CHƯƠNG 1736: MUỐN TREO LÃO TỬ THÌ LÃO TỬ SẼ TREO NGƯỜI TRƯỚC..
Phòng làm việc của Trương Văn Minh và Uông Minh Hạo cách gần nhau, sau khi nghe được Đinh Trường Sinh đã đi rồi, tranh thủ thời gian liền đi đến gõ cửa phòng làm việc của Uông Minh Hạo, hắn hoàn toàn không biết chuyện Đinh Trường Sinh bảo gọi xe cấp cứu cho Uông Minh Hạo..
Chỉ là nhân viên phòng làm việc lại không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng gọi điện thoại báo cho xe cấp cứu đến, sau đó chạy tới phòng làm việc của Uông Minh Hạo, thời điểm gõ cửa đi vào, thì nhìn thấy Trương Văn Minh đã có mặt ở đó, còn Uông Minh Hạo sắc mặt trông thật không tốt, thì cũng tin đúng là thật rồi.
-Hỗn đản… thật là đồ nghiệt súc …
Uông Minh Hạo thở phì phò nói .
Trương Văn Minh cho rằng Uông Minh Hạo mắng đến Đinh Trường Sinh, liền phụ hoạ theo đuôi, chỉ là Trương Văn Minh không biết là Uông Minh Hạo đang tức giận mắng tên con rễ Quan Nhất Sơn này, hiện tại bây giờ hay rồi, thậm chí ngay cả Đinh Trường Sinh cũng biết chuyện tên chó hoang kia tham ô , hơn nữa Đinh Trường Sinh còn gửi đến email của Uông Minh Hạo bản chụp giấy tờ nhà của con gái cùng con rể tại Bắc Kinh, gian nhà rộng hơn hai trăm mét vuông tại trong khu vực trung tâm thành phố, toàn bộ trả tiến mặt, một phân tiền vay ngân hàng mua nhà cũng không có, vậy tiền này là từ đâu tới, nhà các ngươi in tiền đấy sao? Uông Minh Hạo đột nhiên cảm thấy một hồi tim đập nhanh, liền đưa tay giữ lồng ngực của mình, miệng há thật to, hình như là thở rất khó khăn, thoáng cái nghiên người ngồi lệch qua trên ghế sa lon, dọa cho Trương Văn Minh linh hồn xuất khiếu, nhưng đúng dịp, lúc này xe cấp cứu kéo còi chạy vào đại viện thành ủy .
Bác sĩ cũng rất nhanh chạy lên trên lầu, tại hiện trường áp dụng cấp cứu, một lát sau, Uông Minh Hạo dần dần hồi phục lại, nhìn thấy trước mắt hết thảy, phảng phất giống như từ cõi chết mới trở về..
Nhưng vì lý do an toàn, Uông Minh Hạo vẫn phải bị đưa tới bệnh viện làm kiểm tra toàn diện.
Trương Văn Minh lúc này mới nhớ ra, xe cấp cứu làm sao tới nhanh như vậy, tựa như là đoán biết trước vậy, nên hỏi nhân viên.
-Ai gọi điện thoại xe cấp cứu đến đúng lúc vậy, sẽ được ghi công tuyên dương , nếu xe cấp cứu không kịp đến, Uông bí thư hôm nay sẽ gặp nguy hiểm. -Là em...em gọi điện thoại cho xe cấp cứu đến..
Phòng làm việc một nữ nhân viên nói ra .
-Ừ, rất tốt …làm tốt lắm, đợi cho Uông bí thư sức khỏe tốt lại, nhất định Uông bí thư sẽ cám ơn cô..
Trương Văn Minh khen ngợi nói.
-Thế nhưng …. Trương chủ nhiệm, tôi có thể nói thật không?
-Thì sao, làm gì mà ấp a ấp úng, nói đi, chuyện gì?
Trương Văn Minh hòa ái hỏi.
