Tại ủy ban thôn Lê Viên, mười mấy người đàn ông, đàn bà vây quanh một phụ nữ trẻ tuổi đang ồn ào bàn tán nói gì đó.
– Mọi người đừng ồn ào nữa, tôi đang nghĩ biện pháp! Nhà tôi cũng còn có năm vạn cân lê mà, tôi cũng chưa có vội đây! Mọi người yên lặng để cho tôi suy nghĩ một chút biện pháp được không? Hôm nay trên trấn có lãnh đạo đến, tôi sẽ nhờ lãnh đạo giúp cho chúng ta một tay, nếu có thu mua, sẽ để cho mọi người bán trước, lê của tôi sẽ bán cuối cùng, được chưa?
Người phụ nữ nghiêm nghị giống như là vị quan tòa, nhưng những thôn dân này mới vừa rồi cũng biết nói cho có nói mà thôi, giờ lại nghe có lãnh đạo trên trấn xuống, thì đều không muốn đi về, bọn họ bước ra khỏi cửa phòng làm việc của Lưu Hương Lê ngồi xổm chờ lãnh đạo đến. – Hương Lê à, không phải chúng ta làm khó cháu, nhưng thật sự là nhà nào cũng vậy, lê giờ không bán được, thì năm nay coi như tiêu rồi, đã bắt đầu có dấu hiệu hư hỏng bị thối rồi, ngày hôm qua nhà bác bị hư hơn một trăm cân đấy, rất là đau lòng xót dạ .
Một cụ ông nói, những người khác đều phụ họa theo.
– Cháu biết, đây không phải là đang ngồi tìm biện pháp sao?
Lưu Hương Lê biết đây là tình hình thực tế, nhà cô lê cũng bắt đầu có dấu hiệu bị hư rồi.
– Chú ý…chú ý! Lãnh đạo trên trấn đã đến!
Bên ngoài cửa một tên nhóc chạy vào, hắn đã gặp qua chiếc xe kia, thôn này nằm khuất sâu trong núi, trừ bỏ lãnh đạo trên trấn lái xe tới, thì không có người khác đi vào thôn Lê Viên làm gì, nhưng từ phía đông của thôn, đứng trên núi cao có thể thấy ở dưới chân núi, trên đường quốc lộ xe chạy qua lại tấp nập, chỉ là quá xa, thấy không rõ lắm, nhìn những chiếc xe tiếp nối nhau giống như là một đám con bọ hung lẫn lộn. – Chủ nhiệm Hướng, lại phải đến gặp ông rồi, mau vào phòng trong uống nước!
Hướng Cương vừa xuống xe liền bị các thôn dân bên ngoài hoan nghênh, đương nhiên nhiệt tình nhất chính là Lưu Hương Lê.
– Không có việc gì gấp đâu, tôi trước giới thiệu cho chủ nhiệm một chút, đây là đồng chí Đinh Trường Sinh được trên trấn cử xuống đây làm chủ nhiệm, Trường Sinh, vị này chính là chủ nhiệm thôn Lê Viên, đồng chí Lưu Hương Lê!
Hướng Cương không nhanh không chậm, giới thiệu hai người với nhau.
Lưu Hương Lê vừa nhìn thấy Đinh Trường Sinh, lập tức ngớ người ra, cô không hiểu trên trấn, các lãnh đạo bị điên rồ hết rồi sao, lại phái một thằng nhóc con tới đây có thể giải quyết được chuyện gì, mình thì đang trông mong hy vọng trên trấn có thể cho phái đến một người tài giỏi có thể làm chút chuyện thực tế tốt cho thôn mình, cô không nghĩ tới lại đưa đến một hình nhân mạ vàng. Đinh Nhị Cẩu cũng đang quan sát người phụ nữ đang đứng trước mắt này, chắc là hàng năm làm việc tay chân khiến cho cô có dáng người săn chắc, có lồi có lõm, đặc biệt trước ngực hai bầu vú vun cao đầy đặn..
Bất chợt một cơn gió từ trong núi thôỉ thốc mạnh qua…
Trên người Lưu Hương Lê đang mặc một cái áo sơ mi màu hồng, làn gió thổi ép sát quần áo cô dính sát rạt vào làn da, mơ hồ bên trong cái áo ngực mỏng đội lên hai cái đầu núʍ ѵú đang kiêu hãnh như là dựng đứng lên, bên dưới là một cái quần màu lam trắng nhạt, làn vải ôm sát vào nhau ở ngay khu vực trung tâm, khắc họa đến cực hạn hiện ra hoa văn cái qυầи ɭóŧ, nơi âm hộ bí mật của cô, u phồng lên một khối, giống nhét úp vào một cái mu bàn tay vậy, bắp đùi đầy đặn cùng lúc xuất hiện tại nơi giữa háng một hình tam giác có một lằn mờ mờ khe hở, Đinh Nhị Cẩu có thể tưởng tượng ra nằm bên trong hình khe hở tam giác đó đang chất đầy những sợi lôиɠ ʍυ đen sáng rối bời, trên chân là một đôi giày vải bông, điển hình là một phụ nữ vùng nông thôn, nhưng người phụ nữ này thoạt nhìn qua thì thấy rất thông minh lanh lợi, hai con mắt to tròn không ngừng lóe sáng ra, phảng phất là đèn x quang đang rọi, đôi mắt của cô lại nhìn hắn thêm một lần, hai bàn tay nắm chặt lại, cố nén bất mãn không nói lời nào… – Chủ nhiệm Lưu, chào chị, sau này xin chiếu cố trợ giúp nhiều hơn!
