Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách

Chương 17



Từ Tử Thanh cười đáp: “Trực giác của tôi chưa bao giờ sai, cậu hẳn là thích đàn ông đúng không?”

Đồng tính luyến ái được biết đến chưa bao lâu nhưng cũng không ít người quan sát, cũng không thiếu người nóng lòng muốn thử.

Quý Ngôn khẽ nâng mí mắt: “Tôi xác thật là thích đàn ông nhưng mà…” nghỉ giữa chừng hai giây, “Khẩu vị của tôi không phải là anh.” Dứt lời lắc lắc trong tay hộp bánh, “Cảm ơn anh vì cái bánh, tạm biệt.”

Từ Tử Thanh nhìn bóng dáng Quý Ngôn rời đi, cười nhạo, thật đúng là xem mình có giá lắm, bộ dáng kia cũng nên bị vạn người đè dưới thân, lời đồn có lẽ là sự thật.

Quý Ngôn đang ở trên đường đi nhà ăn thì nhận được điện thoại của Từ Hồng.

Từ Hồng không khách khí lên tiếng: “Tôi có việc nói với cậu, gặp nhau ở phụ cận nhà ăn.”

Rốt cuộc chờ tới, Quý Ngôn ngồi đối diện với Từ Hồng. Từ Hồng đi thẳng vào vấn đề lấy ra hợp đồng và nói: “Dưới tay tôi trước mắt có show này không ai tham khảo, bởi vì diễn không có thù lao, hơn nữa là show truyền hình với hình thức mới, không ai biết sẽ có dạng hiệu quả gì, trước mắt còn chưa kéo được nhà tài trợ chính.”

Ý tứ rõ ràng, Quý Ngôn nhìn kỹ hợp đồng, Từ Hồng tiếp tục: “Còn có một cái nguy hiểm, show truyền hình này là show phát sóng trực tiếp. Trong lúc tại đây nghệ sĩ nếu là nói lời không hay, làm việc không đúng, cũng không có cách nào cắt nối biên tập lại cho nên nguy hiểm khá lớn.”

Quý Ngôn hỏi lại: “Trước mắt chị Hồng không chuẩn bị đẩy ra một người dưới trướng sao?”

Từ Hồng tạm dừng sau đó nói: “Có thì cũng có một cái, bất quá thật ra mà nói, tôi không có ôm cái hy vọng gì.”

Sau khi hiểu biết tình huống cơ bản, Quý Ngôn đồng ý: “Tôi cảm thấy không tồi.”

Từ Hồng chần chờ: “Cho nên chúng ta hợp tác một năm?”

“Tiếp tục tiến hành,” Quý Ngôn nói, “Tại đây cảm tạ chị Hồng, một năm sau, vạn nhất tôi không nhảy ra cái gì bọt nước, chị có thể trực tiếp không cần tôi, loại mua bán này không lỗ. Tôi cũng không cần chị Hồng vì tôi chuẩn bị cái gì cả, tôi sẽ tự thân vận động.”

Thật là bớt lo, Từ Hồng không thừa nhận cũng không được mang theo nhiều nghệ sĩ đó giờ còn chưa bao giờ có một cái dám nói như vậy, hoặc nhiều hoặc ít dính điểm chỗ tốt liền bắt đầu vong hình, tặng cho cô không ít phiền toái.

“Được.” Nàng nói.

Di động Quý Ngôn rung lên, sau khi tiễn Từ Hồng đi thấy một cuộc gọi nhỡ là của Quý Sơn Nam. Không có việc quan trọng là không hề thấy gọi, Quý Ngôn chậm rãi gọi lại.

Quý Sơn Nam ngữ khí gắt gỏng như cũ sai khiến: “Cuối tuần này trở về cùng chúng ta đi bệnh viện thăm hỏi Bá Sơn, nhớ rõ trang phục chỉnh tề đừng có ăn mặc rách tung toé chỉ tổ mất mặt.”

Quý Ngôn ‘rồi’ một tiếng, cũng không tỏ vẻ khiếp sợ.

Quý Sơn Nam tiếp tục: “Cũng không biết mày là như thế nào lại đắc tội bá sơn, tại sao lại không muốn trận hôn ước này nữa. Mày nhìn xem mày hiện tại là cái dạng gì, còn xứng đáng ở tại Quý gia sao, tao xem mày vẫn là nên trở về chỗ lúc trước mà mày ở ấy. Tao với anh mày thương lượng một chút xem có thời gian liền đưa…”

Quý Ngôn đánh gãy ông ta: “Hiện tại Tôi sẽ không quay về, tôi còn có việc, đến lúc đi thăm Lận Bá Sơn thì tự bản thân tôi đi, không nhọc ông lo lắng.”

Quý Sơn Nam bị nghẹn: “Mày thật là càng ngày càng không hiểu lễ nghĩa, có ai cùng cha mình mà nói chuyện mà như vậy không, mày nhìn xem mày hiện tại là cái dạng gì, cả ngày nhà cũng không về ở luôn bên ngoài đúng không?”

Quý Ngôn lười vô nghĩa cùng ông trực tiếp cúp điện thoại, Tưởng Tuyết Nhu thấy chồng mình tức đến mặt thành màu gan heo vội lại hỏi: “Quý Ngôn lại chọc ông tức giận?” Giúp ông ta thuận khí.

