Ặc..truyện này thì tác giả viết đến chương 1840 thì bị ban biên tập hăm cắt không cho viết nữa, có thể là do viết đụng chạm đến hơi nhiều, rồi tác giả cũng lách qua viết được thêm đến chương 2209 thì chấm dứt, nhưng tôi mới lục trong các trang tiếng Trung thì phát hiện ra có trang đăng truyện này đến chương...4025, chưa xem kỹ nên không biết là có kết thúc chưa..vì thế đang phân vân là làm tới chương 2209 thì kết thúc truyện, hay là làm toàn bộ thêm phần sau tới đâu thì hay tới đó...??? Đang viết, nếu kịp thì khuya nay hoặc ngày mai có tầm từ 10 chương trở lên..
Khi Đinh Trường Sinh đến nhà của Cố Thanh Sơn, gõ cửa một hồi lâu, thìu cửa mới được mở ra , mà người mở cửa chính là Dương Hiểu .
Đinh Trường Sinh nhìn ra được, Dương Hiểu mới vừa khóc xong, đôi mắt hơi hồng sưng lên, thấy qua như vậy trong lòng Đinh Trường Sinh cũng là rất khó chịu, nhưng là hắn cho rằng vì Cố Thanh Sơn vừa mới qua đời, cho nên Dương Hiểu khó mà chịu đựng nỗi, cho nên lại khóc, nhưng hắn không nghĩ đến là còn có một nguyên nhân càng nghiêm trọng hơn. -Mẹ nuôi, lại nhớ đến cha nuôi . . .
-Không phải….mà là Cổ Hiểu Manh, Cổ Hiểu Manh này thật sự là không hiểu chuyện rồi, cha của nó vừa mất, thì nó đã ra đi, con nói xem, giờ chỉ còn có một mình cha thì phải làm sao bây giờ đây?
Dương Hiểu vừa khóc kể vừa dắt Đinh Trường Sinh vào trong nhà .
-Chị Hiểu Manh đi rồi? Đi đâu vậy? Chuyện khi nào vậy?
Đinh Trường Sinh nghi vấn hỏi, hắn không tin mới hôm qua mới vừa mới lo xong xuôi tang sự cho Cố Thanh Sơn, thì sáng sớm hôm nay Cổ Hiểu Manh đã ra đi, đây là có cái kiểu gì vậy, cha vừa chết rồi, thì không cần mẹ sao?
-Con xem một chút cái này.
Dương Hiểu đem một phong thư đưa cho Đinh Trường Sinh .
Đinh Trường Sinh nhìn qua, vậy là Cổ Hiểu Manh quả nhiên là đi thật rồi, hơn nữa chẳng những là đi, mà còn là xuất ngoại, để cho Đinh Trường Sinh khó hiểu chính là nàng trong thư nói muốn đi Châu Âu khảo sát, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có khả sẽ tiếp tục tìm một chỗ thêm về thiết kế, thời gian trở về bất định, nhờ hắn chiếu cố tốt Dương Hiểu giùm mình là được rồi, không cần lo lắng đến cho nàng. Xem qua lá thư của Cổ Hiểu Manh, Đinh Trường Sinh cũng không có cảm giác gì khác biệt, chẳng qua là cảm thấy cô gái này thật sự là quá ích kỷ, cha vừa mới mất, chính mình liền bỏ nhà ra đi, hơn nữa còn là âm thầm ra đi, vậy thì mẹ nuôi sau này phải sống ra sao đây?
-Mẹ nuôi , cũng đứng có quá đau buồn nữa, có khả năng là chị Hiểu Manh muốn đi ra bên ngoài để quên đi u sầu một thời gian ngắn, có thể qua mấy ngày nữa rồi trở về, không cần gấp gáp, để con tìm cách liên hệ với nàng, xem tình huống bên ngoài của chị Hiểu Manh như thế nào, đến lúc đó con gọi nàng quay trở về .
Đinh Trường Sinh khuyên lơn
- Được rồi, cứ để nó đi thôi, con cái tuổi đã lớn rồi, mẹ nuôi không quản được nữa.
