Ký túc xá đặc biệt của Cục Điều Tra Phi Thường là một căn hộ nhỏ với một phòng khách, một phòng ngủ và một phòng vệ sinh. Mặc dù không rộng rãi, nhưng đơn giản và thoải mái, nằm ở trung tâm thành phố, giao thông thuận tiện. Điều quan trọng hơn là an ninh ở đây rất chặt chẽ, không ai có thể vào cửa nếu không có thẻ thông hành.
"Khoản tiền từ Cục Điều Tra đã được chuyển vào tài khoản, tôi đã rút toàn bộ và đổi thành vàng lá."
"Cục đã theo dõi và định vị ba người sống sót: Trần Thành, Vương Hân Nhi, Hứa Trúc Huyên. Tôi đã chuyển thông tin cho Hứa Trúc Huyên theo yêu cầu của anh."
"Đã định vị vị trí của ba người đã chết, trong đó có một người rất đặc biệt là Dương Húc Quốc. Ông ta không chết bất đắc kỳ tử, khi được tìm thấy, ông đang mặc áo tang và nằm trên giường. Hôm nay là ngày gia đình ông tổ chức tang lễ."
Tang Quỷ lật qua từng bản báo cáo một, cuối cùng lật đến tờ cuối cùng.
Hắn liếc nhìn Nguỵ Khoảnh.
Lão đại vừa ra ngoài đã ngủ, ngủ đến mịt mờ trời đất, tỉnh dậy thì ngồi đó chơi với một món đồ chơi bằng nhựa hình cá mập.
Trông có vẻ tâm trạng cũng khá tốt.
Hắn cân nhắc tiếp tục báo cáo mục tiếp theo: "Quỷ Tiêu không liên lạc được với anh nên đã phái quỷ sinh thám hiểm biệt thự vùng ngoại ô bốn lần. Họ tuyên bố nếu chúng ta không xuất hiện, sẽ cắt đứt hợp tác và thực hiện lệnh truy bắt toàn bộ quỷ môn."
Tang Quỷ lại liếc nhìn Nguỵ Khoảnh, thấy anh không thay đổi sắc mặt, thử thăm dò thêm: "Xuất hiện dấu vết của thợ săn xung quanh biệt thự ngoại ô, lối ra vào Cục Điều Tra, và gần khu vực ký túc xá, có lẽ là do ông chủ Đường không thể liên lạc với anh..."
"Tiểu Tang à." Nguỵ Khoảnh cuối cùng cũng có phản ứng, anh gọi hắn lại và nói: "Lại đây bấm cái này giúp tôi," rồi đưa con cá mập đến trước mặt Tang Quỷ.
Tang Quỷ nhìn con cá mập rồi, bất đắc dĩ đưa ngón tay ra bấm, vừa bấm vừa càu nhàu: "Ông chủ, đồ chơi của con người là dành cho trẻ con. Không giống như đồ chơi của chúng ta... A!" Hắn vừa bấm thì bị con cá mập cắn.
Nguỵ Khoảnh lấy lại con cá mập, ánh mắt nhìn con cá như đang nghiên cứu một mảnh thiên thạch—vừa nãy anh bấm mấy cái răng cá mập mà không bị gì, vậy mà Tang Quỷ vừa bấm là bị cắn, rõ ràng trong cửa, anh chưa bao giờ thắng.
Vận may của anh thực sự tốt lên sao?
Năm tháng trước, có người cố tình phá vỡ sự cân bằng giữa người và quỷ, đổ lỗi cho Quỷ Mị.
Nguỵ Khoảnh ngồi trong quỷ môn, tai hoạ từ trên trời giáng xuống.
Bốn tháng trước, Quỷ Mị vượt ngục, một thời gian ngắn sau trở thành mục tiêu truy nã chung của cả người và quỷ.
Địa ngục A Tì, yêu ma quỷ quái, những tên đầu sỏ trong số chúng là biểu tượng của cái chết, kẻ mạnh vừa là người tiên phong vừa là mục tiêu của mọi người. Nguỵ Khoảnh từ trước đến nay chỉ tin vào bản thân, hai chữ may mắn đối với anh mà nói, thật quá xa xỉ.
"Con người thật kỳ lạ. Họ sẵn sàng giúp đỡ một người xa lạ, thậm chí còn hy sinh cả tính mạng để cứu người đó. Thế thì được gì?" Nguỵ Khoảnh hỏi.
Dương Húc Quốc tự nguyện hy sinh, thậm chí còn tin rằng anh không phải là người xấu. Dựa vào đâu?
Tam quan của Nguỵ Khoảnh đang bị lung lay, mặc dù vận may có vẻ tốt lên, nhưng tâm trạng anh đột ngột tụt xuống.
