Đinh Nhị Cẩu rời khỏi Hồ Châu đi Bắc Kinh nhất định phải báo cho Thạch Ai Quốc biết , huống chi là là đi đến vài ngày, không biết thời gian nào trở về chính xác.
Hắn và Trọng Hãi hẹn hẹn ngày mai sẽ đi, vì thế liền lái xe đi đến khu nhà Gia Chúc Viện của thành ủy, lúc này đã tám giờ tối rồi, vừa đến cửa thì người ra mở cửa lại là Thạch Ai Quốc, hơn nữa điệu bộ của ông hình như là đang nấu cơm .
-Tiểu Đinh đến rồi, ăn cơm chưa?
-Bí thư, cháu đã ăn rồi, hôm nay không ai ở nhà sao mà phải tự mình xuống bếp?
-Ừ, Mai Trinh không có ở nhà, cũng không biết nó đang ở đâu
-Vậy, phu nhân cũng không ở nhà ?
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy sắc mặt Thạch Ai Quốc khá là khó coi, nhưng đã lỡ nói ra rồi, hắn chú ý tới Thạch Ai Quốc rõ ràng chỉ nói Thạch Mai Trinh không có ở nhà, mà không có nhắc đến Tiêu Hồng, chắc là bên trong có chuyện ah . -Dạo này cô ấy bề bộn, cũng không biết đang bận rộn việc gì nữa, đúng rồi ..Tiêu Hồng nói mở công ty gì đó ở đâu, cháu có biết không
-Cháu biết nơi này, mấy hôm trước cháu có đi theo phu nhân tìm chỗ đặt văn phòng ..
- Nơi đó của công ty nào ? Vị trí ở đâu?
Thạch Ai Quốc ngồi xuống hỏi, quên mất đang nấu mì sợi dưới bếp, Đinh Nhị Cẩu vừa nói chuyện vừa xuống nhà bếp .
-Hình như đó là một công ty địa ốc, tên là Thế Kỷ Cẩm Thành gì đó..
Đinh Nhị Cẩu tại trong phòng bếp nói ra .
Chỉ chốc lát là hắn đã làm xong tô mì, bưng ra cho Thạch Ai Quốc .
-Cũng may bây giờ có nhiều thức ăn làm sẵn, chỉ làm sơ qua là được.
Thạch Ai Quốc ăn một miếng khen .
-Bí thư… chú tiếp tục như vậy không phải là một biện pháp, hay là tìm một người giúp việc đi, bình thường thì làm cơm, quét dọn, lúc trở về thì cũng có cơm canh nóng mới thì tốt hơn. -Ừ, việc này để chú hỏi Tiêu Hồng , lâu nay chú cũng muốn kiếm một người giúp việc , nhưng nàng chưa có đồng ý. À.., cháu mang theo cái gì đó?
Thạch Ai Quốc nhìn thấy hắn đặt ở bên cạnh ghế sa lon một cái cái bình nên hỏi.
-Dạ…đây là rượu thuốc, lần trước lúc về thăm nhà cháu có mang theo mấy bình , bí thư nếm thử, rượu này lưu thông máu huyết, đối với bệnh tiểu đường cũng rất tốt, bí thư uống xem có hiệu quả hay không.
-Há, rượu thuốc … rót cho chú một ly nếm xem sao.
Thạch Ai Quốc nói .
Đinh Nhị Cẩu cầm một ly rót rượu cho Thạch Ai Quốc, cầm hai tay đưa cho Thạch Ai Quốc .
-Hôm nay ghé đây, có việc gì?
Thạch Ai Quốc tiếp nhận ly cũng chưa có uống, hỏi.
-Dạ.. cháu định nghĩ xin nghỉ mấy ngày…
Đinh Nhị Cẩu nói .
-Trở về quê ăn mừng năm mới à? Cháu giờ là phó cục trưởng cục công an, lúc này đang bận rộn lại muốn về quê sao? Thạch Ai Quốc nhíu mày nói.
-Không phải trở về quê, mà cháu phải đi Bắc Kinh, theo Trọng cục trưởng tài chính về Bắc Kinh chúc tết cho Trọng bí thư, chắc tầm hai, ba ngày gì đó, tối mai là giao thừa rồi…
Đinh Nhị Cẩu cũng không có ý định dấu diếm Thạch Ai Quốc, cho nên nói thật ra .
-À…vì việc này …đến hôm nay mà Trọng Hãi còn chưa về Bắc Kinh?
