Hai người lập tức lao đi, cả hai đều chân dài, một khi chạy là như ngựa hoang, người phía sau chỉ kịp thấy bụi đất mịt mù.
Chạy một lúc, Nguỵ Khoảnh đột ngột phanh gấp. Anh nghiêng đầu, không nhịn được mà tự nhủ: "Người bị truy nã ở nhân gian đâu phải là tôi, tôi chạy gì chứ?"
Anh chưa kịp suy nghĩ gì thêm, Đường Kha Tâm không nói không rằng đã nắm lấy tay anh, kéo anh tiếp tục chạy. Đường Kha Tâm vừa chạy vừa ngoái lại nhìn, người đuổi theo là đội an ninh làng, trên tay áo có gắn chữ "Trị." Không thể loại trừ khả năng đó là thành viên của chi đội Cục Điều Tra.
Chạy là thượng sách.
Bị Đường Kha Tâm kéo chạy được vài kilomet, đến khi xung quanh dần thưa thớt người, Nguỵ Khoảnh cuối cùng cũng giật tay Đường Kha Tâm ra, thở dốc nói: "Đủ rồi, chạy như tên lửa, kể cả là chó đuổi theo cũng bỏ xa rồi."
Tại sao mình lại chạy theo? Suy nghĩ trong đầu Nguỵ Khoảnh vẫn tiếp tục thắc mắc.
Gặp quỷ rồi.
Khi Nguỵ Khoảnh đến, anh bảo Tiểu Tang đậu xe ở đầu làng, bây giờ anh lấy điện thoại ra định gọi người đến đón, nhưng phát hiện không có sóng. Ngẩng đầu nhìn, thấy bốn phía, đâu đâu cũng là những bông lúa chín vàng rì rào trong gió thu.
Nguỵ Khoảnh: "..."
"Phì!" Nhìn vẻ mặt bối rối của Nguỵ Khoảnh, Đường Kha Tâm không nhịn được mà bật cười, không ngạc nhiên khi bị Nguỵ Khoảnh trừng mắt lườm một cái, cậu đáp lại bằng một ánh mắt, nụ cười trên môi vẫn nở rộ.
Đường Kha Tâm có thể cảm nhận rõ ràng rằng Nguỵ Khoảnh đã thay đổi, nếu là trước đây, Quỷ Mị đại nhân chắc chắn đã tức giận đến mức bốc lửa.
Còn giờ đây chỉ hơi cáu kỉnh, cơn giận chỉ đến mức như một chú sư tử con bị trêu chọc mà nhe răng.
Sự bực dọc khi phải rình rập suốt mấy ngày của cậu bỗng chốc tan biến.
"Xe anh đỗ ở đâu?" Nghĩ đến việc phải đi bộ về làng, mắt Nguỵ Khoảnh không nhịn được mà lườm lên trời, anh buộc phải xác nhận xem Đường Kha Tâm có cách nào khác không.
Đường Kha Tâm nhún vai: "Tôi không lái xe."
"Vậy cậu đến bằng cách nào?" Nguỵ Khoảnh hỏi.
"Tôi là thợ săn xuyên qua ba chiều không gian, đi đâu chẳng phải chỉ cần một chiếc chìa khóa sao?" Đường Kha Tâm lắc lắc chìa khóa bạc trong tay, đề nghị: "Hay là về nhà tôi đi, vậy không cần phải đi bộ về nữa~"
Nguỵ Khoảnh: "..."
Hừ!
Anh quay đầu bước đi.
Đường Kha Tâm vừa định gọi anh lại, bỗng thấy trên bầu trời xuất hiện một vết nứt đen kịt, nhìn kỹ thì thấy một hắc bào quỷ tướng thon dài đang bò ra từ vết nứt.
Chính là tên Quỷ Sinh đó!
Giờ đây, kẻ bị truy nã là anh Nguỵ rồi.
Nguỵ Khoảnh lập tức quay lại: "Chạy!"
Lại một lần nữa, hai người lao về phía trước hàng trăm mét, lần này đến lượt Đường Kha Tâm phanh gấp. Cậu học theo kiểu của Nguỵ Khoảnh mà thốt lên: "Người bị quỷ môn truy nã đâu phải tôi, tôi chạy gì chứ?"
Nguỵ Khoảnh đã chạy được một đoạn dài, quay lại thấy Đường Kha Tâm không chạy nữa, tên Quỷ Sinh kia sắp đuổi kịp.
Nếu để hai bên chạm mặt, chuyện anh hợp tác với Quỷ Tư chắc chắn sẽ bị lộ!
Nguỵ Khoảnh cắn răng, quay lại kéo Đường Kha Tâm, bắt đầu liều mạng kéo người chạy.
