-Cút đi, đừng để cho tao gặp lại, bất quá tao cũng khuyên mày một câu, tốt nhất là rời khỏi Giang Đô đi, La Đông Thu cũng sẽ không tha cho mày đâu..
Đinh Nhị Cẩu đốt một điếu thuốc, thản nhiên nói, tựa như chuyện vừa rồi không có quan hệ gì với hắn.
-Dạ ..dạ, Đinh phó cục trưởng, tôi tên là Lôi Hạc Minh, nếu như ngày nào đó Đinh phó cục có việc cần đến...tôi nhất định sẽ đến gặp anh, cám ơn Đinh phó cục trưởng hạ thủ lưu tình.
Lôi Hạc Minh đứng dậy liền mau rời đi, nhưng khi hắn đi rồi, ba người còn lại thấy trên mặt thảm không những là vết máu, còn có một vũng nước thấm ướt, tản ra nhàn nhạt mùi khai khai..
-Đinh phó cục, tôi giờ đã biết tên này, chỉ là không nghĩ đến hắn lại làm việc cho La Đông Thu, xem ra cánh tay của La Đông Thu thật đúng là đủ dài. Bạch Khai Sơn nói ra .
-Ồ? Bạch gia biết rõ người này à, hắn đang làm gì?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
- Lôi Hạc Minh cái tên này cũng khá có tiếng, Lôi Hạc Minh nổi danh hành nghề thám tử tư của tỉnh, thật ra trước đây là một tên trộm, nhưng sau khi bị bắt mấy lần, nên đổi nghề rồi, nhưng do nghề nghiệp nên có quan hệ rất rộng rãi, tại Giang Đô cũng có chút danh tiếng, chỉ là tôi chưa từng gặp mặt, qua lần này mới biết , làm cho giật mình, chỉ là lá gan của hắn quá nhỏ.
Bạch Khai Sơn nói.
-Thám tử tư? Nghề này không hợp pháp mà ?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Tuy vậy nhưng so với ăn trộm thì có tiếng hơn nhiều, xã hội bây giờ, ai cũng muốn biết đối phương đang làm gì, việc buôn bán, chuyện giữa vợ chồng nɠɵạı ŧìиɦ, cho nên làm thám tử tư thu nhập cũng không thấp, bất quá hôm nay cũng xem như là một bài học cho hắn. Bạch Khai Sơn cười cười nói . ……………………………………………………………………………………………
Nhìn theo Đinh Nhị Cẩu đã đi ra khỏi nhà hàng , Bạch Khai Sơn như có điều suy nghĩ, bên cạnh Trương Chấn Đường nhỏ giọng nói:
-Bạch gia …thằng này có thể không dễ khống chế được, hắn cũng có sự tàn bạo quá mạnh..
-Ha ha… Chấn Đường, cậu còn không nhìn ra được sao? Hắn làm vậy mục đích chính là để cho tôi xem đấy, hãy nói với Tương Ngọc Điệp, thằng này phải chộp trong tay thật vững vàng, người như vậy tiền tài có thể không đả động được hắn , nhưng không có nghĩa là những thứ khác không thể đánh động đến hắn, bảo cho Tương Ngọc Điệp dành thời gian tìm cơ hội, làm người ai cũng có nhược điểm, tôi không tin là hắn không có.
Bạch Khai Sơn cười híp mắt nói .
Tuy lão biết Đinh Nhị Cẩu hôm nay diễn xuất là để cho lão nhìn, nhưng lão cũng nhìn ra, nếu như đem loại người như vậy lung lạc được, thì đây là một sự trợ lực vô cùng lớn. Đinh Nhị Cẩu vừa ngồi vào trong xe lúc, thì phát hiện, bên trái kính chiếu hậu, có nhét một mẫu giấy nhỏ, quay cửa kiếng xuống thò tay cầm xem, một số điện thoại, có để tên là Lôi Hạc Minh, Đinh Nhị Cẩu định ném đi, nhưng nghĩ nghĩ, rồi ném vào trong hộc nhỏ đựng đồ của xe. .