"Có lẽ họ rảnh rỗi quá." Tang Quỷ đáp lại một cách thờ ơ, rồi giơ ngón tay chỉ vào con cá mập: "Ông chủ, tôi không tin mình xui xẻo hơn anh, so thử lại một lần nữa nào." Trong hắn bỗng nổi lên tinh thần tranh đua ở chỗ kỳ lạ.
Đối mặt với yêu cầu hợp lý của một đứa trẻ, Nguỵ Khoảnh thể hiện sự kiên nhẫn tối đa của mình:
"... Cút."
Cơn mưa đầu thu đến nhanh, rơi xuống mạnh.
Tang lễ của một tu sĩ làng quê rất đơn giản, cũng rất truyền thống.
Dương Húc Quốc khi còn sống thích đi du lịch khắp nơi, suốt đời tích đức hành thiện, những gương mặt xa lạ đến viếng thăm không ngừng xuất hiện.
Chỉ cần họ đến, người giữ linh sẽ giúp họ buộc một sợi dây trắng, thể hiện sự tôn trọng.
Tiếng kèn đám tang vang lên đều đặn, khách khứa lần lượt vào chỗ ngồi. Trước linh đường chỉ còn lại vài người canh giữ lẻ tẻ.
Một vị khách có dáng người cao ráo, lông mày như vẽ xuất hiện trước linh đường, anh mặc một bộ vest đen chỉn chu và vừa vặn, thể hiện sự tôn trọng đối với tang lễ. Nhưng anh dường như không hiểu rõ quy trình, đứng lặng trước linh đường suốt ba phút mới cầm lấy nén nhang.
"Được một con quỷ cúng nhang, không biết là may mắn hay xui xẻo." Nguỵ Khoảnh cắm ba nén nhang vào gạo, lùi lại, nhìn chằm chằm mà không cúi lạy.
"Phong tục ở đây là phải cúi đầu ba lần đấy nhé~"
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Nguỵ Khoảnh bỗng cứng đờ, quay đầu lại thấy Đường Kha Tâm đội một chiếc mũ lưỡi trai, mặc đồ trắng, nụ cười rạng rỡ dưới bóng tối trông có phần lạc lõng so với linh đường.
Nguỵ Khoảnh: "Lạy trời lạy đất, không lạy quỷ thần."
"Lạy trời lạy đất?" Đường Kha Tâm logic chạm ngõ cụt, "Lạy với ai?"
Nguỵ Khoảnh bị chặn họng, bực tức đáp lại theo logic của Đường Kha Tâm: "Liên quan gì đến cậu?"
"Liên quan hay không không quan trọng, đợi đến khi tôi đi cướp dâu, lễ đường biến thành linh đường chẳng phải sẽ liên quan đến tôi sao~" Đường Kha Tâm cười nói.
Nguỵ Khoảnh: "..." Ra khỏi cửa rồi, anh vẫn không biết phải đối diện với Đường Kha Tâm với tư cách gì.
Thực ra, hợp tác với Đường Kha Tâm có thể khiến kế hoạch của anh hoàn thành nhanh chóng hơn.
Nhưng không ai lại đi hôn đối tác làm ăn của mình cả...
Cuộc sống quỷ của Nguỵ Khoảnh chưa bao giờ mờ mịt như vậy, anh dứt khoát không nghĩ đến nữa, trực tiếp trốn vào ký túc xá do Cục Điều Tra sắp xếp.
Mặc dù biết rằng không thể trốn mãi, nhưng không ngờ lại bị tóm nhanh như vậy.
May mà Đường Kha Tâm không như trước, vừa gặp đã hỏi anh tại sao không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn.
Nguỵ Khoảnh thầm thở phào nhẹ nhõm, quay người bước ra khỏi linh đường.
"Nghe nói quỷ mị mặc dù đang bị truy nã, nhưng vẫn có tham vọng trở lại, liên tục chiêu mộ người." Đường Kha Tâm đi theo sau Nguỵ Khoảnh, vừa đi vừa lắc lư đầu, nhấn mạnh từng chữ: "Tôi có sẵn lương thảo, lúc nào cũng hoan nghênh cậu chiêu an."
Những ngày qua, cậu đã thử mọi cách nhưng không thể liên lạc với Nguỵ Khoảnh. Cậu chỉ còn cách đánh cược, cược rằng Nguỵ Khoảnh sẽ xuất hiện tại tang lễ của Dương Húc Quốc.
May mắn là cậu đã thắng.
Cơn mưa rào đã qua, nhưng mây đen vẫn chưa tan. Một đen một trắng hai bóng dáng đi trên con đường làng, tạo ra hai bóng đen dài hẹp trên triền đất, giống như hai Hắc Bạch Vô Thường đang đến nhân gian bắt hồn.
