-Tiểu tử, làm người đừng có khinh người quá đáng như vậy, mọi thứ phải lưu lại một con đường lui, thì mới có thể không bức đến tuyệt lộ, nếu không thì cá chết lưới cũng rách, ai sợ ai? Nếu bây giờ tôi xử chuyện Quan Nhất Sơn theo cách quân pháp bất vị thân, thì chuyện kia cậu cũng phải rơi xuống trong tay của tôi mà thôi, cứ đoán tôi sẽ xử sự với cậu ra sao đây?"
Đinh Trường Sinh nghe Uông Minh Hạo nói như thế, thiếu chút nữa cười ha hả, nhưng dù cố nhịn, cũng kềm lại không được, vì vậy cười ha hả nói:
-Uông bí thư, làm gì mà tự lừa dối mình như vậy chứ, tôi phải nói cho rõ ràng, con rể Quan Nhất Sơn của ông nếu đã phạm pháp như vậy, tuy không phán tử hình, bởi vì tôi học luật pháp nên biết, nhưng đã tham ô không ít tiền, dù là không phạm tội bạo lực, mối nguy hại đối với xã hội cũng không lớn, pháp luật của quốc gia chúng ta đối với thành phần phạm tội vẫn là mở một mặt lưới đấy, chỉ là tham ô hơn trăm triệu nguyên, tham quan như vậy cũng không có mấy người bị phán tử hình, nhưng……ông là bí thư là Ban kỷ luật thanh tra, đương nhiên là so với tôi rõ ràng hơn cái án thấp nhất thì cũng như thế nào rồi…... Uông Minh Hạo nhìn Đinh Trường Sinh, trong nội tâm lại âm thầm kinh ngạc, mặc dù mình đối với Đinh Trường Sinh này rất là cẩn thận rồi, nhưng suy cho cùng mình vẫn là còn chủ quan với thằng này, thằng này chẳng những là có lá gan, hơn nữa đầu óc cũng rất nhanh nhạy, loại người như vậy thì đúng là loại người khó đối phó nhất .
Đầu óc nhanh nhạy nhưng nếu không có lá gan, thì sẽ là loại người ngoài mạnh trong yếu, nếu bị hù dọa thì sẽ có khả năng liền quẳng đi, nhưng thằng Đinh Trường Sinh này thì bất đồng, ông hiểu về quá khứ của hắn, một thằng gia hỏa ăn mày nghèo nàn nắm lấy cơ hội để rồi hiện nay bò đến ở vị trí này, thì tuyệt đối không phải là loại hư danh.
Đinh Trường Sinh nhìn Uông Minh Hạo, thấy ông ta không nói lời nào, vì vậy tiếp tục nói ra: -Nhưng tôi cam đoan, Quan Nhất Sơn nhất định là vào tù so với tôi thì sớm hơn nhiều, hơn nữa, về phần tôi có vào tù hay không thì chưa nhất định, các ông cho bác sĩ tới lấy mẫu máu, tôi biết các ông muốn biết cái gì, có phải là hoài nghi đứa bé của Lưu Hương Lê là của tôi?
-Chẳng lẽ không phải?
Uông Minh Hạo cũng rất muốn biết kết quả, nhưng kết quả ADN thì cần phải phải có một thời gian ngắn, đây cũng là điều hy vọng lớn nhất bây giờ của Uông Minh Hạo, cho nên một khi đứa bé kia quả thật không phải là của Đinh Trường Sinh, như vậy thì những thông tin của La Đông Thu cung cấp xem như là không có gì chắc chắn rồi….
Cái trang trại việt quất kia thì Trương Văn Minh đã điều tra qua, tuy trong chuyện này có bóng dáng của Đinh Trường Sinh, nhưng Đinh Trường Sinh rất rõ ràng một mực trốn ở phía sau bức màn, hắn chẳng những là dùng phương pháp nhận tiền rất xảo diệu không thể tra ra, hơn nữa cũng chưa từng có tham dự qua kinh doanh ở cái trang trại này, huống hồ mà nói, lúc cái trang trại việt quất có hiệu quả thì Đinh Trường Sinh đã sớm rời khỏi Bạch Sơn rồi, không có phát hiện thấy Đinh Trường Sinh nhận được lợi ích gì từ cái trang trại việt quất này lúc còn làm quan viên ở đó, đây mới là mấu chốt của vấn đề, mà nếu có thì nhiều lắm thì chỉ là kinh thương trái pháp luật mà thôi. -Ha ha, Uông bí thư, lần này chỉ sợ là làm ông phải thất vọng, đứa bé kia không phải của tôi, cũng không phải là của Lưu Hương Lê, các ông có thể xem xét, điều này tôi bảo đảm, nếu không tin thì cứ chờ kết quả đi.
Đinh Trường Sinh cười lạnh nói ra .
-Trường Sinh, thôi thì đến nước này, nói đi … điều kiện của cậu là gì? Để tôi xem có đáng giá chấp nhận hay không?
Uông Minh Hạo vẫn còn cho rằng khí tràng của mình vẫn còn, nói chuyện vẫn là cứng như vậy, xem ra thì ông ta cho là mình không có vấn đề gì, cho nên vẫn tìm lấy biện pháp để làm giảm đi sự kiêu căng phách lối của Đinh Trường Sinh, thấy rõ đây là thời điểm đấu trí, để nhìn ai không nhịn được thì sẽ chấp nhận điều kiện trước …
-Điều kiện? Ha ha ….có phải là La Đông Thu để cho ông điều tra tôi? -Đúng thì sao, còn không phải thì thế nào?
Uông Minh Hạo hỏi.
