Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1789: Tâm ngoan thủ lạt



Lương Văn Tường nói hình như là cố tình nhắm vào, mặt trước thì nói ra các thứ cũng là vì làm chăn đệm, còn sự tình hỏi đến chuyện của Đinh Trường Sinh mới là chủ yếu .


-Um… chuyện này chủ yếu là bên Ban kỷ luật thanh tra do bí thư Uông Minh Hạo muốn làm, tôi có nhắc nhở qua ông ta, Đinh Trường Sinh vẫn còn tuổi trẻ, có thể làm việc có chút chưa đủ, nhưng tuyệt sẽ không có vấn đề gì, nhưng Uông Minh Hạo không nghe, còn nói Ban kỷ luật thanh tra phá án là độc lập, cho nên . . .


La Bàn Hạ muốn biện giải cho mình, nhưng lại phát hiện những lời này nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.


-Là như vậy phải không? Khôn Thành, còn ông là chủ tịch thành phố, cả hai người đều không có thể thuyết phục được một bí thư Uông Minh Hạo của Ban kỷ luật thanh tra bí thư sao?


Lương Văn Tường đương nhiên là không tin La Bàn Hạ nói chuyện ma quỷ, cho nên ánh mắt chuyển hướng về phía Để Khôn Thành hỏi.

-Um… chuyện của Đinh Trường Sinh thì tôi không rõ ràng lắm, nhưng tôi chỉ biết một điều là Đinh Trường Sinh với việc chiêu thương dẫn tư đã làm rất nhiều việc, hiện tại khu đang phát triển đã có khởi sắc, đó cũng là công lao của Đinh Trường Sinh, về điểm này không có cách nào xóa bỏ, cho nên tôi không tin hắn sẽ có vấn đề gì.


Để Khôn Thành khi nói xong lời này, làm cho La Bàn Hạ cả kinh không nhẹ, từ trước cho tới nay Để Khôn Thành cùng với Đinh Trường Sinh giống như là nước lửa không dung, vậy thì lúc nào Để Khôn Thành bắt đầu nói chuyện giúp cho Đinh Trường Sinh ?


Thế nhưng mặc dù đối mặt Lương Văn Tường, Để Khôn Thành cũng không thể nào nói ra như những...lời trái với lương tâm mình như vậy, điều này làm cho La Bàn Hạ rất là cảnh giác lên.


-Các người đã nói như vậy, thế thì vì cái gì mà người của kỷ ủy vẫn không chút kiêng kỵ cứ tiếp tục điều tra, là có chỗ dựa chống lưng cho Uông Minh Hạo sao? Nhưng theo tôi được biết, bí thư Thiết Cương kỷ ủy trên tỉnh cũng đã không cho Uông Minh Hạo tra xét nữa, vì sao hắn vẫn chấp mê bất ngộ như thế?

Lương Văn Tường khi nói xong lời này đã là vô cùng tức giận, La Bàn Hạ cùng Để Khôn Thành đều thấy được .


-Chuyện này …chúng tôi không rõ, chắc phải hỏi Uông Minh Hạo rồi, chủ tịch…ông cũng biết, vấn đề tại kỷ ủy, chúng tôi xác thực khó mà nói quá nhiều.


La Bàn Hạ suy nghĩ một hồi lâu rồi nói ra một câu như vậy .


Thế nhưng mà cũng chính là bởi vì những lời nói này, càng làm cho Lương Văn Tường triệt để bực mình.


-Lời này của ông có ý tứ gì? Có phải là muốn nói kỷ ủy thành phố Hồ Châu đã không còn có dưới sự lãnh đạo của đảng uỷ rồi? Vậy thì ông làm bí thư thành phố để quản cái gì?


Lương Văn Tường không khách sáo hỏi.


Câu nói này rất nặng rồi, ý tứ chính là ngươi làm bí thư thành phố mà không quản được bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố, vậy là ngươi làm ăn cái gì đây không biết, kỳ thật Lương Văn Tường theo những thông tin thu thập đã sớm hiểu được, La Bàn Hạ đối với chuyện này mặc dù không tỏ thái độ tán thành, nhưng trên thực tế ông ta lại dung túng cho Uông Minh Hạo, đây cũng là nguyên nhân Lương Văn Tường nổi giận, bởi vì nghe nói sau lưng chuyện này còn có bóng dáng La Đông Thu ….

Để Khôn Thành nhìn vẻ mặt quýnh quáng của La Bàn Hạ, trong nội tâm có chút thư thái, Lương Văn Tường lời còn chưa dứt, thì thư ký gõ cửa vào nói có Lý bí thư đến, Lương Văn Tường gật đầu cho thư ký đem Lý bí thư mời vào .


Lúc mới bắt đầu La Bàn Hạ cùng Để Khôn Thành cũng không biết cái gọi là Lý bí thư là ai, đến lúc nghe được tiếng bước chân, quay người lại thì phát hiện ra là bí thư tỉnh kỷ ủy Lí Thiết Cương, vì vậy vội vàng đứng lên, chào hỏi..


