng một chút liền khỏi.”

Lận Trọng Trình biết Quý Ngôn lúc trước sống ở nông thôn, nhưng không biết là quang cảnh như thế nào, hiện tại nghe cậu nói đến giống như không có ai quản, hắn nhíu mày hỏi: “Thật không yêu quý bản thân.”

Quý Ngôn cười khổ: “Là thói quen, chịu đựng một chút thì tốt rồi.”

Lận Trọng Trình nghĩ đến cái gì: “Cho nên ở trên giường có đau cũng đều không hé răng chỉ cắn môi nhẫn chịu?”

Mắt thường có thể thấy được mặt Quý Ngôn đỏ lên, quay mặt đi không nói lời nào.

Lận Trọng Trình không hề đùa cợt nói: “Lấy quan hệ hiện tại của hai người chúng ta, em nên yêu quý bản thân mình.”

Quý Ngôn không để ý tới ẩn ý bên trong nói: “Đã biết.”

“Nghĩ ra ngoài đi dạo một chút không, mấy ngày nay chắc cũng chưa ăn cơm đàng hoàng đi?”

Quý Ngôn lắc đầu: “Không ăn uống, bất quá ra cửa đi dạo một chút cũng tốt, hít thở không khí.”

Hai người một trước một sau ra cửa, Quý Ngôn ngồi trên xe ở ngoài cổng trường, vẫn là ở hàng ghế phía sau, Lận Trọng Trình cách kính chiếu hậu nhìn Quý Ngôn với sắc mặt tái nhợt, bệnh tình chưa giảm, bất giác sinh ra lòng thương hại, nhưng một lát liền tiêu tán.

Quý Ngôn vốn định đi bờ sông giải sầu, bị Lận Trọng Trình ngăn lại, nói là còn không có khỏe hơn vẫn là chú ý thân thể.

Hai người ở làng Bạc Tuyền ăn cơm chiều, Quý Ngôn không có ăn uống gì, đơn giản ăn chút cháo, ngồi ở tại chỗ xem Lận Trọng Trình ăn cơm.

Lận Trọng Trình có điều phát hiện: “Còn không đói bụng sao?”

Quý Ngôn gật đầu một tay chống đầu cười nói: “Kỳ thật có đôi khi xem ngài ăn cơm vẫn là một loại hưởng thụ.”

“Sao lại nói vậy?”

“Ngài ăn cơm nhai kỹ nuốt chậm, rất có phong cách riêng, nhìn dáng vẻ thì cái gì cũng ăn được không kén ăn, dù nhiều hay ít đều sẽ ăn một chút.”

Lận Trọng Trình dừng đũa nhìn Quý Ngôn, sau đó buông đũa chắp tay trước ngực đặt lên bàn: “Quan sát cũng thật cẩn thận,” sau đó khẽ nâng đầu: “Lại ăn nhiều một chút, ăn cơm mới có sức lực, chuyên vì em chọn gạo để nấu cháo.”

Quý Ngôn lại nói: “Nhưng tôi ăn không vô.”

Làng Bạc Tuyền đều là phòng trọ nhỏ, rất thích hợp bạn tình cùng nhau dùng cơm tại đây, Lận Trọng Trình không chút nào cố kỵ mà đứng dậy, ngồi ở kế bên Quý Ngôn, sau đó ôm cậu ngồi trên trên đùi mình, tiếp nhận chén muỗng thổi thổi rồi đúc cho Quý Ngôn ăn cơm: “Quý Ngôn, tôi không đối xử người khác như vậy bao giờ, em là người đầu tiên đó.”