Đinh Trường Sinh hỏi Trương Văn Minh trong điện thoại .
-Vẫn chưa…tôi đang ở tại thành ủy, chờ báo cáo công tác, Uông bí thư đi đến gặp La bí thư rồi, nên tôi còn phải đợi, lát nữa mới có thể trở về được..
-Há, vậy sao ..À.. tối hôm qua có phải người của anh đánh rơi điện thoại di động của hắn ở trong nhà của tôi phải không?
Đinh Trường Sinh tiếp tục chận đầu hỏi.
-Chuyện điện thoại thì tôi không biết, bất quá tối hôm qua là Trần Đại Vệ dẫn đầu một đội đến đó, để lát nữa tôi hỏi hắn thử xem là điện thoại của ai.
Trương Văn Minh không có chút nào cảnh giác, Đinh Trường Sinh lúc này đã nói gặp lại, rồi liền cúp điện thoại rồi, mặc dù đối cú điện thoại này Trương Văn Minh cảm thấy có điểm kỳ quái, nhưng cũng không có quản đến nhiều câu nói này, lại đang suy nghĩ tên hỗn đản nào trong đội lại không cẩn thận như vậy, có cái di động cũng làm rớt ở nhà người ta. Đinh Trường Sinh sau khi cúp điện thoại, liền gọi điện thoại cho cục trưởng cảnh sát Đường Thiên Hà khu Tân Hồ, báo là nhà mình bị kẽ gian đột nhập, nên nhờ phái người tới xem một chút, Đường Thiên Hà nghe xong, lập tức muốn chính mình đi tới, nhưng được Đinh Trường Sinh khuyên can nói không cần phải đích thân đâu, bởi vì nếu Đường Thiên Hà tới đây, thì việc này sẽ không có cách nào tiếp tục tính toán được nữa, Đường Thiên Hà không phải kẻ ngu, làm gì mà nhìn không ra chính mình đang giở trò với người của kỷ ủy chứ?
Đường Thiên Hà không có tới, nhưng người tới lại là một đồn trưởng công an là Cố Khánh Dân, đây là người quen biết cũ của Đinh Trường Sinh, lúc ấy hắn còn làm phó cục trưởng công an thành phố, đã đem đồn công an Tân Hô này xây dựng nên trở thành đồn công an điển hình vì dân phục vụ, đến hiện tại bây giờ cũng không thiếu đồn công an nơi khác tới học tập kinh nghiệm để làm theo. Khi Đường Thiên Hà gọi điện thoại tới đồn công an Hồ Khu, Cố Khánh Dân tự mình xuất chinh, còn mang theo hai cảnh sát cùng đi đến.
-Đinh phó cục, tôi là Cố Khánh Dân, có còn nhớ tôi không?
Cố Khánh Dân so Đinh Trường Sinh thì lớn tuổi hơn nhiều, nhưng khi nhìn thấy Đinh Trường Sinh, dáng vẻ nịnh nọt hiển lộ ra rõ không thể nghi ngờ, ngay cả Khấu Óanh Óanh đang ở trong nhà nhìn thấy cũng buồn nôn, nàng thật sự là không biết Nhị Cẩu làm sao lại quen với loại người như vậy..
-Chú Cố, tôi làm sao quên chú chứ, đúng rồi… vụ án này rất đơn giản, tên trộm đột nhập nhà tôi tên là Trần Đại Vệ, là kẻ tái phạm, thường xuyên xuất nhập ở thành phố chúng ta, chú bây giờ có thể câu lưu hắn, trước cứ bắt đến đồn công an rồi nói sau.
Đinh Trường Sinh cũng không có cùng Cố Khánh Dân nói nhiều lời . -Trần Đại Vệ? Tôi không nhớ là có ai tên như vậy là kẻ chuyên hành nghề ăn trộm?
Cố Khánh Dân trầm ngâm nói .
-Chú không cần suy nghĩ nhiều, hắn đang công tác ở thành phố, không biết có nằm trong biên chế chính thức hay không, bình thường chỉ là tên trộm vặt đấy, đây là số điện thoại của hắn, chú cứ nói chú là người của cục công an cục, đang tại cổng thành ủy chờ hắn, tôi đang mất vật rất trọng yếu, đang chờ xử lý đây.
Đinh Trường Sinh nói .
-Được rồi.. tôi đi ngay.
Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng thấy trong phòng của Đinh Trường Sinh đồ đạc lộn xộn rối tung, liền cũng tin bảy, tám phần, hơn nữa hắn cũng thấy Đinh Trường Sinh đang nổi nóng, giờ đã có khổ chủ chỉ ra xác nhận tên của người hiềm nghi phạm tội, như vậy trước tiên cứ đem người mang về đồn hỏi thì chẳng phải sẽ biết sao ? Đinh Trường Sinh nhìn xem đám người Cố Khánh Dân đi rồi, vào toilet rửa mặt, sau đó đi ra thì thấy Khấu Óanh Óanh vẫn còn chưa về nhà.
-Oánh Oánh, hôm nay em không lên lớp hả?
Đinh Trường Sinh hỏi .
Khấu Óanh Óanh nhếch miệng, không cao hứng nói:
-Nhị Cẩu…anh bây giờ làm quan lớn, cái giá đỡ cũng lớn, nên không còn quan tâm đến em nữa, em đã thi xong rồi, bây giờ đang nghỉ chờ kết quả thôi này.
-A, nhanh như vậy à, thi như thế nào rồi?
