Đinh Trường Sinh giấc ngủ này đó là hôn thiên hắc địa, thẳng đến khi bị điện thoại đánh thức, mơ màng cầm điện thoại lên nhìn, thì ra là Tần Mặc gọi tới .
-Này, anh đang ở đâu vậy?
Tần Mặc hỏi.
-Tại khách sạn Hồ Châu, làm sao vậy? Có việc à?
Đinh Trường Sinh đầu nhức như búa bổ, cũng không biết là ai đắp lên cái chăn, một thân đổ mồ hôi, rất khó chị .
-Há, vậy thì tốt, tôi đến đón anh đây…
Tần Mặc cũng không nói chuyện gì.
Đinh Trường Sinh chật vật đứng dậy đến nhìn tấm gương trong toilet, chính mình thật sự là quá bệ rạc , nhìn về phía trên như già thêm vài tuổi, bất quá cái này tư thái nếu đi ra ngoài, nhất định là càng lộ ra thành thục .
Trước khi Tần Mặc đến, Đinh Trường Sinh tranh thủ thời gian tắm rửa qua một cái, sau đó mặc vào quần áo, khoan hãy nói, chính là thoải mái vừa mới ngồi xuống mang giầy vào, đã có người gõ cửa, Đinh Trường Sinh còn tưởng rằng là Tần Mặc đã đến, liền mở cửa thì nhìn thấy là Miêu Miêu . -Tỉnh dậy rồi sao, ngủ cái gì mà cháu đến gõ ba lượt cửa cũng không có thức, chú không có sao chứ?
Miêu Miêu không có chút nào xem mình là ngoại nhân, nàng đặt mông ngồi ở trên giường Đinh Trường Sinh, tóc còn ướt nhẹp, nhìn về phía trên hình như là vừa mới tắm rửa qua, hai chân duỗi thẳn, cái váy ngủ ngắn đương nhiên không che nổi cặp đùi trắng đùi, hơi giương hai gốc chân ra, Đinh Trường Sinh tiếp tục ngồi xuống nên nhà mang giày, lại vừa tầm nhìn đến đầu ngón chân khéo léo đẹp đẽ kia ngay tại trước mặt của hắn, theo thói quen hắn đưa ánh mắt theo ngón chân của nàng hướng lên trên xem, cũng không biết là Miêu Miêu có phải là cố ý hay không, cư nhiên đem hai chân thoáng mở rộng ra, Đinh Trường Sinh theo bản năng hai mắt nhìn thẳng vào hạ thân của nàng đang lộ ra phong cảnh giữa hai cái đùi trắng nõn, trước mắt của hắn, Miêu Miêu mặc cái qυầи ɭóŧ màu trắng gần như trong suốt mà nàng lấy kèm khi mua ở cửa hàng vừa rồi, cái qυầи ɭóŧ nhỏ chỉ có thể miễn cưỡng che khuất chút ít trên cái âm hộ non mịn kia, phác hoạ ra hình dạng cái âm hộ no đủ mê người, đám cỏ non cũng bắt đầu mọc ra hơi rậm rồi, hai bên mép qυầи ɭóŧ những sợi lông còn non mảnh đều lộ ra, thâm chí ngay cả cái khe nứt nhỏ âm hộ hồng hào cũng nhìn một cái không xót gì, khiến người phun máu mũi, Đinh Trường Sinh ánh mắt hơi sáng lên. -Có cái gì đâu, cháu quay trở lại phòng của mình ngủ thêm đi, lát nữa chú phải đi ra ngoài có việc, tí tối chú mang thức ăn về..
Đinh Trường Sinh rất nhanh đưa ánh mắt qua hướng khác nói ra .
-Đi ra ngoài? Làm gì vậy đi, không phải là đi bỏ tiền đi mua cơn say sao, đâu cần phiền toái như vậy, để cháu xuống dưới lầu mua chút rượu, cháu cùng chú uống có được không?
Miêu Miêu rất nghĩa khí vung tay lên ..
