Hơn mười hai giờ khuya, Đinh Trường Sinh đến sân bay thành phố Giang Đô bình an, nhưng đúng lúc này Lưu Hương Lê lại bị đánh thức.
-Đã hơn nửa đêm các người muốn làm gì?
Lưu Hương Lê biết rõ, có khả năng là bọn họ muốn bắt đầu thẩm vấn, nhìn trên giường đứa bé đang ngủ say, nàng không bỏ đi tới trong phòng khách bỏ đứa bé lại .
-Tới phòng khách thì sẽ biết.
Một nữ tính nhân viên kỷ ủy đem Lưu Hương Lê dẫn tới trong phòng khách.
-Ngồi đi, cô có biết vì sao bị mang đến nơi đây không?
Ngồi ở phía sau bàn là một người đàn ông, biểthoạt nhìn rất có uy nghiêm, Lưu Hương Lê vừa đến thì đã bị rất mạnh lực uy hϊếp .
-Không biết, tôi là người của Bạch Sơn, các người là kỷ ủy Hồ Châu, vậy các người có quyền lực gì mà đem tôi mang đến nơi đây? Các người đến cùng muốn làm gì? Lưu Hương Lê lạnh lùng hỏi, tuy trong nội tâm nàng khẩn trương muốn chết, nhưng biểu hiện ra bộ dáng mình là người ngay thẳng.
-Lưu Hương Lê, cô phải biết vì sao chúng tôi mang cô tới nơi này, tôi hỏi cô…..cô và Đinh Trường Sinh đến cùng là quan hệ như thế nào?
-Đinh Trường Sinh?
Lưu Hương Lê nhướng mày, nghĩ thầm quả nhiên là liên quan đên Đinh Trường Sinh, chỉ là nàng không biết tình hình của Đinh Trường Sinh hiện tại như thế nào rồi? Nếu như những những người này muốn từ trên người của mình để làm điều bất lợi với Đinh Trường Sinh, như vậy thì mình sẽ chối bỏ qua một bên quan hệ với Đinh Trường Sinh, với lại nếu như những người này nắm giữ được mối quan hệ của mình và Đinh Trường Sinh, thì cũng không cần phải ở chỗ này lãng phí thời gian để tra mình.. Nghĩ tới đây, Lưu Hương Lê trong nội tâm an định lại rất nhiều .
-Đúng, chính là Đinh Trường Sinh trước công tác tại huyện của cô rồi đi ra ngoài, bây giờ đang công tác tại đây, bộ quên rồi sao ?
-Đương nhiên là nhớ rõ, chúng tôi là cộng sự cùng nhau qua một đoạn thời gian, làm sao quên được chứ, anh hỏi tôi cùng hắn có quan hệ thế nào? Các người cũng thừa biết là quan hệ đồng nghiệp, vậy chuyện này cũng cần tôi phải nói ra miệng sao?
-Lưu Hương Lê… cô không cần phủi sạch sẽ như vậy, Đinh Trường Sinh đã khai ra rồi, giữa các người không chỉ là có quan hệ nam nữ, hơn nữa còn sinh ra một đứa bé, có chuyện này chứ ?
-Đứa bé?
Lưu Hương Lê không nghe nhắc đến đưa bé thì nàng vẫn còn mù mờ, vừa nghe đến đối phương nhắc đến đứa bé kia là do mình cùng Đinh Trường Sinh sinh ra, tinh thần nàng liền trấn định, chắc chắn là Đinh Trường Sinh tuyệt sẽ không nhận mình quan hệ với hắn, về điểm này Lưu Hương Lê rất tin được vào Đinh Trường Sinh, đừng nhìn hắn có vẻ là bịp bợm bất cần, nhưng đối với tâm tư của nữ nhân, không có người nam nhân làm được như hắn, cho nên lúc người kỷ ủy nói là Đinh Trường Sinh đã khai ra rồi, thì việc này càng thêm không thể tin rồi. -Lưu Hương Lê, đứa bé kia là của cô và Đinh Trường Sinh, việc này chúng tôi đã có chứng cớ, nếu cô muốn chống chế thì cũng không có ý nghĩa, hãy giải thích hết thảy, đừng có vòng vo ..
-Này… tôi thấy các người hãy tự mình xem xét lại đi, miễn cho đến lúc đó oan uổng người tốt, bây giờ tôi có thể nói cho anh biết , đứa nhỏ này là con của tôi, cối với Đinh Trường Sinh không có một chút nào quan hệ, có tin hay không là tùy các người.
Lưu Hương Lê tức giận nói .
……………………………………………………………………………………..
Đinh Trường Sinh đến Giang Đô đã là đêm khuya, hắn định gọi cho Dương Phụng Tê nói một tiếng, nhưng rồi cân nhắc đến Dương Phụng Tê đối với đứa bé kia vẫn luôn luôn không lạnh không nóng, đúng lúc này báo cho nàng biết tình hình căng thẳng, trong nội tâm của nàng chỉ sợ là sẽ có gánh nặng, cho nên hắn bỏ qua ý định này, chỉ là mau lẹ chạy đến khách sạn để mướn gian phòng nghỉ ngơi . Nhưng khi Đinh Trường Sinh đến phía trước quầy tiếp tân khách sạn thuê phòng, thì không có chú ý tới ở ngoài cửa trên bãi đỗ xe có người đang sắp sửa lúc xuống xe, khi người đó tình cờ nhìn thấy Đinh Trường Sinh, liền rất nhanh chóng rụt người quay trở về .