-Lão Lý đến rồi à, mời ngồi, lúc này hai chủ quản của Hồ Châu đều ở nơi này, họ nói người của lão không có nghe theo lời, vậy lão định xử như thế nào đây?


Lương Văn Tường liền đâm cho Lí Thiết Cương vừa đến một câu.


-Ha ha, người của tôi ? Chủ tịch… ông định chụp mũ sao a, Uông Minh Hạo không phải của người của tôi, hắn là người của đảng.

Lí Thiết Cương ngược lại bình thản không có đem chuyện của Lương Văn Tường chụp mũ coi vào đâu, cười ha hả ngồi ở trên ghế sa lon, lúc này La Bàn Hạ cùng Để Khôn Thành mới ngồi xuống .


-Thế nhưng người của đảng lại không nghe lời của đảng thì sao đây ?


Lương Văn Tường giờ lại tiếp tục chụp mũ Uông Minh Hạo, nếu nằm ở trong bệnh viện Uông Minh Hạo biết rõ đại nhân vật trên tỉnh đang nghị luận chuyện của mình, không biết Uông Minh Hạo cảm thấy vinh hạnh hay là sẽ tức đến hộc máu mồm.


-Uông Minh Hạo người này tôi vẫn hiểu, lúc này đây đoán chừng đã bị người sử dụng làm vũ khí rồi, ngày khác tôi sẽ tìm hắn nói chuyện.


Vô luận Uông Minh Hạo là người như thế nào, nhưng dù sao cũng là cùng chung một hệ thống, cho nên Lí Thiết Cương vẫn phải vì hắn mà nói một câu.

-Ừ, cũng tốt, bí thư Thiết Cương, tôi cho rằng chuyện của Uông Minh Hạo không thể phớt lờ, tôi thấy hắn không còn thích hợp trên cương vị bí thư Ban kỷ luật thanh tra nữa, lão xem một chút đây là cái gì…


Lương Văn Tường vừa nói, đem một phần tài liệu đưa cho Lí Thiết Cương .


Lúc mới bắt đầu Lí Thiết Cương tưởng rằng có người tố cáo Uông Minh Hạo, nhưng xem tới xem lui thì ra là có người tố cáo con rể của hắn là Quan Nhất Sơn, tài liệu tố cáo viết rất kỹ càng, ngay cả gian phòng phòng tên cửa hiệu đều có, còn liệt kê rất nhiều sự tình không phải là người bình thường biết được, xem ra người tố cáo đã bỏ công sức ra khá nhiều.


Càng xem, Lí Thiết Cương lông mày càng nhíu lợi hại, đến khi xem hết, bỏ tài liệu lên bàn, không nói một lời .


-Thiết Cương …. có đôi khi, có những người ở bên ngoài càng nói chuyện đàng hoàng, thì sau lưng lại càng là dơ bẩn, lão nói đi..nếu tiếp tục như vậy, đảng và chính phủ của chúng ta còn có uy tín sao? Lời nói của chúng ta còn có người tin sao? Tại trong mắt rất nhiều người, Uông Minh Hạo có phải là không một thanh quan? Nhưng người như vậy, lại có một con rể như vậy, đây là ngẫu nhiên sao?

Lí Thiết Cương vẫn không nói một lời, nhưng đây là sự thật, ngoài sáng thì rao giảng trong sạch hoá bộ máy chính trị, trong tối thì làm chuyện mục nát, cho dù có mấy cái Ban kỷ luật thanh tra cũng bắt không hết, cái này là vấn đề tư chất của quan viên, đương nhiên chúng ta cũng không phải trong một ngày hoặc hai ngày là có thể hoàn thành làm trong sạch hóa hết được.. .


-Rất nhiều quan viên như vậy, đem mình tung hô rùm beng vô cùng thanh liêm , kỳ thật đều là che dấu bịt mắt người mà thôi, còn thân nhân của mình, người nhà lại làm những chuyện hủ bại, Thiết Cương … nhiệm vụ của lão rất nặng ah.


Lương Văn Tường thở dài nói .


La Bàn Hạ cùng Để Khôn Thành hai người lúc này lại là trở thành người ngoài cuộc, nhưng trong lòng hai nguời cũng đang có suy tính của mình, La Bàn Hạ nghĩ tới là Uông Minh Hạo lần này xem ra là dử nhiều lành ít, mà chuyện của Quan Nhất Sơn thì Đinh Trường Sinh đã từng nói với mình, hiện tại Lương Văn Tường cũng biết, có phải hay không là do Đinh Trường Sinh tố cáo?

Nghĩ tới đây, La Bàn Hạ trong đầu một hồi lạnh buốt, nếu quả thật là vậy thì Đinh Trường Sinh ra tay thật đúng là hung ác, theo La Bàn Hạ được biết thì Uông Minh Hạo giờ đã không còn truy xét Đinh Trường Sinh rồi, nhưng vẫn bị Đinh Trường Sinh cắn ngược lại một cái, đem Quan Nhất Sơn lôi ra, làm liên đới đến Uông Minh Hạo, con đường làm quan của Uông Minh Hạo có thể cũng xong rồi .