Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1212: Xảy ra ngoài ý muốn



CHƯƠNG 1156: XẢY RA NGOÀI Ý MUỐN.

-Mày đứng lên cho tao, bộ cho rằng từ Bắc Kinh chạy về đây là coi như xong với tao à ? Lão tử vì muốn tìm mày nên mới đến đây đấy, thằng hỗn đản này, dám đánh tao, mày không biết tao là ai hả?

Tề Tam hùng hổ nắm lấy cổ áo Nhị Cẩu.

-Cút ngay, mày không thấy tao đang cùng người đẹp nói chuyện vui vẻ sao ? Có chút nhãn lực mà cũng không biết, còn bày đặt ra vẻ là thái tử đảng, tao thật sự là sợ mày luôn rồi..

Đinh Nhị Cẩu làm sao có thể để cho Tề Tam nắm lấy cổ áo mình, với lại hắn cũng nhân thấy, nếu hôm nay mình không lộ ra chút thực lực, về sau đám này vẫn còn có thể khi dễ mình, cho nên bây giờ đã có người tìm tới tận cửa rồi, Đinh Nhị Cẩu làm gì mà khách sáo nữa, có đôi khi cách sống của mình không phải lúc nào cũng dựa vào khúm núm cầu tới, cũng không phải từng bước một nhượng bộ để đổi lấy được đối phương tha thứ, kỳ thật nói thẳng ra, thỉnh thoảng còn phải là dùng cách đơn giản nhất là xử dụng bạo lực mới khả dụng nhất.
Đinh Nhị Cẩu cũng chính là loại người như vậy, hắn liền đẩy Tề Tam ra, nhưng hắn không nghĩ tới là thằng này rõ ràng thuận thế liền ngã nằm lăn lộn trên mặt đất, giống như thật sự bị Đinh Nhị Cẩu đánh một đòn trúng phải rất lợi hại vậy, lúc mới bắt đầu, mọi người cho rằng bộ dạng Tề Tam như vậy là quá tệ, cho rằng dù thằng này có giả vờ té ngã cũng không đến nỗi cường điệu như vậy, nhưng qua một, hai phút đồng hồ sau, thân hình Tề Tam bắt đầu giật giật lấy, hắn ôm bụng của mình lăn lộn càng lúc càng lợi hại, nhìn qua lúc này không giống như là giả vờ.

Đinh Nhị Cẩu cũng phát hiện thấy có gì không đúng, tuy hắn không phải là đệ tử y thuật của Vương Gia Sơn, liền đem ngón tay đặt ở trên mạch của Tề Tam, cảm giác được có cái gì sai sai, mạch Tề Tam nhảy rất loạn, vì Đinh Nhị Cẩu cũng không có năng lực chẩn đoán bệnh, nên vội vàng nói:
-Mau gọi điện thoại, đưa đến bệnh viện đi, hình như là trong bụng hắn đang xảy ra điều gì bất thường.

-Tiểu tử …nếu Tề Tam có chuyện gì bất trắc, mày không có yên thân đâu.

Lương Khả Tâm đúng lúc này có cơ hội phát tiết.

-Anh, chuyện không liên quan tới hắn, chính em nhìn thấy. . .

Lương Khả Ý giải thích giúp đỡ cho Đinh Nhị Cẩu.

-Em câm miệng lại cho anh, biết cái gì?

-Được rồi, lúc này không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, cứ đến bệnh viện rồi nói sau.

Chu Hồng Quân cũng hiểu được Đinh Nhị Cẩu không có khả năng ra đòn ác như vậy được, với lại Chu Hồng Quân cách hắn không xa, cũng vẫn luôn đang chú ý tới tình hình, cho nên mới mở miệng trợ giúp Đinh Nhị Cẩu một câu nói .

Thế nhưng mười phút đồng hồ trôi qua, xe cứu thương vẫn chưa có tới, lúc này Tề Tam đã đau đến mức phát không ra tiếng, Đinh Nhị Cẩu thấy nếu tiếp tục như vậy thì không phải biện pháp, lại gọi điện thoại, thì mới biết được xe cứu thương đang bị kẹt đường.
-Không thể đợi thêm nữa, đi .. cõng Tề Tam đi thôi.

Đinh Nhị Cẩu nói xong khẽ khom người đưa lên, sau đó chạy ra bên ngoài, những người khác cũng tranh thủ thu thập đồ đạc của mình đi theo sau lưng Đinh Nhị Cẩu chạy ra bên ngoài .

