Lận Trọng Trình không miễn cưỡng, buông chén muỗng giúp cậu lau khô khóe miệng, người Quý Ngôn phát sốt nhiệt độ thân thể nóng hơn so với bình thường, hắn khẽ vuốt phía sau lưng cậu, tay bất giác thăm tiến vào trong quần áo, Quý Ngôn dịu ngoan giống như mèo nhỏ, sắc mặt ửng hồng, thường thường ho khan một tiếng.
“Quý Ngôn,” Lận Trọng Trình ở bên tai cậu nói nhỏ, “Lần sau sinh bệnh phải nói với tôi, tôi sẽ cho người tới chăm sóc em, mà không phải một người ở phòng ngủ chịu đựng.”
Quý Ngôn lỗ tai ửng đỏ nói: “Có thể quá phiền toái ngài hay không.”
“Sẽ không,” Lận Trọng Trình vuốt tay Quý Ngôn nói: “Chăm sóc tình nhân vốn chính là như vậy.”
“Chỉ có thể là tình nhân sao?” Quý Ngôn vuột miệng hỏi ra, trong nháy mắt vội nói, “Thực xin lỗi ngài, tôi cảm thấy tôi là bị sốt đến mơ hồ luôn rồi, lần sau sẽ không lại nói lời kỳ quái nữa.”
Đợi khi Lận Trọng Trình phản ứng lại, cũng không bắt bẻ Quý Ngôn chỉ ‘ừ’ một tiếng.
Quý Ngôn đóng gói số đồ ăn còn lại rồi về trường học, sau khi xuống xe Quý Ngôn không sốt ruột về lại ký túc xá, đứng ở ven đường nhìn xe Lận Trọng Trình càng đi càng xa, mà Lận Trọng Trình ngồi ở trong xe, thường thường ngó nhìn kính chiếu hậu, cho đến khi rốt cuộc không nhìn thấy Quý Ngôn nữa mới thôi.
Đối với Lận Trọng Trình mà nói, ghét nhất là chuyện phiền toái, vừa nãy trong nháy mắt Quý Ngôn bật thốt lên lời kia, hắn từng nghĩ tới nên kết thúc đoạn tình cảm này, nhưng cuối cùng Quý Ngôn lại rất rõ ràng vị trí của bản thân nên tìm bậc thang leo xuống, cho nên hắn mới không đem chuyện này nói ra ngay lúc đó.
Sau khi Quý Ngôn nhìn xe rời đi, từ cổng nhỏ đi vào, châm điếu thuốc nâng cao tinh thần, chiêu sinh bệnh này vẫn thật dùng tốt, bản thân cũng lười dính đến Lận Trọng Trình, nhưng không liên hệ tựa hồ không thể nào hiểu nổi, dù sao cũng phải tìm cái lý do.
Đêm nay thử kết thúc tại đây, Quý Ngôn tìm vị trí thoải mái hơn.
Trở lại ký túc xá, Hoắc Kiến Đông nghe mùi vị đồ ăn nói: “Tốt lắm bạn hiền, khẳng định là thứ tốt.” Tiếp nhận đồ ăn Quý Ngôn đưa tới, mở ra nói: “Anh Ngôn, bạn của cậu đối với cậu cũng thật tốt nha, vừa thấy liền có chỗ tốt.”
Quý Ngôn chỉ nói: “Chúng tôi không phải bạn bè.”
“Không phải bạn bè?” Hoắc Kiến Đông càng khó hiểu hơn, “Vậy là cái gì? Không phải bạn bè? Chẳng lẽ là người nhà, anh trai cậu đối với cậu còn khá tốt nha.”
Quý Ngôn lắc đầu: “Trên rất nhiều khía cạnh, chúng tôi vẫn là người xa lạ.” Đổi đề tài khác, “Trước mắt nhận được sản phẩm đều tạm dừng phát sóng trực tiếp, xem thử có thể từ chối hay không, trong khoảng thời gian này tôi muốn nghỉ ngơi, trên Face chỉ cập nhật một ít trạng thái sinh hoạt hằng ngày là được rồi.”
Quá thường xuyên phát sóng trực tiếp đối với người mới còn chưa đi vào quỹ đạo chính thức là thật trí mạng, dễ dàng tạo thành hình ảnh không đẹp, Quý Ngôn đang đợi, đang đợi một cái cơ hội.
Hoắc Kiến Đông bất ngờ: “Có sản phẩm là phát sóng trực tiếp đến cuối tháng này.”
“Tôi đã biết.”
Quý Ngôn thả lỏng nằm ở trên giường, bồi Lận Trọng Trình ăn cơm thật tiêu hao thể lực, hơn nữa cậu cố ý sinh bệnh nên không thể không mệt lòng.
Lận Trọng Trình lái xe về khách sạn, trước đó vẫn là hai người hiện tại là một người, vẫn còn tốt thời gian sẽ không dài, có thể thích ứng liền tốt, tắm xong đứng trước cửa kính sát đất suy tư việc của công ty, thoáng nhìn một góc lộ ra mép khăn trải.