-Con nít nói cái gì đấy, uống rượu cái gì, vừa rồi người đi cùng cô con gái gặp trên tiệc cưới kia, đang tới đón chú, buổi tối nay cùng với cha của nàng đàm luận chuyện làm ăn, cháu đi không thích hợp, cứ thành thật ở yên lại tại nơi này, ngàn vạn lần không nên đi ra ngoài, chú nói cho cháu biết, trong thành thị lừa bán phụ nữ rất nhiều, nếu cháu bị người bắt cóc bán đi, tốt thì mang lên Sơn Tây bán cho người ta làm vợ, bằng không thì đem cháu bán thận, hiểu chưa? Đinh Trường Sinh vốn muốn hù nói mang bán trong nhà chứa, nhưng ngẫm lại có thể nàng chưa biết đến, nói ra cũng là vô ích .
-Ah .. vậy cái bà cô đó tới đây hả, cháu trở về phòng đây, suốt mấy tiếng đồng hồ không nói gì đã làm mệt chết cháu rồi..
- Không nói gì? Có ý tứ gì đây?
Đinh Trường Sinh sững sờ hỏi.
Đợi đến lúc Miêu Miêu đắc ý kể lại cho Đinh Trường Sinh nghe là giả câm với Tần Mặc, Đinh Trường Sinh cười ngã nghiêng, Miêu Miêu tuổi còn nhỏ nhưng tâm nhãn thì không có chút nào ít, rõ ràng còn có thể nghĩ ra một chiêu như vậy, bất quá không nói chuyện cũng tốt, tránh cho Tần Mặc hỏi cái này hỏi cái kia.
Lúc Tần Mặc gọi điện thoại cho Đinh Trường Sinh, thì Miêu Miêu đã chạy về cửa trong phòng của mình rồi, Đinh Trường Sinh cũng không có để cho Tần Mặc đi lên, mà chính mình trực tiếp đi xuống, ra ngoài cổng thì liền thấy một mỹ nữ mặc áo đỏ đứng ở một bên chiếc xe thể thao, trong miệng ngậm lấy gọng kính mác, bất cần đời nhìn xem Đinh Trường Sinh đang bước ra . La Hậu Văn nhìn thấy Đinh Trường Sinh đi ra, nhưng còn chưa kịp chào hỏi, thì Đinh Trường Sinh sắp bước ra ngoài, ông cũng đuổi theo, nhưng nhìn tới một cô gái áo đỏ đỏ, thì bước chân thoáng cái liền đứng lại, trơ mắt nhìn xem Đinh Trường Sinh đi về hướng cô gái kia, trong đầu liền nghĩ, Đinh chủ nhiệm này làm sao lại đào hoa như vậy chứ, hết cô gái này tiếp theo cô gái kia, trên lầu còn có một cô gái hơi non nhưng bấm ra nước, giờ lại đi ra ngoài cùng với một cô gái khác…
-Cô tìn tìm tôi có việc hay là cha của cô tìm tôi có việc vậy?
Đinh Trường Sinh cũng chưa có lên xe , mà là hỏi.
-Điều này có gì khác nhau? Anh đến trên địa bàn của tôi, thì tôi cũng phải chiêu đãi anh một chút, lúc ở Hồ Châu thì anh chiếu cố tôi cũng không ít…
Tần Mặc cười cười nói, trong nội tâm thì đang suy nghĩ, hắn và đứa cháu gái câm kia nếu có chuyện gì muốn nói với nhau, thì hắn nói, còn nàng cháu gái thì khoa tay múa chân ... -Nếu cô đến tìm tôi, chúng ta hôm nào khác được không, tôi say rượu vừa mới nôn ói ra, người còn khó chịu lắm, có đi cũng chơi không vui.
Đinh Trường Sinh từ chối nói..
-Sai rồi , là cha của tôi tìm anh, nói là bàn công việc, tôi chỉ là lái xe, đi thôi.
Nói xong liền cửa xe lên , Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ, Tần Chấn Bang tìm hắn nhất định là vì cái hạng mục PX kia, cũng rất có thể là bởi vì mình nói cho ông ta biết về La Đông Thu tại Hồ Châu dự định khai phát mảnh đất kia xem ra Tần Chấn Bang đã chờ đợi ngày này cũng lâu rồi .