Chỉ có Chu Hồng Quân cùng Ngô Vũ Tinh là quân nhân nên có thể theo kịp Đinh Nhị Cẩu, lúc này hắn đổ mồ hôi đầy người, nhưng là hết cách rồi, giống như là Lương Khả Tâm nói vậy, nếu thằng này chết, có nghĩa là mình nếu không ngồi tù thì cũng phải mất chức, vì tiền đồ của mình, mình phải liều mạng cố gắng thôi, với lại thể chất của hắn rất tốt, những năm qua luyện lấy nội công cũng không phải là luyện cho có đấy, lúc ra khỏi cổng của nhà hàng khách sạn, trước mặt đường bị kẹt giống như là bãi đỗ xe vậy, không có xe nào nhúc nhích được .
-Tiểu Đinh, để cho tôi cõng phụ cho.

Chu Hồng Quân đuổi theo nói ra .

-Được rồi Chu đại ca, anh liên hệ trước với bệnh viện, nói bọn họ chuẩn bị sẵn để cấp cứu , em thấy hắn ôm bụng quằn quại, có thể là viêm ruột thừa cấp tính gì gì đó, nơi này cách bệnh viện nhân dân cũng gần, chúng ta chạy đến đó a.

Đinh Nhị Cẩu vừa chạy, vừa nói .

Chu Hồng Quân cũng không hiểu về bệnh gì, nhưng việc liên hệ bệnh viện thì có thể , mặc dù nói nơi này cách bệnh viện nhân dân cũng gần đây, nhưng trên thực tế thì cách khoảng chừng ba cây số, Đinh Nhị Cẩu cứ một đường cõng Tề Tam thẳng đến bệnh viện mà đi, ngoại trừ Ngô Vũ Tinh có thể đuổi kịp theo, những người khác thì theo không kịp, cho nên lúc Tề Tam đến trước cửa bệnh viện chỉ có ba người này, Ngô Vũ Tinh thở hồng hộc, Chu Hồng Quân cũng không khá hơn chút nào, còn Đinh Nhị Cẩu sau khi đưa Tề Tam lên trên xe đẩy cấp cứu, cũng lui về phía sau hai bước , té ngồi ở trên mặt đất, toàn thân như tê liệt.
Quả nhiên không rngoài sở liệu của Đinh Nhị Cẩu, Tề Tam vì uống rượu quá nhiều, dẫn phát viêm ruột thừa cấp tính, phải tiến hành giải phẫu, lúc này mấy người kia cũng đã đến , Lương Khả Tâm nhìn Đinh Nhị Cẩu đang ngồi liệt tại góc tường thở hổn hển, không khỏi dâng lên sự kính nể .

-Tình huống như thế nào rồi?

Lương Khả Ý hỏi .

-Uống rượu đưa tới viêm ruột thừa cấp tính, phải giải phẫu, đang làm hồ sơ, chờ ký tên đây này.

Chu Hồng Quân nói ra .

Đúng lúc này bác sĩ vừa vặn đi ra, nhìn thấy một đám đông người, hỏi :

-Ai là người nhà bênh nhân, viêm ruột thừa cấp tính, cần phải giải phẫu cắt bỏ lập tức, ai lên ký tên.

Tuy tới không ít người, nhưng người này nhìn người kia, chẳng ai chịu ký tên, đúng ra Tề Tam là do Lương Khả Tâm mang tới, cũng là bằng hữu của gã, cho nên Lương Khả Tâm phải ký là hợp lý nhất, nhưng khi thằng này thấy tất cả mọi người nhìn hắn, thì nói:
-Mọi người nhìn tôi, tôi không ký đâu, tính tình của Tề Tam tôi biết, nếu biết có ở trên người hắn bị cắt bỏ cái gì đó, nhất định sẽ cùng tôi trở mặt.

Lời nói vừa thốt ra, Lương Khả Ý mặt thoáng cái đỏ lên, nàng không nghĩ tới anh của mình lại là loại người tệ như vậy, thời khắc mấu chốt ngay cả bằng hữu của mình cũng không để ý tới, còn nói ra như vậy, thật sự là quá mất mặt, vì vậy nàng nghĩ mình và Tề Tam đều từ Bắc Kinh tới , cho nên nếu anh mình không chịu ký tên , thì mình sẽ ký, lúc nàng muốn tiến lên ký tên, thì bị Lương Khả Tâm nắm ta kéo trở lại.

-Để tôi tới ký a.

Đinh Nhị Cẩu lấy tay chống đở vách tường, gượng đứng lên, khoảng cách đường đi mặc dù cũng không xem là quá dài, nhưng cõng một thằng gia hỏa hơn trăm cân chạy vội vàng, cho nên ê ẩm thở không ra hơi là chuyện bình thường, lúc vịn tường đứng lên cảm giác chẳng còn chút sức lực nào .
-Cậu là ai?

Bác sĩ hỏi.

-Tôi là anh em của bệnh nhân , vừa rồi chính tôi cõng hắn tới.

-Há, vậy đến đây đi ký tên, phải giải phẫu nhanh, nếu trễ nải thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Đinh Nhị Cẩu mệt mỏi đi theo bác sĩ vào trong ký tên .