-Tôi biết, La Đông Thu có cái danh hiệu là công tử bí thư tỉnh ủy có thể làm mê hoặc một số người, chỉ là tôi không ngờ tới Uông bí thư là người được xưng là hỏa nhãn kim tình cũng có thể bị che mắt a, đúng là lòng tham làm mờ đi lý trí. Nếu như ông muốn nghe lời nói thật, tôi sẽ nói dù có thể là ông nghe qua sẽ bị đả kích đấy..
-Cậu…
Quả nhiên, Uông Minh Hạo nghe lời này, thì rất tức giận, nhưng bị Đinh Trường Sinh đưa tay ép áp, ra hiệu ông bình tĩnh chớ nóng .
-Uông bí thư, ông hãy nói thật, những chuyện này có phải là La Đông Thu hứa hẹn với ông, hay là chính miệng của bí thư tỉnh ủy La Minh Giang nói?
Đinh Trường Sinh hạ thấp giọng hỏi .
Uông Minh Hạo không phải là không muốn trả lời, mà là đã bị Đinh Trường Sinh đoán trúng, chuyện này là do chính La Đông Thu hứa hẹn, chứ không phải La Minh Giang phân phó làm như vậy, nói cách khác, La Minh Giang là một bí thư tỉnh ủy, đáng giá để đối phó với một Đinh Trường Sinh nho nhỏ sao? Thậm chí La Minh Giang cũng không biết rõ Đinh Trường Sinh là ai chăng? Theo thái độ của Uông Minh Hạo không nói, Đinh Trường Sinh đã sớm đoán được kết quả .
-La Đông Thu ngoại trừ có tiếng là có một người cha làm bí thư tỉnh ủy, phần còn lại hắn có được cái gì đây chứ? Hắn chả có cái cóc khô gì, tại sao ông lại nghe lời của hắn như vậy? Có phải là hắn hứa hẹn với ông, sau khi tiêu diệt được tôi thì về sau sẽ đem ông nhắc lên vị trí cao hơn, sẽ giới thiệu ông đến gặp cha của hắn?
Đinh Trường Sinh tiếp tục hướng trên vết thương Uông Minh Hạo xát muối .
-Này…nói chuyện chú ý một chút , nơi này là văn phòng Ban kỷ luật thanh tra, đừng có nói bậy nói bạ…
Uông Minh Hạo mặc dù không trả lời vấn đề Đinh Trường Sinh, nhưng vẫn còn khí thế rất đủ .
Đinh Trường Sinh không để ý đến, tiếp tục nói:
-Ông bị lừa rồi, ông có thể so cùng bí thư La Bàn Hạ sao? Ông ấy tuy cũng là xuất thân từ Ban kỷ luật thanh tra, nhưng trước đó ông ta chuyên làm về kinh tế, làm kinh tế mới là sở trường của bí thư La Bàn Hạ, còn ông? Ông có biết rõ cái gì mà làm kinh tế sao? Còn muốn bò lên? Đinh Trường Sinh khinh thường nhìn Uông Minh Hạo, lời này chọc giận Uông Minh Hạo trong nội tâm muốn thổ huyết, nhưng ông cố nén lại trong lòng, không thể không nói, khí thế bây giờ của ông hoàn toàn ép không được con khỉ Đinh Trường Sinh này rồi.
-Nói tiếp…
Uông Minh Hạo cắn răng nói ra .
Đinh Trường Sinh nhìn Uông Minh Hạo, biết không có thể tiếp tục làm căng thêm nữa, kéo căng quá thì sẽ đứt đoạn, cho nên sắc mặt dần dần thu lại, nói ra:
-Ông có thể tiếp tục điều tra tôi, nhưng tôi cam đoan, việc đầu tiên tôi làm là sẽ vạch mặt Quan Nhất Sơn, hơn nữa chỉ cần Quan Nhất Sơn bị ngã ngựa, thì con đường sĩ đồ của ông cũng sẽ châm hết, còn ông muốn leo lên, cái rắm… không có cửa đâu, trên tỉnh vẫn còn những người đang chờ đợi như thế nào để thu thập ông đấy, ông nên nhớ câu, nếu muốn soi mông của người ta, thì trước hết cái mông của mình hãy lau sạch sẽ trước đi…. Nói xong hắn đứng lên, cũng không them nhìn sắc mặt Uông Minh Hạo, quay người đi ra ngoài, ngoài ý liệu là Uông Minh Hạo không có ngăn cản hắn, cho nên Đinh Trường Sinh đi tới cửa thì ngừng lại , quay người đối với Uông Minh Hạo nói:
-Ngay trong chiều nay tôi muốn nhìn thấy Lưu Hương Lê được thả ra, nếu Lưu Hương Lê thiếu một sợi tóc gáy, thì cháu ngoại của ông cũng đừng nghĩ là được đi học ở trên Bắc Kinh, ở chỗ nào thì về lại chỗ đó đi, ăn trên xương máu của dân chúng Hồ Châu, lại còn muốn xây nền tảng trên Bắc Kinh sao? Không biết là đã làm quá phận sao?
Nói xong Đinh Trường Sinh kéo cửa đi ra ngoài, trước khi rời đi, đóng cửa lại một cái “ rầm ..” , làm cho mấy người trong hành lang bị dọa sợ giật mình một cái …
Đinh Trường Sinh đi đến văn phòng làm việc Ban kỷ luật thanh tra, nhìn thấy bên trong có nhân viên trực, liền gõ cửa, nói ra: -Gọi xe cấp cứu 120 đi, Uông bí thư bất ngờ bị lên cơn bệnh tim ….