-Tên giám đốc này thật đúng là có ý tứ, đem phòng làm việc của mình đưa tuốt lên tới tận tầng mười tám.
Khi Đinh Nhị Cẩu cùng Dương Lộ bước vào thang máy, nhỏ giọng nói nàng .
-Đinh phó cục, tầng mười tám cũng là số may mắn mà..
-Um.. cũng hên xui, không biết giám đốc đài truyền hình này có dễ tiếp xúc hay không nữa.
-Đối với người khác thì tôi không biết, nhưng tôi biết hiện tại không ai dám không nể mặt anh, trừ phi hắn không muốn làm việc nữa
Dương Lộ mạnh mẽ nói, vừa ưỡn ngực lên, hai bầu vú săn chắc nổi lên bên trong bộ cảnh phục bọc, nhưng Đinh Nhị Cẩu chỉ nhìn lướt qua..
-Hì..tôi có tiếng tăm vang dội dữ vậy sao?
Đinh Nhị Cẩu không vui lắm hỏi .
-Đương nhiên .. đó là điều chắc chắn..
Đinh Nhị Cẩu chỉ vừa mới nhìn thẳng vào mặt là Dương Lộ có cảm giác trái tim mình sắp nhảy ra ngoài, thật là kỳ quái, Dương Lộ không biết mình lại sao vậy, lúc không gặp Đinh phó cục , trong nội tâm cảm thấy hơi vắng vẻ một chút, nàng luôn muốn cùng hắn có nhiệm vụ đi ra ngoài, nhưng khi hắn ở bên cạnh thì trong lòng của nàng lại là hồi hộp như nai con đi lạc, xem ra chính mình thật sự là hết thuốc chữa, chẳng lẽ là do hắn an bài sắp xếp cho mình được nhận công tác ở cục công an thành phố sao? Khi nàng gặp bạn học của cùng khóa, khoe khoang công tác của mình đã có quyết định chính thức, công tác tại cục công an thành phố, mấy cô bạn thân thiết còn xin thỉnh giáo cách dùng quy tắc ngầm như thế nào mới có thể được lãnh đạo đề tên chính mình..
Vì thế Dương Lộ lại suy nghĩ , vì sao Đinh phó cục lại giúp mình, chẳng lẽ là bởi vì mình trong công tác làm tốt quá? Làm tốt thì cũng còn có rất nhiều thực tập viên khác chứ đâu phải có một người là mình? Chẳng lẽ Đinh phó cục thật là muốn với. . .mình..?
Lúc Chu Dương Thần nhận được điện thoại từ phòng tiếp tân gọi đến báo là Đinh phó cục trưởng đã lên lầu, thì Chu Dương Thần cũng vừa xuất tinh vào trong cổ họng của Trần Hạ Giai.
Trần Hạ Giai như được đại xá , vội vàng dùng khăn tay lau sạch tϊиɦ ɖϊƈh͙ còn dính trên đôi môi của mình, đi ra khỏi phòng làm việc của Chu Dương Thần .
Khi Đinh Nhị Cẩu mới vừa đi ra khỏi thang máy, thì nhìn thấy một người đàn bà mặt mũi đỏ ửng từ phòng làm việc Chu Dương Thần đi ra, lúc chạm mặt, côđều không dám ngẩng đầu nhìn Đinh Nhị Cẩu, đây là một trong những nữ MC mà mọi người thường nhìn thấy trên truyền hình, khi bọn họ xuất hiện trên màn ảnh nhỏ thì thường rất ngăn nắp, nghiêm trang và đặc biệt nhất là ai cũng rất xinh đẹp, nhưng chẳng ai biết sau lưng bọn họ thì có nhiều chuyện chua xót.. Ngày trước.. mọi người rất xem trọng những mình tinh trong ngành giải trí, nhưng theo vòng xoay càng ngày càng nhiều lốc xoáy, càng ngày càng loạn, cho nên cái gọi là những minh tinh kia cũng không biết bị bao nhiêu người cưỡi qua rồi, vì vậy hứng thú mọi người dần dần giảm bớt ...
