-Đây là ai vậy, trước kia em chưa từng thấy qua chứ?
Đinh Trường Sinh dừng động tác lại, hỏi.
Nhưng Chu Hồng Diễm không trả lời vấn đề, nàng đang gần tới cơn sướng cao trào, lúc này Đinh Trường Sinh lại dừng , đây không phải là muốn mạng người sao?
-Đừng có ngừng…còn chút xíu nữa… nhanh lên . . .
Chu Hồng Diễm không kịp thở khẩn trương nói.
-Nói cho em biết đây là ai, nếu không phía dưới sẽ không có tiếp tục đâu..
Đinh Trường Sinh hướng về sau muốn rút cây ƈôи ŧɦịŧ ra, làm cho Chu Hồng Diễm triệt để mất đi tính phản kháng, cơn sướng chưa kịp đến khiến cho không trên không dưới, nàng khó nhận lấy cái chết này .
-Được…được …chị nói … nhanh lên…làm nhanh lên đi . .
Chu Hồng Diễm lúc này không để ý đến liêm sỉ , bắt đầu đối với Đinh Trường Sinh khẩn cầu lên. -Nói …đây là ai lại xinh đẹp như vậy, cùng với chị lại giống lắm ah.
Đinh Trường Sinh nhìn thấy người đàn kia chụp nghiêng người với cái mông to vểnh lên tròn vo, cùng với trước ngực đôi bầu vú căng phồng bên trong cái áo T-shirt, khuôn mặt xinh xắn còn có phần trội hơn cả Chu Hồng Diễm..
-Người tốt… nàng …nàng là em gái của chị, đã kết hôn lâu rồi, em đừng có ý đồ với nàng….
Chu Hồng Diễm giờ thì hưởng thụ lấy Đinh Trường Sinh một vòng tiếp một vòng trùng kích, trong phòng làm việc cái bàn liên tục phát ra tiếng cót két..
Chu Hồng Diễm cắn chặt răng nhẫn nại từ hạ thể truyền tới từng cơn sướng tê dại, Trường Sinh cúi người ôm lấy Chu Hồng Diễm, hiện tại ƈôи ŧɦịŧ lại toàn lực vũ động, lập tức liền đem Chu Hồng Diễm đẩy lên cao phong.
-Á…a…..a….. Tuy rằng Chu Hồng Diễm biết nơi đây quả thực chính là nơi an toàn, nhưng nàng vẫn cắn răng áp lực tiếng kêu rên của mình, do vẫn còn sợ thanh âm quá lớn, nên lấy tay bịt miệng lại mới dám lớn tiếng gọi ra.
Trường Sinh nhìn Chu Hồng Diễm hai mắt mê ly, tóc dài bay tán loạn, động tác càng thêm điên cuồng, ƈôи ŧɦịŧ thật sâu đâm vào, phần eo điên cuồng lay động rất nhanh.
Chu Hồng Diễm cả người run run, hai chân huơ loạn không thể ức chế truyền đến, cái đầu ngữa ra, xì ra từng làn âm tinh.
-Ui…trời ơi….
Trường Sinh kinh thán không thôi, quá tuyệt vời, hắn vẫn trước sau chọc vào ƈôи ŧɦịŧ, động tác so hiện tại kịch liệt hơn, Chu Hồng Diễm thân thể thật sự là mẫn cảm, lúc này hắn cũng không kiên trì nổi, sâu trong huyệŧ của nàng không ngừng mấp máy thịt non mút lấy đầu khấc của hắn, tựa hồ đang mong đợi tϊиɦ ɖϊƈh͙ tưới lên, Trường Sinh lại tới nữa một lần đâm sâu, tϊиɦ ɖϊƈh͙ giận dữ ào ào bắn ra... -Uí chao…sướng chết đi thôi…ui….
Chu Hồng Diễm sau khi cuồng loạn ghé vào trên vai Trường Sinh, thẳng đến hoàn toàn xụi lơ tại bên trên bàn làm việc của mình mới thôi .
Đinh Trường Sinh cầm lấy trên bàn cái khung hình kia nhìn nhìn, sau đó để xuống trở về, cúi đầu tại be6hn tai Chu Hồng Diễm nói:
-Cho chị thời gian một tháng , khuyên bảo em gái chị ngoan ngoãn đến trên giường của em, bằng không mà nói, hậu quả thì chị tự mình biết.