Hắn đến gần mở ra thấy là đồ chơi tình thú, mình không ở nên Quý Ngôn còn mang người khác tới phòng? Loại ý niệm này mới vừa nhảy ra tới bị hắn lý trí áp xuống, sẽ không, Quý Ngôn không có cái gan đó.
Lấy di động ra, Lận Trọng Trình không vội vã gọi qua, với tính cách kia của Quý Ngôn nhất định là không hỏi được gì đâu, bản thân chờ đối phương giải thích đã rồi nói, chủ động gọi điện thoại qua thì có vẻ mình rất để ý, kỳ thật còn không phải là tình nhân thôi sao hà tất xem trọng như thế.
Đóng lại di động, Lận Trọng Trình đổi quần áo mới trở về nhà riêng.
Lúc trước ở cùng một chỗ với cha mẹ là bất hòa, nên rất sớm đã tự mua nhà ở vùng Hương Sơn, an tĩnh thoải mái, do ngày thường rất bận về công việc nên rất ít tới nơi này, chỉ có khi nào muốn thanh nhàn mới đến đây thả lỏng.
Cũng có người quét tước định kỳ, Lận Trọng Trình ấn vân tay vào mở mật mã vào nhà, cởi bỏ đi áo khoác rồi ngồi xuất thần trên sô pha.
…
Cuối tuần muốn đi tập luyện cho lễ kỷ niệm trường, Quý Ngôn luyện tập ở phòng vũ đạo, người của câu lạc bộ vũ đạo cũng ở bên trong.
Từ lúc Quý Ngôn vào phòng là bắt đầu làm cho người khác nghị luận sôi nổi.
“Nghe nói gì chưa, khoa của bọn họ liền chỉ có một cái tiết mục của Quý Ngôn, những tiết mục của người khác đều bị đánh rớt.”
“Vậy là rất lợi hại nha, nhìn không ra Quý Ngôn lại lợi hại như vậy.”
“Lúc trước không phải Quý Ngôn đi rất gần với Cố Thần Sương sao, hiện tại như thế nào lại thân thiết với Hoắc Kiến Đông, quan hệ thật phức tạp.”
“Vậy là cậu không biết rồi, Quý Ngôn chính là có tiếng làng chơi, ai cũng có thể quan hệ, đừng nhìn là nam vương, sau lưng còn không biết là cái mặt hàng gì.”
“Thiệt hay giả vậy, tại sao tôi không có đãi ngộ như vậy, chẳng lẽ là bởi vì tôi quá xấu.”
Quý Ngôn không đi để ý những lời vô nghĩa đó bản thân chỉ lo luyện múa, một bên trưởng câu lạc bộ vũ đạo nghe không lọt tai nổi nữa mới thoảng giọng nói: “Mọi người đều tập trung tập luyện đi đừng ở chỗ đó tụm năm tụm ba tán dóc, khoảng cách ngày kỷ niệm thành lập trường đã không còn bao nhiêu ngày nữa rồi.”
Tới gần giờ cơm, mợi người đều đi hết, Từ Tử Thanh thấy Quý Ngôn có ý tứ không đi, mang một miếng bánh mì ngọt đưa qua: “Chào cậu, tôi là Từ Tử Thanh, thành viên câu lạc bộ vũ đạo.”
Quý Ngôn tiếp nhận bánh nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng.
Từ Tử Thanh tiếp tục: “Lúc cậu biểu diễn tôi cũng ở dưới khán đài nhìn xem, múa rất tốt rất giống dân chuyên nghiệp. Lúc trước cậu có luyện qua vũ đạo đúng không? Có hứng thú gia nhập câu lạc bộ vũ đạo của chúng tôi không? Chúng tôi thường xuyên đi ra ngoài tham gia các loại hoạt động, còn đạt được nhiều giải thưởng.”
Quý Ngôn xoay người: “Tôi trước mắt còn không có chuẩn bị gia nhập.”
Từ Tử Thanh chạm vào một cái mũi cũng không chê phiền: “Vậy cậu có tính toán gì không? Không nghĩ là tận dụng thiên phú tốt như vậy sao?” Sau đó hạ giọng nói: “Câu lạc bộ vũ đạo của chúng tôi rất nổi danh, nếu nhảy múa tốt còn có thể đưa ra nước ngoài học tập, cơ hội như vậy…”
Quý Ngôn tiếp lời: “Cơ hội tốt như vậy, tốt nhất vẫn là để lại cho đàn anh thì hơn.”
Từ Tử Thanh nghẹn lời, cười gượng hai tiếng, nhìn thấy Quý Ngôn miệng nhỏ đang cắn vào miếng bánh, khóe miệng còn có dính miếng kem rất giống nốt ruồi son tự nhiên câu dẫn người khác, hắn bất giác vươn tay muốn giúp cậu lau sạch, bị Quý Ngôn né tránh.
Quý Ngôn cười nói: “Tôi cùng đàn anh không quen thân, không cần thiết đối với tôi tốt như vậy.”