Nhìn xem Tần Mặc lái chiếc xe BMW thể thao này tại trong dòng xe cộ xuyên tới xuyên lui, kỹ thuật rất thông thạo, xem ra chân của nàng đã hoàn toàn lành lặn không có vấn đề gì.
-Cha tôi nói chuyện cũng không lâu đâu, hay là lát nữa cùng tôi ra ngoài chơi đi, chúng ta đã có hẹn mấy chục người, muốn tại ngoài thành Bắc đua xe, tôi để anh làm tay lái phụ, như thế nào đây? Tần Mặc hỏi.
-Không đi đâu, tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa, hơn nữa đua xe là phạm luật, tôi nói cho cô biết, không nên để choc ha cô tìm gặp phiền toái.
Đinh Trường Sinh đối với mấy người gọi là con ông cháu cha quan nhị đại này đi đua xe một điểm ấn tượng tốt cũng đều không có, đó là cầm tiền đi tìm cái chết, đã truy cầu tốc độ như vậy, tại sao không đi lái máy bay hoặc chơi nhảy dù đi a, như vậy có nhiều kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn, cha mẹ của các ngươi có tiền, ngươi cứ hảo hảo hưởng thụ sinh hoạt, đừng vội vã đi tìm cái chết như vậy, quá là không đáng .
Tần Mặc lái xe rẽ vào một ngõ hẻm, trong lúc Đinh Trường Sinh nghi hoặc con phố nhỏ này hình như là không có người, thì cuối tường của con phố nhỏ đã tự động mở ra, xe của Tần Mặc chạy vào trong tầng ngầm ga ra, sau đó cửa ga ra chậm rãi khép lại, vô luận là nhìn như thế nào thì vẫn lấp kín lại như bức tường trước khi chaỵ vào vậy, Theo trong tầng ngầm ga ra đi lên tới, là một gian nhà tứ hợp viên to lớn ở nơi hẻo lánh, Đinh Trường Sinh cảm thán, có tiền vẫn tốt, chỉ là không biết gian nhà này bao nhiêu tiền, hiện nay những nhà có tiền đều là mua một gian nhà tứ hợp viên, tựa như là như vậy mới đúng thật là người Bắc Kinh .
-Trường Sinh, tôi chờ lâu rồi, còn tưởng rằng là cậu không tới đây này.
Tần Chấn Bang đứng ở trên hành lang, một tay cầm một thanh gỗ nhỏ, một tay cầm một cái hộp, đang cho chim ăn.
-Tần tổng thật sự thật nhàn nhã, cháu cũng ước muốn khi đến đến cái tuổi như chú, vượt qua có cuộc sống như thế này thì tốt rồi.
Đinh Trường Sinh từ trong thâm tâm hâm mộ nói .
-Ai , cái này có gì hay đâu mà ao ước, Trường Sinh, cậu có biết nếu có tiền nhiều thì dùng như thế nào mới là tốt nhất hay không? Tần Chấn Bang đem hộp đựng mồi cùng thanh gỗ nhỏ giao cho Tần Mặc, quay người hỏi Đinh Trường Sinh.
Đinh Trường Sinh lắc đầu, không phải không biết, mà là mình tiền ít, nên không thể nghĩ đến cái chuyện như Tần Chấn Bang hỏi .
-Rất đơn giản, đó chính là buổi tối ngủ không được, nếu có thể bỏ tiền ra mua được một giấc ngủ ngon, nhưng ngoại trừ dùng thuốc an thần hay thuốc ngủ, tôi thấy thật đúng là mua không được giấc ngủ dù là có nhiều tiền, trong nhà cho dù có lên tới mấy trăm triệu, vẫn không thể nào mua được giấc ngủ…
- Còn cháu ngủ không được, vì phải kiếm tiền ah.
Đinh Trường Sinh cười nói .
Tần Chấn Bang cũng cười ha hả, cùng Đinh Trường Sinh tiến vào phòng khách, trong phòng cũng có sắc mùi hương cổ xưa, trong không gian đều là mùi thơm.