La Hương Nguyệt không nói gì, mà là đến bàn công tác của Lâm Xuân Hiểu, mở máy vi tính ra, có rất nhiều trang web đều đăng tin có liên quan đến với tỉnh Trung Nam, huyện Hải Dương, nội dung trưởng trấn Sơn Lâm Trấn đến Macao đánh bạc, ghi chép rất cặn kẽ thời gian mỗi lần đến Macao đánh bạc, kể cả mức tiền thua bao nhiêu đều ghi chép rất rõ ràng.
- Chuyện này xảy ra khi nào?
Lâm Xuân Hiểu sắc mặt tái xanh hỏi.
-Mới phát hiện sáng nay, là từ một diễn đàn ngoài tỉnh phát tin này ra, chuyện như thế rất hấp dẫn người xem, cho nên lan tràn rất nhanh, hiện tại đã không còn có biện pháp khống chế.
La Hương Nguyệt đứng tại trước bàn làm việc, xin chỉ thị Lâm Xuân Hiểu bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?
-Được rồi … chị biết rồi, gọi điện thoại cho Hạ Phi, bảo hắn đến chỗ của chị. Lâm Xuân Hiểu cực kỳ cố gắng hết sức kiềm chế cơn phẫn nộ của mình, nhưng vẫn không khắc chế được, La Hương Nguyệt cũng lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Xuân Hiểu tức giận như vậy, có thể nói là vô cùng phẫn nộ ….
La Hương Nguyệt đi ra ngoài không bao lâu, Lâm Xuân Hiểu đứng dậy đóng lại cửa sổ không ngừng đi qua đi lại trong phòng, nàng nghĩ đến chuyện này rốt cuộc là ai đứng sau bức màn đen này, là ai muốn đưa Hạ Phi vào chỗ chết, là ai lựa chọn ở ngay thời điểm này ném vật này ra, không tự chủ được liền nghĩ đến Đinh Trường Sinh, đến cùng có phải hay không là do hắn ra tay? Hắn làm như vậy đến cùng là muốn cái gì?
Nhưng bây giờ sự việc ảnh hưởng tồi tệ đã xảy ra rồi, bây giờ cũng không phải là lúc truy cứu ai đã gây ra cái sự kiện này, mà là bằng cách nào đem cái ảnh hưởng này tiêu trừ sạch, nhưng đối phương đã hiểu rỏ ràng về chuyện này, việc phủ nhận là không thể nào, vậy thì thừa nhận như thế nào đây ? Chẳng khác nào là đã chấm dứt tiền đồ chính trị của Hạ Phi, quyết định này thì Lâm Xuân Hiểu không có thể làm được, chuyện này phải để cho Hạ Minh Tuyên biết rõ, hơn nữa quyết định này cũng phải để cho Hạ Minh Tuyên làm, như vậy thì mình mới thoát được lời đàm tiếu, nếu không cho dù là đối mặt với truyền thông hay là đối mặt đồng liêu, cũng không thể giải thích rỏ ràng được. -Chủ nhiệm Hạ, anh khỏe chứ, em là Lâm Xuân Hiểu ở huyện Hải Dương đây.
-Há, tiểu Lâm a, sớm như vậy, có chuyện gì sao?
-Chủ nhiệm Hạ , sớm như vậy quấy rầy anh, thật sự là xin lỗi, tại vì đây là chuyện về Hạ Phi, nên em phải hồi báo cho anh biết.
Lâm Xuân Hiểu tận lực dùng từ nhẹ nhàng, nhưng dù như thế nào châm chước , sự tình đến cuối cùng vẫn phải là nói thẳng ra.
-Hạ Phi? Như thế nào, thằng này lại làm cho cô rước lấy phiền phức?
Vừa nghe đến là Hạ Phi cháu của mình, Hạ Minh Tuyên thoáng cái lên giọng hỏi.
