Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1748: Hẹn gặp mặt



CHƯƠNG 1712: HẸN GẶP MẶT.

Tưởng Hải Dương nghe đến đó cũng là sửng sờ, đợi cho Cảnh Trường Văn đi rồi, trên mặt của hắn liền vô cùng hưng phấn.

-Anh Thu, anh đúng là cao tay ấn a, cái chủ ý này em làm sao lại không nghĩ ra chứ, đúng rồi… nếu như chuyện này có thể thành công, mảnh đất xưởng may kia cũng không cần mất công để ý tới nữa, em cũng lười quản đến lắm..

-Nói nhảm, mảnh đất xưởng may kia nhất định phải lấy xuống trong tay, chúng ta phải kinh doanh mới được, nói cách khác sẽ dùng số tiền của Hoa Cẩm Thành dùng kinh doanh để mà tẩy trắng, nhớ kỹ chúng ta là thương nhân buôn bán đàng hoàng, lai lịch mỗi một phần tiền của chúng ta đều có thể tra ra được đấy, đừng để cho cha của tôi phải khó xử…

La Đông Thu đối với thằng ngu Tưởng Hải Dương này, bất đắc dĩ phải giải thích, bởi vì trước mắt thằng này vẫn còn có thể là hợp tác với hắn, chẳng những là do có quan hệ hai nhà, trọng yếu hơn là còn lợi dụng được bố cục còn lại của Tưởng gia tại Hồ Châu.
-À….,mặc dù đúng là không có xác thực được con số tài sản của lão, nhưng lão Hoa Cẩm Thành này tiền thì phải có tầm trên dưới hai tỷ, những năm qua lão thanh phát đại tài, kiếm tiền không ít, bây giờ cũng đến lúc thu tiền trở lại rồi.

Tưởng Hải Dương cười gian nói.

-Cũng không thể cao hứng quá sớm, cậu liên lạc qua người của kỷ ủy một chút, để xem tình huống của bên đó như thế nào rồi, ôm cỏ đánh thỏ lần này nhất định phải làm cho tên tiểu tạp chủng Đinh Trường Sinh này vào ngục giam, nói cách khác …nếu không thì chúng ta sẽ không có yên ổn đâu..

La Đông Thu cắn răng nói ra .

Tưởng Hải Dương gật đầu, hắn có nghe nói Hoa Cẩm Thành cùng Đinh Trường Sinh quan hệ không bình thường, mặc dù bây giờ còn không có chứng cứ để bắt được hai người này, nhưng trong tiềm thức của hắn, quan hệ hai nguời Hoa Cẩm Thành cùng Đinh Trường Sinh chắc chắn không phải là đơn giản.
-Để em gọi điện thoại cho Uông Minh Hạo hỏi thử xem, lão già này rất giảo hoạt, là con người hai mặt, chúng ta cũng phải cẩn thận đề phòng lão, để tránh chuyện không may.

Tưởng Hải Dương nói.

-Điện thoại khỏi gọi, để tôi gọi điện thoại hẹn lão ra ngoài uống trà, đến lúc đó thì hỏi cũng được, với lại còn người như Uông Minh Hạo cậu không mò ra lão thích cái gì sao? Uông Minh Hạo là người quen cũ có quan hệ với cha của cậu, phải ố gắng hảo hảo mà lợi dụng.

La Đông Thu dạy bảo nói.

-Vâng… em biết nên làm như thế nào, vậy chúng ta bây giờ đi ngay?

- Ừ, để tôi gọi điện thoại hẹn với lão ta cái đã.

La Đông Thu dùng điện thoại di động của mình gọi tới, khi Uông Minh Hạo nhìn thấy số điện thoại xa lạ, tuy trong nội tâm đang phiền muộn, một bụng hỏa khí đang không phát ra được, nhưng vẫn nhẫn nại tiếp nhận cuộc gọi .
-Alo.. vị nào vậy ?

Ngữ khí rất là đông cứng, La Đông Thu nghe ra liền biết tâm trạng Uông Minh Hạo đang không vui.

-Uông bí thư, cháu là La Đông Thu đây..

Phàm là quan viên có chức vụ cao như vậy, mà không biết được danh tự đệ nhất công tử trong tỉnh, vậy thì cũng không cần ở tại tỉnh Trung Nam lăn lộn rồi, huống chi hiện tại La Đông Thu đang trú đóng tại Hồ Châu, chuyện mảnh đất xưởng may kia, Uông Minh Hạo cũng không phải là không biết.

