Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1773: Công khai quấy rối



CHƯƠNG 1737: CÔNG KHAI QUẤY RỐI.

Trương Văn Minh không biết tại bên trong phòng làm việc của Uông Minh Hạo chuyện gì xảy ra, nhưng giờ có thể đoán ra, chuyện này khẳng định cùng con rể Uông Minh Hạo có quan hệ, chính mình mặc dù chỉ là nghe được loáng thoáng, nhưng kết hợp với sự phẫn nộ của Uông Minh Hạo, hoàn toàn có thể suy đoán ra được .

-Uông bí thư, anh có khá hơn chút nào không?

Trương Văn Minh bám vào trước giường bệnh của Uông Minh Hạo, nhỏ giọng hỏi.

-Ừ, tốt hơn nhiều, Văn Minh … cậu xử lý rất nhanh đã cứu tôi một mạng a.

Uông Minh Hạo trầm thấp nói ra .

-Bí thư, vậy…bản án kia làm sao bây giờ? Còn tiếp tục điều tra không?

Hắn hiện tại rất muốn biết Đinh Trường Sinh cùng Uông Minh Hạo ở trong phòng làm việc giao phong kết quả là cái gì.

-Được rồi , thả cho Lưu Hương Lê trở về, bản án của Đinh Trường Sinh dừng lại ở đây, ai cũng không nhắc lại chuyện này, hiểu chưa?
-Thế nhưng …mé bên La Đông Thu. . .

-Đó là chuyện của tôi, cậu ra ngoài đi, tôi muốn ngủ một chút.

Uông Minh Hạo mệt mỏi nhắm mắt lại .

Mặc dù là nhắm mắt lại, nhưng làm sao ông có thể ngủ được, nhớ tới lời nói của Đinh Trường Sinh, trong lòng của ông bắt đầu run , chính mình chỉ có một đứa con gái, còn con rể, theo dựa vào sự trợ giúp của mình, Quan Nhất Sơn từng bước cao thăng , nhưng thằng này lại quá tham rồi.

Tuy nhiên với tư cách bí thư Ban kỷ luật thanh tra, tự mình biết Quan Nhất Sơn không thành thật, kể cả chuyện gian nhà ở trên Bắc Kinh, tự mình cũng biết, nhưng ông lại không biết cái gian nhà kia giá trị lại nhiều tiền như vậy, hơn nữa cũng không biết chuyện Quan Nhất Sơn chuyển tiền quỹ ngân sách tồn trữ qua nơi khác mà nhận hối lộ số tiền lớn như thế, bây giờ Đinh Trường Sinh cũng biết, vậy chuyện này chắc chắn là tám chín phần là có thật rồi , bằng không mà nói, Đinh Trường Sinh không dám uy hϊếp chính mình như vậy.
Nghĩ tới đây, khóe mắt nước mắt chậm rãi tràn ra, trong phòng bệnh tại đây là màu trắng, sáng sủa giống như là Thiên Đường, ai biết mình sau khi chết đi có thể phải xuống Địa ngục hay không, chính mình cả đời đi bắt tham quan, kết quả là người nhà của mình lại là tham nhũng, việc này đúng là tạo hóa trêu ngươi a…

Tuy Uông Minh Hạo thả Lưu Hương Lê, buông tha Đinh Trường Sinh, nhưng Đinh Trường Sinh thì lại không có nghĩa là cũng buông tha cho ông, bởi vì ngay trong lúc ông đang ở trong bệnh viện cấp cứu, thì Đinh Trường Sinh đã mang tất cả đáy ngọn nguồn khôn khéo kể lại cho La Bàn Hạ nghe hết, việc còn lại là nhìn vào nhân phẩm của La Bàn Hạ sẽ xử lý ra sao mà thôi.