-Chủ nhiệm Hạ , không phải là gây cho em phiền toái, mà là có chút sự tình em muốn xin chỉ thị của anh, bước tiếp theo nên làm như thế nào, trong tết âm lịch vừa rồi Hạ Phi đi đến Macao đánh bạc, chuyện này bị người nắm được cái chuôi, đã đưa tin lên trên mạng rồi, hiện tại các trang web đang sôi sùng sục lên , cho nên . . . -Cái thứ đồ này không có chí tiến thủ, tểu Lâm .. chuyện bây giờ đã đến một bước như vậy rồi hả? Còn có thể cứu vãn được sao?
Hạ Minh Tuyên đã lớn tuổi, nhưng tư duy vẫn rất là rất bén nhạy, sau khi hỏi trước Lâm Xuân Hiểu sự tình đã đến một bước như vậy rồi, thì ông rất hiểu rõ ràng là đã xong chuyện rồi, bây giờ chỉ là còn nước thì còn tát tới đâu hay tới đó..
-Tiểu Lâm a, cám ơn cô … tô cũng biết cô sắp phải ly khai khỏi huyện Hải Dương rồi, nhưng chuyện này cô nhất định phải cố gắng giúp đỡ tôi...tôi cám ơn cô trước, hãy nghĩ một chút biện pháp có thể vãn hồi tới đây thì vãn hồi, còn nếu thật sự là không được, tôi cũng không trách cô đâu..
Hạ Minh Tuyên thanh âm trầm thấp nói ra .
Hạ Minh Tuyên hiện tại sợ nhất là Lâm Xuân Hiểu vờ đi, dù sao nàng cũng phải đi rồi, công việc bàn giao chỉ là thủ tục, còn những chuyện khác, nàng có thể mặc kệ, nếu là như vậy thì chuyện của Hạ Phi sẽ càng náo càng lớn, hiện tại mấu chốt là tìm gặp Hạ Phi , tận lực vãn hồi ảnh hưởng chuyện này . -Chủ nhiệm Hạ, đừng có khác sáo như vậy, em đang liên lạc với Hạ Phi, đợi khi gặp hắn hỏi qua một chút tình huống, xong rồi sẽ báo cáo lại với anh…
Lâm Xuân Hiểu không có đưa ra bất kỳ lời hứa hẹn, kỳ thật cũng chỉ là chứng tỏ thái độ làm hết sức mình nghe mà thôi, Hạ Minh Tuyên nghe xong thì trong lòng liền nguội lạnh một nửa.
Lại muốn nói chuyện tiếp thì đầu kia Lâm Xuân Hiểu đã cúp điện thoại, điều này càng làm cho Hạ Minh Tuyên minh bạch, Lâm Xuân Hiểu đây là không muốn quản đến chuyện này, chứ làm gì mà có cấp dưới dám trước đeo lãnh đạo cúp điện thoại trước chứ ? Lâu nay Lâm Xuân Hiểu không phải vẫn luôn đối với mình tôn kính có thừa sao?
Hạ Phi bị đánh thức lúc còn chưa tỉnh ngủ, là do Tần Nga Hương kêu hắn dậy, Hạ Phi đến trấn Sơn Lâm không bao lâu thì đã cùng với chủ nhiệm phòng làm việc Tần Nga Hương quấn chung một chỗ, đến bây giờ muốn kiếm Hạ Phi, chỉ cần đến tại ký túc xá nơi Tần Nga Hương ở thì sẽ gặp .. -Điện thoại của anh đây này, có người kiếm đã vang lên lâu rồi.
Tần Nga Hương đưa điện thoại di động cho Hạ Phi .
-A lo… là vị nào ?
Hạ Phi theo trong lúc mơ màng vừa mới tỉnh lại, giọng nói lười biếng lại khiến cho La Hương Nguyệt muốn cho hắn mấy bạt tai, để cho hắn hoàn toàn tỉnh lại
-Hạ Phi ..tôi là La Hương Nguyệt ở văn phòng Huyện ủy, Lâm bí thư muốn gặp anh ngay lập tức bây giờ, mau đến văn phòng của bí thư Lâm, có chuyện rất trọng yếu.