Nhưng trên đài truyền hình thì những nữ MC dẫn chương trình thì tương đối sạch sẻ hơn nhiều, cho nên những nữ MC đài truyền hình lại trở thành nơi cho các nhân vật có tiền, có quyền ngắm ngía liệp diễm..
-Có phải đây là Đinh cục trưởng?
Đinh Nhị Cẩu còn đang suy nghĩ, người đàn bà này cũng rất quen mặt, nhưng không gặp ở đâu, thì trước mặt cửa phòng mở ra, một gã đàn ông hơn 50 tuổi mập mạp đi ra khỏi phòng, nhìn Dương Lộ, Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Vâng..chắc đây là giám đốc Chu, tôi là Đinh Trường Sinh, chào chú.. -À…sở trưởng Hà bên sở Văn hóa thông tin tuyên truyền có gọi điện thoại, với lại có cơ hội phục vụ đứng cùng chiến tuyến với các đồng chí công an cũng là vinh hạnh của tôi, còn đây là….?
Chu Dương Thần nhìn thoáng qua Dương Lộ đang đi đi theo phía sau Đinh Nhị Cẩu, hai mắt lão tỏa sáng, thấy được nhan sắc cô gái này thật đúng là không giống với các cô gái bình thường, vừa thanh thuần vừa mang theo một nét dã tính, rất có hương vị đặc trưng .
-Há, đây là trợ lý liên lạc của tôi tên là Dương Lộ.
-Ồ … đáng tiếc rồi…Đinh cục trưởng, tôi nói thẳng, xin cậu đừng có tức giận, dựa vào thần sắc và dung mạo của cô Dương Lộ như vậy , không vào làm trong đài truyền hình hoặc phim ảnh thì thật sự là đáng tiếc . . .
Đối với Chu Dương Thần biểu hiện thái độ, lại làm cho Đinh Nhị Cẩu không thoải mái, đồng thời cũng làm cho Dương Lộ rất tức giận, nhưng lúc này Đinh Trường Sinh không nói gì thêm, nên đành im lặng để lão thích nói gì thì nói, bất chợt ngay vào lúc này , sau lưng truyền đến tiếng động của đôi giày cao gót vang vang . Đinh Nhị Cẩu cũng chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua, lúc này chủ nhân đôi giày cao gót cũng nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu, hai người cũng không khỏi giật mình.
-Trường Sinh, sao em lại ở chỗ này?
Đúng vậy, đây đúng là người đàn bà mà đêm đó Đinh Nhị Cẩu đã cứu được từ tay bọn cướp Tương Ngọc Điệp.
-Chị Tương… em…, đến gặp giám đốc Chu có ít việc..
-Ủa…em cũng quen biết Đinh phó cục trưởng à?
Chu Dương Thần nhìn thấy nhân vật trụ cột của đài truyền hình cũng nhận thức được Đinh phó cục trưởng , cũng lắp bắp.
-Vâng… đúng vậy a, nhưng cái gì? Ai là Đinh phó cục trưởng? Trường Sinh….em công tác ở huyện nào vậy?
Trong cái nhìn của Tương Ngọc Điệp, thì Đinh Nhị Cẩu cao lắm là làm ở dưới huyện hoặc khu nào mà thôi, dù sao Đinh Nhị Cẩu bản thân còn quá trẻ tuổi . -Khục…Ngọc Điệp, vậy mà nói biết Đinh phó cục trưởng, đây chính là phó cục trưởng cục công an thành phố, em không biết sao? Đinh phó cục ..vào trong đi, mời….
-Cục công an thành phố hay?
Tương Ngọc Điệp há to miệng kinh ngạc hỏi.