Đinh Nhị Cẩu khách sáo nói.
– Không dám, không dám, cậu là lãnh đạo, kính xin cậu chiếu cố đến thôn chúng tôi thì mới đúng hơn!
Lưu Hương Lê nói những lời này không có một chút nào tôn trọng lãnh đạo mới cả.
– Chúng ta vào trong phòng nói chuyện đi.
Hướng Cương cũng đã nhìn thấy bầu không khí ngột ngạt, Lưu Hương Lê đối với Đinh Nhị Cẩu không có chút nào cảm tình.
Nghi thức đưa Đinh Nhị Cẩu đến nhậm chức rất đơn giản, chỉ là thông báo sơ qua một chút, nói với Lưu Hương Lê thủ lĩnh ở đây phối hợp công tác, là xong việc, Hướng Cương cũng không muốn dây dưa với trái mướp đắng Lưu Hương Lê này, vì thế buổi cơm chiêu đãi cũng không cần bày ra, trực tiếp muốn rời khỏi đây!
Tiễn đưa ra ngoài, Lưu Hương Lê liền kéo Hướng Cương sang một bên, Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy, tự giác đi xa xa vào phía sau lưng hai người. – Hướng chủ nhiệm, trên trấn có ý gì vậy, chỗ này của cháu lửa cháy đến đít rồi, chú phải giải thích cho ổn thỏa về người của các chú đưa xuống, nơi này đâu có cần con ông cháu cha xuống làm, chú nói thật đi, hắn đây có phải là thân thích của lãnh đạo ?
– Làm sao cháu biết?
– Nhìn sơ qua là biết rồi, chú xem một chút đi, với dáng vẻ của hắn, đã tốt nghiệp đại học sao? Như là một học sinh trung học vậy, hắn làm sao có khả năng khơi mào trợ giúp thôn Lê Viên bán lê? Đến lúc đó, xảy ra chuyện thì người nào chịu trách nhiệm đây?
– Lưu Hương Lê, đây là cấp trên đảng ủy quyết định nhân sự, không cần cháu phải lo tới chịu trách nhiệm!
– Nhưng trong thôn hiện giờ còn trên trăm vạn cân lê chưa bán được thì làm sao bây giờ? Ai bán cho chúng tôi?
Lưu Hương Lê la lên. – Chuyện này chính tự trong thôn giải quyết, trên trấn cũng không có nguồn tiêu thụ nào!
– Nhưng năm trước sửa giống, kêu gọi gieo trồng lê, chính là các lãnh đạo trên trấn khuyến khích đấy, hiện tại bán không được các người liền mặc kệ, đây là đạo lý gì vậy?
– Đồng chí Lưu Hương Lê, lúc trước trên trấn khuyến khích cũng là loại cổ vũ, cũng không có nói là sẽ bao tiêu sản lượng, đồng chí phải hiểu rõ!
Hướng Cương lúc này đã bực bội, việc này đều là do bí thư Điền Gia Lượng vì chạy theo thành tích, nên dẫn tới chuyện thay đổi hạng mục trồng lê, đây đúng là một chuyện tốt, nhưng thay đổi cây trồng xong rồi, sản lượng trên diện rộng tăng lên, hiện tại lại không bán ra được, bây giờ biết tìm ai nói chuyện lí lẽ đây.
Đinh Nhị Cẩu đứng từ xa nhìn thấy, mặc dù không có nghe được bọn họ nói cái gì, nhưng thấy Hướng Cương với Lưu Hương Lê hoa tay múa chân nói chuyện đều rất kích động, phỏng chừng giữa hai người cũng không có cái gì lời hay. Người phụ nữ này thật đúng là có chút hương vị khác lạ, không e dè ai cả, nếu thay đổi một người phụ nữ nông thôn khác, ai dám cúng với lãnh đạo tranh luận, xem ra Lưu Hương Lê này cũng rất bản lĩnh, Đinh Nhị Cẩu ra đứng ở cửa xe hơi, đưa cho Đỗ Sơn Khôi một điếu thuốc, đốt lên hút một hơi nói:
– Anh Sơn Khôi, anh sao ác tâm quá như vậy, đưa cho em đến ở tại chỗ chó ăn đá, gà ăn sỏi như thế này!
– Ha ha, đây cũng không phải là ý của anh, bất quá nơi này cách nơi ở của thầy anh không xa, vượt qua ngọn núi kia phía trước, đi thêm tầm mười dặm là đến!
– Con bà nó! Vậy mà anh nóí cũng được, không có đường đi, phỏng chừng ba tiếng đồng hồ cũng chưa đến được!
– Thôi! Nếu nói gì thì cũng vậy! Chủ tịch xã đã đem em đặt ở nơi này, hãy làm cho thật tốt nhé, bất quá người phụ nữ kia không dễ chọc vào đâu! Em xem đi, với chủ nhiệm Hướng cũng dám cải vả tay đôi! Đỗ Sơn Khôi chỉ vào hai người nói.