Dương Hiểu vô cùng tịch mịch nói ra .
Đinh Trường Sinh nghe nàng nói như vậy, nên không dám nói thêm gì, nhưng hắn không hiểu, Cổ Hiểu Manh muốn đi, như vậy dù sao cũng nên lưu lại cho mình vài lời, chẳng lẽ cứ như vậy mà âm thầm đi rồi, ngay cả một lời giải thích cũng không có . -Mẹ nuôi? Chị Hiểu Manh có lưu cho con cái gì không vậy?
-Um…mẹ nuôi không biết, phong thư này là để trong phòng khách đấy, bằng không con vào phòng ngủ của nó xem thử một chút đi.
Dương Hiểu lau nước mắt nói ra .
Nghe vậy Đinh Trường Sinh đi phía trước, Dương Hiểu đi ở phía sau, một trước một sau đi vào phòng ngủ Cổ Hiểu Manh .
Quả nhiên, đẩy cửa ra liền thấy chỉnh tề trên giường đó một cái hộp, Đinh Trường Sinh liếc mắt liền nhìn ra, đó là lúc hộp dựng vật đính ước mà trước hắn mua cho Cổ Hiểu Manh, kể cả chiếc nhẫn cùng dây chuyền, một bộ đồ trang sức, bên dưới hộp còn đè lên một phong thư .
Dương Hiểu cùng Đinh Trường Sinh nhìn nhau, khi thấy trên giường hộp đựng trang sức, trong lòng của Đinh Trường Sinh cùng Dương Hiểu đều không trầm xuống .
Đinh Trường Sinh mở ra phong thư, rút ra một trang giấy mong mỏng, g lúc này Dương Hiểu cũng đứng từ sau lưng hắn nhích lại sát sau lưng hắn, chẳng khác gì là hai người cùng một chỗ nhìn phong thư này . "Đinh Trường Sinh, chị biết em sẽ đến đây, em là một người tốt, một nam nhân tốt, nhưng chị không phải là một cô gái tốt, chị ra đi là bởi vì chị không biết làm sao đối mặt với em, chị biết emvì nhà chị đã làm rất nhiều việc, nhưng cha chị đã chết, khiến cho trong lòng của chị không cách nào tiêu tan được, bởi vì em kiên trì để cho cha của chị làm giải phẫu, nhưng chị tin tưởng vững chắc, nếu như chưa có giải phẫu mà nói, bây giờ chị vẫn còn có cha của mình, chị không phải là oán em, nhưng trên thực tế, chuyện cha chết, thì em có quan hệ trực tiếp. Em đã nói, là em yêu chị.. chị cũng đã nói, I love you nhưng bây giờ, chị không còn cách nào đối mặt với một người gián tiếp gϊếŧ chết cha của chị, đồ đạc của em mua cho chị thì đều ở chỗ này, em lấy đi, cứ đưa cho người yêu của em, chúng ta không còn có quan hệ, em tự giải quyết cho tốt đi." Ngắn ngủn mấy dòng chữ, nhưng làm cho Đinh Trường Sinh có cảm giác không thở nổi, nhưng không thể không nói, Cổ Hiểu Manh nói rất đúng, xem ra bệnh tình của Cố Thanh Sơn, biểu hiện của mình thật là quá nôn nóng, bằng không Cổ Hiểu Manh cũng sẽ không hiểu lầm mình như thế.
Dương Hiểu ngược lại là nhìn ra tâm tính của Đinh Trường Sinh, lòng của nàng cũng chìm đến đáy cốc, Cổ Hiểu Manh đứa con gái này thật sự là không biết tốt xấu, Đinh Trường Sinh vô luận là nhân phẩm hay là tiền đồ, là một tiểu tử tốt, nhưng Cổ Hiểu Manh rõ ràng đẩy ra một cách thật đơn giản .
-Trường Sinh, con đừng buồn, chẳng qua đây lời tức giận của Hiểu Manh, qua mấy ngày thì nó sẽ tỉnh táo lại, đến lúc đó mẹ sẽ khuyên nhủ nó.