……………………………………………………………………………………….
Bạch Khai Sơn chết đi cũng không có nhấc lên bao nhiêu sóng gió tại tỉnh Trung Nam, dù sao thì lão cũng chỉ là một lão lưu manh mà thôi, đi ra xã hội lăn lộn thì sớm muộn gì cũng phải trả giá, chỉ là cái chết cũa lão lại để cho một người mang lấy, đó chính là Lưu Chấn Đông, lúc này Lưu Chấn Đông trở thành anh hùng, cục công an thành phố Hồ Châu báo cáo lên tỉnh để cho Lưu Chấn Đông được cấp huân chương hạng nhất công trạng, dù sao thì hắn đơn thương độc mã, chẳng những là bắn chết thủ phạm chính, còn thu giữ được năm kí lô ma túy, lúc này thành phố Hồ Châu coi đây như là phát hiện vụ án ma túy trọng đại rồi. Nhưng cũng có người lại không nghĩ như vậy, tuy bọn hắn tạm thời không có chứng cớ, nhưng bọn hắn không tin là Lưu Chấn Đông bắn chết Bạch Khai Sơn, người này chính là La Đông Thu .
-Chúng ta vẫn luôn nói không nên khinh địch … không nên khinh địch, đối thủ của chúng ta không phải dễ dàng bị đánh ngã như vậy, nhưng cậu vẫn luôn xem thường hắn, hiện tại thì như thế nào, chuyện này không có đơn giản như vậy, đứng đằng sau chuyện này nhất định là có bóng dáng của Đinh Trường Sinh, Lưu Chấn Đông là người của Đinh Trường Sinh tại cục công an, tôi thật sự là không biết, vì sao cục công an Hồ Châu cứ châm không thấu, nước tát không lọt là sao?
La Đông Thu khi biết được Bạch Khai Sơn tử vong, thì vô cùng phẫn nộ .
Cơ hồ chỉ thẳng vào mặt của Tưởng Hải Dương mắng rồi, nhưng Tưởng Hải Dương trong lòng cũng là rất oan ức , chuyện này không phải là hắn phụ trách , hơn nữa cục công an thành phố Hồ Châu mặc dù không giống như là La Đông Thu nói nghiêm mật như vậy, nhưng cũng phải xác thực là không thể nắm toàn bộ trong tay . -La thiếu gia, chuyện này cũng không hẳn bết bát như vậy, Bạch Khai Sơn chỉ là một lão lưu manh mà thôi, chết thì chết, chúng ta lại tìm một người khác thay thế là được, với lại em cảm thấy, hạng mục này tại Hồ Châu của chúng ta chỉ còn có một thời gian ngắn, em đề nghị hay là từ bên ngoài cài người vào cục công an Hồ Châu, như vậy thì hiệu quả sẽ nhanh nhất, anh nghĩ sao?
Tưởng Hải Dương nêu ra chủ ý .
-Nếu cài người từ bên ngoài vào được thì đương nhiên là tốt, chỉ là hiện tại cục công an thành phố Hồ Châu không thiếu người, vậy làm sao lấy lý do điều người cho phải đây?
La Đông Thu trầm ngâm nói, tuy việc cài người không là vấn đề, nhưng điều người tới thì phải là người biết nghe lời mới tốt, hơn nữa nhất định phải có quyền lực nhất định, bằng không mà nói thì cũng không có nhiều lắm hiệu quả -La thiếu gia, em thấy Cảnh Trường Văn có thể được, điều hắn vào đảm đương làm phó cục trưởng, chỉ cần anh vận tác một chút, phân công cho hắn làm bên quản lý trị an hoặc là trinh sát hình sự, chỉ cần là người ngoại lai thì không có sao, chỉ cần nghe theo lời chúng ta, không đến nửa năm, thì cục công an thành phố Hồ Châu có thể để cho cho chúng ta sử dụng rồi.
Tưởng Hải Dương hưng phấn nói .
-Cậu nói nghe qua thật là hay, nhưng để áp dụng thì không dễ dàng như vậy, ít nhất việc này phải được sự đồng ý của La Bàn Hạ, cậu đoán xem La Bàn Hạ bây giờ đang có tâm tính ra sao? Mấy ngày qua, cậu còn thấy không rõ lắm con người của lão sao?