Nhân viên kia nhìn chung quanh một chút người, đến gần bên tai Trương Văn Minh nhỏ giọng nói:
-Là do Đinh Trường Sinh kia bảo em gọi điện thoại báo xe cứu thương đến, giống như hắn biết rõ chuyện này trước vậy…
-Thật sự?
Trương Văn Minh chấn động hỏi.
-Chứ không phải sao, thời điểm hắn vừa mới ra ngoài, cố ý đến cửa phòng làm việc của em nói, nói Uông bí thư đang lên cơn bệnh tim.
Trương Văn Minh không nói thêm, cảnh cáo việc này đối với bất luận kẻ nào cũng không thể nói ra . …………………………………………………………………………………….
Đinh Trường Sinh lúc này đang tại phòng làm việc của La Bàn Hạ, hắn nói đến báo cáo công tác, kỳ thật là muốn cho La Bàn Hạ biết rõ ngọn nguồn chuyện này, chính mình không có việc gì, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện điều tra ta, phàm là muốn đem lão tử treo lên, thì lão tử trước tiên đem hắn treo lên trước thì mới chịu được.
-Ồ , xe cứu thương làm gì mà chạy vào bên trong thành ủy vậy, ai bị bệnh phải đi cấp cứu?
La Bàn Hạ nghe được có tiếng còi hú của xe cứu thương, đứng dậy nhìn qua cửa sổ hỏi.
-Có thể là Uông bí thư, cháu cũng không biết rõ lắm, hình như là Uông bí thư thật sự có bệnh tim sao?
Đinh Trường Sinh cố ý hỏi.
-Uông Minh Hạo? Không thể nào, ông ta rất cường tráng, vẫn là rất chú ý rèn luyện thân thể. La Bàn Hạ không tin nói ra .
-Cũng chưa chắc nói được, cháu nghe nói hình như là ông ta bị con rể chọc tức đến mức mắc bệnh tim, việc này đã có lời đồn đãi, La bí thư không biết à?
Đinh Trường Sinh khơi lên việc hấp dẫn này, chuyện của Quan Nhất, người phía dưới khả năng đã sớm biết, nhưng còn ở trên vị trí cao như La Bàn Hạ không nhất định là biết rõ, vì sao?
Bởi vì, người địa vị một khi là đã cao rồi, thì người bên cạnh cũng ít đi, làm quan càng lớn, thì sẽ tiếp cận theo như hình kim tự tháp, ngươi suy nghĩ một chút, để đạt trình độ cao nhất trên đỉnh kim tự tháp thì có thể đứng được mấy người? Cho nên, người bên cạnh càng ít đi, như vậy nếu có muốn nghe lời thật của người bên cạnh thì tỷ lệ càng nhỏ hơn là vậy.
-Con rể ông ta? Như thế nào, đã ly dị với con gái của Uông Minh Hạo? La Bàn Hạ lại nghĩ tới vấn đề này .
-Ly dị? Co rễ ông ta dám sao? Hắn là chủ tịch HĐND kiêm chủ nhiệm giữ ngân sách của khu Tân Hồ, Uông bí thư là thường ủy thành ủy, cò là bí thư Ban kỷ luật thanh tra, nếu hắn dám ly dị , Uông bí thư có thù tất báo, không thể đem con rể tiễn đưa vào trong ngục giam sao?
Đinh Trường Sinh ra mặt khinh thường chê bai Uông Minh Hạo, hắn biết rõ, tuy La Bàn Hạ muốn được sự ủng hộ của Uông Minh Hạo, nhưng tuyệt sẽ không tiếp nhận chuyện của Uông Minh Hạo làm ảnh hưởng uy hϊếp đến sư nghiệp của mình.
-Ha ha, tiểu từ đúng là không biết lớn nhỏ, Uông bí thư là người như cháu nói vậy sao? Cứ nói hươu nói vượn…
La Bàn Hạ nói ra, mặt mũi thể diện đồng liêu cũng phải giữ gìn một chút.
