Đối mặt ba người gọi là thư ký so với mình tuổi còn lớn hơn, Đinh Trường Sinh một chút cũng đều không có cảm giác mình ưu việt hơn bọn họ, mình xuất phát từ đâu mà ngày hôm nay bò lên được một bước này đây, không ai so với mình rõ ràng nhất.
-Khu trưởng, ba người này đều tốt nghiệp đại học đấy, vị này chính là Đào Nhất Minh, vị này chính là Dương Lỗi, vị này chính là Lâm Dương.
Lâm Nhất Nam hướng Đinh Trường Sinh giới thiệu nói.
Ba người đều đứng ở trước mặt Đinh Trường Sinh, Lâm Nhất Nam ở một bên giới thiệu, mỗi lần giới thiệu người nào, thì đều hướng Đinh Trường Sinh chào hỏi.
Đinh Trường Sinh mỗi lần đều là gật đầu, sau đó nhìn trong tay lý lịch sơ lược, rồi cùng mỗi người troa đổi vài ba câu, ba người này hắn không có nghiêng về người nào, hắn có biện pháp lựa chọn của hắn, hắn vẫn luôn không ưa thích người ngồi trong văn phòng làm việc, người mình lựa chọn nhất định là phải có năng lực về cách nói chuyện cùng với năng lực tổ chức, kiếm được người như vậy thì mình mới có thể đủ bồi dưỡng tiền đồ, lúc này Đinh Trường Sinh cũng nhận thức ra đến, tự một mình làm việc thật đúng là năng lực có hạn đấy, nên lúc này càng cần đến có người giúp việc.. -Vậy giờ để tôi trao đổi nói chuyện với từng người, hai người đi ra ngoài trước chờ, còn anh ở lại tôi hỏi mấy vấn đề, anh Lâm, anh cứ ở tại chỗ này đi .
Đinh Trường Sinh ngồi ở trên mặt ghế không nhúc nhích, nói ra.
Vì vậy ngoại trừ Đào Nhất Minh, hai nguời kia đều lui ra.
- Đào Nhất Minh, tôi hỏi anh một vấn đề, anh tới ủy ban khu Tân Hồ công tác thời gian bao lâu rồi.
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Đã hơn một năm .
Đào Nhất Minh hồi đáp.
Đinh Trường Sinh không biết bối cảnh của Đào Nhất Minh, nhưng nhìn qua người này rất có học thức, đây cũng là lý do mà Đinh Trường Sinh bắt đầu từ Đào Nhất Minh đầu tiên.
-Vậy đối với anh, thì ủy ban khu có vấn đề gì mà anh cảm thấy không vừa lòng?
Đinh Trường Sinh nhìn như hỏi bâng quơ, nhưng mà trong lời nói lại chôn dấu một cái cạm bẫy thật sâu, lời này vừa ra, làm cho Lâm Nhất Nam bên cạnh trong nội tâm cũng phải nói thầm, đây là khảo sát thư ký sao lại hỏi người ta vấn đề này thì biết phải trả lời thế nào đây.. Nói là cạm bẫy, kỳ thật cũng là có ích lợi, nếu như vấn đề này nói ra nghe hay, như vậy thì hai người còn chờ bên ngoài rất thiệt thòi, dù sao vào trước tiên thì việc gây ấn tượng thật sự là quá trọng yếu, trừ phi hai người kia so với Đào Nhất Minh càng thêm nổi bậc, còn nếu là lời nói ngang nhau, Đinh Trường Sinh rất có thể cũng là chọn Đào Nhất Minh làm thư ký.
-Khu trưởng, tôi đã đến nơi đây đã hơn một năm, cảm xúc lớn nhất là khu chính phủ nơi đây quá kín cổng cao tường, đây là sự thật, tôi nói một cái đơn giản nhất, tất cả các phòng ban ở trong ủy ban đều không có tên cụ thể là ban ngành nào, tôi đã thấy tận mắt dân chúng khi đến đây liên hệ công việc thì cứ đi tới đi lui kiếm từng phòng ban mà mình cần liên hệ, nếu ai dạn thì còn dám hỏi thăm, còn ai nhát thì cứ vòng vòng cả buổi tìm kiếm, dân chúng đều cho rằng quá phiền toái nên có người đã bỏ về, không có cách nào khác, kỳ thật đây chỉ là một vấn đề nhỏ nhặt. Đào Nhất Minh vẫn luôn là nhìn theo sắc mặt Đinh Trường Sinh để mà trả lời vấn đề, thế nhưng là hắn không nhận thấy trên mặt Đinh Trường Sinh không vui hoặc là hưng phấn, chỉ là thấy Đinh Trường Sinh cầm lấy giấy bút đang không ngừng ghi chép các vấn đề hắn nói rất là cẩn thận.
