Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1742: Không thu hoạch được gì



CHƯƠNG 1706: KHÔNG THU HOẠCH ĐƯỢC GÌ.

Uông Minh Hạo nhận được điện thoại của La Bàn Hạ rất là bất đắc dĩ, lúc này ông đang nhìn đám người kỷ ủy đang đứng, trong lòng tức hận không thôi, nhưng đã không còn có biện pháp nào nữa rồi .

- Tra tìm cái gì cũng không có?

Uông Minh Hạo hỏi.

-Xác thực là không có cái gì để mà tìm, sáng sớm hôm chúng tôi đã đến ngân hàng, kiểm tra tài khoản chỉ có một, nhưng chỉ là dùng để chuyển tiền lương, về phương diện kinh tế cũng không có vấn đề, nếu muốn nói vấn đề lớn nhất thì chỉ chiếc xe kia mà thôi.

-Chiếc xe kia đã điều tra xong chưa? Lai lịch ra sao?

-Chủ xe là một công ty, tập đoàn đầu tư Bàn Thạch, mà bên tập đoàn đầu tư Bàn Thạch cùng với bên Hồ Châu cũng không có bao nhiêu quan hệ.

-Được rồi, chuyện này trước như vậy đi, đợi Trương Văn Minh quay trở lại rồi hẳn nói a.
Uông Minh Hạo khoát tay, để người phụ trách việc khám xét nhà tối hôm qua đi ra..

Vậy thì kỳ quái, Đinh Trường Sinh bình thường thì dùng tiền cũng rất là phóng khoáng, vậy thì tiền này từ nơi nào đến đây ?Phỏng chừng tiền này không phải đứng tên của hắn, nhưng đối với tình huống gia đình của Đinh Trường Sinh thì ông biết rõ, trong nhà thì không còn có người thân, hắn sẽ dùng danh nghĩa của ai để xử lý thẻ chi phiếu như vậy chứ ? Nếu là quả thật hắn có rất nhiều tiền, thì người nào mà hắn tin tưởng nhất để yên tâm có thể để cho đứng tên trên danh nghĩa đây này?

Uông Minh Hạo trầm tư, rồi đứng dậy đi đến phòng làm việc của La Bàn Hạ, xem ra đối với chuyện điều tra Đinh Trường Sinh thì không thể giới hạn trong một khoảng thời gian ngắn, muốn nắm lấy bằng chứng về hắn thì phải lâu dài, tiểu tử này sớm muộn gì giấu đầu lòi đuôi cũng sẽ lộ ra ngoài, mình đã làm trong ban kỷ luật thanh tra nhiều năm như vậy, dựa vào trực giác nói cho ông biết, Đinh Trường Sinh nhất định là phải có vấn đề, tuy nhiên bản án này lại do từ trên thượng diện áp xuống quá gấp gáp..
-Bí thư, người cục công an báo cáo như thế nào?

Uông Minh Hạo tiến vào phòng làm việc của La Bàn Hạ, vừa hay nhìn thấy một phần báo cáo khám nghiệm hiện trường bày ở trước mặt La Bàn Hạ, liền suy đoán vụ nổ súng tối hôm qua đã có kết quả .

-Ông tự nhìn xem một chút đi.

La Bàn Hạ cau mày nói ra .

Uông Minh Hạo sững sốt, thò tay đem báo cáo lấy tới, trước mặt chi tiết tỉ mĩ thì không xem, mà nhìn đến phần kết luận cuối cùng, trong báo cáo thì tối hôm qua vết đạn nổ súng chính là từ khẩu súng mà Đàm Quốc Khánh đã mang đi theo khi bỏ trốn trước đó đấy, vậy thì tối hôm qua đúng là Đàm Quốc Khánh đã xuất hiện ở nơi hiện trường .

-Ông có suy nghĩ gì về việc này?

La Bàn Hạ hỏi.

-Tôi cũng là không nghĩ tới sự tình sẽ là dạng này.

Uông Minh Hạo lúc này cũng không có lời nào để nói .
-Đúng vậy a, nhưng chúng ta phải nghĩ tới, Đàm Quốc Khánh bỏ trốn cũng là bởi vì lúc Đinh Trường Sinh đến cục công an, chúng ta đều cho là hắn đã chết hoặc là chạy thoát, lại không có nghĩ đến hắn rõ ràng còn ở tại Hồ Châu, lại dám công nhiên tập kích nhân viên quốc gia đang công tác, Uông bí thư … tôi hiện tại chỉ muốn biết, tối hôm qua lúc người của ông mang Đinh Trường Sinh đi, thì còn có ai biết đến chuyện này, chuyện này là đại sự, vậy công tác của các ông sau này sẽ khó khăn rồi đấy, ông quả thực là đã bị người nắm mũi dẫn đi…

La Bàn Hạ phê bình không chút khách khí .

Uông Minh Hạo lúc này rất là phiền muộn, nhưng thật ra thì phiền muộn của ông ta vẫn chưa bằng Đinh Trường Sinh, thằng này sau khi cùng Trương Văn Minh chào hỏi, bảo là muốn về nhà ngủ, nếu có việc gì thì đến nhà của hắn mà tìm, nói xong thì lái xe của mình về nhà rồi.
Cất kỹ xe, sau đó lên lầu, nhưng khi vào trong thì thấy trước cửa nhà mình có một người đang chờ hắn..