-Vẫn chưa… chỗ của Trọng cục trưởng cũng bận việc quá, cho nên sáng ngày mai mới đi, kêu cháu...cháu cũng không tiện từ chối, cháu biết trị an thành phố mặc dù có chuyển biến tốt, nhưng cũng chưa có cải biến cục diện, nhưng vì còn có chuyện, bí thư có nghe qua chưa, hình như là trên tỉnh thật giống như sắp có biến động về nhân sự . . .
Đinh Nhị Cẩu nói tới đây rồi dừng, không nói tiếp nữa, giờ có nói thêm gì đi nữa cũng không có ý nghĩa, Thạch Ai Quốc cũng không phải tân binh trong chốn quan trường, đương nhiên biết rõ chuyện của nơi này. -Ừ… tốt, cứ sắp xếp tốt công việc trong cục công an, nói với Trọng Hãi, cứ ở thêm vài ngày để có thời gian tâm sự với Trọng bí thư.
Thạch Ái Quốc phảng phất tựa như nghĩ tới điều gì .
-Vâng… cháu sẽ an bài tốt.
Đinh Nhị Cẩu nói ra .
-Xong rồi… thời gian không còn sớm, cháu trở về đi.
Thạch Ai Quốc nhìn Đinh Nhị Cẩu nói ra .
Đinh Nhị Cẩu không có lên tiếng, nhìn xem Thạch Ai Quốc có chút mệt mỏi già nua, thật sự hắn biết rõ quan hệ của Tiêu Hồng ở bên ngoài làm những chuyện kia, thì cũng không thể theo từ trong miệng mình rò rỉ ra cho Thạch Ai Quốc biết được, cho nên hắn chợt thấy thương cảm cho Thạch Ai Quốc vô cùng.
-Bí thư.. ngày mai là giao thừa rồi, mà cháu đã đi Bắc Kinh, cho nên hôm nay cháu chúc mừng năm mới đến chú, chúc chú thân thể luôn khỏe mạnh.
Đinh Nhị Cẩu đứng người lên lui ra phía sau một bước, đứng không xa Thạch Ai Quốc lắm, hai đầu gối quỳ xuống đất dập đầu trước mặt Thạch Ai Quốc một cái . -Ai ai… tiểu tử này, làm cái gì vậy…
Thạch Ai Quốc giật mình, vội vàng đứng lên đỡ Đinh Nhị Cẩu dậy, nhưng Đinh Nhị Cẩu vẫn quỳ đầu dập đầu trên mặt đất .
-Bí thư.. tuy là lãnh đạo, nhưng vai vế cũng là trưởng bối của cháu, mừng lễ mừng năm quỳ dập đầu với trưởng bối, đây là phong tục, cháu không có ý tứ gì khác.
Đinh Nhị Cẩu thuận thế sau khi đứng lên nói .
-Chú biết, nhưng đừng có làm vậy, ảnh hưởng không tốt.
-Bí thư, đây cũng là do ba mẹ cháu dạy bảo, có một số việc đả thành thói quen thì sửa không được, cả đời cũng đều quên không được.
Đinh Nhị Cẩu nói.
Tuy nhiên Thạch Ai Quốc ngoài miệng nói đừng có làm vậy, nhưng trong nội tâm rất hài lòng thái độ Đinh Nhị Cẩu, mình làm lãnh đạo cũng có hơn mười năm rồi, thư ký cũng đổi thay đổi không ít rồi, chỉ có mình Đinh Nhị Cẩu là hành xử được như vậy, đúng là thằng này phẩm chất rất tốt , đây cũng là người mà Thạch Ai Quốc hài lòng nhất, cũng là nguyên nhân ông tín nhiệm Đinh Nhị Cẩu. Bọn họ không có chú ý tới , đúng lúc này Thạch Mai Trinh vừa vặn vào nhà, nàng vừa hay nhìn thấy Thạch Ai Quốc đang đỡ Đinh Nhị Cẩu một màn này, nghe được loáng thoáng câu có câu mất của Đinh Nhị Cẩu nói .
-Đinh Trường Sinh, có phải lại gây ra họa, đang cầu xin ba chị cái gì vậy?
Thạch Mai Trinh cố ý nói .
-Nói bậy nói bạ cái gì đấy, đi đâu đến bây giờ mới trở về, cũng không ở trong nhà nấu cơm.
Thạch Ai Quốc tức giận nói.
-Vậy vợ của ba đâu rồi ?. .
Thạch Mai Trinh cũng mặc kệ không sợ, há miệng đôi co cùng với Thạch Ai Quốc, Đinh Nhị Cẩu bị dọa sợ liền kéo Thạch Mai Trinh đi lên lầu, hắn cũng không lo lắng bị Thạch Ai Quốc nhìn ra điều gì .
Quả nhiên, Thạch Ai Quốc tức giận đứng người lên đi vào thư phòng ..