La Đông Thu để cho thám tử tư điều tra mình, đúng là hắn cũng coi trọng mình, nhưng mình và La Đông Thu có qua lại gì sao? Vì sao lại nhìn mình chằm chằm không buông, lúc mình còn tại Hồ Châu cũng không có đụng chạm gì đến hắn, nhưng hắn lại tìm cách đem mình điều đi, đến giờ vẫn không dừng tay , đến cùng là hắn muốn gì?
Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm rất căm tức, nhưng căm tức thuộc về căm tức, hết cách rồi, đối phương là đệ nhất công tử tỉnh Trung Nam, nếu mình nếu bắt không được tận tay đối phương, thì sẽ không tốt để cùng đối phương trực diện mặt đối mặt giao phong, nên chỉ có thể là âm thầm thi triển bản lãnh của mình rồi. Đúng lúc này điện thoại di động reo lên, Đinh Nhị Cẩu bật tai nghe Bluetooth tiếp thông.
-Alo.. ?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Trường Sinh …là tôi đây , phía sau cậu có một chiếc xe màu đen Santana đang đi theo, lái xe là Cát Hổ, chú ý một chút.
Đỗ Sơn Khôi trong điện thoại nói ra .
-Được…. biết rồi, anh cũng chú ý một chút , để xem thằng này đến cùng muốn làm gì.
Đinh Nhị Cẩu nghe được Đỗ Sơn Khôi nhắc nhở, ở trong kính chiếu hậu đã thấy phía sau xe chiếc Santana màu đen, nhưng bởi vì cách một chiếc xe, cho nên nhìn không tới lái xe ai.
Đinh Nhị Cẩu thấy phía trước là một ngã tư đèn xanh đèn đỏ, vì vậy khi đèn xanh thì hắn lại dẫm phanh lại, để chiếc xe liền kề phía sau chạy vượt qua, chỉ còn lại chiếc xe màu đen Santana vừa chạy tới, mà lúc này đây cũng đã chuyển qua đèn đỏ, cho nên xe của Cát Hổ theo t đằng sau Đinh Nhị Cẩu . Qua kiếng chiếu hậu, Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy được, lái xe đúng thật là Cát Hổ, Đinh Nhị Cẩu chăm chú nhìn chằm chằm kính chiếu hậu cùng liếc nhìn trước mặt đèn xanh đèn đỏ, vừa đúng cơ hội lúc này trên đường xe không nhiều lắm, nếu áp dụng phương thức đột nhiên tập kích, phần thắng khả năng rất lớn .
-Anh Đỗ… ở phía sau ngăn chặn hắn.
Nói xong Đinh Nhị Cẩu đưa về phía dưới nách rút súng, đúng lúc này phía trước đã chuyển đèn xanh, Đinh Nhị Cẩu nắm bắt lấy cái cơ hội, thò tay đưa tay sát để xuống, xe Cát Hổ tiếp tục chạy gần tới sát, nhưng khi Cát Hổ nhìn thấy xe Đinh Nhị Cẩu không có tiếp tục đi tới, mà cửa kính xe bên tài xế lại hạ xuống, khi hắn ý thức được tình thế không ổn lúc, vừa duỗi tay cầm lấy khẩu súng để ở hộc xe, vừa lùi xe lại để kéo dài khoảng cách, thì mới có thời gian để phản ứng. Thế nhưng Đinh Nhị Cẩu không có cho hắn cơ hội này, liền giơ súng bắn liền, không cần nổ súng cảnh cáo, có thể nói Cát Hổ dám bám theo chính mình, cũng không phải là đơn giản theo dõi như vậy, nhất định là hắn muốn tìm cơ hội gây bất lợi, cho nên lúc này bỏ qua hắn , nói không chừng ngày nào đó người bỏ mạng lại là mình .
Tiếng súng dứt khoát nổ giữa đêm, phát súng đầu tiên lại bắn trúng ngay chính giữa kính chắn gió, bởi vì Cát Hổ đã định quay đầu xe, phát thứ hai cũng không có bắn trúng chỗ yếu hại, lúc này xe đã quay đầu gần 45 độ, cho nên viên đạn của Đinh Nhị Cẩu bắn trúng cánh cửa kính bên tay lái phụ, nhưng viên đạn bắn trúng bả vai của Cát Hổ.