-Oánh Oánh, sao em lại ở đây?

Đinh Trường Sinh ngạc nhiên hỏi.

-Đợi anh a, tối hôm qua anh đi đâu vậy, em chờ anh lâu qua đây này..

-Tìm anh, có việc gì à?

Đinh Trường Sinh vừa nói vừa mở cửa phòng nhà mình, nhưng vừa mở cửa ra, thì thấy trong nhà rối bời lộn xộn, giống như là đã bị ăn trộm vào nhà lục đồ vậy.

-A….anh Nhị Cẩu , trong nhà anh bị ăn trộm sao?

Khấu Óanh Óanh nhỏ giọng hỏi.

-Anh cũng không biết, chuyện gì đang diễn ra đây?

Đinh Trường Sinh định gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng lại suy nghĩ, lúc mình còn ở cùng đám người Trương Văn Minh, hình như là có nghe nói một câu, có khả năng có người đã đến nhà mình, đây nhất định là người kỷ ủy làm rồi.

Nghĩ tới đây thì hắn thật sự là nổi trận lôi đình, cầm điện thoại di động đi vòng vòng trong nhà mấy lần tự bảo lấy chính mình hãy nhịn qua cơn tức này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chính mình bị bọn họ khi dễ quá đáng, vì vậy liền gọi điện thoại đến văn phòng cho Uông Minh Hạo.
Nhưng trong văn phòng điện thoại không có người tiếp, liền gọi qua số điện thoại di động của Uông Minh Hạo, hôm nay cần phải cùng lão gia hỏa này đọ sức mới được, phải hỏi cho rõ, các người nếu là có chứng cớ, thì lão tử nhận biết mình phải làm gì, nhưng nếu không có chứng cớ, thì đừng có quấy rầy cuộc sống của lão tử ..

La Bàn Hạ đang cùng Uông Minh Hạo nói chuyện, thì điện thoại Uông Minh Hạo reo vang rất lớn, La Bàn Hạ đành dừng lại cuộc nói chuyện, ra hiệu Uông Minh Hạo cứ nghe điện thoại .

-Bí thư…ông xem này , tiểu tử này thật đúng là láo xược, lại cho gọi tới cho tôi đây này.

-Ai vậy?

La Bàn Hạ hỏi.

-Còn ai đây nữa, đương nhiên là Đinh Trường Sinh rồi, thằng này thật đúng là quá phách lối, tôi . . .

-Được rồi, ông cứ nghe cái đã..

La Bàn Hạ chỉ chỉ điện thoại di động trong tay Uông Minh Hạo nói ra .
-Alo..là ai ?

Uông Minh Hạo biết mà còn hỏi .

-Uông bí thư, ông thật đúng là để mắt đến tôi a, chẳng những tối hôm qua bắt tôi mang đi, còn cho người đến khám xét nhà của tôi, như thế nào, nhanh như vậy đã quên tôi rồi sao?

Đinh Trường Sinh đi lên tới sân thượng, nhìn xem bên ngoài ánh mặt trời quang đãng mà trong lòng tính toán..

-Xét nhà? Không thể nào, điều đó không có khả năng a.

- Được, nếu không phải là người của ông, tôi sẽ báo cảnh sát, điều tra ra thì sẽ dựa vào hành vi trộm cướp để xử lý, tôi tin tưởng vào năng lực phá án của cục công an thành phố, hẹn gặp lại …

Đinh Trường Sinh nói xong liền cúp điện thoại .

Uông Minh Hạo lời còn chưa nói hết, vốn là muốn chống chế một chút để cho việc này trôi qua, nhưng bộ dạng của Đinh Trường Sinh là quyết không bỏ qua rồi, để cho Uông Minh Hạo rất là căm tức, nhưng lời còn chưa nói hết, thì tiểu tử kia rõ ràng đã cúp điện thoại..
Đinh Trường Sinh lại nghĩ, đúng lúc này nếu báo cảnh sát, đợi đến lúc cảnh sát đến, rồi còn phải khám nghiệm hiện trường, thì lúc này gái trinh nữ đã hóa thành đàn bà rồi, hiện tại Uông Minh Hạo vẫn không có chịu nhận thức đến sự lỗ mãng của ông ta, vấn đề này chính mình sẽ từ từ luộc chín lão ta, nhưng một kích này thì hắn không thể tránh khỏi, tức giận đến mức mình không thể nhẫn nhịn được nữa, mặc dù là nếu bây giờ nhẫn nhịn thì nhất thời gió êm sóng lặng, nhưng lúc này mình đang lâm vào thế đối trận với Uông Minh Hạo…À…không đúng, đang cùng Tương Hải Dương cùng La Đông Thu đối trận ở bên trong, mỗi thời mỗi khắc đều phải nhắc nhở chính mình, muôn ngàn lần không thể để cho người ta bắt lấy tay cầm của mình.

Nghĩ tới đây, hắn bấm số điện thoại của Trương Văn Minh, tuy nhiên thằng này cũng là kỷ ủy, nhưng là thông qua chuyện tối ngày hôm qua, hắn và Đinh Trường Sinh dù sao nói chuyện cũng tạm thời hợp ý rồi, dù sao Đinh Trường Sinh đúng là đã cứu mạng của hắn ta.