Dương Hiểu khuyên lơn .
-Vâng …mẹ nuôi, con biết trong nội tâm nàng khó chịu, trong lòng của con cũng cũng rất khó chịu, nàng nói rất đúng, nếu không làm giải phẫu, thì cha nuôi hiện tại khả năng vẫn còn sống đây này. -Đừng có nói nhảm, bệnh viện không phải cũng một mực thúc giục làm giải phẫu sao, việc này không có quan hệ gì với con, con không nên suy nghĩ như vậy.
Dương Hiểu, không nghĩ tới Đinh Trường Sinh cũng có suy nghĩ như vậy, nếu cứ thế thì sẽ phiền toái , Cổ Hiểu Manh đó là nhất thời hồ đồ, nhưng còn Đinh Trường Sinh cũng nghĩ như vậy, như vậy Cố gia cùng Đinh Trường Sinh sau này quan hệ sẽ đến như thế nào đây?
-Mẹ nuôi … mẹ cứ nghỉ ngơi trước đi, con có chút việc, nếu có chuyện gì, cứ gọi điện thoại cho con , mãi mãi mẹ nuôi là mẹ nuôi của con, điểm này sẽ không thay đổi, con sẽ lo lắng nuôi dưỡng mẹ nuôi.
Đinh Trường Sinh cố gượng cười nói ra, nhưng nhìn so với khóc còn khó coi hơn.
Đinh Trường Sinh lần này là thật sự bị đả kích, nếu như nói ngày hôm qua Cổ Hiểu Manh bị kích động vì đau thương nên không lựa lời nói thì có thể lý giải được, nhưng hôm nay Cổ Hiểu Manh bỏ nhà ra đi, cùng với việc lưu lại phong thư này, đây cũng là Cổ Hiểu Manh đã nghĩ sâu kỹ rồi, bởi vậy có thể thấy được Cổ Hiểu Manh đối với Đinh Trường Sinh phẫn hận đến cỡ nào sâu . Đinh Trường Sinh hảo tâm đã làm ra một chuyện, cũng không thể nói là một chuyện xấu, nhưng rất rõ lộ ra, không có đạt được kết quả mong muốn, vì chuyện này là chuyện của nhà người ta và nhà mình thì khác nhau, tuy Cố Thanh Sơn là cha nuôi của Đinh Trường Sinh, nhưng mối quan hệ này vẫn là so với cha ruột thì kém hơn, Đinh Trường Sinh hiện tại đã có chút hối hận, chính mình đúc kết những sự tình này có thể là sai rồi .
-Tài xế, anh dừng lại một chút đi.
An Lôi chợt nhìn thấy xe hơi của Đinh Trường Sinh đang đậu ở ven đường lên, còn Đinh Trường Sinh thì đang ngồi trên một cái bệ xi măng trồng hoa hút thuốc , nhìn vẻ mặt thì có vẻ tinh thần không tốt, cho nên liền từ trên xe taxi bước xuống, vốn nàng là muốn đi đến gian nhà mới bên kia, hình như là đang cần có chủ gian nhà đến ký tên. Cho dù nàng đã giải thích một lần nữa cái gian nhà đó không phải là của mình, nhưng người ta nói rất rõ, mua gian nhà trên, lúc ký hợp đồng thì nàng chính là chủ, cho nên ở bên kia gian nhà nếu có chuyện gì thì sẽ gọi điện thoại cho nàng , rất là làm phiền cho nàng, Đinh Trường Sinh thì một mực nói đi nói lại sẽ sửa đổi lại tên, nhưng thằng này tựu là một mực không lộ diện ra.
Đinh Trường Sinh đang cui đầu ngồi hút thuốc lá, trong làn khói mờ mịt lượn lờ, thì nhìn thấy đôi chân phụ nữ dần qua đã đến gần mình, nhín đôi chân mang giày cao gót đủ để cho Đinh Trường Sinh cảm giác được, người phụ nữ này chắc chắn có một đôi chân làm cho nam nhân thèm thuồng.