Nếu như La Bàn Hạ muốn cùng Uông Minh Hạo hợp tác, thì có lẽ là song phương đã đạt thành ăn ý trong trò chơi đánh bài này, còn nếu như La Bàn Hạ quả thật là ghét ác như cừu, thì La Bàn Hạ sẽ để cho viện kiểm sát điều tra hành vi tham nhũng của Quan Nhất Sơn, đối với hết thảy chuyện này, Đinh Trường Sinh mỏi mắt mong chờ kết quả như thế nào đây .
Đinh Trường Sinh về tới khu đang phát triển, Lâm Xuân Hiểu thì đã đi rồi, mấy ngày nay Đinh Trường Sinh cũng không có mặt ở khu đang phát triển, nhưng còn có La Hương Nguyệt quản đến mọi chuyện, nàng lúc này có cảm giác làm quan xác thực là khá tốt, mọi chuyện đều có người đến xin chỉ thị với mình, mình làm chủ, liền trực tiếp phê chuẩn, cái nào nếu không làm chủ được, thì gọi điện thoại trực tiếp cho Đinh Trường Sinh, nhưng suy nghĩ lại, mấy ngày nay mình vẫn chưa làm chủ được hoàn toàn sự tình.

Trần Khánh Long vẫn là phó chủ nhiệm khu khai phát, nhưng hắn đã bị triệt để mất hết quyền lực, Đinh Trường Sinh không có phân công cho hắn bất kỳ phạm vi quản lý nào cả, La Hương Nguyệt cũng biết mình bờ mông của mình đúng ra nên ngồi ở cái vị trí này, cho nên trong mấy ngày Đinh Trường Sinh rời đi, đối mặt với Trần Khánh long rục rịch , La Hương Nguyệt vẫn luôn là lạnh nhạt, lại làm cho Trần Khánh Long cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại không biết phải phát tiết vào đâu..
Đinh Trường Sinh đến văn phòng khu đang phát triển, La Hương Nguyệt đang trong phòng làm việc sắp xếp công tác, gặp Đinh Trường Sinh đã đến rồi, lập tức cắt ngừng việc, đi theo đến văn phòng Đinh Trường Sinh.

-Ai ui…. Em đã quay trở lại, không sao chứ ?

La Hương Nguyệt tiến vào phòng làm việc của Đinh Trường Sinh tiện tay đóng cửa lại , hỏi.

-Chuyện gì? Có xảy ra chuyện gì sao?

Đinh Trường Sinh không hiểu hỏi .

-Em thật không biết hay là giả bộ hồ đồ a, chuyện của em toàn thành phố đều đã truyền ra, làm cho người của khu đang phát triển cũng bàng hoàng trong khoảng thời gian này Trần Khánh Long cứ hay kiếm chuyện, em trở về thì tốt rồi, làm sao người kỷ ủy lại mang em đi vậy chứ?

La Hương Nguyệt quan sát Đinh Trường Sinh rồi hỏi .

-Người Kỷ ủy? Em đi Bắc Kinh có việc, căn bản cùng với người kỷ ủy không có liên quan, sao vậy, ở đây muốn tạo phản rồi sao?
Đinh Trường Sinh nhún vai hỏi, sau đó cầm lấy cái ly ở trên bàn, nhìn thấy cái ly trống không, Trương Minh Thụy lúc trước ở chỗ này, vô luận là mình có tới hay là không đến, mỗi ngày Trương Minh Thụy đều pha một ly trà , nếu như mình không đến, buổi trưa sẽ mang đi rửa qua, xem ra La Hương Nguyệt vẫn chưa hiểu được thói quen này ah .

Nhưng La Hương Nguyệt cũng rất là khôn khéo, Lâm Xuân Hiểu đã đi rồi, nàng sau này phải dựa vào Đinh Trường Sinh, cho nên khi nhìn thấy Đinh Trường Sinh nhìn cái ly, lập tức liền cầm lấy cái ly ở trên bàn, đi pha trà cho Đinh Trường Sinh.

-Để cho em tự pha trà là được rồi…

Đinh Trường Sinh nói, nhưng cả người không nhúc nhích La Hương Nguyệt Tâm trong lòng oán thầm.

