Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 112: Hoa khôi ở thôn Lê Viên



Chủ nhiệm thôn Lê Viên trước kia là do bí thư Điền Gia Lượng trấn Lâm Sơn đề cử, nhưng bây giờ đã xin nghỉ việc do mang thai, tình huống Điền Gia Lượng và Khấu Đại Bằng đều biết rất rõ ràng là chủ nhiệm trốn tránh nhiệm vụ, nhưng không ai có thể nói được điều gì, dù gì người ta xin nghỉ, đi về nhà sinh con, bởi vì lý do như vậy, thôn Lê Viên vẫn không có chức bí thư, còn chủ nhiệm là tại thôn tự đề cử.

Đỗ Sơn Khôi cẩn thận chạy xe trên đường núi, đây là một chuyến đi khổ sai, nhưng vì Khấu Đại Bằng ra lệnh, với lại dù gì cũng là đưa người anh em của mình Đinh Nhị Cẩu đi nhận nhiệm vụ mới, không đi cũng không được.

Đinh Nhị Cẩu cùng với ủy viên phòng tổ chức cán bộ Hướng Cương của trấn Lâm Sơn ngồi ở phía sau xe, dọc trên đường đi, Hướng Cương đều nhắm mắt dưỡng thần, trước kia Đinh Nhị Cẩu lăn lộn trong đội ngũ cảnh sát ở trong đồn, đối với tình hình trên trấn không có quen thuộc, chỉ đến khi Khấu Đại Bằng dặn dò tốt nhất là nên lấy lòng Hướng Cương, đừng thấy ông ấy là một người lớn tuổi mà xem thường, tại trấn Lâm Sơn uy tín rất cao dù chỉ là ủy viên tổ chức, tại trấn Lâm Sơn cũng xem như là trưởng phòng tổ chức cán bộ, ông ấy hôm nay tự mình đưa Đinh Nhị Cẩu đi nhậm chức, có thể xem là vì nể mặt Khấu Đại Bằng, tin tức Đinh Nhị Cẩu được điều vào chức vụ mới, chỉ vài ngày sau truyền khắp ủy ban xã, mọi người cho là Đinh Nhị Cẩu được nâng đỡ do là cháu của chủ tịch xã, vì vậy tất cả mọi người đối với Đinh Nhị Cẩu khá dè dặt.
– Trưởng phòng, có còn xa lắm không vậy?

Đỗ Sơn Khôi chạy xe không tránh kịp, cán lên một tảng đá, làm Hướng Cương sực tỉnh. Đinh Nhị Cẩu vừa thấy vị lãnh đạo rốt cục mở mắt nên vội vàng hỏi.

Tại trên trấn, tất cả mọi người xưng hô Hướng Cương là chủ nhiệm Hướng, nhưng đúng ra ông ấy công tác ở văn phòng tổ chức cán bộ, Đinh Nhị Cẩu không giống với người khác ở trấn, mở miệng, ngậm miệng gì cũng gọi là trưởng phòng Hướng.

– Trường Sinh, chú đã nói với cháu, cứ gọi chú là chủ nhiệm Hướng, đừng gọi chú là trưởng phòng gì đó.

– Không.. không, chú Bằng của cháu nói, chú ở trấn Lâm Sơn là làm việc như trưởng phòng tổ chức, cháu về sau nếu có lên chức gì đó, còn phải hoàn toàn dựa vào chú giúp đỡ, hiện tại con đường vào thôn này không dễ đi, cháu dự định là ở thôn Lê Viên công tác một thời gian, khi nào tu sửa đường xong, cháu nhờ anh Khôi chở chú đến thôn Lê Viên nghỉ ngơi chơi, như vậy mới là phải đạo !!! À…. đúng rồi, đến lúc trở về, còn gửi anh Khôi mang về cho chú mấy thùng lê, đưa cho lãnh đạo nếm thử……
– Ha ha, Trường Sinh ơi là Trường Sinh, cháu chưa có đến nơi nhậm chức, mà đã bắt đầu nghĩ cách nào bồi dưỡng lãnh đạo rồi, chú trở về sẽ nói cho chú của cháu biết, để cho ông ta cắt lưỡi cháu!

Hướng Cương tuy rằng nói như thế, nhưng là trong lòng rất thoải mái, dễ chịu, có câu là: “ mật ngọt thì chết ruồi “

Trong lòng Hướng Cương không tránh khỏi lo lắng, Khấu Đại Bằng đem thằng nhóc con này thả bơ vơ ở thôn Lê Viên để hắn làm cái gì vậy?

– Đây cũng là một công hai việc, không phải chỉ là dùng lê ăn, mà còn nhờ các lãnh đạo tuyên truyền giùm cho thôn Lê Viên là lê ăn ngon đến cỡ nào giùm cho cháu!!!

– Này..này không được đâu, nếu muốn giúp thôn Lê Viên này bán được lê, cháu phải cẩn thận suy nghĩ biện pháp, cháu tuổi trẻ, kiến thức rộng, nếu đem chuyện này làm thành công, cháu có thể xây dựng được vị trí mình ở thôn Lê Viên rồi!
– Không thành vấn đề, để cháu từ từ suy nghĩ biện pháp, nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ này, cũng không uổng công trưởng phòng đích thân đưa cháu đến đây!

