Trần Hoa nói ra vẻ oan ức, đi theo sau lưng Tào Khắc Thanh hướng về phía văn phòng.
Lúc này Vạn Hòa Bình đã bước vào văn phòng, Tào Khắc Thanh nhìn thấy sắc mặt Vạn Hòa âm trầm , nói khẽ với Trần Hoa:
-Cậu ăn gan hùm hay sao mà ngay cả cục trưởng cũng dám muốn lừa gạt, tôi nói cho cậui biết , việc này là từ trên công an tỉnh áp xuống đấy, nghe nói Lương tỉnh trưởng tự mình gọi điện thoại gặp Tề trưởng phòng. Ai…cậu gây nên chuyện lớn rồi.
Lúc này Trần Hoa mới choáng váng đầu óc muốn nổ tung, xem ra mình đêm nay thật là chủ quan, nhưng hắn vẫn muốn vãn hồi một chút , nói ra:
-Phân cục trưởng… việc này là do con trai của bí thư tỉnh La Đông Thu nhắn nhủ, làm sao em dám đắc tội với hắn?
-Không phải, đúng ra là thông qua Tưởng Hải Dương nói lời nhắn nhủ, chính Tưởng Hải Dương nói.
Trần Hoa lúc này thành thật nói .
-Tào Khắc Thanh, ông đang làm gì đó, còn người thì đang ở đâu, tranh thủ thời gian mang ra cho tôi ngay.
Vạn Hòa Bình nhìn thấy Tào Khắc Thanh ở bên ngoài nói nhỏ với Trần Hoa, hỏa khí lập tức liền lại nổi lên.
-Có ngay cục trưởng…tôi cho người lập tức đi ngay.
Tào Khắc Thanh trả lời, lại đá Trần Hoa thêm một cước, bảo hắn lập tức đem người mang ra, Trần Hoa cũng không dám chần chừ, liền đem Đinh Nhị Cẩu cùng Dương Phụng Tê dẫn tới trong văn phòng .
Đinh Nhị Cẩu không quan tấm đến bất cứ người nào đang ở trong văn phòng, mà trực tiếp đi về hướng Dương Phụng Tê, hỏi :
-Chị không sao chứ, bọn chúng có làm gì chị không vậy ?" Tình cảm của hắn bộc lộ trong lời nói rất rỏ ràng..
-Trần đội trưởng, việc này xong chưa?
-Đã xong ..đã xong, chỉ hiểu lầm, đều là hiểu lầm.
Trần Hoa nhìn thoáng qua Tào Khắc Thanh cùng Vạn Hòa Bình, vội vàng gật đầu nói .
-Cậu là Đinh Trường Sinh phó cục trưởng thành phố Hồ Châu phải không ? Tôi là phân cục trưởng Tào Khắc Thanh khu Lâm Giang, chuyện này đã xử lý xong, hi vọng cậu thông cảm.
- Thông cảm…thông cảm cái gì?
Đinh Nhị Cẩu đôi mắt đảo một vòng hỏi.
-Dây là chuyện hiểu lầm, vừa rồi tôi cũng đã nghiêm khắc phê bình Trần Hoa, Trần Hoa… còn không đến xin lỗi hai người?
Tào Khắc Thanh đẩy Trần Hoa lên nói.
-Không cần đâu.
Trước khi Trần Hoa mở miệng, thì Đinh Nhị Cẩu đã chận lại rồi.
-Đinh phó cục trưởng, tất cả mọi người đều là người chung một ngành đấy, cần gì phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt chứ ? Tào Khắc Thanh sắc mặt phát lạnh nói ra, tuy Trần Hoa việc này tệ không còn chỗ nói, nhưng dù sao hắn cũng là lính của mình, chuyện bao che thì có thể hiểu được, huống chi Đinh Nhị Cẩu vẫn là một tên xuất thân từ nông thôn, đừng nhìn Đinh Nhị Cẩu dù đang làm một cục phó cục công an thành phố, nhưng trong mắt Tào Khắc Thanh thật đúng là cũng chẳng xem hắn ra gì.. .
-Tào phân cục trưởng, lời này của ông nói đúng, đều là một hệ thống, đúng ra thì phải hỗ trợ lẫn nhau, nhưng người của ông đã làm cái trò gì thì ông cứ hỏi thử xem, tôi đã cho hắn nhìn giấy chứng nhận công an rồi, hơn nữa ông chủ quán ăn cũng đem băng ghi hình chứng cớ đưa cho hắn rồi, nhưng vừa rồi vào đồn công an thì hắn nói không có thấy chứng cớ gì cả , chỗ này của tôi có ghi âm đầy đủ từ đầu, các vị có muốn nghe qua những lời của Trần đồn trưởng đã nói không ? -Um… Đinh phó cục trưởng, tôi chỉ là nói đùa mà thôi.
Trần Hoa mồ hôi lạnh thoáng cái rơi xuống, chính mình đã nói cái gì, cũng chưa có quên, thật sự đó là cái sọt gây rắc rối lớn rồi .
-Trần đồn trưởng nói đùa sao ? Nhưng tôi thì cho là thật, Tào phân cục trưởng…vậy việc hãm hại đồng nghiệp, hủy diệt chứng cớ, thì nên phải làm sao bây giờ?
