Hắn mặc dù bây giờ phần lớn thời gian đã lăn lộn ở Giang Đô, nhưng lại không biết Vạn Hòa Bình và Tào Khắc Thanh, cho nên lúc nhìn thấy hai người thật đúng là không biết, hắn chỉ nhận thức được Trần Hoa, cho nên vừa xuống xe thì đã dựa vào Trần Hoa nói ồn ào .
-Tưởng Hải Dương, đây là nơi nào, anh tới nơi này làm gì, trở về đi.
Trần Hoa liền bước tới trước kéo tay Tưởng Đại Dương.
Đối với tỉnh Trung Nam bây giờ, Vạn Hòa Bình biết rõ Tưởng Hải Dương là con trai của của bí thư Tưởng Văn Sơn thành phố Hồ Châu trước kia, mà Tưởng Văn Sơn lại là người tin cậy của La Minh Giang, cho nên trước mặt chuyện này Vạn Hòa Bình thật đúng là cũng không muốn nhúng tay vào .
Tào Khắc Thanh nhìn thoáng qua thấy Vạn Hòa Bình không nói một lời, trong lòng cũng tinh tường vì sao thủ trưởng của mình không lên tiếng, cho nên Tào Khắc Thanh cũng yên ổn giống như Vạn Hòa Bình, nhìn xem Trần Hoa xử lý chuyện này như thế nào . -Này ..tôi nói anh biết Trần Hoa, thằng chó chết kia đã bị La thiếu gia điểm mặt phải chỉnh đốn nó, anh nên thông minh hơn một chút, nếu không giúp tôi, coi chừng cái chức vụ của anh bị lột xuống hồi nào không hay đấy.
Tưởng Hải Dương hôm nay uống rượu khá nhiều, nên lá gan của hắn cũng lớn thêm không ít, cho nên khó khăn lắm mới chế trụ được Đinh Nhị Cẩu, há có thể đơn giản để cho chạy thoát..
-Tưởng Hải Dương, anh nên rõ ràng đây là địa phương nào, tại sao lại tới đây ồn ào như vậy?
Trần Hoa dùng sức đẩy Tưởng Hải Dương ra ngoài .
Thế nhưng Đinh Nhị Cẩu cũng đã tính toán, cho nên hắn đi tới về phía trước mấy bước, hỏi :
-Tưởng Hải Dương, mày mắng ai là thằng chó chết ? Trần đội trưởng, buông nó ra, để tôi hỏi chuyện nó một chút, vừa rồi nó nói ai là điểm mặt muốn chỉnh tôi ? -Đinh phó cục trưởng, hắn uống say quá, anh cũng không cần nghe những lời này, hay là . . .
-Hắn uống say quá cùng với Trần đội trưởng có quan hệ sao? Anh và hắn cùng uống chung hay sao mà biết ? Chứ tôi nhìn thấy hắn lúc này rất tỉnh táo mà.
Đinh Nhị Cẩu đi tới trước mặt Tưởng Hải Dương, nói ra .
Lúc này Trần Hoa nhìn phía sau hai vị thủ trưởng của mình, nhưng làm cho hắn cũng thất vọng vâng là hai người này rõ ràng một chút ý kiến gì cũng đều không có, hình như là chỉ biết đứng nhìn quan sát vậy.
Tào Khắc Thanh trong lòng nóng nảy, nhưng Vạn Hòa Bình lại không có lên tiếng, nên cũng không dám nói nhiều, không ngừng xoa xoa tay của mình, nhưng thật ra thì Vạn Hòa Bình lại có một loại ý định khác, nhất là lúc Tưởng Hải Dương hô lên là La Đông Thu điểm danh muốn chỉnh Đinh Nhị Cẩu, Vạn Hòa Bình cũng muốn thằng Đinh Trường Sinh này sẽ xử lý chuyện này như thế nào. -Tao nói mày là thắng chó chết đấy.. nếu không có mày và lão già Thạch Ái Quốc vương bát đản kia, tao làm sao đến mức độ như thế này, tao chính là đánh cho mày. . .
Tưởng Hải Dương nói còn chưa dứt lời, thì đã bị Đinh Nhị Cẩu dộng ngay một đấm trúng vào trên mặt, có thể là lực đánh quá mạnh, nên Tưởng Hải Dương ngã nhào trên đất choáng váng, dù sao Tưởng Hải Dương cũng chỉ là một tên công tử từ nhỏ đến lớn chủ yếu ăn chơi làm sao cự lại với Đinh Nhị Cẩu lăn lộn va chạm bên ngoài xã hội từ lúc còn thiếu niên ?