- Được rồi, em là lãnh đạo, phục vụ lãnh đạo là nghĩa vụ của chúng ta, đây lãnh đạo …mời uống trà.
La Hương Nguyệt hai tay đưa về phía Đinh Trường Sinh .

Nhưng lúc Đinh Trường Sinh đứng thẳng người lên, nhìn thấy trước ngực La Hương Nguyệt bộ ngực sung mãn phập phồng, động tác hai tay dâng ly, hết sức là đẹp mắt quyến rũ, hai bầu vú theo nàng động tác của nàng không ngừng hơi lay động, nhìn xem muốn hoa mắt, không nghĩ tới La Hương Nguyệt từ khi kết hôn lại phát dục nẩy nở trọn vẹn chín mùi như thể.

Đinh Trường Sinh lúc này, không khỏi một hồi tâm động, hơn nữa không cố kỵ chút nào liền đưa tay tiếp nhận cái ly, chẳng những là cái ly, ngay cả thân người của La Hương Nguyệt cũng nắm ôm rồi.

La Hương Nguyệt giật mình cả kinh, nàng hiển nhiên là không nghĩ tới Đinh Trường Sinh sẽ công khai quấy rối mình như vậy lại, chính mình vốn chỉ là đưa cho hắn một ly trà, nhưng hắn lại ôm mình làm chi, nàng vội vàng thở phì phò, trước ngực hai luồng da thịt mềm mại cũng cùng theo liên tục phập phồng, nàng cũng cảm nhận được thân thể của hắn biến hóa, có cái đồ vật thô sáp đỉnh tại trên bụng nàng, nàng đương nhiên biết rõ đó là cái gì, La Hương Nguyệt ngẩng đầu nhìn Đinh Trường Sinh, sắc mặt ửng đỏ, nói ra:
-Buông ra, nếu không buông ra thì chị sẽ rất giận đấy.

-Chị La, chị sao càng lúc càng xinh đẹp như vậy chứ, so với trước khi kết hôn càng có mùi vị của đàn bà, xem ra khi có đàn ông chung giường thì rất rõ ràng cái gì của phụ nữ cũng tốt đẹp hơn rất nhiều a....

-Nói hươu nói vượn, về sau còn làm như vậy thì chị giận thật à, bởi vì chị là người đã kết hôn rồi, không có hứng thú cùng em trêu đùa hư hỏng như ngày trước nữa, nếu không thì ngay cả bạn bè tình nghĩa cũng liền chấm dứt a..

La Hương Nguyệt tuy nói như vậy, nhưng trong nội tâm khẩn trương khiến cho đôi chân có chút run, lại càng cảm nhận được cái đồ vật to lớn kia của hắn có xu hướng ma sát lấy bụng dưới của mình…

Đinh Trường Sinh thuận thế liền buông lỏng La Hương Nguyệt ra, nhưng vẫn kịp vuốt lấy cái mông no tròn của nàng một cái. Chỉ là khi Đinh Trường Sinh thật sự buông thả nàng ra, thì trong nội tâm nàng lại cảm thấy bắt đầu lan tràn thất lạc không tự chủ được…..
-Đã kết hôn thì sao chứ, chị trong lòng của em từ lâu là nữ thần, em chưa có chuẩn bị kịp theo đuổi chị, thì đóa hoa này đã bị người hái đi mất rồi, thật sự đây là một tổn thất lớn của em a, vậy bây giờ em muốn chị đền bù một chút, nếu không thì mình thật có lỗi với bản thân mình đấy..

Đinh Trường Sinh tiếp tục trêu đùa La Hương Nguyệt .

La Hương Nguyệt không nói thêm gì nữa, nhưng là sắc mặt trông thật không tốt, nàng đẩy cửa đi ra ngoài, không nói lời nào đã đi, Đinh Trường Sinh sững sờ, nghĩ thầm, trước giờ vẫn thường đùa giỡn như vậy có sao đâu, lần này sẽ không phải là giận thật chứ…