Đinh Nhị Cẩu đúng là không muốn tha người, huống chi sau lưng hắn còn có một Dương Phụng Tê, hơn nữa thời điểm ở trên Bắc Kinh thì Đinh Nhị Cẩu cũng đã nhận ra Lương Văn Tường sẽ đến tỉnh Trung Nam, thế lực của Trọng Phong Dương trên tỉnh cũng sẽ dựa vào Lương Văn Tường, như vậy chính mình phải thừa dịp lúc này mà không có chút biểu hiện, thì sẽ rất khó có cơ hội thêm gần với Lương Văn Tường rồi.
Trong mắt của La Minh Giang thì hắn là người ngoài, cho nên chỉ cần lọt vào tuyến của Lương Văn Tường, thì trong thời gian khoảng mười năm sắp tới, mình có còn ở tại tỉnh Trung Nam thì cũng có thể được vô tư rồi, cho dù là Thạch Ái Quốc sau này có bị chuyện gì liên lụy đến, thì mình dựa vào bản thân, cũng có thể bảo đảm không có vấn đề gì , đây mới là ý đồ mưu lợi của Đinh Nhị Cẩu. -Đinh phó cục trưởng, cậu có ý tứ gì mà nói như vậy ?
Tào Khắc Thanh nhìn thoáng qua Vạn Hòa Bình lúc này vẫn không nói một lời, bất đắc dĩ nói ra .
-Tào phân cục trưởng, có thể ông không biết, vị này chính là cô Dương Phụng Tê chủ tịch hội đồng quản trị của công ty đầu tư Bàn Thạch, lần này là do chủ tịch tỉnh Lương mời tới Giang Đô khảo sát, để bước kế tiếp sẽ làm công tác chuẩn bị đầu tư, nhưng đêm nay lại để xảy ra chuyện như thế này, cô Dương thấy được tình hình thực tế của thành phố Giang Đô không được tốt lắm, hơn nữa cơ cấu nội bộ của bộ phận chấp pháp có vấn đề, điều này làm cho cô Dương phải đắn đo khi quyết định đầu tư, cô Dương chuẩn bị sáng ngày mai sẽ đến gặp chủ tịch Lương chào từ biệt, chuyện đầu tư vào thành phố Giang Đô dừng lại ở đây, không cần khảo sát nữa. Đinh Nhị Cẩu lý lẽ hùng hồn nói ra .
Cục trưởng công an thành phố Vạn Hòa Bình vừa nghe qua thì cảm thấy nhức đầu, ông chỉ là nhận được điện thoại của Tề Văn Hạ , nói là có một nhân vật rất trọng yếu bị đồn công an Linh Sơn bắt giữ, tuyệt đối không nghĩ tới người đàn bà này lại chính là chủ tịch hội đồng quản trị công ty đầu tư Bàn Thạch, nhưng tại sao tên phó cục trưởng này như thế nào lại đi cùng với nữ nhân này ?
Tào Khắc Thanh lần này là triệt để bó tay rồi, mới đầu còn muốn áp đè xuống Đinh Nhị Cẩu, nhưng không ngờ sau lưng hắn còn có núi dựa lớn, nhìn về phía trên chỉ là một người đàn bà xinh đẹp, lại là bà chủ của công ty đầu tư Bàn Thạch .
Công ty đầu tư Bàn Thạch qua những năm gần đây tại đại lục thanh danh rất nổi tiếng, cho nên cho dù là những người không làm trong ngành tài chính chứng khoán thì cũng sẽ xem trong tin tức TV nghe được về công ty đầu tư Bàn Thạch. Thế nhưng mà trong cái này đêm hôm khuya khoắt này, không có ai nhìn ra nữ nhân này là ai , vì thế cho nên không có cách nào sắp xếp ổn thỏa nữa được rồi.
-Đinh phó cục xin bớt giận, chuyện này xác thực là chúng tôi không đúng, tôi là cục trưởng cục công an thành phố Giang Đô Vạn Hòa Bình, dịa diện cho cục công an thành phố nói xin lỗi nhị vị, nhất là với cô Dương, hi vọng chuyện này không có có ảnh hưởng đến ấn tượng của cô Dương đối với thành phố Giang Đô, tôi cam đoan, về sau nếu lại có xảy ra chuyện như thế này, tôi Vạn Hòa Bình xin cỡi áo từ chức ngay lập tức, như thế nào đây?
Tuy Vạn Hòa Bình đang nói xin lỗi với hai người, nhưng mục tiêu lời nói xin lỗi hiển nhiên không phải Đinh Nhị Cẩu, mà là Dương Phụng Tê .
-Vạn cục trưởng, việc này không có trách nhiệm của ông… -Đinh phó cục, cậu cũng đừng có xen vào nữa, làm tôi thêm rất là khó xử…
Vạn Hòa đều quay đầu lại nhìn Đinh Nhị Cẩu, vẻ mặt buồn khổ nói ra .
Đinh Nhị Cẩu cười cười không nói gì nữa, Dương Phụng Tê thấy Đinh Nhị Cẩu không nói thêm, nên cũng không có lại lên tiếng .
Mắt thấy mọi chuyện đã được giải quyết viên mãn , nhưng đúng lúc này ngoài cổng chạy nhanh vào đây một chiếc xe BMW, vửa tới đã bắt đầu nghe tiếng ồn ào:
-Trần Hoa …Trần Hoa , thằng chó chết kia đang nhốt chỗ nào?