Một đấm thành công, Đinh Nhị Cẩu không có dừng lại, tiếp tục đánh vào mặt Tưởng Hải Dương vài cái nữa, kỳ thật lúc này lực đạo đã không lớn như trước, bởi vì Đinh Nhị Cẩu biết rõ khuôn mặt không phải tùy tiện muốn đánh như thế nào thì đánh, sơ ý một chút, đánh thủng màng nhĩ tai của Tưởng Hải Dương, lúc đó thì phiền toái, cho nên Đinh Nhị Cẩu đem tất cả điểm đánh chuyển xuống trên bụng của Tưởng Hải Dương. Cái chỗ bụng này từ bên ngoài không dễ dàng nhìn thấy ra ngoại thương, nhưng nội thương thì không tránh khỏi, hơn nữa hắn lại dùng chân đá, trận đánh này Đinh Nhị Cẩu ra tay rất nhanh, đám Vạn Hòa Bình không kịp phản ứng dưới tình huống này .
Cho nên lúc Tào Khắc Thanh tiến lên cùng Trần Hoa kéo Đinh Nhị Cẩu ra thì Tưởng Hải Dương đã ăn thêm vài cú đá rồi, bây giờ thì Tưởng Hải Dương giống như là một con tôm lớn cong người đau đớn lăn lộn trên đất.
-Không có việc gì, các người đừng có kéo tôi nữa...tôi có chút việc muốn hỏi nó, đêm nay việc này phải hỏi cho rõ.
Đinh Nhị Cẩu nói xong giãy dụa hất hai tay của Tào Khắc Thanh bật ra .
-Đinh phó cục trưởng, hãy có chừng có mực, anh cũng là cảnh sát không thể tùy tiện đánh người như vậy
Tào khắc Thanh nói.
-Tôi biết…nhưng nắm chắc, ông cứ yên tâm đi, tôi có chút việc muốn hỏi nó, tôi không có đánh hắn… Đinh Nhị Cẩu nói xong đi tới bên cạnh Tưởng Hải Dương.
Đinh Nhị Cẩu không có động thủ nữa, nhưng hắn lại tìm kiếm trên người của Tưởng Hải Dương lấy ra cái điện thoại di động của Tưởng Hải Dương .
Đinh Nhị Cẩu rõ ràng dùng điện thoại của Tưởng Hải Dương gọi đi, Vạn Hòa Bình nhìn Tào Khắc Thanh không biết Đinh Nhị Cẩu dùng điện thoại của Tưởng Hải Dương gọi đến cho ai ?
-Alo.. này, tôi muốn gặp La Đông Thu La, có phải là anh không?
Điện thoại tiếp thông rồi, Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Anh là ai ? Tại sao điện thoại của Tưởng Hải Dương sai lại ở trên tay anh?
La Đông Thu lúc này đang được một đôi chị em bú ɭϊếʍ lấy ƈôи ŧɦịŧ mình, khi chuông reo cầm điện thoại lên thì nhìn thấy là số điện thoại Tưởng Hải Dương, nhưng lại nghe được một giọng nói xa lạ . -Tôi tên là Đinh Trường Sinh, tôi nghĩ anh nhất định biết rõ tên của tôi, trước kia tôi thực sự là không biết là tôi có thể lọt vào được pháp nhãn của La thiếu gia, mãi đến hôm nay thì Tưởng Hải Dương nói cho tôi biết là anh bất mãn với tôi, muốn kêu người điểm mặt chỉnh đốn tôi…vì thế tôi muốn hỏi một chút, tôi đắc tội với La thiếu gia từ khi nào ? Cứ nói thẳng với tôi, có gì sai tôi sẽ sửa chữa...
Đinh Nhị Cẩu dùng âm thanh lạnh như băng hỏi.
-Tôi không rõ anh nói vậy là có ý gì? Không có chuyện đó, tôi không có nói qua lời như vậy…
La Đông Thu lúc này thì biết rõ Tưởng Hải Dương nhất định là ở trong tay đối phương , bằng không thì đối phương cũng sẽ không nói như vậy, nên cười cười nói.
-La thiếu gia, anh có nói hay không thì tôi không biết, nhưng Tưởng Hải Dương đúng là đã nói qua như vậy, cho nên tôi rất sợ hãi, tôi chỉ muốn hỏi La thiếu gia một chút, nếu tôi làm gì sai, xin La thiếu gia cứ trực tiếp nói cho tôi biết, chứ đừng dùng thân phận của La thiếu gia chơi trò từ phía sau ngáng chân được không vậy ? Đinh Nhị Cẩu cũng cười cười hỏi , đúng lúc này Tưởng Hải Dương định chồm lên đoạt lại điện thoại, nhưng Đinh Nhị Cẩu so với Tưởng Hải Dương còn nhanh hơn, trực tiếp dùng chân dẫm trên đầu Tưởng Hải Dương, dí cho mặt của hắn dính sát mặt đất , một chút cũng không thể động đậy được .