Những ngày này, do tâm trạng rối bời, Nguỵ Khoảnh chẳng buồn quan tâm đến chuyện của Đường Kha Tâm, dẫn đến mối quan hệ hợp tác giữa hai người đang đứng trước bờ vực nguy hiểm.
Việc ứng phó với quỷ sinh thì không khó khăn gì, nhưng bây giờ trước mặt Đường Kha Tâm, anh biết rằng cho dù có là bậc thầy trong việc lấp liếm cũng khó mà không để lộ sơ hở.
Chi bằng kéo cậu cùng chạy trốn!
Tốc độ của quỷ sinh nhanh hơn nhiều so với mấy người trong đội bảo an làng kia.
Ba người vòng vèo trên cánh đồng lúa không biết bao nhiêu lần, nhưng dù thế nào thì Nguỵ Khoảnh và Đường Kha Tâm vẫn không thể cắt đuôi tên quỷ mặt trắng kia.
Nguỵ Khoảnh tranh thủ nhìn thoáng qua Quỷ Sinh, đôi đồng tử của hắn nhạt đến mức trong suốt, hoà vào với lòng trắng mắt, bốn chi dài mảnh như được lên dây cót, di chuyển loạn xạ dưới lớp áo choàng đen phồng lên trong cơn gió.
"......"
Đến ngay cả anh, thủ lĩnh Quỷ Mị, cũng phải rùng mình vì độ kinh dị này.
Phòng ban của Đường Kha Tâm cần nâng cao gu thẩm mỹ đồng phục của nhân viên rồi đấy. Anh vừa chạy vừa lơ đãng nghĩ.
"Không thể tiếp tục lãng phí sức lực nữa." Đường Kha Tâm giành thế chủ động, kéo tay Nguỵ Khoảnh chạy về phía ngôi nhà tranh bên cạnh cánh đồng lúa, "Đi theo tôi." Cậu đưa tay đẩy cửa ngôi nhà tranh.
Một luồng ánh sáng mạnh từ trong cửa chiếu ra.
Hai giây sau, Quỷ Sinh chạy đến cửa, đưa tay đẩy cửa, nhưng ngôi nhà tranh lại rất thiếu nể mặt—cửa không mở ra, mà toàn bộ ngôi nhà đổ sập xuống, tung lên một màn cỏ dại khắp nơi, nhẹ nhàng rơi xuống chiếc mũ đen giống như mũ của phù thuỷ trên đầu Quỷ Sinh...
Giữa đống đổ nát, chẳng còn thấy bóng dáng hai người kia đâu nữa.
Quỷ Sinh: "......" Xong rồi, KPI lại không đạt.
Sau một trận chóng mặt, Nguỵ Khoảnh bị Đường Kha Tâm kéo đi trên một mảnh đất mềm mại.
Hương đất lẫn với mùi cỏ xanh xông vào mũi.
Ngẩng đầu lên, những cây cổ thụ cành lá sum suê, cao chót vót, rõ ràng mới đây bầu trời còn đầy mây đen, giờ đây đã trở thành những mảng mây vảy cá hồng hồng, ánh chiều tà xuyên qua tán lá rải xuống đỉnh đầu, khiến người ta cảm thấy dễ chịu một cách lạ thường.
Đây là... lãnh địa của thợ săn?
Sáng sủa hơn nhiều so với tưởng tượng.
Đường Kha Tâm nắm tay Nguỵ Khoảnh đi lên theo con đường núi, chẳng mấy chốc hai người đã lên đến rừng đá trên đỉnh núi.
Những tảng đá khổng lồ xen lẫn màu bạc trắng được sắp xếp gọn gàng, nhìn kỹ, thậm chí có thể thấy hình dáng của một chiếc ghế sofa.
Đường Kha Tâm bước lên chiếc ghế đá lớn nhất, ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mời Nguỵ Khoảnh: "Ngồi xuống~"
Giống như đang mời bạn bè vào nhà ngồi chơi vậy, rất tự nhiên.
Nguỵ Khoảnh suýt nữa thì quên mất rằng đây là một thủ lĩnh của tổ chức chuyên săn giết quỷ quái, trên địa bàn của chính cậu, mời một tên quỷ vương cấp cao mà nếu giết được thì sẽ đủ nuôi sống cậu cả nửa đời, ngồi xuống một tảng đá trông chẳng khác nào là cơ quan bẫy.
Khi Nguỵ Khoảnh ngồi xuống, anh nhận ra rằng mình đã đặt tiêu chuẩn đối với Đường Kha Tâm hơi thấp.
Không ngờ rằng tiêu chuẩn thấp hơn còn đang chờ ở phía sau. Ngay lúc anh vừa ngồi xuống, Đường Kha Tâm đã nắm lấy cơ hội, kéo anh về phía sau, khiến Nguỵ Khoảnh nằm ngay ngắn trên tảng đá, sau đầu có cảm giác mềm mại—là lòng bàn tay của Đường Kha Tâm.