Đường Kha Tâm biết nếu cố ép sẽ chỉ làm người nào đó chạy xa hơn, vì vậy cậu chỉ đi theo sau ở một khoảng cách không gần không xa, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của Nguỵ Khoảnh.
Đi một lúc, Nguỵ Khoảnh bỗng cười, Đường Kha Tâm ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nguỵ Khoảnh cười nói: "Hai tên tội phạm bị truy nã đi ngang nhiên trên đường mà không ai bắt, cũng buồn cười thật."
Đường Kha Tâm nói: "Nói đến chuyện này, Lữ Dương vì vi phạm quy tắc mà bị Quỷ Tư bắt rồi. Tôi đã lo liệu, hắn sẽ không có cơ hội nhắc đến tên chúng ta."
Con đường làng ngày càng hẹp lại, khoảng cách giữa hai người dần thu ngắn. Nguỵ Khoảnh liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của Đường Kha Tâm, gương mặt dịu dàng ấy đôi khi lại khiến người ta bắt gặp vài nét lạnh lẽo.
Một người tính toán chu toàn như thế, sao mỗi ngày trong đầu lại toàn nghĩ đến những chuyện...
"Nói đi, Lữ Dương làm sao nhận ra chúng ta?" Nguỵ Khoảnh hỏi.
"Lúc tôi tìm chìa khóa, thân phận đã bị lộ rồi. Còn anh..." Đường Kha Tâm ngập ngừng.
"Tôi làm sao?"
"Cả quỷ môn đều đang tìm Quỷ Mị, mà một người chơi đột nhiên hạ gục đám trùng lớn trong lồng nuôi cổ thì rất khó mà không liên hệ anh với Quỷ Mị." Đường Kha Tâm nói đến đây là hết, thực ra, ngay từ lúc Nguỵ Khoảnh dùng Huyền Hỏa đốt váy, Lữ Dương đã phát hiện ra anh.
Những thông tin này đều là Đường Kha Tâm qua mối quan hệ tìm hiểu được sau khi Lữ Dương bị giam giữ.
Nguỵ Khoảnh trầm ngâm: "Xem ra tôi phải nghỉ vài ngày mới vào được."
"Cũng không nhất thiết. Tôi có thể dạy anh thuật cải trang." Đường Kha Tâm đề nghị.
Đề nghị của cậu bị Nguỵ Khoảnh thẳng thừng chê bai, bắt anh biến thành xấu xí chẳng thà đeo mặt nạ đi vào.
"Anh đứng đó khí chất đã khác, đeo mặt nạ cũng chẳng giấu được bao nhiêu, thậm chí còn thu hút sự chú ý." Đường Kha Tâm nói thật lòng.
Nguỵ Khoảnh nghiêng đầu một chút, vô tội nói: "Khí chất gì, rõ ràng tôi là một người tốt yếu đuối mà."
Nghe thấy vậy, Đường Kha Tâm nhướng mày: "Tôi không tin, trừ khi anh cho tôi xem."
Nguỵ Khoảnh: "Được, vậy mời cậu Đường xem nghiên cứu của tôi."
Trong lúc Đường Kha Tâm tò mò không biết có gì đáng để nghiên cứu, Nguỵ Khoảnh đột nhiên nhìn chằm chằm vào mắt cậu, rồi ánh mắt bắt đầu dao động dữ dội, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, ngay cả gương mặt cũng đỏ ửng.
Hóa ra là nghiên cứu việc giả vờ đáng thương sao.
Thật tốt quá.
"Chưa đủ, người sợ hãi sẽ run rẩy toàn thân." Đường Kha Tâm nói với vẻ nghiêm túc.
"Thế này thì sao, cậu Đường ~" Nguỵ Khoảnh khẽ run vai, đôi mắt đào hoa càng đỏ, đáng thương bấu lấy góc áo của Đường Kha Tâm...
Không!
Đường Kha Tâm phát hiện khung cảnh xung quanh trở nên mờ ảo, hơi thở cậu có chút gấp gáp, hỏi: "Tôi có thể hôn anh không?"
"Cậu muốn bị cắn nữa sao?" Quá trình Nguỵ Khoảnh từ tỏa ra vẻ đáng thương đến tỏa ra sát khí chỉ mất có vài phần nghìn giây.
Đường Kha Tâm: "..." Cậu mím đôi môi vừa mới hồi phục.
Không khí trở nên ngột ngạt, nếu cứ tiếp tục, Đường Kha Tâm chắc chắn rằng cậu sẽ phải hy sinh một chút đôi môi.
May thay, một tiếng hô lớn đã cắt ngang bọn họ.
"Hai người Hắc Bạch Song Sát kia! Ở đây nhận được báo cáo, hy vọng hai người hợp tác điều tra!"