La Hương Nguyệt nói.
-Lâm bí thư? Lâm Xuân Hiểu a, cô ấy sắp đi khỏi huyện này rồi, còn có cái rắm chuyện trọng yếu gì nữa, La chủ nhiệm … cô không cần cầm lông gà hóa thành mũi tên sai sử tôi...tôi không muốn mình bị đẩy chạy vòng vòng đâu.
Nói xong, Hạ Phi liền cúp điện thoại .
‘’ Ai .. nếu ngươi muốn tìm đường chết, thì không ai kéo lên nổi đâu, cú điện thoại này ta đã gọi tới, ngươi tới hay không đó là chuyện của ngươi, đợi đến lúc bị phóng viên đến vén chăn ra, ta nhìn ngươi còn có thể còn láo đến khi nào, dựa theo kinh nghiệm của La Hương Nguyệt, hiện tại bây giờ chắc đang có vài nhóm phóng viên đang chạy về Hải Dương, trò hay còn chưa mở tra đâu này?’’ Hạ Phi vừa mới để điện thoại xuống, thì điện thoại lại vang lên, lúc này đây hắn đã có kinh nghiệm, nhìn xem là ai gọi tới, nếu như vẫn là La Hương Nguyệt , thì hắn sẽ dập máy, một cái nho nhỏ chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, dựa vào cái gì mà dám chỉ thị cho ta, chỉ là dựa và con đàn bà Lâm Xuân Hiểu kia dám lấy lông gà mà làm mũi tên à.
-Chú.. , như thế nào lại gọi cháu sớm như vậy?
Nhìn số là của Hạ Minh Tuyên, Hạ Phi thoáng cái liền tỉnh, vội vàng ngồi xuống , đem giọng nói ngái ngủ lười biếng triệt để bài trừ..
-Cháu đang ở đâu đâu vậy?
Hạ Minh Tuyên hỏi
-Cháu...cháu đang ở phòng làm việc, có việc gì vậy chú?
-Lâm Xuân Hiểu có tìm cháu chưa vậy?
-Vừa mới gọi điện thoại, nói cháu lên huyện một chuyến, cháu đang chuẩn bị xuất phát đây này ".
Hạ Phi nói láo. -Hạ Phi .. cháu đã gây họa, lên trên mạng xem đi, trang web nào cũng nói về chuyện cháu đi Macao đánh bạc, có phải là thật vậy hay không?
Hạ Minh Tuyên thanh âm trầm thấp hỏi, những ai quen thuộc Hạ Minh Tuyên đều biết rõ, đây là tiết tấu tính tình trước khi bộc phát.
-Chú.. làm sao có chuyện đó chứ, tết âm lịch vừa rồi cháu trực trên trấn mà? Làm sao có thời gian đi đánh bạc a, đây là bịa đặt, tuyệt đối là bịa đặt sinh sự.
Hạ Phi trong lòng cả kinh, chú mình làm sao biết được chuyện này, mình che giấu rất cẩn thận, kể cả Tần Nga Hương ở bên trong mà còn không biết, đâu có mấy người biết rõ ah ...
-Hạ Phi .. vô luận là cháu có hay không, cũng không thể thừa nhận, nếu như thừa nhận, thì đời này của cháu xem như là đã xong rồi, cùng với con đường làm quan cáo biệt, cháu cũng không còn nhỏ nữa, cũng phải biết rõ nên nói như thế nào chứ ? Hạ minh Tuyên biết rõ, lúc này không trông cậy được vào bất luận kẻ nào, chỉ có thể là hi vọng vào người tố cáo không biết nhiều chuyện nội tình bên trong, nói cách khác, Hạ Phi khẳng định đã xong đời.