"Cậu nên biết rằng dù có đánh nhau ở đây, cậu cũng chưa chắc đã chiếm thế thượng phong." Nguỵ Khoảnh không cử động, chỉ lạnh lùng đe doạ.
Đường Kha Tâm rõ ràng đã miễn nhiễm với lời đe doạ của anh, cậu không đứng dậy, ngược lại còn nằm xuống bên cạnh.
Hai người cứ thế nhìn lên ánh hoàng hôn, không có địa ngục trần gian, không có tà ma quỷ quái, chỉ có những đám mây lững lờ trôi, nhẹ nhàng xoa dịu tâm hồn.
"Cậu làm sao biết tôi ở đâu?" Nguỵ Khoảnh hỏi.
Đường Kha Tâm: "Dương Húc Quốc là một người tốt. Tôi nghĩ anh sẽ đến tiễn đưa ông ta đoạn cuối."
"Người tốt." Nguỵ Khoảnh nhắc lại.
"Người tốt." Anh nhắc lại lần nữa, nhận ra hai chữ này lạ lẫm đến thế nào.
Trước đây, với anh, hai chữ này chỉ đơn thuần là hai chữ.
Giờ đây hai chữ này dường như đã trở nên có hình dáng, nhưng anh lại không thể nhìn rõ.
Nếu như sự hy sinh của Liễu Vệ Nhân là để chuộc tội, thì còn Dương Húc Quốc thì sao? Vì cái gì? Lẽ ra ông ta nên căm ghét tên tà ma đã lừa ông ta vào cửa chứ?
"Một số việc nếu tự mình tiêu hoá có thể phản tác dụng." Đường Kha Tâm nhận thấy cảm xúc của Nguỵ Khoảnh có vấn đề, có lẽ đó là lý do khiến anh trốn vào trong vỏ kén, "Anh có thể nói với tôi. Tôi với tất cả các tổ chức liên quan đến lợi ích của anh đều là đối lập, kẻ thù của kẻ thù mới là đối tác đáng tin cậy nhất."
Nguỵ Khoảnh: "Tôi không hiểu tại sao ông ta lại hy sinh. Điều đó không đáng. Nhưng tôi càng không hiểu tại sao tôi lại phải lãng phí tâm trí cho chuyện nhỏ nhặt này. Điều này không nên xảy ra."
Đường Kha Tâm: "Có lẽ ông lão Dương cảm thấy anh đáng giá chăng?"
"Đáng giá? Một con quỷ dữ có gì đáng để cứu, để tôi có thể càng gây hại nhiều hơn cho người khác à?" Nguỵ Khoảnh tự giễu.
Đường Kha Tâm: "Người tốt không bao giờ là bẩm sinh. Một hòn đá thô trải qua mài giũa, rèn luyện, tốn bao tâm cơ mới trở thành ngọc."
"Ý cậu là, ông ta nghĩ rằng tôi là một viên ngọc thô có thể trở thành người tốt?" Nguỵ Khoảnh bật cười, không biết đang cười ai, chỉ biết rằng mình vừa nghe được một câu chuyện cười lớn.
Anh hơi nghiêng người, nhìn Đường Kha Tâm hỏi: "Thế còn cậu? Cậu nghĩ tôi là người như thế nào?"
"Cánh cửa này quy định rằng sau khi tắt đèn, nếu bước ra hành lang sẽ bị những người từng bị hại truy sát." Đường Kha Tâm nhẹ nhàng vuốt ve tay Nguỵ Khoảnh, "Tôi thấy những kẻ đuổi theo anh đều là quỷ quái, không có một người nào. Nghe nói quỷ dữ chuyên đánh cướp, không việc ác nào không làm, nhưng là một người đứng đầu, sao lại không giết được một con người nào? Anh cướp của ai? Cướp được cái gì?"
Nụ cười của Nguỵ Khoảnh đông cứng trên mặt, anh rút tay ra, lạnh lùng nói: "Người vào cửa đều là những kẻ như thế nào cậu rõ hơn tôi, giết họ tôi sợ bẩn tay. Hơn nữa, giết người nào có kích thích bằng giết quỷ, Si Môn, Võng Môn, Lượng Môn nào mà chưa bị tôi cướp qua? Họ gặt hái con người, tôi gặt hái họ, ngồi hưởng lợi lẽ ra mới là phong thái của ác quỷ."
"Người ta đều cố gắng hết sức để chứng minh sự vô tội của mình, lần đầu tiên tôi gặp người thích đội nồi lên đầu mình." Đường Kha Tâm nhẹ nhàng điểm một cái lên trán Ngụy Khoảnh, cười bất lực.