– Ừ.. câu nói này rất hay, còn có chuyện chú phải nói cho cháu biết, nhất định phải nhớ cho kỹ!

– Vâng! Cháu nghe!

– Ha ha, chính là nhất định phải đem dây lưng quần bó chặt lại, không được thả rong lung tung, nếu không nghe, xảy ra vấn đề, thì không ai có thể cứu được cháu đâu!

– Ưm? Đây là ý gì?

– Cháu đúng là nhóc con nông cạn, chuyện gì cũng đều không biết, trước đây thôn Lê Viên thì chủ nhiệm kiêm bí thư chi bộ đảng là phụ nữ, nhưng dân trong thôn không có phục, cũng bởi vì như vậy, trên trấn sợ gặp chuyện không may, muốn ổn định tình hình cho nên vừa rôì chức chủ nhiệm là để cho bọn họ tự đề cử cũng là một người phụ nữ, cháu phải cẩn thận đó !
– Phụ nữ thì phụ nữ, cháu đến đây không phải là đi tán gái, cứ làm nhiệm vụ của mình là xong, thì đâu có quan hệ gì!

– Tốt, vậy thì cháu nhớ kỹ những lời này! Người phụ nữ này không đơn giản, được xưng danh là hoa khôi ở thôn Lê Viên, xung quanh khu vực này ai cũng đều ớn cô ấy, chồng của cô ấy là tiền nhiệm bí thư chi bộ kiêm chủ nhiệm!

– A, thì ra đây là thừa kế, cha truyền con nối nha!

– Cái gì mà là thừa kế, hướng đông thôn Lê Viên có một ngọn núi cản trở, chồng cô ấy dẫn mọi người đi làm con đường ngang qua ngọn núi kia, chỉ cần hoàn thành, thôn Lê Viên đi đến tỉnh thành, lộ trình rút ngắn lại ít nhất tám tiếng đường đi, thị trấn thì không có tiền hổ trợ, huyện cũng không có tiền, nên mọi người đều cho rằng đây là một hành động điên cuồng, nhưng Hà Kiến Bình chồng cô ấy không tin là không làm được, kết quả là lúc phá đá thì gặp thuốc nổ bị lép, Hà Kiến Bình tự mình đi lên nhìn xem, bỗng nhiên thuốc nổ lại vang lên, thân thể tan nát không còn, từ đó về sau, không còn có ai nói về chuyện phá núi làm đường nữa, về phần Lưu Hương Lê là vợ của Hà Kiến Bình, cũng chính là dân trong thôn Lê Viên chọn làm chủ nhiệm, lúc ấy có khả năng dân trong thôn cũng là xuất phát từ việc để cô ấy tạm thời làm chủ nhiệm là vì quan tâm lo lắng cho cô, nhưng về sau, càng làm càng tốt, đến bây giờ dân trong thôn chỉ chấp nhận có mình Lưu Hương Lê!
– À..thì ra như vậy, đó còn là một phụ nữ tài ba…

– Chưa hết, chú cho cháu biết, công tác tại thôn Lê Viên, cháu nhất định phải tôn trọng ý kiến chủ nhiệm Hương Lê, nói cách khác, công việc của cháu tại nơi này rất khó triển khai!

– Cháu đã biết, hiện giờ lại còn háo hức tiếp kiến bà trùm ở khu vực này đây!

– Ha ha, sẽ tiếp kiến ngay thôi mà!

Hướng Cương bề ngoài cười nhưng trong lòng thì vẫn đang lo lắng cho thằng nhóc này!

Dần dần, thảm thực vật trên núi bắt đầu tươi tốt xanh tươi hiện ra, cây ăn trái trồng bày khắp toàn bộ triền núi, nhưng hiện tại đã là mùa thu, lá cây đều úa vàng rồi, làm cho người ta có một loại cảm giác hoang vắng điêu tàn buồn man mác.

– Nơi này đã là ranh giới của thôn Lê Viên rồi, chủ yếu xuất phát thu hoạch từ núi này cây lê cùng các loại cây ăn quả của thôn Lê Viên, nơi này làm ruộng rất ít, một nhà ruộng lúa cũng ước chừng chỉ cung cấp có một phần, cho nên nếu kinh doanh không tốt các loại cây ăn quả, một năm trôi qua xem như là làm không công!
Hướng Cương chỉ ngón tay ra ngoài của sổ xe nói.

Mới vừa rồi còn hưng trí bừng bừng, Đinh Nhị Cẩu lúc này cũng không nói chuyện mà ngồi trầm ngâm, trong thôn của hắn, mặc dù không có nhiều cây ăn quả, nhưng có ruộng nước, ấm no không thành vấn đề, hơn nữa đường đi thông thoáng cũng tốt hơn nhiều, nghe qua Hướng Cương giới thiệu, trong lòng hắn không tránh khỏi thở dài âu lo….