La Đông Thu mặt lạnh hỏi.
…………………………………………………………………………………….
Trong lúc La Đông Thu oán thầm La Bàn Hạ, thì lúc này La Bàn Hạ cũngkhông dễ chịu, ngày hôm qua lão nhận được thông báo sẽ gặp mặt chủ tịch tỉnh Lương Văn Tường, cùng đi còn có chủ tịch thành phố Để Khôn Thành, lúc này lão đang ngồi đối diện với bọn họ .. -Xem lại một chút đi, đây là hơn nửa năm giao nhiệm vụ, chẳng những là không có bay lên, trái lại còn giảm xuống một nữa, tôi biết rõ nguyên nhân, đúng ra là chuyện này tôi sẽ làm việc với chủ tịch thành phố, không nên gọi ông tới, nhưng trên tỉnh đã đem ông đưa lên vị trí bí thư thành phố, với dụng ý ý gì thì ông không rõ ràng lắm sao?
Lương Văn Tường mặt lạnh hỏi.
La Bàn Hạ âm thầm kêu khổ , xem ra chính mình lần này có nói cái gì thì cũng không cách nào giải thích tình cảnh trước mắt của Hồ Châu rồi, chính mình thật sự là đã làm tận lực, nhưng nội tình bị mấy đời bí thư trước phá sạch rồi, mình có thể nói là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chính là như vậy, bên trong thành phố vẫn tồn tại rất nhiều lực cản, vấn đề này mình không cần nói thì thượng diện cũng biết, nhưng ở trên làm ra vẻ cái gì cũng không biết, nếu tiếp tục như vậy, chính mình sẽ bị chơi đùa đến chết mà thôi. -Chủ tịch.. tôi cũng muốn mau sớm đem kinh tế Hồ Châu kéo lên, nhưng sức lực của chúng ta thì có hạn, không có bột thì đố gột nên hồ, tự chúng ta không có tiền, cho nên chuyện hấp dẫn đầu tư bên ngoài tiến độ không được nhanh, chỉ là tôi thấy tiềm lực của chúng ta vẫn phải có, chúng ta cũng đang cố gắng, tôi tin tưởng, tới thời điểm cuối năm sẽ báo lên tỉnh với một tình hình có nhiểu khả quan…
La Bàn Hạ suy nghĩ, cũng chỉ có thể là nói như vậy, còn những chuyện khác thì quả thật đúng là không biết phải nói cái gì .
-Bàn Hạ, ông là người đứng đầu của Hồ Châu, có rất nhiều chuyện ông phải chỉnh đốn có trách nhiệm, tôi cũng có nghe nói gần đây ông đang tiến hành công tác tác phong cán bộ, vấn đề này được đấy, muốn cho đám cán bộ kia cũng biết, chúng ta không đơn thuần chỉ là điều tra việc làm chuyện xấu, mà đám cán bộ không làm chuyện gì thì chúng ta cũng không thể tha thứ, có rất nhiều đơn vị, đều có người nhiều hơn là làm việc, thường thường một bộ môn thì có đến bảy, tám cán bộ, nhưng người chân chính để làm việc thì chỉ cần có một, hai người, vậy còn những người khác thì làm gì ? Gom góp ăn cơm cho đủ nhân số sao? Cho nên, điểm xuất phát này rất tốt … -Vâng, chúng ta đang khai triển mở rộng hoạt động này.
La Bàn Hạ nghe xong còn tưởng rằng Lương Văn Tường đối với chuyện dư thừa cán bộ này bất mãn …
-Ừ, công tác kinh tế càng phát triển, thì lĩnh vực tư tưởng càng không thể buông lỏng, nhưng muốn vậy thì phải phân rõ địch ta, đừng có mù quáng mà làm loạn, phải nắm bắt được bản chất vấn đề, điều tra người thì phải có chứng cớ, tôi nghe nói bên Ban kỷ luật thanh tra của Hồ Châu đang điều tra Đinh Trường Sinh, có chuyện này sao?
Lời nói Lương Văn Tường xoay chuyển, liền chuyển đến trên người Đinh Trường Sinh .