-Há, nguyên lai là La thiếu gia à, không biết gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì đây?

Uông Minh Hạo khách sáo hỏi, vừa bảo trì cảnh giác, không vì cái gì khác , bởi vì tại Hồ châu này ai cũng biết, La Bàn Hạ đột nhiên thượng vị làm bí thư, là vì nhờ ôm đùi của La Minh Giang, như vậy bây giờ La Đông Thu lại gọi điện thoại cho mình, đây là đang chơi cái trò gì đây?
Một mặt khác, mình làm bên ban kỷ luật thanh tra có hệ thống độc lập riêng, La Bàn Hạ trước kia cũng từng làm bên hệ thống ban kỷ luật thanh tra, nghe nói cùng với bí thư kỷ ủy Lí Thiết Cương trên tỉnh cũng có quan hệ không tệ, cho tới nay, công tác bên ban kỷ luật thanh tra của thành phố Bạch Sơn đều rất được Lí Thiết Cương ủng hộ, nhưng từ khi La Bàn Hạ đã rời khỏi hệ thống ban kỷ luật thanh tra Bạch Sơn để chuyển đến Hồ Châu nương dựa vào La Minh Giang, xác thực mà nói, thì nghe nói cái loại quan hệ này giữa La Bàn Hạ và Lí Thiết Cương cũng dần dần lạnh nhạt đi .

Từ một điểm này cũng có thể thấy được, Lí Thiết Cương cùng La Minh Giang bất hòa, không phải là lời đồn đãi, mà xem ra là thật sự, Lí Thiết Cương cả cuộc đời công tác bên ban kỷ luật thanh tra, cho tới bây giờ cũng không đứng ở một bên nào, đây cũng là vì sao mỗi lúc trên tỉnh thay đổi người đứng đầu, nhưng Lí Thiết Cương vẫn là vững vàng đứng ở chỗ này làm bí thư kỷ ủy tỉnh ..
Còn một điều, nghe nói Lí Thiết Cương cùng An Như Sơn lại có quan hệ không tệ, nhưng về phần tới trình độ nào, thì Uông Minh Hạo không được biết , nhưng chuyện Lí Thiết Cương cùng La Minh Giang hỏng bét quan hệ tới trình độ nào, cũng không có nhiều người biết, ít nhất hiện tại xem ra, biểu hiện bên ngoài vẫn là gió êm sóng lặng .

Cho nên khi nhận được điện thoại của La Đông Thu, Uông Minh Hạo không cảnh giác mới là lạ đấy .

-Uông bí thư, chú cứ nói đùa, cháu không phải là người trong quan trường , thì có chuyện gì đâu a, bất quá chỉ là muốn hẹn Uông bí thư uống trà đàm đạo mà thôi, cháu có được hân hạnh được đón tiếp Uông bí thư không vậy?

-Ha ha …được… thời gian địa điểm cậu cứ ước địn , có gì cứ nhắn tin đi, tôi sẽ đến đúng giờ.

Buông điện thoại ra, Uông Minh Hạo lông mày nhíu lại, hắn đây có ý gì? Hẹn mình uống trà, đây chỉ là cái cớ, nhưng về phần uống trà sẽ nói chuyện gì thì ông thật đúng là rất muốn biết cho tới nay, La Minh Giang bố cục tại Hồ Châu chính là La Bàn Hạ, chẳng lẽ lần này lại đang có ý đồ với mình, như thế cũng có thể là một cái cơ hội, nhưng cái cơ hội này rốt cuộc là tốt hay là xấu, cũng vẫn chưa thể biết được.
Dang đứng ở cửa trà lâu là Tưởng Hải Dương, vừa thấy được xe Uông Minh Hạo tới, Tưởng Hải Dương vui vẻ xuống bậc thang đi đến mở cửa xe cho Uông Minh Hạo.

-Úi trời… Hải Dương, để tự tôi được rồi…

Uông Minh Hạo trong lòng thấy Tưởng Hải Dương thì càng thêm chắc chắc lần này thật sự chuyện không tốt rồi, con người của Tưởng Hải Dương không phải là ông không biết…

-Chú Uông… cha cháu vẫn thường nhắc tới chú đấy, khi nào chú có dịp lên tỉnh đến nhà chơi một chút đi, cha cháu giờ đã lớn tuổi, thì càng ngày càng muốn có bạn già tới thăm chơi đấy…

-Ừ… đúng vậy a, tuổi của chúng ta cũng không nhỏ rồi, cha cháu dạo này cũng khỏe chứ ?