Cố Khánh Dân sau khi tiễn đưa Đinh Trường Sinh rời khỏi, vẫn đứng tại cổng lớn nhìn xem xe Đinh Trường Sinh biến mất thật lâu cũng không có quay trở lại phòng làm việc của mình, phảng phất từ trên con đường này nhìn sang, sĩ đồ của mình đã là một đường thuận lên.
……………………………………………………………………………….
Khấu Óanh Óanh ngồi ở vị trí kế bên lái xe yên lặng không nói, nàng mặc dù đến bây giờ vẫn không rõ những người kia vì cái gì đối với Đinh Trường Sinh như vậy, nhưng là không có thể phủ nhận, trên người Đinh Trường Sinh rất có nhiều thứ khác với Đinh Nhị Cẩu trước kia lúc nàng nhận thức hắn, thậm chí bây giờ cảm thấy rất là lạ lẫm .
Có lẽ không phải là do mình ngây thơ, mà do Đinh Trường Sinh phát triển quá nhanh, nghĩ tới đây, lòng của nàng bắt đầu mệt mỏi, bởi vì liền cảm thấy giữa hai người giờ đã quá chênh lệch, mà nàng thì không muốn trở thành một kẻ ngốc nghếch ở bên cạnh hắn. Ví dụ như chuyện vừa rồi, mình cái gì cũng không thể giúp hắn được thì không nói, còn có khả năng sẽ trở thành gánh nặng của hắn, nàng không biết cảm giác như vậy bắt nguồn đến từ đâu, nhưng sự thực là hiện tại chính mình cùng hắn ở giữa đã có khe rãnh tồn tại từ lúc nào rồi.
-Tại sao không nói gì hết vậy, không phải là em muốn xem phim sao, đi thôi …chúng ta đi xem phim, giờ này anh đã rảnh không có việc gì làm rồi, chúng ta cũng đã lâu không có đi xem chiếu phim ..
Đinh Trường Sinh liếc nhìn Khấu Óanh Óanh nói ra .
-Anh Nhị Cẩu, em giờ không muốn xem phim nữa, em muốn về nhà, anh tiễn đưa em trở về đi …
-Sao vậy..có phải là trong người không thoải mái?
Đinh Trường Sinh chậm rãi đem xe đậu vào ven đường, ân cần hỏi han .
-Không phải, em có chút sợ hãi..
Khấu Óanh Óanh nhìn về phía Đinh Trường Sinh nói ra . Nàng là một nụ hoa chớm nở, lâu nay vẫn luôn là chậu hoa được gìn giữ ở bên trong nhà phát triển lấy, vô luận là lúc phát triển cần phải có nước hay là cần ánh mặt trời, đều có người thay nàng làm chuyện đó, cho nên trong sinh hoạt của nàng không gian lớn nhất là gia đình cùng với trường học, cách biệt với bên ngoài xã hội tràn đầy bão tố còn cực xa .
Còn nữa, theo tuổi tác phát triển, tâm tư của nàng bắt đầu trở nên phức tạp và nhạy cảm, cũng không có giống như trước kia vô tư không âu lo, cho dù là tâm trí của nàng vẫn là chưa chín chắn lắm.
-Sợ hãi? Em sợ cái gì? Nói cho anh biết, là có người khi dễ em phải không?
Đinh Trường Sinh hỏi .
-Không phải, em sợ chính là anh..
Khấu Óanh Óanh đáng thương nói ..
-Sợ anh? Anh có gì phải sợ? Sợ anh ăn thịt em à?
Đinh Trường Sinh cười hì hì nói .. -Em nói thật, anh đừng có trách em, nếu em không nói ra, thì rất là khó chịu.
Đúng lúc này Đinh Trường Sinh đưa tay muốn vuốt tóc Khấu Óanh Óanh như trước đây, nhưng lại bị Khấu Óanh Óanh né tránh qua, Đinh Trường Sinh ngượng ngùng thu hồi tay của mình lại .
-Em cảm thấy, anh bây giờ đã là đại quan, hình như là có rất nhiều người đều rất sợ anh, em cũng vậy rất sợ anh, so với trước kia thì anh khác lạ lắm, em chỉ là ưa thích con người trước kia của anh mà thôi.
Khấu Óanh Óanh vừa nói, vừa nhìn xem Đinh Trường Sinh, tựa như là sợ Đinh Trường Sinh bỗng nhiên lại tức giận vậy.
-Ha ha ..Oánh Oánh thật sự đã là trưởng thành, cũng đã biết suy đoán tâm tư của người rồi, quả là không đơn giản, kỳ thật .. những người kia, ngoại trừ là đồng nghiệp hoặc là bằng hữu, những người còn lại là địch nhân của anh, ở bên ngoài xã hội không có giống như người trong nhà đối đãi với em, anh vẫn luôn xem em là em gái của anh, những thủ đoạn kia anh làm đều là đối với người khác, đối với em cùng với mẹ của em, vĩnh viễn không bao giờ anh dùng tới, bởi vì anh đã không còn có thân nhân, mẹ con của em chính là thân nhân của anh… Đinh Trường Sinh biết Khấu Óanh Óanh tâm kết, nếu không khai mở cho cô gái hoài xuân này, tâm tư của nàng không biết lại sẽ chạy đến phương trời nào ..