Nhưng mà lúc này Lâm Nhất Nam lại âm thầm kêu khổ, thằng Đào Nhất Minh mới đầu thì rất ổn định đấy, nhưng mà lúc này làm sao lại nói chuyện khùng điên như vậy, nếu không muốn làm thư ký sthì lúc tuyển chọn cứ nói rõ, không đến phỏng vấn là được, bây giờ còn làm chậm trễ thời gian của mọi người, mấu chốt là chính mình là đại quản gia của ủy ban khu, những chuyện như thế này làm chi không nói cùng mình, tại sao lại đến chỗ của lãnh đạo mà cằn nhằn.
Vì vậy Lâm Nhất Nam không ngừng nháy mắt cho Đào Nhất Minh, nhưng mà thằng này phảng phất là không nhìn thấy, vẫn là làm theo ý mình, đã vậy nói còn hăng hái hơn… -Có khi trong các văn phòng đều đóng cửa lại, ai cũng không biết bên trong là có người hay không? Đến cùng bên trong đang làm những gì? Nhưng có thể khẳng định là, chỉ cần đóng kín cửa, thì có thể giảm bớt thời gian công tác, cũng giảm bớt cơ hội cùng dân chúng gặp mặt, dân chúng thì đến nhưng công việc giải quyết không được, họ trở về mắng chửi, thời gian dần qua, chúng ta chính là những người bị liên lụy, hiện tại nhắc tới ủy ban khu, có mấy người mà không mắng, dân chúng không phải ghét chính quyền ủy ban khu, mà họ thấy bất công với những người làm công tác ở trong ủy ban khu, lời của tôi nói đã xong .
Đào Nhất Minh rút cuộc nói xong rồi, Đinh Trường Sinh còn là nhìn ra hắn rất khẩn trương.
-Ừ, để tôi đánh giá lại về chuyện này, Lâm chủ nhiệm, đây là phạm vi công tác của anh, ngày mai trước khi tan việc, toàn bộ các cửa của văn phòng đều phải có tấm bảng ghi rõ rang, bao gồm ban nghành, phòng, còn có bao nhiêu thành viên trong phòng thì bên ngoài hành lang phải biểu thị rõ ràng, trong đại sảnh dưới lầu dán một bảng thông báo, ghi rõ cái tầng trệt làm gì, bảo vệ bên trong ủy ban triệt tiêu, rút ra đến trong đại sảnh, chuyên môn chịu trách nhiệm chỉ đường cùng liên hệ với tất cả phòng ban, bảo vệ kiểm tra an toàn không cần dùng, chỉ là vô dụng, dân chúng nếu muốn bạo hành, đánh chết người, thì họ cũng có nhiều phương pháp mà, quan trọng là ... giải quyết vấn đề, giải quyết xong vấn đề, dân chúng cảm tạ chúng ta còn không kịp đâu rồi, làm gì mà gây họa hại chúng ta? Đinh Trường Sinh đối với Lâm Nhất Nam nói ra.
-Khu trưởng, thế nhưng nếu như đem bảo vệ kiểm tra an toàn triệt tiêu mà nói, thì vấn đề an toàn của ủy ban khu rất khó đảm bảo a.
Với tư cách chủ nhiệm văn phòng ủy ban khu, đây cũng là phạm vi chức trách của hắn, nếu người của ủy ban khu tại trong ủy ban bị người gϊếŧ chết hoặc là bị gây ra chuyện gì khác, đó là trách nhiệm của Lâm Nhất Nam.
-Nếu thấy vấn đề khó như vậy, thì tự nghĩ cách xử lý đi, thật sự nếu xử lý không được, thì đến đây báo với tôi.. .
Đinh Trường Sinh nói ra.
- Vậy được rồi, tôi sẽ đi làm, có còn tiếp tục phỏng vấn không?
-Đương nhiên, kêu người kế tiếp vào đi .
Đinh Trường Sinh cũng muốn cho hai người cơ hội, nhưng mà trong lòng của hắn cũng đã âm thầm hướng đến Đào Nhất Minh rồi. Thư ký mấu chốt không phải là hầu hạ lãnh đạo, mà là dám nói ra lời thật cùng lãnh đạo, nếu thư ký giúp đỡ ngoại nhân nói dối lừa gạt ngươi, thì tình cảnh của ngươi chẳng phải là rất nguy hiểm sao? Vì vậy người giống như Đào Nhất Minh dám nói thật ra như vậy, thì Đinh Trường Sinh tương đối thưởng thức, đương nhiên về phần năng lực các phương diện khác thì chậm rãi khảo sát rồi nói sau, ít nhất mình không thể bị người lừa gạt không biết chuyện gì xảy ra, hơn nữa Đào Nhất Minh mồm miệng lanh lợi, mạch suy nghĩ rõ ràng, ngôn ngữ biểu đạt năng lực cũng không tệ, tạm thời thoạt nhìn có giá trị để bồi dưỡng.