Đinh Trường Sinh nghe xong, cũng vui mừng hỏi.
-Cũng tạm được…anh Nhị Cẩu, trong nhà này bị ăn trộm thật hả?
Khấu Óanh Óanh nhìn xem bộ dáng Đinh Trường Sinh, thấy không giống gì là nhà bị ăn trộm cả..
- Được rồi, có nói em cũng không hiểu đâu, cũng không có chuyện gì nữa , đi .. đi ra ngoài dạo chơi với anh đi, có trò hay để xem…
-Đi xem phim sao? Khấu Óanh Óanh hớn hở, nàng đã lâu không có cùng Đinh Trường Sinh cùng một chỗ đi chơi rồi, với lại lâu nay không như lúc trước khi còn ở tại Bạch Sơn, có những lần mập mờ nàng bị hắn sờ soạng thật là thích thú, nhất là cái tư vị suиɠ sướиɠ được hắn dùng ngón tay vân vê trên cái âm hộ của mình làm cho sướng khoái đếm mức tiết ra âm tinh thì thì không thể nào quên được, giờ đã lâu lắm cũng không còn nữa, nàng cảm giác Đinh Trường Sinh sau này đã trốn tránh mình rồi .
-Ha ha, trò này so với điện ảnh còn hay hơn nữa…
-Há, vậy mà em tưởng rằng anh mời em xem chiếu bóng đấy, đã rất lâu rồi em không có đến rạp chiếu phim xem.
Khấu Óanh Óanh bỉu môi nói.
- Vậy được rồi, chờ anh sau khi xử lý xong công việc, nếu còn sớm thì anh sẽ mang em đi xem phim..À… mẹ của em có ở nhà không? Đinh Trường Sinh hỏi .
-Mẹ không có ở nhà, bị điều đến Giang Đô chấm bài thi rồi, không biết lúc nào thì quay trở về nữa..
Nghĩ tới đây, Khấu Óanh Óanh trong lòng liền hưng phấn lên, đây là một cơ hội tốt, vô luận là ở tại nhà mình hay là ở nhà của Đinh Trường Sinh, cũng đều sẽ không có người quấy rầy bọn họ, lại nghĩ tới lúc mình điên cuồng kɦoáı ƈảʍ khi hai đầu ngón tay của hắn tăng nhanh tần suất ma sát chống chọi trên hạt le sưng cứng nhô cao của mình, trên thân nàng như những cơn gió bão liên tiếp ập đến, Khấu Oánh Oánh liền chợt cảm thấy một luồng năng lượng tụ tập từ nơi bụng dưới mình, chỉ là Đinh Trường Sinh đúng là quá bận rộn, không biết là có thời gian rảnh để bồi nàng hay không.
Đinh Trường Sinh cùng Khấu Óanh Óanh đi xuống lầu, lúc Đinh Trường Sinh mở cửa xe thì bị Khấu Óanh Óanh gọi lại . -À….. em nhớ đến chuyện này, khuya ngày hôm trước em thấy có người ở tại bên xe của em rất mờ ám, nhìn qua liền biết không phải là người tốt, lúc mới bắt đầu em còn tưởng rằng là định ăn trộm xe của anh đấy, cứ đứng sau xe của loay hoay khá lâu.
Khấu Óanh Óanh chưa có lên xe, mà là đứng ở phía sau xe nhìn tơi nhìn lui chỉ nói…
Nhưng lời này ngược lại đưa tới Đinh Trường Sinh cảnh giác, hắn cũng đi đến phía sau xe, tỉ mỉ cẩn thận kiểm tra, nhưng vẫn là không có phát hiện ra cái gì.
-Oánh Oánh, em nhớ lại xem có lộn không, là xe của anh hay là xe khác?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Đúng là xe của anh, sáng sớm em định nói cho anh biết, thì anh đã đi mất tiêu rồi, em chờ đến buổi tối thì qua nói với anh , nhưng tối hôm qua anh cũng không có trở về..À….anh Nhị Cẩu, xem một chút đây là cái gì? Khấu Óanh Óanh từ trên cao nhìn xuốn , từ góc độ này vừa vặn chém xéo có thể nhìn thấy một xó xỉnh ở phía trong bảng số xe, từ góc này có dán dính một vật, làm cho Khấu Óanh Óanh chú ý tới .
Đinh Trường Sinh cúi người xem xét, phía trên là một đồ vật rất nhỏ, vững vàng dính vào phía sau bảng số xe vô cùng chắc chắn, liền lên lái xe đi đến cục công an, gọi Lưu Chấn Đông mang nhân viên kỹ thuật đến lấy vật này xuống .
-Đinh phó cục, cái này giống như là một thiết bị truy tìm, ai gắn cái đồ chơi này chỗ này đúng là cao thủ, cái chỗ này bình thường thật thì không có ai chú ý tới , đối phương có thể theo từ điện thoại hoặc trong máy vi tính theo dõi được vị trí của anh, đây là một cái máy xác định vị trí.
Nhân viên kỹ thuật nói ra .
Đinh Trường Sinh nhìn thoáng qua thiết bị truy tìm, liền nghĩ tới tối hôm qua Đàm Quốc Khánh đột nhiên tập kích, xem ra thì người bên kỷ ủy không có tiết lộ hành tung ra ngoài, ngược lại là chính mình có khả năng bị để lộ ra vị trí cụ thể . -Anh cứ nghiên cứu một chút đi, chuyện này phải giữ bí mật, ai cũng không thể nói cho biết nhé..