-Anh nói đều là thật?
Khấu Óanh Óanh nghiêng đầu nhìn về phía Đinh Trường Sinh, hỏi.
-Đương nhiên, có lúc nào anh đã lừa gạt em chưa?
Đinh Trường Sinh thiếu chút nữa thì đã chỉ lên trời thề thốt .
Tâm tư của cô gái mới lớn cũng dễ dỗ dành, chỉ trong chốc lát, trong vòng vài ba câu, Đinh Trường Sinh đã dụ làm cho Khấu Óanh Óanh mặt mày hớn hở trở lại rồi.
………………………………………………………………………………..
Trong biệt thự ngoại ô Hồ Châu, Tưởng Hải Dương lười biếng nằm trên ghế sa lon, một cái chân của hắn để lên trên bắp đùi của một cô gái, nàng kia đang chăm chú xoa bóp chân cho hắn, còn ở một bên La Đông Thu lại không rỗi rãnh như vậy, đang cau mày nghe một người báo cáo, mà người này đứng cách ghế sô pha tầm ba mét, thái độ kính cẩn .. -Trường Văn, ý của anh là trong thời gian ngắn không thể nào đánh động được Hoa Cẩm Thành hả
La Đông Thu giọng nói tràn ngập bất mãn .
-La thiếu gia, hiện tại lão vẫn còn chưa có qua được giai đoạn nguy hiểm, mà cho dù là có thoát qua giai đoạn nguy hiểm đi nữa, lão già này đến chết cũng không nhận tội, trong khi bây giờ chúng ta cũng không thể dùng cách tra tấn được rồi, chuyện trước kia thì còn dễ nói, hiện tại bây giờ có rất nhiều người đang chăm chú nhìn vào vụ án này, không biết đã bị tên khốn kiếp nào thọc đưa lên trên mạng vụ án này rồi, Tào Kiến Dân cục trưởng công an Bạch Sơn đối với chuyện này rất là khó chịu, nhấn mạnh chuyện này chúng ta phải lập tức xử lý cho êm xuôi, Bạch Sơn sẽ không gánh vác đến chuyện này.
Cảnh Trường Văn cũng rất phiền muộn, mặc dù lúc này trời không phải là nóng, nhưng lưng áo của hắn đổ mồ hôi ướt đẩm -Khục, cứ gϊếŧ chết lão ta là được rồi, còn phí sức lực để làm gì chứ?
Ở một bên Tưởng Hải Dương dửng dưng lạnh lùng nói ra, tuy Tưởng Văn Sơn suốt thời gian trước cầm quyền tại Hồ Châu, nhưng Hoa Cẩm Thành cùng Tưởng Hải Dương quan hệ cũng không có một lần qua lại vãng lai, do là Hoa Cẩm Thành không muốn cùng với thằng công tử quần là áo lượt này cùng làm kinh doanh …
La Đông Thu đang muốn nói cái gì, đưa mắt liếc qua, Tưởng Hải Dương hiểu ý, liền bảo cô gái kia đi lên lầu, thẳng đến trên lầu truyền tới tiếng đóng cửa, La Đông Thu mới bắt đầu nói .
-Trường Văn, tại đây giờ cũng không còn ngoại nhân, tôi tin vào anh, Hoa Cẩm Thành này, tôi bất kể anh dùng thủ đoạn gì, thứ nhất, người thì không thể để cho chết, thứ hai, muốn sống cũng không thể được, nhớ chú ý đến hai điều này, tội danh càng nặng càng tốt, đến lúc đó buộc lão phải bỏ tiền ra để mua lấy mạng sống Hoa Cẩm Thành là con cá mập cực kì, lúc này đây tôi không muốn để cho lão gà bay trứng vỡ, Trường Văn, chuyện này làm xong, nếu anh muốn thăng quan, tôi sẽ giúp cho anh, còn nếu muốn đi nước ngoài, cũng không là chuyện khó, đã là huynh đệ, thì anh cũng sẽ có phần trong vụ này, anh hiểu ý của tôi không? La Đông Thu bưng lý rượu lên đưa cho Cảnh Trường Văn, đây là rượu nho Bordeaux thượng hạng của Pháp, Cảnh Trường Văn uống một hơi cạn sạch .
Rượu nho mát lạnh như băng rượu nho chảy vào cổ họng, sau đó hắn mới cảm giác mình phảng phất là bị tiêm thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ vậy , lời nói của La Đông Thu phảng phất là một tiếng sấm nổ tung ở bên tai của hắn, lúc mới bắt đầu La Đông Thu nói là vì mảnh đất xưởng may kia, nhưng bây giờ xem ra, La Đông Thu chẳng những chỉ là muốn đơn giản như vậy, mà còn là muốn chuyện cực kỳ ghê rợn hơn..