Thế nhưng chỉ một cái chạm nhẹ như thế, "nạn nhân" ngay lập tức mắt đã đỏ lên, đôi môi Ngụy Khoảnh run rẩy, trong ánh mắt lấp lánh vẻ bất lực.
Từ ác quỷ biến thành tiểu đáng thương, anh thậm chí không cần nhấn phím chuyển đổi.
Phản ứng đầu tiên của Đường Kha Tâm là: Ngụy Khoảnh không thích bị chạm vào trán?
Nhưng ngay sau đó cậu chợt nhận ra, nghĩ đến ác quỷ sa cơ, thuộc hạ phản bội, bên cạnh chỉ có một người không nghiêm túc, đồng thời cũng cần người chăm sóc như em trai, thì làm gì có chỗ để trút bầu tâm sự.
Anh ấy tự chịu đựng trong lòng suốt bao nhiêu ngày qua, chắc hẳn đã cô đơn và bất lực biết bao. Đường Kha Tâm đau lòng nghĩ.
Lúc này, "tiểu đáng thương" lại đưa tay ra về phía cậu, Ngụy Khoảnh chu môi: "Cậu khuấy động cảm xúc của tôi, phải giúp tôi xoa dịu."
Anh ấy vậy mà đang làm nũng!
Đường Kha Tâm như bị choáng váng, lập tức vươn tay ôm chầm lấy Ngụy Khoảnh, cậu nhẹ nhàng vỗ lên sau đầu anh, an ủi: "Không sao đâu, đã đến đáy rồi, đi tiếp chỉ có thể là con đường tươi sáng."
"Ừm." Một giọng đáp trầm trầm vang lên từ trong lòng. Đường Kha Tâm cảm thấy như đang ôm một đám kẹo bông, ôm chặt sợ tan, mà buông ra lại sợ mất, mũi tràn ngập mùi hương ngọt ngào làm người ta xao xuyến.
Chỉ tiếc rằng, hương vị ngọt ngào này không kéo dài được bao lâu.
Rất nhanh, Đường Kha Tâm nhận ra bàn tay của Ngụy Khoảnh không an phận, đến khi cậu kịp nhận thức thì tay của Ngụy Khoảnh đã chui vào túi áo của cậu.
Trong túi áo có chiếc chìa khóa bạc để vào đây.
"Anh!" Đường Kha Tâm lập tức lùi ra, giữ chặt chìa khóa trong tay mình, cậu thở phào nhẹ nhõm.
— Suýt chút nữa thì cái bẫy này đã bị đổi chủ!
Nhưng ngay sau đó, cậu bị Ngụy Khoảnh giữ lấy eo, ép vào tảng đá lớn.
Nụ cười mang theo sự xảo quyệt của ma quỷ dưới ánh nắng càng thêm rực rỡ.
Làm người tốt?
Thật nực cười!
Ngụy Khoảnh: "Phản ứng của thủ lĩnh Đường quả thực rất nhanh, bái phục, bái phục."
Lại bị đôi mắt đào hoa này lừa rồi. Đường Kha Tâm bắt đầu hối hận, nhưng không phải vì cậu mất cảnh giác với Ngụy Khoảnh, mà là vì cậu hối hận không ôm anh ấy lâu thêm chút nữa.
"Tôi đã nói rồi, anh giúp tôi, muốn bao nhiêu chìa khóa cũng được." Đường Kha Tâm gác chân lên đùi Ngụy Khoảnh, dùng sức khéo léo điều chỉnh vị trí của mình lên trên.
Cạch! Là âm thanh xương khớp hai người va vào tảng đá.
"Tôi cũng đã nói rồi, cửa quỷ tôi đều đã cướp hết, giờ đến lượt cậu." Ngụy Khoảnh vung tay, dùng sức mạnh phá vỡ thế kìm kẹp của Đường Kha Tâm, lại đè ngược trở lại.
Rắc!
Vỡ không phải là xương, mà là tảng đá.
Ngụy Khoảnh luôn kiên trì triết lý trị môn: Có thể cướp được, tại sao còn phải từng bước từng bước giành lấy! Không phải là chuyện đùa sao.
Trên đỉnh núi đá xanh, một bóng trắng một bóng đen đan xen lướt qua, đến cả ánh hoàng hôn cũng thở dài.
Khi Tu Kỳ đến nơi, thì thấy chủ nhân chịu đựng của mình và ác quỷ trẻ con đang đánh nhau trong ổ đá lớn đó, không ai nhường ai.
"Này, hai vị đại ca, cơm tối đã xong rồi, hai vị có muốn ăn cơm trước rồi hẵng "nói chuyện" không?"