-Ai , La bí thư, chú cũng không cần ra mặt che giấu thể diện cho Uông bí thư, Uông bí thư nói không chừng qua mấy ngày sức khỏe bệnh tim tốt lên, thì sẽ bắt đầu áp dụng quân pháp bất vị thân đấy.. Đinh Trường Sinh không mặn không lạt nói ra, sau đó đứng dậy, làm bộ muốn rời khỏi nói ra:
-Cháu đến thăm chú một chốc, bây giờ đi về trước, khu đang phát triển còn một đống lớn sự tình đang chờ cháu xử lý đây này.
-Đợi một chút Đinh Trường Sinh, cháu khi nào thì học được cách nói chuyện nửa vơi như vậy? Ngồi xuống đây, nói ….lão Uông đến cùng chuyện gì đã xảy ra?
La Bàn Hạ biến sắc, nhìn xem Đinh Trường Sinh nói ra .
-Bí thư, chuyện này đầu tiên cháu nói trước, cháu đây cũng là nghe người khác nói, còn tính chân thật đến đâu thì cần nghiên cứu kiểm tra thêm để xác nhận, nếu bí thư muốn nghe, thì cháu sẽ nói, còn nếu không muốn nghe, tthì cháu sẽ đi đây..
Đinh Trường Sinh làm bộ muốn đi, bất quá lúc này Đinh Trường Sinh đã tính sai, La Bàn Hạ rõ ràng không có ngăn cản hắn, vốn chuẩn bị đi, khi chứng kiến La Bàn Hạ biểu lộ, hắn lại ngoan ngoãn ngồi xuống . -Nói…
La Bàn Hạ không nhịn được nói .
-Nghe nói Quan Nhất Sơn dùng tên của con gái hắn là Quan Hiểu Đồng mua một ngôi nhà tại trung tâm Bắc Kinh, diện tích cũng chỉ hơn hai trăm mét vuông, nghe nói giá trị tiếp cận 1000 vạn, trước giờ cũng không nghe nói gia đình họ Quan là đại phú hào a, nghe nói còn là đặt cọc tiền mặt mua, vậy tiền này là từ đâu tới?
Đinh Trường Sinh chỉ cần mới nói một nữa như vậy, nhưng La Bàn Hạ đã từng trải qua làm bí thư Ban kỷ luật thanh tra, chuyện này vẫn chưa hiểu rõ sao?
-Nói tiếp.
La Bàn Hạ sắc mặt rất khó nhìn nói .
-Còn có nghe người nói, Quan Nhất Sơn đem quỹ ngân sách khu Tân Hồ thay đổi một ngân hàng một cái, liền kiếm lời được 250 vạn, không biết việc này có phải thật vậy hay không, bí thư ….lão gia hoa chủ nhiệm quỹ ngân sách thành phố kia, cháu thấy sắp về hưu rồi, hay là cho cháu thay thế đảm nhiệm cái chức vụ đó, cháu cũng lấy tiền quỹ ngân sách thành phố thay đổi qua ngân hàng khác, đến lúc đó lấy tiền lời chênh lệch kiếm được, cháu chia cho chú phân nửa, như thế nào đây? Đinh Trường Sinh chẳng biết xấu hổ hỏi.
La Bàn Hạ sắc mặt càng thêm âm trầm, nhìn xem bộ dáng Đinh Trường Sinh thật giống như là muốn ăn tươi nuốt sống hắn .
-Mà này..cháu nói tất cả, đây chỉ là nói chơi, giống như người khác nói lúc trà dư tửu hậu mà thôi, quỹ ngân sách thành phố, nếu không chia bốn sáu cũng được, cháu bốn phần còn chú sáu phần cũng được..
Đinh Trường Sinh nói xong đứng lên, bước nhanh chạy ra đến cửa, vừa mới đóng cửa lại, thì nghe tiếng có cái ly quăng đập vào trên cửa, làm cho Trương Hòa Trần bên ngoài sợ hãi hét lên một tiếng
Đinh Trường Sinh khoát tay, ra hiệu nàng không cần lo lắng, còn hắn thì thản nhiên rời đi.