“Không phải nó còn ai.” Quý Sơn Nam thở dốc nói, “Thằng nhóc này hiện tại đủ lông đủ cánh rồi, mười ngày nửa tháng đều không về nhà, cũng không tìm trong nhà đòi tiền, thật không biết là ai đang nuôi nó.”

Quý Minh Duẫn từ bên ngoài trở về chỉ nghe thấy những lời này, hồi: “Còn có thể có ai, nó đem xe con bán, hơn nữa còn bán ở chợ đen. Bạn con ở nhà đấu giá thấy chiếc xe kia, hiện tại không chừng nó cầm số tiền đó đi tiêu sài.”

Quý Sơn Nam kinh ngạc: “Quý Ngôn còn có bản lĩnh này? Còn có thể tìm được chợ đen để bán xe, xem ra chúng ta trước đó đối với nó thật quá tốt, loại hành động này mà nó cũng dám làm.”

Tưởng Tuyết Nhu nói: “Hiện tại không phải thời điểm nói cái này, vấn đề là hôm sau đi bệnh viện thăm Bá Sơn, còn có,” nàng nhìn về phía trên lầu hạ giọng nói: “Minh Tiêu gần đây rất kỳ quái, tôi suy nghĩ muốn hay là tìm bác sĩ đến khám thử, trằn trọc ngủ không được cũng không nghĩ ra nguyên do.”

Quý Sơn Nam không kiên nhẫn: “Không có việc gì, còn có thể có chuyện gì. Chính là mỗi ngày ở nhà nhàn hạ, nếu không được thì cho hắn đi học đi, cả ngày nghỉ học ở nhà cũng không phải chuyện tốt.”

Quý Minh Duẫn tán đồng: “Chuyện này để con xử lý, Minh Tiêu vẫn là phải đi ra nhìn xem thế giới bên ngoài,” dứt lời nhìn về phía Tưởng Tuyết Nhu: “Chính là mẹ quá cưng chiều Minh Tiêu mới có thể như vậy, đại học Kim Châu chỗ nào không tốt, đọc sách không xong thì đi làm như thế nào đuợc, không thể quá cưng chiều nha.”

Tưởng Tuyết Nhu ngoài miệng đáp ứng bên trong lại đau lòng, Quý Minh Tiêu là bản thân một tay nuôi lớn rất thất thiết với bà.



Lận Bá Sơn là bệnh nhân truyền nhiễm nên bị cách ly, mỗi ngày đúng giờ mới mở ra cửa sổ cho thăm bệnh.

Quý Ngôn sau khi người Quý gia đi rồi mới tiến vào, cách tường nhựa phòng hộ nhìn Lận Bá Sơn hơi thở thoi thóp đang nằm ở trên giường, ánh mắt tan rã, trên người đa phần nổi mẩn đỏ như bệnh sởi, có chỗ thậm chí phát tím rất giống làn da đang thối rữa.

Lận Bá Sơn sau một khắc nhìn thấy Quý Ngôn thì tròng mắt chuyển động, không hề rời đi. Trong miệng tựa hồ muốn nói cái gì đó nhưng cách tường nhựa nghe không thấy.

Quý Ngôn chỉ là cười cười, tỏ vẻ bản thân chỉ là đi ngang qua, sau đó cùng nhân viên hộ lý đi ra ngoài, sau khi hiểu biết đơn giản bệnh trạng liền rời đi.

Khi ra cửa bệnh viện liền gặp phải thư ký đang ở dừng xe, vừa nói: “Ông chủ vào đi.”

Quý Ngôn: “Ừ.” gật đầu ý bảo: “Tôi rời đi trước, phiền thư ký không cần nói với ngài ấy là tôi đã tới, cảm ơn.”

Thư ký đi theo sau Lận Trọng Trình duyệt người vô số, hắn biết rõ ông chủ vì cái gì nhìn trúng Quý Ngôn, sạch sẽ xinh đẹp lại nghe lời, dịu ngoan tri kỷ không cần dỗ dành, nhưng nói đi cũng phải nói lại đều là vật vô dụng.

Hắn không gật đầu nhìn theo Quý Ngôn rời đi.

Trở lại chỗ thuê, Quý Ngôn mở một lát phát sóng trực tiếp, cùng fans hàn huyên đơn giản vài câu, ở lúc nhận được tin nhắn của Lận Trọng Trình, khi nào về ra ngoài gặp mặt.

Lận Trọng Trình đơn giản mấy chữ: Buổi tối 9 giờ, khách sạn.

So với lúc trước gọi điện, phương thức này tựa hồ mới là bình thường. Khi cần thì gọi không cần thì đuổi.

Quý Ngôn tới phòng trước nửa tiếng, sau khi tắm xong ngồi ở trên sô pha mà thấp thỏm, khởi động miệng tùy thời chờ đợi Lận Trọng Trình đến.

Lận Trọng Trình là cái người đúng giờ, 9 giờ đúng xuất hiện ở cửa phòng. Cởi ra áo khoác chuyện đầu tiên là tắt đèn, nương ánh đèn ngoài phòng sờ soạng đến bên người Quý Ngôn, dọc theo áo tắm dài hướng về phía trên mò lên, không nói lời dư thừa.