Người này tiếp tục quan sát chung quanh, không có phát hiện tình huống nào khả nghi, hắn lại nhìn Đinh Trường Sinh thì không còn thấy Đinh Trường Sinh tại trước quầy tiếp tân rồi, hắn đã chờ một hồi, vẫn không có phát hiện thêm người khác nào tới nơi này, vì vậy thận trọng đóng cửa lại, lấy ra điện thoại
-Alo, lão bản, đêm nay hay là thay đổi địa điểm giao dịch đi, vừa rồi em gặp được một người, em lo đây là một cái bẫy, vạn nhất thật sự đây là cái bẫy, thì chúng ta sẽ mất tiền đấy.
-A Báo mày nói vậy là có ý gì, đã nhìn thấy ai ? Cảnh sát sao? Bạch Khai Sơn giật mình thiếu chút nữa nhảy dựng lên, A Báo đêm nay mang hàng đi giao dịch, đây chính là hơn một trăm vạn tiền, người mua đến từ tỉnh Trung Bắc, theo lý mà nói là không có vấn đề gì, nào ngờ chỉ còn có hơn mười phút nữa thì đến giờ giao dịch, bất chợt A Báo phát hiện có thể là cái bẫy .
-Không có gì, lão bản ..đây là em suy đoán, bởi vì em thấy được một người quen mặt, đó là Đinh Trường Sinh vừa vào trong khách sạn này, không biết có phải là trùng hợp hay không, em vẫn nghe theo lời lão bản phân phó, muốn tiếp tục giao dịch hay là chuyển sang nơi khác?
A Báo nhìn đồng hồ đeo tay, đã đến thời gian giao dịch rồi, nếu kéo dài thêm nữa, thì người mua cũng sẽ nóng vội đấy.
-Đinh Trường Sinh? Hắn tại sao lại ở chỗ này?
Bạch Khai Sơn lần này thật sự cả kinh, từ khi biết đến thằng này, lão không có việc làm nào là thuận buồm xuôi gió, bây giờ không có nghĩ đến vào thời điểm này thì hắn lại xuất hiện ở ngay hiện trường mà mình giao dịch, xem ra đúng là oan gia ah . -Em không biết, có muốn em tìm hiểu không?
A Báo hỏi.
-Không cần, mày quay trở về đi, để tao thông báo người mua đi tìm chỗ giao dịch khác, hủy bỏ giao dịch lần này.
Bạch Khai Sơn quyết định thật nhanh nói.
Chỉ chốc lát, A Báo liền quay trở về nơi bọn chúng thuê phòng, Bạch Khai Sơn đã chờ sẵn ở nơi đó , lúc này A Long, A Hổ, A Báo đều ở đây, nhìn thấy A Báo cầm gói thuốc phiện bước vào , Bạch Khai Sơn an tâm, tuy lão dùng mấy tên này , nhưng đối với bọn họ cũng là đề phòng, đây chính là hơn một trăm vạn tiền, nếu A Báo cầm hàng bỏ trốn, thì mình thật đúng là khó mà tìm hắn, nhưng thật ra thì chuyện mua bán ma túy cũng có quy củ, nếu hàng không phải chính chủ, cho dù A Báo cầm lấy hàng này, cũng khó có thể bán được giá tốt , thậm chí còn bán không được, đó là chưa nói đến chuyện khác. -Lão bản , tính sao bây giờ? Em nhìn thấy hắn chỉ có một mình đi vào, có mang theo súng hay không thì chẳng biết, nhưng đây là cơ hội tốt, dứt khoát thịt hắn được rồi.
A Báo thở phì phò nói .
-Không có đơn giản như vậy, vạn nhất như mày suy đoán, đó là một cái bẫy thì sao?
Bạch Khai Sơn hỏi ngược lại .
-Em quan sát một hồi, không giống như là cái bẫy đâu, hơn nữa nếu như đây quả thật là một cái bẫy, thì Đinh Trường Sinh cũng sẽ không trắng trợn vào khách sạn như vậy, ít nhất thì cũng phải che giấu kín đáo hơn a.
A Báo suy nghĩ một chút nói ra .
-Có nắm chắc?
Bạch Khai Sơn không để ý A Báo, mà nhìn về phía A Long .
-Việc này thật đúng là khó mà nói, bất quá nếu như chúng ta ba người cùng đi với nhau, vẫn có thể cầm được thằng này, vấn đề là không gây ra động tĩnh, sợ là không dễ thu thập. A Long trong nội tâm thấy rất quái với A Báo nhiều chuyện, thằng Đinh Trường Sinh này không phải dễ để mà đối phó như vậy, đã từng cùng Đinh Trường Sinh phát sinh ra chuyện trước đây rồi, làm gì bây giờ A Báo lại muốn đi trêu chọc Đinh Trường Sinh đây này?