-Chị Tương à .. chị cũng đâu có nói cho em biết là chị đang công tác tại đài truyền hình thành phố đâu? Vậy chúng ta huề nhau..
. Đinh Nhị Cẩu cười tủm tỉm nói .
-Úi trời…. Đinh phó cục … Đinh phó cục . . .
Tương Ngọc Điệp dùng ngón tay chỉ vào người Đinh Nhị Cẩu một cái, sau đó rời đi .
Bước vào phòng làm việc của Chu Dương Thần, khách và chủ cùng ngồi xuống, thật ra thì Đinh Nhị Cẩu cũng không có gì để nói nhiều với Chu Dương Thần, đơn giản nói ý của mình là được rồi… .
-Chu giám đốc , đây chính là đề nghị của chúng tôi, chú xem nên làm như thế nào tốt? Đinh Nhị Cẩu nói đề nghị của mình rồi hỏi.
-Này… Đinh phó cục, chương trình này này tôi không tán thành lắm, làm đơn giản như vậy không thấy có phong phú, hơn nữa hôm nay đưa tin trên truyền hình xong, thì ngày mai ai còn nhớ tới, có phải không? Tôi có một đề nghị như thế này, sẽ làm một tiết mục tuyên truyền xuyên suốt, nhưng mỗi ngày đều có đưa tin dù chỉ là 5 phút hoặc là 1 phút đồng hồ, nhưng ngày ngày đều được phát lên truyền hình nội dung khác nhau do phóng viên đưa tin, qua một thời gian thì người xem liền chú ý, chỉ có như vậy, mới có thể đạt được hiệu quả cao nhất, cậu cảm thấy thế nào?
Chu Dương Thần hỏi.
-Giám đốc Chu ...ý kiến của Chú thì quá tốt rồi, đúng là về phương diện này chú là chuyên gia ah.
-Ha ha …Đinh phó cục quá khen, chuyên gia cái gì mà chuyên gia, thứ nhất đây là do dở trương Hà bảo sắp xếp, thứ hai tôi cũng thấy Đinh phó cục cũng muốn qua kênh truyền hình phổ biến rộng rãi trong nhân dân để làm chút ít sự tình, do đó tôi cũng muốn phụ giúp chút ít sức mọn . -Cảm ơn giám đốc Chu, ngày khác mời chú ăn cơm, không biết chuyện này tôi sẽ gặp ai để bàn về công việc, vì tôi muốn mau sớm nhìn thấy hiệu quả.
-Ừ, cũng dễ rồi, đó chính là người mà cậu mới vừa gặp mặt qua, Tương Ngọc Điệp, đó là đạo diễn chế tác các chương trinh truyền hình giỏi nhất của chúng tôi đấy, thỉnh thoảng cũng ra ngoài để dàn dựng chương trình, tôi nghĩ chuyện này giao cho cô ấy thì gặp đúng người, để tôi gọi điện thoại nói với Tương Ngọc Điệp một câu..
Chu Dương Thần nói xong liền gọi điện thoại cho Tương Ngọc Điệp .
Tìm đến phòng làm việc của Tương Ngọc Điệp, ra hiệu Dương Lộ ở lại bên ngoài chờ, hắn gỏ cửa bước vào, Đinh Nhị Cẩu thấy Tương Ngọc Điệp cúi người viết cái gì trên bàn .
-Chị Ngọc Điệp.. lại mang phiền toái đến với chị. Đinh Nhị Cẩu cười cười nói, hắn không muốn ai biết biết mình đã từng ngủ qua đêm trong nhà của vị đạo diễn chế tác này, nên mới bảo Dương Lộ ở ngoài.
-Mỹ nữ tùy tùng đi theo em đâu rồi?
-Đang bên ngoài, đêm đó không phải là em cố ý dấu diếm chị đâu, tương tự chị cũng không có nói cho em biết là chị đang làm gì, hy vọng chị không tức giận a.